THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Ngày hôm sau, Đạm Du Nhiên mới tỉnh lại.

Tinh thần Vân Thâm cũng tốt lên một chút, vết thương vẫn còn rất đau. Y nằm trên giường, cố gắng chịu đựng, không muốn nói với ai.

Vết thương của Đạm Du Nhiên còn nặng hơn Vân Thâm, thân thể cũng suy yếu hơn, đau đớn của vết thương làm hai hàng lông mày như dính sát vào nhau, trong ánh mắt vừa mở ra là một mảnh mờ mịt, từ từ mới trở nên rõ ràng, một lúc sau, rốt cục cũng nhớ đến chuyện ngày hôm trước.

Ban đêm Ninh Giác Phi cũng vẫn canh giữ trong phòng, ngủ bên sạp cạnh giường Vân Thâm, để bất cứ lúc nào cũng có thể dậy chăm sóc y. Nghe nói Đạm Du Nhiên đã tỉnh, hắn liền đi qua, cúi người nhìn gương mặt người tái nhợt nằm trên giường, khẽ hỏi: “Đạm lão bản, ngươi cảm thấy ra sao? Gọi đại phu không?”

Khi tình hình hai người bị thương đã ổn định, Cận đại phu đã trở về lúc chạng vạng hôm qua, buổi sáng nay mới trở lại thay thuốc, bây giờ đã trở về. Cũng may ‘Danh Y Đường’ cách Đan phủ không xa, nếu có vấn đề gì, bọn họ có thể phái người gọi ông ngay.

Cận đại phu chữa bệnh như thần, vết thương của Vân Thâm và Đạm Du Nhiên không chuyển biến xấu, cũng không phát sốt, hiển nhiên vết thương đã được xử lý cực kỳ tốt, không bị nhiễm trùng.

Đạm Du Nhiên bình tĩnh nhìn hắn: “Cảm tạ tướng quân, không cần gọi đại phu.” Giọng hắn còn khàn khàn, lúc nói mày cứ nhíu lại.

Ninh Giác Phi thấy thế liền nói ngay: “Ngươi uống nước, thông cổ cái đã.”

“Ưm.” Đạm Du Nhiên chỉ cảm thấy cổ họng như có lửa, nên không cố nói chuyện nữa.

Chiều hôm qua Nghiêm Ký đã sai hai tiểu nha hoàn dịu dàng cẩn thận đến chăm sóc Đạm Du Nhiên, lúc này thấy lão bản muốn uống nước, tiểu nha hoàn nhanh chóng bưng tới một chén canh cẩu khởi ngân nhĩ, dùng muỗng bạc đút từng chút cho hắn.

Đạm Du Nhiên không xoi mói gì với chuyện ẩm thực, cứ thế từng muỗng từng muỗng uống chén canh.

Nha hoàn dùng khăn lụa lau miệng cho hắn rồi dịu dàng nói: “Thiếu gia, ăn thêm một chút nhé.”

“Ưm.” Đạm Du Nhiên lên tiếng, đường nhìn lại chuyển về phía Ninh Giác Phi.

Hai nha hoàn vội vã đi lấy thức ăn đầu bếp Du Nhiên Các đưa tới, thấy có chút lạnh, liền ra bên ngoài đến mượn bếp lò của dược đồng nấu thuốc mà hâm nóng thức ăn.

Trong phòng đã yên tĩnh rất nhiều, Đạm Du Nhiên mỉm cười: “Đa tạ ân cứu mạng của tướng quân.”

“Ngươi là vì ta mà bị thương, vậy là huề rồi, đừng nói ân nghĩa gì cả.” Giọng Ninh Giác Phi rất nhẹ nhàng, ánh mắt chăm chú, thân thiết nhìn Đạm Du Nhiên. “Ngươi bị thương nặng, không phải một ngày hai ngày là có thể dưỡng lành được. Ngươi có gì cần thì cứ nói, tạm thời an tâm ở chỗ này nghỉ dưỡng, được không?”

Đạm Du Nhiên nhịn không được khóe miệng cong lên, tiếu ý càng đậm, lơ đãng nói: “Tướng quân có thể làm chủ Đan phủ? Hay Đan đại nhân đã đem phủ cho tướng quân?”

Ninh Giác Phi bỗng giật mình, bản thân hắn chỉ ở nhờ nhà của người ta, thế mà giờ lại dùng tư cách chủ nhà mà nói chuyện thế này, quả thật không phải, gật đầu: “Đạm lão bản nhắc nhở rất đúng. Nơi này là Đan phủ, Đan đại nhân hôm qua cũng có nhắc đến ý này. Đại phu nói ngươi tạm thời không thích hợp hoạt động, cứ dưỡng thương ở nơi này đã.”

Đạm Du Nhiên im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Ta vẫn muốn quay về Du Nhiên Các. Khí trời oi bức, thủy các chỗ ta mát mẻ, thoải mái hơn nhiều.”

“Việc này…” Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút: “Vậy đợi đại phu khám bệnh rồi hãy nói tiếp, nếu như ông ấy bảo không sao, ta sẽ đưa Đạm lão bản trở về, được không?”

“Được.” Đạm Du Nhiên nhìn hắn, hỏi lại. “Thương thế của Vân đại nhân ra sao rồi?”

“Không nghiêm trọng bằng ngươi.” Ninh Giác Phi đáp lời. “Nhờ có ngươi che chở, nếu không, trọng thương chính là y.”

Đạm Du Nhiên cười rất nhẹ, tựa như chuyện hắn dùng máu thịt mình thay Vân Thâm và Ninh Giác Phi ngăn trở mũi tên như vũ bão ấy chỉ là việc phải làm, không cần nhắc đến. Lúc sau, hắn thuận miệng hỏi: “Đã tìm ra kẻ tập kích chưa? Vì sao lẻn vào phủ thành chủ, ám sát giết chúng ta?”

“Hiện nay còn chưa có manh mối.” Ninh Giác Phi hữu vấn tất đáp. “Đối phương không để lại đầu mối nào, thời gian lại ngắn, còn chưa tra ra.”

“À.” Nét mặt Đạm Du Nhiên phút chốc trở nên lạnh nhạt, hờ hững đáp. “Là ta lỗ mãng, ta không nên hỏi cái này, xin lỗi.”

Ninh Giác Phi ngẩn ra rồi mới hiểu được, Đạm Du Nhiên cho rằng bản thân cố ý gạt hắn, nên mới nói như vậy, Ninh Giác Phi lập tức giải thích: “Hiện nay ta quả thực chưa rõ ràng mọi việc. Hơn nữa, ta là người nước khác, dùng thân phận bình thường đến đây, không tiện hỏi nhiều chuyện.”

“À, ta hiểu.” Đạm Du Nhiên cảm thấy phản ứng bản thân có phần quá khích, sắc mặt dần bình tĩnh trở lại, nở nụ cười áy náy tạ lỗi. “Là ta suy nghĩ nhiều, xin tướng quân thứ lỗi.”

“Đạm lão bản đừng khách sáo.” Ninh Giác Phi thấy hai nha hoàn đã bưng chén tới thì tiện thể nói. “Ngươi ăn cơm trước đã, một lúc sau còn phải uống thuốc, rồi nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều. Hiện tại việc cấp bách là phải dưỡng thương, đừng tự làm mình mệt.”

“Phải, ta biết.” Đạm Du Nhiên nghe được sự quan tâm chân thành trong lời nói của hắn, trong lòng rất dễ chịu, nét mặt cũng dãn ra nhiều hơn, thái độ cũng thoải mái bớt, không còn lạnh nhạt mà giương cung bạt kiếm như trước.

Hai nha hoàn thành thạo phối hợp với nhau, một người cẩn thận đút cho Đạm Du Nhiên từng muỗng canh gà, một người cầm quạt lụa nhè nhẹ quạt cho Đạm Du Nhiên.

Khí trời oi bức, trong phòng có hai người bị thương, lại thêm vài người túc trực chăm sóc khiến không khí càng thêm bức bí, nóng nực.

Ninh Giác Phi không quấy rối Đạm Du Nhiên ăn uống mà trở lại bên giường Vân Thâm, ân cần hỏi: “Muốn ăn cái gì? Ta gọi bọn họ lấy cho ngươi.” Vừa nói vừa cầm lấy cây quạt lông chim trĩ từ bên cạnh, nhẹ nhàng quạt cho y.

Vân Thâm hưởng thụ sự chăm sóc của hắn, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ngay cả đau đớn khó chịu cũng giảm bớt vài phần. Y mỉm cười: “Ngươi cứ sắp xếp đi, gì cũng được.”

“Vậy thì tốt. Nhà bếp Đan phủ đã đưa thức ăn lên rồi, phòng khi các ngươi đói bụng lúc nào cũng có món để ăn, ta sẽ đi xem.” Ninh Giác Phi đứng dậy đi ra gian ngoài.

Vân Thâm nhìn cây xà khắc hoa trên đỉnh đầu, yên lòng cực kỳ, không hề lo lắng suy nghĩ gì.

Ninh Giác Phi bưng một chén bồ câu hầm sữa trở về, chậm rãi đút cho y, rồi lại cho y ăn thêm một chén canh trứng nhỏ, thấy sắc mặt Vân Thâm đã đỡ nhiều thì cười nói: “Có muốn nghe về tình hình những kẻ tập kích kia không? Ta với vương gia, Đan đại nhân đã bàn bạc với nhau, tuy rằng không bắt được trọng điểm nhưng nếu ngươi có tinh thần thì có thể giúp đỡ phân tích.”

Vân Thâm ngưng thần một lúc lâu rồi lại khe khẽ thở dài: “Giác Phi, ngươi không phải dự định sống tiêu diêu tự tại hay sao? Chuyện này đừng quan tâm nữa. Chúng ta đang ở nước khác, cũng không phải đi sứ, chỉ là thân phận dân thường. Cho dù thật sự có người muốn giết chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể báo quan, mà không thể tự mình điều tra hay tham dự phá án. Cũng như lúc còn trong sa mạc vậy, bọn mã tặc kia muốn cướp của, người của ta cũng vì tự vệ mà đánh trả nhưng cuối cùng, đuổi theo giết chúng vẫn là quan quân Tây Vũ mà không phải tùy tùng của ngươi và ta, đúng không?”

“Phải.” Ninh Giác Phi tỉnh ra. Vân Thâm đang nhắc khéo hắn, đừng can thiệp vào quá nhiều chuyện. Kỳ thực nghĩ lại mà xem thì chuyện này cũng giống như vậy. Mục tiêu kẻ tập kích rốt cục có phải là hắn hay không, hiện nay vẫn chưa xác định được. Nếu như bọn họ muốn giết người khác, cho dù là Đan Cổ hay Độc Cô Yển thì đều là người quyền cao chức trọng ở Tây Vũ, đủ thực lực xử lý chuyện này, bản thân mình cơ bản không cần phí công mà suy nghĩ chi nhiều. Nghĩ đến đây, hắn nở nụ cười. “Được, nghe lời ngươi, ta mặc kệ luôn, hiện tại chỉ chuyên tâm hầu hạ ngươi mà thôi.”

Vân Thâm vui vẻ cười cười, lại nghĩ một chút rồi hời hợt nói: “Đang lúc rảnh rỗi, chúng ta thuận tiện tiêu khiển, lâu lâu để ý một chút manh mối là được rồi.”

Ninh Giác Phi biết y khẩu thị tâm phi, nói đừng để ý nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng ngứa ngáy tò mò. Hắn cầm lấy quạt lông, phẩy nhẹ như vuốt qua mặt y, cười nói: “Được thôi, ta sẽ lâu lâu để ý.”

Vân Thâm cảm thấy có phần nóng nên dùng cánh tay phải không bị thương vén chăn lên, hai chân nhúc nhích một chút, lại thêm gió nhẹ Ninh Giác Phi quạt tới, lúc này mới cảm thấy dễ chịu. Y sắp xếp các ý nghĩ rồi nói: “Lúc đó có tổng cộng 5 người. Nếu như kẻ tập kích muốn giết Đạm lão bản, căn bản không cần lẻn vào Đan phủ. So với Đan phủ, Du Nhiên Các dễ hạ thủ hơn, Đan phủ có đội vệ binh vũ trang hạng nặng, ban đêm tuần tra không dứt, bọn họ hoàn toàn không cần mạo hiểm tới chỗ này giết Đạm lão bản. Nếu như mục tiêu kẻ tập kích là Đan đại nhân, vậy thì không cần chọn thời gian chúng ta ở đây mà tập kích. Ngươi là đại tướng quân nổi danh thiên hạ, trí dũng song toàn, Hữu Xương vương gia cũng là danh tướng số một số hai Tây Vũ. Có hai người các ngươi bên cạnh Đan đại nhân, chúng muốn thành công khẳng định khó khăn hơn nhiều. Những kẻ tập kích này hành động mau chóng, bố trí chu đáo chặt chẽ, cũng không phải tâm huyết dâng trào mà có kế hoạch rõ ràng. Vậy cần gì phải biết khó mà vẫn cố? Cũng như vậy, nếu như muốn giết Độc Cô vương gia, chúng hoàn toàn có thể tập kích trên đường y từ đất phong đến đây. Từ đất phong của vương gia đến đây, đường xá xa ngàn dặm, núi non hiểm trở, thâm sơn cùng cốc vô số, sa mạc gian nguy rắn rết, rất nhiều nơi lý tưởng để phục kích. Vì sao khi đó không động thủ mà lại đợi đến bây giờ, ám sát trong phủ Đan đại nhân? Nếu như mục tiêu tập kích không phải ba người họ, vậy chỉ còn có hai chúng ta, ngươi đã ở Minh đô hơn cả tháng nay, ta nghĩ ngươi cũng sẽ sinh hoạt như lúc còn ở Kế đô, sáng sớm một mình ra ngoài cưỡi ngựa hoặc chạy bộ, khi đó là thời cơ tốt nhất để giết ngươi. Về phần ta, từ Lâm Truy đơn độc đến đây, giữa đường muôn sông nghìn núi, muốn giết ta, lúc đó động thủ là tốt nhất. Những điều ta nói, ngươi thấy thế nào?” Vân Thâm hãy còn yếu, nói ra một hơi dài như vậy, cuối cùng cũng đuối sức thở hổn hển.

Ninh Giác Phi rất tự nhiên, một tay quạt mát, một tay nhẹ nhàng ấn ngực cho y, giúp y thuận khí, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Một lúc lâu, hắn gật đầu: “Ngươi nói đúng. Đã như vậy, kẻ tập kích khẳng định có mưu đồ khác.”

Vân Thâm mỉm cười: “Đương kim hoàng đế Tây Vũ là nhị vương tử của tiên vương bọn họ, phía trên còn có một huynh trưởng. Khi nhị vương tử mười ba tuổi thì Độc Cô vương gia liền được phong làm Hữu Xương vương. Sau đó ủng hộ nhị vương tử ra mặt. Ba năm sau nhị vương tử này được phụ vương phong làm Tả Xương vương, cái này tương đương với tuyên bố hắn là thái tử. Sau đó, đại vương tử và nhị vương tử phát sinh tranh chấp, Hữu Xương vương ở giữa điều đình, khiến hai người nắm tay hòa giải. Tiên vương Tây Vũ băng hà, kim thượng thuận thế đăng cơ, lập tức phát động xâm nhập phía nam. Chuyện sau đó, ngươi cũng biết.”

“Phải.” Ninh Giác Phi trầm ngâm. “Nói như vậy, vị vương gia này với đại ca ta rất thân thiết.”

“Đúng vậy, đại ca ngươi rất tin tưởng y.” Vân Thâm cười nhàn nhạt. “Mà Đan đại nhân còn là quốc trượng Tây Vũ, đại ca ngươi có nhiều tần phi như vậy, lại chỉ có quý phi sinh hai đứa con trai. Cháu ngoại Đan đại nhân hiện đã là tân Tả Xương vương, tương lai hẳn là hoàng đế Tây Vũ.”

“À.” Ninh Giác Phi suy nghĩ một hồi. “Nếu như Độc Cô vương gia và Đan đại nhân có cái gì ngoài ý muốn, vậy khẳng định đại ca ta sẽ chịu ảnh hưởng nhiều nhất.”

“Đó là hiển nhiên.” Vân Thâm nhẹ nhàng đáp. “Rất có thể tạo thành nội loạn.”

Ninh Giác Phi lại hỏi: “Vậy nếu như cả chúng ta cũng bị giết?”

“Vậy càng tốt hơn nữa.” Vân Thâm hào hiệp cười nói. “Hai ta mặc dù tự nhận thân phận bình dân, đến Tây Vũ cũng chỉ là bình dân nhưng người trong thiên hạ không nghĩ vậy. Bọn họ đều cho rằng, ngươi ta một văn một võ, phụ tá bệ hạ tranh đấu giành thiên hạ, là rường cột nước nhà, khai quốc đại thần. Nếu như giết chúng ta, triều đình sẽ chịu tổn thất. Mà nếu như là bị giết ở Tây Vũ, lại trước mặt Hữu Xương vương và Đan đại nhân được hoàng đế Tây Vũ tin tưởng nhất giết chúng ta, rồi rải tin đồn, chúng sẽ gây ra xích mích quan hệ giữa nước ta và Tây Vũ. Điều này có thể gây đại chiến, hai nước giao tranh, lúc đó máu chảy thành sông.”

Ninh Giác Phi nhíu mày, suy nghĩ lần rồi rốt cục thở dài: “Ngươi nói đúng.”

Giọng Vân Thâm rất khẽ, dịu dàng như nước mùa xuân, xúc động nhân tâm: “Giác Phi, nếu như ngươi thật muốn từ nay về sau sống cuộc đời bình thản, thì hãy quay về phương bắc chúng ta. Vân thị của ta tuy rằng người không nhiều nhưng cũng gần vạn người, Vân thị có hai mươi đồng cỏ, bảy ngọn núi, đều là nơi tuyệt hảo, dân chăn nuôi Vân thị cũng trên ba ngàn hộ, bãi cỏ trên trăm, ngươi muốn chăn ngựa chăn dê, từ nay về sau không hỏi thế sự, cứ chọn một bãi cỏ mà ngươi thích, bình thản sống cả đời. Ngươi ở chỗ này, sẽ trở thành mục tiêu cho những kẻ có dã tâm, phiền phức lại kéo đến. Lẽ nào đấy lại là cuộc sống mà ngươi muốn hay sao?”

Ninh Giác Phi im lặng một hồi, rốt cục thở dài: “Đương nhiên không phải.”

Vân Thâm biết những gì mình nói đã làm Ninh Giác Phi phải suy nghĩ nhưng cũng không thừa thắng xông lên nói thêm điều gì. Y mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở quen thuộc của hắn, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Ninh Giác Phi không nói nữa, ngẩng đầu nhìn đầu bên kia gian phòng.

Bên kia im lặng không một tiếng động, Đạm Du Nhiên dường như đã ngủ từ lâu, một nha hoàn thu dọn chén đũa, nhẹ nhàng đi ra ngoài, còn nha hoàn còn lại thì ở lại hầu hạ, quạt mát cho Đạm Du Nhiên.

Lúc này, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Không bao lâu sau, một chiến sĩ quân xuất hiện bên cửa, ra hiệu cho Ninh Giác Phi biết có chuyện quan trọng cần báo cho hắn, mời hắn ra ngoài.

Ninh Giác Phi buông quạt, lặng lẽ đi ra cửa.

Người nọ dẫn hắn ra khỏi phòng, đứng ở giữa sân, ghé sát lại mà nói: “Nguyên soái, sứ đoàn nước ta ở sa mạc bị tập kích, phi ưng truyền thư báo nguy, xin nguyên soái gấp rút tiếp viện.”

Ninh Giác Phi lấy làm kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì?”

Người nọ cúi đầu: “Nước ta phái sứ đoàn đến chư quốc thân quen, mời họ phái sứ giả đi tham gia đại điển dời đô mười lăm tháng chín này. Sứ đoàn đến Tây Vũ do Báo vương làm chính sứ, Kinh Vô Song tướng quân làm phó sứ, trên đường đi gặp phải kình địch thân phận không rõ đánh lén, hiện nay tình thế nguy ngập, xin nguyên soái suất quân nhanh đi cứu viện.”

“Báo vương là ai?” Ninh Giác Phi muốn biết rõ ràng thực lực đoàn sứ giả, mới có thể phán đoán được tình huống quân địch. “Hoàng thượng phong tứ vương rồi à?”

“Mới phong hai vị vương.” Người nọ kính cẩn đáp. “Nguyên soái được phong làm Ưng vương, ấu đệ của bệ hạ chính là Báo vương.”

Ninh Giác Phi không nghĩ tới trong lúc mình không có mặt, Đạm Thai Mục đã phong bản thân thành vương rồi, hơn nữa còn là Ưng vương có địa vị tối cao trong tứ vương, hắn nhíu mày.

Chiến sĩ kia đánh trận thì dũng mãnh nhưng về sát ngôn quan sắc lại không biết nhiều, không thấy được sự phức tạp của Ninh Giác Phi vẫn báo cáo tình hình: “Báo vương xin Ưng vương nhanh chóng tiếp viện, nếu trễ sợ sẽ xảy ra sai lầm.”

Ninh Giác Phi gật đầu. Dù sao chăng nữa, cứu người tất nhiên là quan trọng hơn. Hắn nói: “Ngươi chọn lựa bốn người đắc lực, cần phải bảo vệ Vân đại nhân chu toàn, những người khác lập tức theo ta đi.”

“Tuân lệnh.” Người nọ ôm quyền lĩnh mệnh, rời đi.

Ninh Giác Phi quay về phòng nhìn Vân Thâm, thấy y đã ngủ rất say, liền yên tâm rời đi, quay về tiểu viện mà mình ở lại, thay đổi y phục, cầm theo Ưng đao, chạy ra ngoài.

Mới vừa xuất viện, đã thấy Độc Cô Yển đang đi về phía này, y nhìn Ninh Giác Phi đang vội vã chạy đi, thì nghi hoặc hỏi: “Giác Phi, ngươi định đi đâu vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi