THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Ninh Giác Phi, Kinh Vô Song và Đạm Thai Tử Đình cùng nhau phóng ngựa xông lên cồn cát cao cao, đứng bất động, nhìn theo những kẻ tập kích không quay đầu lại mà chạy về phía xa hút.

Bọn chúng tuy rút lui nhanh chóng nhưng không hề hỗn loạn, lại mang theo toàn bộ người chết, người bị thương. Trên mặt đất lúc này chỉ còn vết máu, tên và dấu chân lạc đà để chứng minh nơi này từng có một trận chiến kịch liệt diễn ra.

Đến tận khi bóng dáng kẻ tập kích đã biến mất ở phương xa, Kinh Vô Song mới nhảy xuống ngựa, kích động kêu lên.” Hiền đệ.”

Ninh Giác Phi nhìn anh cứ như thấy người thân của mình, lòng hưng phấn đến không khống chế nổi. Hắn xoay người xuống ngựa, mở rộng đôi tay, ôm lấy Kinh Vô Song.

“Đại ca.” Hắn gọi. “Đại ca, đệ rất nhớ huynh.”

“Đại ca cũng vậy.” Kinh Vô Song chỉ cảm thấy trong lòng nóng hầm hập, đầu óc thì rối thành một nùi, không biết mở miệng nói gì, chỉ thì thào hỏi nhỏ. “Hiền đệ, đệ sống tốt chứ? Có bị ủy khuất gì không?”

“Rất tốt, ai có thể bắt nạt đệ chứ?” Ninh Giác Phi ghé vào tai anh cười nói.” Nhưng huynh đó nha, mấy ngày nay như thế nào? Có khỏe không?”

“Khỏe.” Kinh Vô Song nhẹ nhàng thở dài. “Chỉ là đệ đã đi rồi, trong lòng cứ thấy tiếc nuối. Hiền đệ, sao lại đi không từ giã như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Ninh Giác Phi hời hợt nói qua: “Khi đó thân thể không được tốt, cảm thấy rất buồn bực, nên đi giải sầu.”

Kinh Vô Song buông hắn ra, tỉ mỉ nhìn sắc mặt của hắn, mấy tháng không gặp, mặt mày hắn đã không còn tái nhợt như trước. Thân thể cũng tốt hơn, không còn giống như khi còn nằm trên giường tĩnh dưỡng, lúc ấy, đi một hai bước cũng đã là vấn đề. Anh vui mừng từ trên xuống dưới quan sát hắn kỹ càng: “Hiền đệ, hình như đệ cao lên rồi.”

“Thực à?” Ninh Giác Phi trẻ con nhướng nhướng mày, vui vẻ đề nghị. “Chúng ta so thử xem.”

Kinh Vô Song cười ra tiếng: “Được, so thì so.”

Vóc người Kinh Vô Song cao gầy cân xứng, trước đây anh cao hơn Ninh Giác Phi một chút, lúc này hai người đứng sát bên nhau, lấy tay mà so thì mới phát hiện Ninh Giác Phi đã cao hơn anh tới hai phân.

So chiều cao xong, hai người đứng đối diện nhau mà cười.

“Chúng ta cao gần bằng nhau.” Ninh Giác Phi cười nói.

Đạm Thai Tử Đình từ khi hai người họ ôm nhau thì đã xuống ngựa, cười mỉm nhìn cả hai ôn chuyện rồi đến khi cả hai đứng so chiều cao với nhau thì y đã thiếu chút nữa nhịn không được mà cười ra tiếng.

Chờ cả hai so xong, y liền đi tới, thân thiết gọi: “Ưng vương điện hạ, đã lâu không gặp.”

Ninh Giác Phi nhìn y cười hì hì như thế, rất khó mà nghĩ được y chính là đại tướng quân từng cùng mình đối địch trên sa trường. Chẳng qua, Đạm Thai Tử Đình quả thực văn võ song toàn, thân là thân đệ đệ hoàng đế, lại có thể nằm vùng địch doanh mấy năm, ở thời khắc mấu chốt hành động chuẩn xác, lập được đại công, thực khiến người bội phục.

Ninh Giác Phi chắp tay cười với y: “Báo vương điện hạ, hạnh ngộ.”

Đạm Thai Tử Đình cười ha ha, ôm quyền thi lễ, không nói nhiều nữa mà thẳng thắng đề nghị: “Nguyên soái, chúng ta nên đi thôi, tránh để địch nhân thừa cơ dạ tập.”

“Được.” Ninh Giác Phi tất nhiên là hiểu, nếu như đám bạch y nhân kia phái thám tử đến đây, biết mình chỉ là phô trương thanh thế chứ thật không có đại đội nhân mã tiếp viện thì rất có thể sẽ hồi mã thương đánh úp lại.

Ba người xoay người lên ngựa, đi xuống cồn cát, tự chỉnh đốn lại đội ngũ của mình rồi đi về Ô Lạp Châu Mục.

Những con vật còn buộc cành cây sau đuôi vẫn đi theo sau bọn họ, nếu như chỉ nhìn thoáng qua thì quả thật không khác gì một đoàn quân đông đúc, không ai dám dễ dàng tới chọc.

Trong đoàn còn có cả quan văn đi theo nên để bảo vệ bọn họ, Đạm Thai Tử Đình rất săn sóc, để Ninh Giác Phi cùng Kinh Vô Song đi trước mở đường còn bản thân hắn dẫn quân đoạn hậu phía sau.

Đoàn người đi rất nhanh, những văn này đều là người Bắc Kế, cưỡi ngựa là cơm thường, tuy rằng đi đường trường nhưng cũng không mới mẻ gì, không ai than phiền.

Bởi vì sợ bọn họ phân tâm, ứng phó không được tình huống ngoài ý muốn phát sinh nên Ninh Giác Phi không nói cho Kinh Vô Song và Đạm Thai Tử Đình chuyện Vân Thâm bị thương. Hai người vốn toàn bộ tinh thần đã căng thẳng đề phòng, thể xác và tinh thần cũng tương đối uể oải thế nên cũng quên hỏi chuyện về Vân Thâm.

Một đường gió êm sóng lặng, khoảng hai canh giờ sau, bọn họ bình an ra khỏi đại mạc, thấy được tường thành Ô Lạp Châu Mục.

Ninh Giác Phi từ đội hộ vệ sứ đoàn chọn ra một trăm người, bảo bọn họ đi theo mười chiến sĩ Ưng quân của mình đem gia súc đưa về ốc đảo. Vì để cảm ơn, Ninh Giác Phi để cho bọn họ đi mua rất nhiều lương thực, rau dưa, thịt bò và hai trăm dê con, đưa về cho dân làng. Sau đó, bọn họ phải ở lại ốc đảo một ngày, phòng kẻ tập kích phát hiện dân trên ốc đảo ra tay giúp đỡ sứ đoàn mà khiến cho dân đảo gặp tai ương. Nếu như ốc đảo có xảy ra chuyện gì khác thường, bọn họ phải phái ưng báo tin, Ninh Giác Phi sẽ dẫn người tới giúp ngay lập tức.

Trong lúc hắn ra lệnh cho những binh sĩ này, Đạm Thai Tử Đình, Kinh Vô Song đã cởi áo giáp, cùng những văn thần như nhau, thay TSm sạch sẽ, sửa soạn lại tóc tai, dẹp đi hơi máu tanh khi đánh giặc.

Tất cả đều sắp xếp sẵn sàng, Ninh Giác Phi mới đưa bọn họ vào thành.

Dựa theo lệ cũ, sứ đoàn phải đi tới quan phủ địa phương trình báo, sau đó quan phủ mới sắp xếp nơi ở cho họ. Ninh Giác Phi sợ có nguy hiểm nên trực tiếp đem toàn thể sứ đoàn đứng trước cửa Đan phủ, rồi mới cùng Đạm Thai Tử Đình và Kinh Vô Song vào phủ.

Tiền viện Đan phủ chính là nha môn, hiện tại bởi vì điều tra dạ tập ám sát mà người đến người đi, có chút náo nhiệt.

Ninh Giác Phi quen việc dễ làm, mang theo hai người thẳng đến tiền thính. Hắn không đi vào mà nói với Đạm Thai Tử Đình và Kinh Vô Song: “Thành chủ Đan đại nhân ở bên trong, mọi người vào đi thôi.”

Hai người tất nhiên là hiểu ý của hắn, gật đầu.

Kinh Vô Song hỏi hắn: “Ngươi đang ở chỗ nào?”

Ninh Giác Phi mỉm cười: “Cũng ở đây thôi. Mọi người vào đi, ta chờ ở đây.”

“Được.” Kinh Vô Song lập tức vui vẻ.

Đạm Thai Tử Đình lúc này mới nhớ tới chuyện Vân Thâm: “Nguyên soái, mấy hôm trước Vân đại nhân có đi tìm ngươi, hai người đã gặp nhau chưa?”

“Gặp rồi.” Ninh Giác Phi nhẹ giọng nói. “Y cũng ở đây, chờ các ngươi công sự xong xuôi, dàn xếp được rồi thì sẽ qua gặp y.”

“Thật tốt quá.” Đạm Thai Tử Đình rất hài lòng. “Chúng ta đây đi trước, công sự xong thì đi liền, nhanh thôi mà.”

Ninh Giác Phi gật đầu, nhìn bọn họ đi vào.

Trước đây hắn từng theo Vân Thâm đi sứ Nam Sở, cũng biết chút ít trình tự này. Mỗi khi sứ đoàn đến một địa phương nào, trước hết phải báo cho quan phủ địa phương, giao công văn thông hành, rồi để quan phủ sắp xếp dịch quán nghỉ ngơi. Sự tình cũng không phức tạp, hẳn là sẽ xong sớm.

Quả nhiên, chỉ khoảng một chén trà, Đan Cổ liền tươi cười tiễn Đạm Thai Tử Đình và Kinh Vô Song đi ra. Thấy Ninh Giác Phi đứng ở dưới tán cây, ông đi qua cười hỏi: “Ninh tướng quân sao lại không vào?”

“Mọi người có công sự, không tiện quấy rối.” Ninh Giác Phi mỉm cười. “Ta ở bên ngoài là được rồi.”

“Ninh tướng quân công – tư rõ ràng, kẻ khác bội phục.” Đan Cổ tán thán.” Ta muốn để sứ đoàn quý quốc sắp xếp nghỉ tạm ở Du Nhiên Các, nếu đã gặp tướng quân ở đây, không biết thế có được không?”

“Tốt thôi.” Ninh Giác Phi gật đầu. “Chỗ đó ưu nhã thanh tĩnh, quả thực không sai.”

Đan Cổ thấy hắn tán thành, trên mặt cũng trở nên vui vẻ hơn, xoay người lại nói: “Đạm Thai đại nhân, Kinh đại nhân, hạ quan xin phái lễ quan cung tống sứ đoàn đến dịch quán tốt nhất trong thành ngủ lại. Các đại nhân một đường mệt nhọc, trước cứ ở lại Du Nhiên Các dùng cơm trưa, sau đó nghỉ ngơi cho lại sức. Buổi tối, hạ quan sẽ chuẩn bị rượu nhạt, vì các vị đại nhân đón gió tẩy trần.”

“Làm phiền Đan đại nhân.” Đạm Thai Tử Đình chắp tay, hữu lễ đáp lại.

Kinh Vô Song cũng ôm quyền đáp lễ: “Đa tạ Đan đại nhân.”

“Hai vị đại nhân không cần khách sáo.” Đan Cổ khẽ cúi người rồi lập tức ngoắc gọi người lại, bảo hắn đi gọi lễ quan.

Chẳng mấy chốc, đoàn người rời khỏi Đan phủ, đi về hướng Du Nhiên Các.

Ninh Giác Phi nhớ thương Vân Thâm nên không đi theo mà cùng Đan Cổ hàn huyên hai câu, nghe ông kể lại những gì tra được từ đầu mối thì cười nói: “Đan đại nhân, ta không biết rõ chuyện tra án, việc này để ngài và vương gia xử lý là tốt nhất. Có kết quả báo cho ta biết một tiếng là được, nếu cần ta hỗ trợ thì xin cứ nói. Nếu như không có việc gì, ta xin đi thăm Vân Thâm cái đã.”

“Được.” Đan Cổ cũng không giữ lại mà mỉm cười nhìn hắn rời đi.

Ninh Giác Phi vừa đi tới sân viện Vân Thâm dưỡng thương thì kinh ngạc phát hiện, hơn phân nửa tùy tùng Độc Cô Yển đều tụ ở chỗ này, rải khắp trong viện ngoài viện, bốn phương tám hướng, bảo vệ chặt chẽ. Hắn không khỏi cảm động, trước khi đi, hắn nhờ Độc Cô Yển hỗ trợ bảo vệ Vân Thâm, lời ấy một phần là vì muốn nhanh chóng thoát thân rời đi, một phần khác cũng chỉ là thử nói, không nghĩ ra Độc Cô Yển thật sẽ làm như vậy, quả thật một lời nói một gói vàng.

Thấy hắn đi tới, thân binh Hữu Xương vương đều gật đầu mỉm cười, không nói một tiếng. Ninh Giác Phi cũng không nói gì, chỉ ôm quyền chào họ, để tỏ lòng cảm ơn. Những người đó cũng vươn tay đặt trước ngực, khom người cung kính trả lễ.

Lúc này Ninh Giác Phi mới đi vào trong phòng.

Hắn chỉ để lại bốn người, lúc này gian ngoài hai người, phòng trong hai người, đều canh gác chu đáo.

Ninh Giác Phi nói với bọn họ: “Các ngươi đi ăn cơm trước đi.”

Bốn người thấy hắn trở về bình an, nét mặt ôn hòa, liền biết sứ đoàn đã bình yên vô sự, nhất thời yên lòng, giữ im lặng ra cửa.

Ninh Giác Phi vẫn như hôm qua, đi thăm Đạm Du Nhiên trước hết. Hai nha hoàn vốn ngồi bên giường giờ đã vội vã đứng dậy, lui sang một bên.

Đạm Du Nhiên ngủ rất say, nhưng mặt mày vẫn tái nhợt như cũ, chỉ mới một đêm mà hắn dường như gầy đi một vòng, nhìn rất tiều tụy. Ninh Giác Phi dùng mu bàn tay áp lên trán hắn, thấy nhiệt độ vẫn còn bình thường thì cúi đầu hỏi nha hoàn bên cạnh: “Đại phu đã tới chưa? Có nói gì không?”

Một nha hoàn trả lời: “Thưa, đã tới. Đại phu đắp thuốc thiếu gia, viết đơn thuốc mới rồi nấu lên cho thiếu gia uống. Vết thương của thiếu gia vẫn còn đau, đại phu phải bỏ thêm thuốc an thần, thiếu gia mới có thể ngủ một giấc ngon như vây giờ.”

Một nha hoàn khác tiếp lời: “Vị công tử bên cạnh cũng như vậy.”

“À, vậy thì tốt rồi.” Ninh Giác Phi mỉm cười gật đầu với cả hai. “Đã trưa rồi, hai người đã ăn cơm chưa?”

Hai tiểu cô nương nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, lại nghe giọng nói rất dịu dàng ấy, mặt có chút đỏ đỏ, ngại ngùng lắc đầu.

Nha hoàn nọ khẽ đáp: “Thiếu gia còn chưa ăn. Nô tỳ chờ thiếu gia tỉnh, hầu ngài dùng bữa.”

Nha hoàn còn lại nói: “Bọn nô tỳ chưa đói bụng, đa tạ công tử.”

“Sao lại không đói được?” Ninh Giác Phi săn sóc khuyên. “Thiếu gia các ngươi không biết bao giờ mới tỉnh, các ngươi cứ thay phiên nhau, ăn trước đi rồi tính. Nơi này còn có ta, không có gì đáng ngại.”

Hai nha hoàn nhìn nhau rồi hỏi: “Ngươi đi trước đi.”

Hai người đẩy nhau một hồi, cuối cùng, nha hoàn nhìn qua có phần nhỏ hơn mới đi ra ngoài.

Ninh Giác Phi cười cười với nha hoàn còn ở lại, hắn lui về, ngồi bên cạnh Vân Thâm.

Vân Thâm giống như Đạm Du Nhiên, ngủ rất say, hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi, tiết tấu rõ ràng, nhiệt độ cơ thể bình thường. Ninh Giác Phi yên lặng ngồi bên y, một tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lộ ra khỏi chăn của y.

Trong phòng mùi thuốc xông khắp nơi, ngẫu nhiên có cơn gió thoảng thổi từ cửa sổ qua, mang theo mùi hoa là lạ, góc phòng lại đốt lò xông hương, khói trắng còn lượn lờ trong phòng. Các loại mùi hương trộn lẫn vào nhau, nhuộm đẫm không khí trong phòng.

Ninh Giác Phi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vòm trời cao xa, vạn lý không mây, chỉ có một màu xanh vời vợi như biển, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Xuất thần một lúc lâu, Ninh Giác Phi mới thu hồi đường nhìn, nhìn về phía người trên giường.

Vân Thâm vẫn chưa tỉnh, đến tận khi bốn người canh gác trong phòng đã dùng cơm trở về, y vẫn ngủ say như cũ.

Thuộc hạ Ninh Giác Phi cúi đầu khuyên hắn đi ăn, hắn lại khoát tay, còn muốn ngồi một hồi nữa.

Lúc này, một vị quản sự Đan phủ đi đến, khom người bẩm báo: “Có một đứa trẻ, nói là tiểu tư của đại nhân thuộc sứ đoàn quý quốc, có chuyện quan trọng tìm Ninh tướng quân.”

Ninh Giác Phi nghe thấy có trẻ con ở trong đoàn thì có phần kinh ngạc. Hắn không chú ý tới trong đoàn còn có trẻ con, lại càng không nghĩ Đạm Thai Tử Đình lại mang nó đi sứ như thế, nhưng đây là chuyện nhà người khác, hắn không tiện xen vào, đành gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong viện quả nhiên có một đứa trẻ mặc phục sức tùy tùng Bắc Kế, nhìn qua chỉ khoảng chừng mười tuổi. Vóc dáng cậu bé thon dài, hai vai thẳng thướm, gương mặt thanh tú, lông mày rậm mắt to anh khí bừng bừng. Thấy Ninh Giác Phi đi ra liền bước lên định quỳ xuống: “Nguyên soái…”

Ninh Giác Phi vừa thấy cậu thì lòng liền kinh hãi, nhưng vẫn cố khống chế, không lộ ra nét mặt. Cậu bé thấy hắn thì quỳ xuống, đây là quy củ của tùy tùng phải làm với người trên nhưng Ninh Giác Phi lại không kìm được, đưa tay kéo lấy cậu, thuận lợi ôm lấy rồi nhìn ngó một lúc, sau đó trực tiếp trở lại sân viện của mình.

Phản ứng của hắn kỳ lạ, cậu bé kia cũng không lên tiếng, chỉ ôm lấy cổ hắn, mặc hắn ôm mình đi.

Kỳ Kỳ Cách và Na Nhật Tùng còn ở đó, người khác rất ít khi về đây. Hai ngày nay, trong phủ khá hỗn loạn, không ai đi quản họ. Nhưng hai người rất quy củ, không dám đi lung tung, chỉ ở lì trong viện. Ninh Giác Phi vừa ôm cậu bé kia vào cửa thì Kỳ Kỳ Cách đang ngồi ở trong sân ngắm hoa. Na Nhật Tùng hoạt bát leo cây chơi, hai tỷ đệ đang vui vẻ cười đùa với nhau, hiển nhiên tâm tình rất vui vẻ.

Thấy hắn đến, Kỳ Kỳ Cách lập tức đứng dậy, cung kính chào: “Đại nhân.”

Na Nhật Tùng không câu nệ như cô, hai tay còn bám trên cây, cười kêu một tiếng.” Đại nhân.”

Ninh Giác Phi miễn cưỡng mỉm cười gật đầu với bọn họ: “Các ngươi cứ chơi đi, ta có việc cần làm. Các ngươi thuận tiện thay ta trông chừng cửa, đừng để người khác quấy rối.”

Hai người không dám hỏi nhiều đều nhanh chóng đáp: “Tuân lệnh.”

Ninh Giác Phi vừa bước vào trong phòng thì đã nhanh tay đóng cửa lại, lúc này mới buông cậu bé trong lòng ra, đè giọng, cúi người hỏi: “Thái tử điện hạ, sao ngài lại ở đây?”

Hết chương 18

Mai_kari:

“Đoàn người đi rất nhanh, những văn này đều là người Bắc Kế, cưỡi ngựa là cơm thường, tuy rằng đi đường trường nhưng cũng không mới mẻ gì, không ai than phiền.”

Cảm giác rằng chỉ có đám văn sĩ Nam Sở là vô dụng nhất thôi, đúng là sướng quá sinh nhược

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi