THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Sắp tới nửa đêm, yến hội trong Đan phủ cuối cùng cũng sắp tàn.

Từ đầu tới đuôi, Đạm Du Nhiên đều rất sảng khoái, xem nét mặt đó giống như lười nhiều lời từ chối, chỉ cần Độc Cô Yển muốn cùng hắn uống rượu, hắn liền nâng chén uống cạn, một chữ cũng không nói nhiều.

Độc Cô Yển vốn cố ý chuốc rượu hắn, muốn hắn xấu mặt, không ngờ hắn lại nể tình như vậy, cuối cùng hào hứng, liên tục gọi người đem rượu lên, muốn cùng Đạm Du Nhiên không say không về.

Đan Cổ hiểu rất rõ tính tình Độc Cô Yển, tuy rằng tính tình hào sảng, không tính toán nhiều, nhất là đối với dân thường, y cũng không phải kẻ thường ỷ thế hiếp người nhưng lần này bị Đạm Du Nhiên đuổi ra như vậy, trong lòng sợ là có chút không hài lòng. Thế nên, Đan Cổ mới mời Đạm Du Nhiên đến, là vì muốn vương gia tôn quý này bớt giận, lúc này thấy bọn họ uống rượu với nhau hợp ý như thế, tự nhiên cũng vui vẻ, liền dặn quản gia: “Lấy mấy vò rượu ngon lại đây.”

Ninh Giác Phi và Vân Thâm cũng không ngăn cản họ, cả hai đều muốn nhìn xem tiếp theo Đạm Du Nhiên sẽ làm thế nào. Chẳng qua, rượu vừa ra, hai người bọn họ cũng không được Độc Cô Yển buông tha, cả hai uống không ít.

Đan Cổ tuy là quốc trượng nhưng thân phận, chức quan đều thấp hơn Độc Cô Yển rất nhiều, đương nhiên không thể làm y mất mặt, cũng phải uống không ít.

Sau đó, tất cả mọi người đều say.

Độc Cô Yển vốn muốn cất giọng ca vàng nhưng chưa cất lời thì im bặt, thân thể nặng nề mà đổ rầm trên bàn, chẳng mấy chốc đã ngáy khò khò.

Khuôn mặt Đạm Du Nhiên cũng biến thành màu đỏ, ánh mắt như có sương mù, mờ mịt nhìn mấy người bên cạnh bàn, cũng chậm rãi nằm úp sấp trên mặt bàn.

Đan Cổ lung lay lúc lắc đứng lên, miệng lưỡi líu cả lại: “Ta … ta đi.. gọi người… gọi người… tới…” đi không được hai bước, y cũng mềm nhũn rồi ngã lăn ra.

Ninh Giác Phi cảm thấy choáng váng đầu, đưa tay bám vào cạnh bàn, ổn định thân thể, lại quan tâm nhìn về phía Vân Thâm, cúi đầu hỏi: “Ngươi thế nào? Không uống nhiều chứ?”

“Không.” Gương mặt Vân Thâm đỏ lên nhưng thần trí vẫn còn thanh tỉnh. Nhìn Ninh Giác Phi đã ngà ngà say, y cười nói: “Ngươi luôn giúp ta đỡ rượu, ta không uống bao nhiêu cả.”

“À, vậy là tốt rồi.” Ninh Giác Phi cố chống, buồn cười nói. “Thật không nghĩ tới, Đạm lão bản là người như vậy, rượu tới thì uống, say rồi thì ngủ.”

“Đúng vậy, tốt tính thật.” Vân Thâm mỉm cười tán thành, đứng dậy dìu hắn. “Nào, chúng ta trở về phòng thôi, thuận tiện gọi người bên ngoài vào hầu hạ bọn họ.”

“Cũng được.” Ninh Giác Phi nương theo y đứng lên, nghiêng ngả vài cái mới đứng vững, thuận miệng nói. “Ta muốn uống chút trà nóng. Kỳ quái, sao lâu như vậy không thấy hạ nhân tiến đến?”

Vân Thâm sững lại, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Lúc này, bọn họ lắng tai nghe cuồng phong gào thét bên ngoài, đèn lồng dưới mái hiên lắc lư trong gió, phần lớn đều đã tắt.

Nơi này là chính sảnh, chủ nhân và quý khách đều ở đây, theo lý thuyết, quản gia, hạ nhân, tỳ nữ trong phủ hẳn là phải đứng hầu, sao lúc này lại không có ai, tính thời gian, gần một chén trà nhỏ rồi mà chưa có ai vào đây.

Không bình thường.

Ninh Giác Phi mặc dù đầu óc còn đang mơ màng nhưng cũng cảm thấy không ổn. Hắn nỗ lực tỉnh táo lại, thấp giọng nói với Vân Thâm: “Đưa ấm trà cho ta.”

Vân Thâm lấy ấm đưa vào tay hắn.

Ninh Giác Phi kê miệng vào vòi uống một ngụm rồi mở nắp ấm, hất nước trà đã nguội lạnh lên mặt mình, lúc này hắn đã tỉnh táo không ít.

Vân Thâm đánh giá chung quanh, muốn tìm vũ khí.

Bốn vách tường đại sảnh đều là thi họa, kỷ án đặt bình hoa gốm màu, nhưng không hề treo vũ khí. Cũng phải, nơi này là chỗ đón tiếp khách, tự nhiên không thể trưng bày vũ khí.

Đầu óc Ninh Giác Phi nhanh chóng vận hành, lập tức đứng lên, kéo Độc Cô Yển và Đạm Du Nhiên còn đang nằm trên bàn kéo xuống gầm bàn, đặt sau bình phong, rồi cuối cùng tha Đan Cổ vào trong đó.

Vân Thâm hỗ trợ cho hắn, sau khi xong thì nhẹ giọng hỏi hắn: “Ngươi dự định làm gì?”

“Tất nhiên là phải tạo ra động tĩnh.” Ninh Giác Phi mỉm cười. “Coi như tất cả người Đan phủ gặp chuyện bất trắc thì người của chúng ta vẫn còn. Chỉ cần bên này có động tĩnh lớn, bọn họ khẳng định chạy tới.”

“Được.” Vân Thâm gật đầu. “Ngươi phải cẩn thận.”

“Biết.” Ninh Giác Phi đưa y ra sau bình phong. “Ngươi ở đây đừng đi đâu cả, ta đi ra ngoài nhìn một cái.”

Vân Thâm kiên quyết lắc đầu: “Không, ta đi với ngươi. Ta cũng biết võ, sẽ không liên lụy đến ngươi.”

Ninh Giác Phi không tiếng động mà thở dài, cúi đầu nói: “Ngươi ở chỗ này canh cho họ, ta ra ngoài một chút rồi trở lại ngay, được không?”

Ánh mắt Vân Thâm sáng rực lên, y bình tĩnh nói: “Ta sẽ không để ngươi bỏ đi một mình nữa.”

“Ta không bỏ đi, chỉ đi xem thôi. Ta sẽ không bỏ ngươi lại mà đi một mình.” Ninh Giác Phi đưa tay ôm vai y, cam đoan: “Ta nhất định sẽ trở về.”

Vân Thâm vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, kiên quyết nói: “Đi cùng.”

Trong phòng ánh nến lay động, bọn họ ở phía sau bình phong, ánh sáng càng thêm ảm đam, Ninh Giác Phi buông tay, ngưng thần nhìn y, bỗng nhiên cảm thấy y đặc biệt xinh đẹp. Một lát sau, hắn mỉm cười, thân thiết nói: “Sao ngươi lại cố chấp như thế?”

Vân Thâm ngẩn ra, rồi cũng cười: “Đâu có bằng ngươi?”

Mới vừa nói xong hai câu, bọn họ liền im lặng. Tiếng gió thổi bên ngoài càng lúc càng lớn, trong không gian mơ hồ vang lên tiếng sấm, cho dù có động tĩnh gì, cũng không dễ truyền ra. Bọn họ nghe không được một chút tiếng động nào, nhưng theo bản năng cảm thấy nguy hiểm đang kéo tới, liền cùng nhau im lặng, hết sức chăm chú đề phòng.

Ninh Giác Phi đưa tay tìm tòi, từ bên hông Độc Cô Yển lấy một thanh đoản đao, đưa cho Vân Thâm. Vân Thâm muốn chối từ nhưng hắn đã nhanh tay lấy một thanh mã tấu được đặc chế sẵn từ bắp chân của mình ra. Vân Thâm không nói gì nữa, nắm chặt đao trong tay, ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Một lát sau, bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng gió rít vù vù, tiếng của đồ vật sắt nhọn cắm vào gỗ hay tường, vật thể dài nhỏ run lên ong ong, sau đó là những tiếng ầm ầm, nương theo tiếng sấm, tạo thành những tiếng động khiến người ta kinh tâm động phách.

Bên ngoài rất tối, lúc này bỗng sáng lên. Sau đó, Ninh Giác Phi và Vân Thâm thấy có lửa từ cửa sổ lủi vào phòng.

Gió trợ thế lửa, chẳng mấy chốc, nuốt sống tường ngoài, lan đến nóc nhà.

Ninh Giác Phi nhìn Vân Thâm một cái, khẽ nói: “Nhất định phải đi ra ngoài.”

Vân Thâm cúi đầu: “Bên ngoài rất có thể có cung tiễn thủ chờ sẵn, chờ chúng ta lộ diện.”

Ninh Giác Phi do dự một chút, bỗng nghe được tiếng binh khí chạm vào nhau ở bên ngoài, sau đó có người dùng tiếng Bắc Kế kêu lên: “Vân đại nhân, Ninh tướng quân, các ngài ở bên trong sao?”

Ninh Giác Phi cao giọng đáp: “Chúng ta ở bên trong, đều an toàn, tình huống bên ngoài thế nào?”

“Có hơn mười tên không dám lộ diện nào đó, bọn chúng đã giết hết hạ nhân trong viện.” Người nọ lập tức báo cáo. “Tướng quân yên tâm, chúng ta có thể làm thịt bọn họ.”

“Các ngươi để hai người vào đây.” Ninh Giác Phi ra lệnh. “Đừng giết hết, bắt một tên sống.”

“Tuân lệnh.” Người bên ngoài lên tiếng, sau đó, có hai người từ cửa sổ vọt vào.

Trong phòng rất nóng, thế lửa hừng hực như muốn nướng chín tất cả những gì ở trong phòng, các bức thi họa trong phòng đều đã cháy sạch, mấy cái bàn gỗ, kỷ án, bình phong đều đã bốc cháy.

Ninh Giác Phi kéo Vân Thâm đến chỗ hai người mới đến: “Nào, chúng ta mỗi người cõng một người.”

Hai chiến sĩ Ưng quân vâng lệnh, cấp tốc xông lên, rồi giành trước cõng lấy Độc Cô Yển tương đối cường tráng và Đan Cổ tuổi đã khá lớn.

Ninh Giác Phi cũng cõng lấy Đạm Du Nhiên, sau đó đến bên chỗ tường mà ngọn lửa còn tương đối yếu, tung một cước, đá một cái ghế khá nặng qua. Cái ghế đập vào bức tường gạch đã cháy đen, vỡ một lỗ lớn, rồi xuyên tường mà ra.

Vân Thâm tiến lên, che ở trước mặt Ninh Giác Phi, muốn đi trước mở đường.

Ninh Giác Phi đưa tay, kéo y lại, bản thân nhảy ra ngoài trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi