THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Gió đêm phe phẩy, cát bụi bay được một khoảng rồi lại chậm rãi hạ xuống, vòng luân chuyển vẫn như thế, vĩnh viễn liên tục.

Ban đêm ở sa mạc là vậy, cho dù ban ngày có bao nhiêu nóng nực thì sau khi mặt trời lặn xuống, sẽ nhanh chóng trở lạnh, độ chênh lệch nhiệt độ rất lớn.

Bản thân Ninh Giác Phi thì thấy mình có thể chịu được, nhưng lại săn sóc mà dùng chăn chiên đắp kín cho Vân Thâm, sợ y cảm lạnh.

Lần này Vân Thâm một mình đi xa, thường phải nghỉ ngơi nơi hoang dã, nhưng thật sự y cũng không văn nhược như Ninh Giác Phi nghĩ, chẳng qua, nhìn hắn quan tâm đến mình như vậy, Vân Thâm vẫn cảm thấy vui vẻ chấp nhận.

Thật vất vả khuyên được những người Oát Ni nhiệt tình kia đi khỏi, Ninh Giác Phi và Vân Thâm vào trướng bồng, nằm xuống một tấm chăn chiên dày trải dưới đất.

Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, trong lòng Ninh Giác Phi giờ đang rất loạn. Trước khi hắn đưa ra được quyết định, hắn không dự định quá thân thiết với Vân Thâm. Thế nhưng, ngủ chỗ khác dường như là chuyện không hiện thực, với tính bướng bỉnh của Vân Thâm, bọn họ không có khả năng xa nhau. Ninh Giác Phi không phải người hẹp hòi, nhỏ nhen, cho dù chỉ là huynh đệ bình thường, hắn cũng sẽ không lạnh lùng mà xa cách với người khác, huống chi đây lại là người hắn yêu?

Hai người chỉ cởi trường y, không thoát trung y, nằm xuống bên nhau. Vân Thâm khẽ dịch sang chỗ Giác Phi, gối đầu lên vai hắn.

Ninh Giác Phi không cự tuyệt cũng không tránh né, ngược lại vươn tay lấy chăn chiên bộc y lại, trách cứ: “Ngươi đi đường xa như vậy sao ngay cả tùy tùng cũng không mang, thật là, nếu trên đường gặp phải chuyện gì, ngay cả người về báo tin cũng không có.”

Vân Thâm cười cười, nhẹ giọng nói: “Giác Phi, ta chỉ muốn hiểu một chút tâm tình của ngươi khi phải đi xa mà thôi. Hơn nữa, ta hoàn toàn có thể tự lo cho mình, không có tùy tùng thì cũng có sao. Một đường đi đến đây, ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi, cũng đã hiểu ra rồi.”

Ninh Giác Phi trầm mặc một hồi rồi đáp: “Ngày mai còn muốn đi, mau ngủ đi.”

Vân Thâm có chút nghĩ ngợi nhưng không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng rồi nhắm mắt. Lần này y vạn lý độc hành, chỉ dùng quyết tâm mà giữ mình còn đứng vững, lúc này đã tìm được Ninh Giác Phi, sức mạnh ấy cũng dần tan rã, cả người uể oải vô cùng, rất nhanh là ngủ.

Ninh Giác Phi nằm bên cạch, an tĩnh nghe tiếng gió thổi bên ngoài trướng bồng.

Tới thế giới này đã nhiều năm, dần dần cũng có không ít bạn bè ở nơi này. Người dân thảo nguyên phần lớn hào sảng, lúc ở bên cạnh họ, Ninh Giác Phi cảm thấy rất rất thống khoái, không hề nghĩ ngợi gì nhiều. Chỉ có ban đêm, khi ở một mình, lòng hắn lại trào lên nỗi cô độc, tịch mịch vô biên vô hạn.

Tiếng hít thở của người bên cạnh, thân thể ấm áp dựa sát người mình, đã có một đoạn thời gian khá lâu bản thân chưa từng thân mật với ai thế này, cái cảm giác an bình vừa xa lạ lại vừa quen thuộc ấy dâng trào trong lòng. Một tay của hắn ôm lấy đầu vai của Vân Thâm, sự nhẵn nhụi ôn nhuận của chất vải tơ lụa khiến hắn không tự chủ được nhớ lại làn da của người trong lòng mình, dường như hơi ấm đụng chạm của y cũng khiến người khác có cảm xúc như thế. Suy nghĩ một hồi, hắn tự khiển trách mình một chút, rồi kiềm chế tâm tình, nhắm mắt lại ngủ.

Sáng sớm, quân sĩ bên ngoài đã thức dậy, dọn dẹp, kiểm tra đồ dùng, chuẩn bị điểm tâm. Bọn họ nhỏ giọng, hành động nhanh nhẹn, không muốn quấy nhiễu đến Liệt Hỏa tướng quân, người mà họ ngưỡng mộ.

Chẳng qua, bọn họ mới vừa có động tĩnh, Ninh Giác Phi liền tỉnh dậy. Hắn mở mắt, lấy tay vuốt mặt, liền cảm nhận được nhiệt độ người bên cạnh cao một cách bất thường, không khỏi nghiêng đầu nhìn lại.

Vân Thâm còn đang ngủ say, hơi thở ra từ mũi cũng nóng rực lên, trong trướng không có ánh sáng, nhìn không ra sắc mặt của y ra sao, nhưng chắc chắn không bình thường.

Ninh Giác Phi áp má mình vào trán y, rồi lập tức biết ngay, y đang sốt. Ninh Giác Phi rất lo lắng, dè dặt rút cánh tay mà y đang gác lên ra, chậm rãi ngồi dậy, cởi y phục y.

Hôm qua lúc hắn gặp Vân Thâm cũng là lúc đụng phải đám mã tặc phiền toái, đao thương không có mắt, không biết Vân Thâm có bị thương hay không. Nếu như sốt vì vết thương nhiễm trùng thì thật tệ.

Hắn cởi nút kết trên áo Vân Thâm, nhẹ nhàng vén vạt áo trắng muốt, để lộ ra thân thể gầy gò. Tay hắn ngừng lại, rồi lập tức kiểm tra thật tỉ mỉ, xác nhận được y không bị thương thì mới yên lòng.

Không khí mát mẻ buổi sáng làm Vân Thâm run lên, động tác Ninh Giác Phi rất nhanh, kiểm tra hoàn tất liền cài lại y phục cho y, rồi lấy chăn chiên quấn chặt lấy hắn. Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định chui ra khỏi trướng, nói với võ quân Tây Vũ nọ: “Vân đại nhân bị bệnh, chúng ta phải đi đến thành trấn gần nhất, lập tức xuất phát.”

“Tuân lệnh.” Võ quan cũng không hỏi nhiều, lập tức ra lệnh binh sĩ thu dọn hành trang, chuẩn bị xuất phát.

Ninh Giác Phi vội vã dùng nước rửa mặt, rồi xoay người ôm lấy Vân Thâm đang mê man, dưới sự trợ giúp của hai chiến sĩ Ưng quân mà ngồi lên yên ngựa.

Đoàn người cấp tốc xuyên qua sa mạc, hướng đến thành trấn gần nhất.

Vân Thâm bị Ninh Giác Phi bọc bằng chăn, ôm vào trong ngực, thái dương dần dần mọc lên, đại mạc càng ngày càng nóng. Cả người y như ở trong hỏa lò, mặt đỏ rực, trán lấm tấm mồ hôi. Trong mơ hồ, y ra sức giơ tay, muốn đẩy chăn ra, để gió làm dịu bớt cơn nóng, mong như vậy có thể dễ chịu hơn một chút.

Ninh Giác Phi không buông tay, chỉ thay y kéo chăn ra một chút.

Một lát sau, thần trí Vân Thâm thanh tỉnh lại, thì thào nói: “Nóng quá.”

Ninh Giác Phi dịu dàng ghé vào tai y nói: “Ngươi đang bệnh, chịu khó một chút, chúng ta sắp đến trấn Ô Lạp Châu Mục, nơi đó có đại phu, có thể trị cho ngươi.”

“Bản thân ta cũng là đại phu.” Vân Thâm nhắm mắt lại mỉm cười, giọng thật khẽ. “Chỉ cần ở đó có một tiệm thuốc là được, ta có thể kê đơn.”

“Được.” Ninh Giác Phi biết rõ y biết y thuật, lòng cũng thả lỏng, nhưng vẫn nhịn không được cúi đầu hỏi. “Bây giờ cảm thấy thế nào? Chỗ nào khó chịu? Sao lại đột nhiên bị bệnh như vậy?”

Vân Thâm mềm oặt ở trong lòng hắn, gương mặt nóng bỏng dán sát ngực Giác Phi, khẽ cười nói: “Có thể là mệt mỏi một chút, nhiệt độ đại mạc thay đổi nhanh, thân thể chắc là chịu không nổi, không có việc gì, uống hai thang thuốc là được rồi.”

“Trên đường đi ngươi có bị bệnh sao?” Ninh Giác Phi bỗng nhiên hỏi, chăm chú nhìn y. “Trước đây cũng bệnh như vậy?”

Vân Thâm mỉm cười, mở mắt nhìn hắn, vui vẻ đáp: “Giờ ta không phải vẫn khỏe sao?”

Ninh Giác Phi càng ôm y chặt hơn, khe khẽ thở dài: “Ngươi cần gì phải vậy?”

“Ta không tới tìm ngươi, không đem hết mọi chuyện nói rõ với ngươi thì chết cũng không nhắm mắt.” Vân Thâm cười khổ, nhớ tới lúc bản thân nhìn thấy thư hắn gửi trước khi bỏ đi. Lúc ấy, đau tới tận tim, thổ huyết không ngừng, hù mọi người xung quanh xanh mặt, ngay cả Đạm Thai Mục cũng bị kinh động, phải chạy tới thăm y, không ngừng an ủi, chỉ sợ y xảy ra chuyện. Sau đó, y muốn đi tìm Ninh Giác Phi, Đạm Thai Mục chấp nhận ngay, chỉ sợ nguyên nhân lớn nhất là e y luẩn quẩn trong lòng mà xảy ra chuyện.

Ninh Giác Phi nhịn không được trách cứ: “Tuổi ngươi còn trẻ, địa vị lại cao, là rường cột nước nhà, đây là thời gian thăng tiến, đừng có lúc nào cũng lấy chữ chết treo ở bên miệng. Lúc đó, bệnh của ta thành ra như vậy, ngươi cũng chẳng để ta dễ dàng nói ra chữ chết, giờ đến bản thân sao lại không biết kiêng kỵ?”

Hắn nói thế, Vân Thâm lập tức nhớ tới chuyện xưa, nhanh chóng hỏi hắn: “Ngươi thì sao? Lúc ngươi rời khỏi Lâm Truy thì vẫn còn đang bệnh, giờ ra sao rồi? Aiiii, hôm qua mới chỉ hỏi suông, vẫn chưa bắt mạch cho ngươi.”

“Tốt, không có chuyện gì nữa rồi.” Ninh Giác Phi than nhẹ. “Ngươi đừng quan tâm ta nữa, nên lo dưỡng bệnh đi thôi.”

“Ừ.” Vân Thâm cười, khẽ gật đầu, rất trẻ con yêu cầu. “Vậy ngươi phải sắc thuốc cho ta.”

“Được.” Ninh Giác Phi lập tức đồng ý, không khỏi nhớ tới những ngày đau bệnh của mình.

Khi đó, giữa bọn họ không có ngờ vực vô căn cứ, không có kiêng kị, dễ dàng, tự nhiên, vui sướng, Vân Thâm kê đơn cho hắn, sắc thuốc cho hắn, tự thân sắp xếp ẩm thực, hỏi han, chăm sóc hắn. Đến nay, hắn vẫn còn hoài niệm cuộc sống như vậy. Những này đó, hoa tươi xán lạn, hạc trắng lượn lờ, hồ nước xanh lam, gió nhẹ dịu dàng, phảng phất ngay trước mắt khiến tim hắn loạn nhịp.

Vân Thâm dường như cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, cố sức rút tay từ tấm chăn ra, cầm lấy bàn tay đang cầm cương ngựa của Giác Phi: “Nếu ngươi không muốn đến Lâm truy, chúng ta trở về Kế đô, quay về nhà của chúng ta.”

Lòng bàn tay y nóng như lửa, Ninh Giác Phi cảm thấy nó như đốt cháy da thịt mình. Nhìn gương mặt tái nhợt của người trong lòng, bàn tay nắm lấy mình cũng mềm yếu vô lực, hắn thực sự không đành lòng cự tuyệt: “Chờ ngươi hết bệnh rồi, chúng ta sẽ thương lượng, được không? Hơn nữa, hoàng thượng đã hạ chỉ, chính thức dời đô đến Lâm Truy, ngươi thân là quốc sư, phải ở đô thành phụng sự, sao có thể nhàn rỗi sống ở Kế đô? Vậy sao trả lời người trong thiên hạ được?”

Vân Thâm miễn cưỡng đáp: “Thân thể ta không khỏe, cần tĩnh dưỡng, lý do này lúc nào cũng hợp lý.”

“Ừ, vậy cũng phải.” Ninh Giác Phi khó có khi nhìn thấy y lười biếng, không khỏi bật cười.

Vân Thâm bị sốt đến mơ mơ màng màng, không chịu nổi nữa mà ngã đầu, nhắm mắt lại, rơi vào mê man.

Trong lòng Ninh Giác Phi lo lắng, nhịn không được giục ngựa.

Đến chính ngọ, trời như đổ lửa, bọn họ rốt cục thấy được biên giới của đại mạc. Bãi cỏ xanh xanh thưa thớt đã ánh vào mi mắt, bừng lên sức sống mãnh liệt.

Toàn bộ quan binh đều lộ rõ vẻ vui mừng, tốc độ càng lúc càng nhanh, phi thẳng về phía trước.

Chẳng mấy chốc, các ngôi nhà bằng đá xuất hiện trước mắt, khói bếp lượn lờ toát ra từ mái, chậm rãi lan ra trời xanh, khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái vô cùng.

Ninh Giác Phi ôm chặt Vân Thâm giục ngựa về phía trước, chạy ra khỏi đại mạc, vào trấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi