THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Cuối hạ đầu thu là khoảng thời gian thảo nguyên đẹp nhất. Muôn hoa đua nhau nở rộ, đồng cỏ và nguồn nước tốt tươi, dê béo ngựa khỏe, khung cảnh giàu có sung túc.

Mà điều làm cho mọi người vui vẻ hơn là lễ đua ngựa Tây Vũ sắp đến.

Năm nay, hơn mười vạn đại quân Bắc Kế đang chiến đấu với Nam Sở, lễ đua ngựa đành phải tạm ngừng. Hôm nay đại thế thiên hạ đã định, Bắc Kế mặc dù có được Nam Sở nhưng vẫn tuân theo hiệp ước với Tây Vũ, tuyệt không xâm phạm một tấc thổ địa Tây Vũ. Bởi vậy, người trên thảo nguyên này vẫn vô ưu vô lự như xưa, trong ngày lễ long trọng vừa múa vừa hát.

Đô thành Tây Vũ là Minh đô, phần lớn là thành trì bằng đất, chỉ có hoàng cung mới có thể dùng đá xây, toàn bộ thành đều mang một màu vàng đất, dưới ánh mặt trời sáng lên loang loáng.

Lúc này, đã có không ít đoàn ngựa treo cao cờ, từng đoàn từng đoàn từ bốn phương tám hướng đi về đây.

Ngoài thành Minh đô, trên thảo nguyên khắp nơi đều là trướng bồng, cờ màu phấp phới, hoan ca không ngừng, bầu không khí hớn hở vui tươi.

Bỗng nhiên, một trận vó ngựa vang lên, từ hướng hoàng cung dọc đến cửa thành.

Mọi người nghe được tiếng vó ngựa khác thường, hiển nhiên tuấn mã bất phàm, ai cũng ngoái lại nhìn theo.

Chỉ thấy một con ngựa đỏ rực như lửa tựa tên rời cung bay vọt ra thành, người trên ngựa lông mày rậm mắt to, cường tráng uy vũ, chính thị hoàng đế Tây Vũ, Độc Cô Cập.

Mọi người tất cả đều hò reo: “Bệ hạ, hoàng thượng”

Độc Cô Cập phất tay với thần dân, mặt mày tươi cười nhưng tốc độ không giảm, vẫn phóng ngựa chạy như bay.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã chạy hơn mười dặm về phía nam. Xa ca, có một đoàn người ngựa đang đi về phía hắn, người phía trước cũng cưỡi ngựa đỏ. Vừa thấy Độc Cô Cập, con ngựa bên kia đã hưng phấn hí dài một tiếng, chạy về phía này.

Tốc độ hai tuấn mã đều cực kỳ kinh người, rất nhanh liền gặp nhau nơi thảo nguyên.

Độc Cô Cập cười to: “Huynh đệ, đệ rốt cục cũng tới đây rồi.”

Ninh Giác Phi mỉm cười: “Đương nhiên phải tới rồi, tiểu đệ đã hứa với đại ca, nhất định sẽ tham gia lễ đua ngựa mà.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Độc Cô Cập đưa tay vỗ vỗ vai Ninh Giác Phi, vui vẻ nói. “Huynh đệ, đệ vì Bắc Kế lập được kỳ công, Đạm Thai Mục nọ cũng phong vương phong tước cho ngươi, ca còn tưởng đệ sẽ ở lại Lâm Truy, không đến đây được chứ. Không nghĩ tới… hahahaha… không nghĩ tới, huynh đệ xem phú quý như phù vân, thực khiến đại ca bội phục.”

Ninh Giác Phi ôn hòa đáp lại: “Cũng không phải, chẳng qua là đệ tương đối lười, không thích lễ tiết rườm rà, nên bỏ chạy luôn.”

Độc Cô Cập cười to một trận: “Chạy mới tốt, chạy mới tốt, ở lại đây luôn đi, sống với đại ca, sống cho tự do.”

Trong lúc bọn họ nói, một đội nhân mã phía sau đã chạy tới. Trong đó có quan viên Tây Vũ, có tùy tùng, Giang Tòng Loan cũng ở trong đó.

Độc Cô Cập nhàn nhạt nhìn y: “Tòng Loan, khổ cực cho ngươi rồi.”

Giang Tòng Loan có chút quẫn, liếc mắt nhìn Ninh Giác Phi, cúi đầu đáp: “Bệ hạ quá khen.”

Ninh Giác Phi cũng rất ôn hòa cười cười với y, ý bảo chính hắn không ngại chuyện xưa. Lúc này Giang Tòng Loan mới an tâm, mỉm cười giục ngựa đứng sang một bên.

Những quan viên và tùy tùng Tây Vũ đó đều xuống ngựa, quỳ xuống hành lễ với Độc Cô Cập.

Độc Cô Cập nói: “Đứng lên hết đi. Lần này các ngươi hộ tống huynh đệ ta từ biên quan đến đây, làm rất tốt.”

“Tạ bệ hạ khích lệ.”

Độc Cô Cập cười nói với Ninh Giác Phi: “Huynh đệ, đệ quả nhiên thần tốc, may là đệ đưa ra tuấn linh lung cho quan viên biên quan, để cho bọn họ hộ tống tới đây, nể mặt mũi đại ca, ca ca quả thực vô cùng cảm kích.”

Ninh Giác Phi lại hào hiệp nói: “Đại ca quá khách khí, một đường tới đây, có người dẫn đường, có người chăm sóc, là tiểu đệ cảm kích đại ca mới đúng.”

Độc Cô Cập hài lòng cười to: “Được, vậy không cần khách sáo. Huynh đệ, đệ cứ nghỉ tạm vài ngày, đợi đến lễ đua ngựa, chúng ta phải thi đấu một trận mới được.”

Ninh Giác Phi lắc đầu: “Đại ca, nếu hai huynh đệ chúng ta muốn tủy thí, cần gì đến lễ đua ngựa mới được chứ? Cần gì làm các dũng sĩ mất tự nhiên chứ? Không bằng giờ chúng ta cứ đấu luôn ở đây đi.”

Độc Cô Cập lập tức hào sảng đáp: “Có gì không thể chứ? Huynh đệ, đệ cứ nói đi, đấu thế nào?”

Ninh Giác Phi ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy một tòa tuyết sơn xa xa, nguy nga sừng sững giữa trời xanh, khí thế bàng bạc, thảo nguyên dưới chân tuyết sơn bằng phẳng quang đãng. Hắn liền đưa tay chỉ: “Đại ca, huynh đệ ta liền từ đây chạy đến chân núi, ai tới trước người đó thắng.”

Những quan viên Tây Vũ đó liếc mắt nhìn nhau, ai cũng mang vẻ vui mừng.

Độc Cô Cập có chút nao nao rồi lập tức cất tiếng cười to: “Được. Huynh đệ, đệ quả thực có chút tiên khí bất phàm. Đó là thần sơn của Tây Vũ ta. Người bên ngoài không biết việc này, nhưng từ xưa có câu chuyện lưu truyền rằng, nếu có ai vừa nhìn thấy đã chỉ về phía nó thì đó chính là thiên thần thần linh chỉ điểm cho hắn đến giúp Tây Vũ ta. Ha ha, huynh đệ, xem ra đệ chính là phúc tinh của Tây Vũ.”

Ninh Giác Phi sửng sốt, không ngờ lại có câu chuyện như thế, không khỏi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn cũng cười đáp: “Giác Phi chỉ là phàm phu tục tử, không dám nhận xưng hô này.”

Độc Cô Cập vung roi ngựa lên: “Mặc kệ xưng hô gì, nói chung, cứ theo ý đệ, chúng ta cứ đấu thế đi.”

“Được.” Ninh Giác Phi liền vung dây cương, giục ngựa đứng song song với hắn.

Độc Cô Cập nói: “Tòng Loan, ngươi phát lệnh.”

Ninh Giác Phi cũng nói: “Đúng, Tòng Loan, ngươi tới phát lệnh đi.”

Mặt Giang Tòng Loan đỏ lên, trong mắt lại tràn đầy vui sướng, nhìn bọn họ, lớn tiếng hô: “Ta đếm ba tiếng, một, hai, ba.”

Lời y còn chưa dứt thì hai tuấn mã đỏ rực đã như thiểm điện phi đi, chỉ chốc lát đã phi đi xa.

Trên thảo nguyên, trên sa mạc, tất cả mọi người đều kiểng chân ngưng mắt, nhìn hai tuấn mã đỏ rực như lướt gió chạy về phía tuyết sơn thần thánh.

Lúc này, Vân Thâm đơn thân độc mã, ra khỏi Kiếm môn quan, hướng về phía Minh đô mà đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi