THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Tấu chương của Ninh Giác Phi mất mười ngày để đến Lâm Truy, trong tấu chương báo lại với triều đình, đội quân đã chiến thắng trong trận đại chiến cuối cùng ở bình nguyên tây nam, chiến tranh kết thúc, phía nam lấy lại hòa bình.

Trong triều đình vui mừng vô cùng, trong thành Lâm Truy cũng vui sướng, không ít bách tính có thân thích ở phía nam, mấy ngày này lúc nào cũng lo lắng, giờ biết địch quân đã bị tiêu diệt, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đạm Thai Mục ban chỉ, lệnh Ninh Giác Phi, Kinh Vô Song và Lý Thư dẫn quân khải hoàn về triều, quan phủ các nơi ven đường phải tiếp đón thích đáng, cung ứng lương thảo, không được sai lầm.

Sau đó, hắn hạ chỉ, lệnh thượng thư Bộ Hộ Đại Đàn Sâm làm khâm sai đại thần, trấn an quan viên và bách tính phía nam, song song cũng thăm dò tình huống, định ra công việc trùng kiến sau chiến tranh, đi cùng ông còn có thị lang Bộ Công, thị lang Bộ Hộ có liên quan đến việc xây dựng, tính toán ngân sách.

Nguyên thượng thư Bộ Hộ, Tiên Vu Tuấn vì ‘nhi tử bị kẻ xấu cướp đi, sinh tử chưa biết” mà thân thể ngày càng sa sút, không thể làm việc nên Đạm Thai Mục để ông từ nhiệm tạm thời, ở nhà tu dưỡng, để Đại Đàn Sâm đảm nhiệm chức thượng thư Bộ Hộ.

Đại Đàn Sâm ở Nam Sở buôn bán nhiều năm, đồng thời vẫn luôn tìm hiểu tình huống các nơi nên đối với việc quản lý tài sản cũng rất thông thạo, không những thế còn biết rõ tình hình các châu huyện phía nam như lòng bàn tay, hơn nữa, cực kỳ đáng tin, tuyệt đối trung thành và tận tâm với triều đình, để ông phụ trách việc trùng kiến phía nam là hợp lý nhất.

Vân Thâm càng thêm bận rộn, mỗi ngày ngoại trừ xử lý chính sự ra còn muốn sắp xếp việc đón tiếp quân đội khải hoàn trở về, y còn phải bàn bạc với Đại Đàn Sâm, định ra quy tắc chi tiết cho việc trùng kiến, để bọn họ thăm dò thực địa, rồi lập ra danh sách công việc cụ thể, tránh xuất hiện tình huống không khống chế được.

Tuy rằng đi sớm về trễ, bận rộn đến không thở nổi nhưng trên mặt y lúc nào cũng mang nét cười, hiển nhiên tâm tình cực kỳ tốt.

Sau giờ ngọ hôm đó, Đạm Thai Mục cùng y dùng xong cơm trưa, vừa uống trà vừa nhịn không được chọc ghẹo: “Giác Phi sắp về, làm ngươi vui vẻ chưa kìa, ngay cả mấy thuộc hạ của ngươi cũng phải thở phào nhẹ nhõm, không còn sợ ngươi giống như trước nữa.”

Gương mặt Vân Thâm đỏ phựt lên, một lát sau mới nói: “Bệ hạ nói đùa, thần là bởi vì chiến sự phía nam kết thúc mà vui vẻ….”

“A?” Đạm Thai Mục nhướng mày. “Giác Phi sắp về mà ngươi không vui à, việc này… trẫm phải nói lại cho hắn mới được.”

Vân Thâm chắc chắc cười nói: “Bệ hạ đừng vội gây xích mích quan hệ thần với Giác Phi. Cho dù hoàng thượng mở miệng vàng lời ngọc, hắn cũng sẽ không tin đâu.”

“Cái này thì đúng.” Đạm Thai Mục cười ha ha. “Chỉ cần là chuyện Giác Phi nhận định, cho dù là Thiên Vương lão tử vỗ ngực cam đoan, hắn cũng sẽ không tin. Trẫm thích cái tính này của hắn, không gian trá, làm cho người ta yên tâm mà giao phó tất cả cho hắn.”

“Đúng vậy.” Đuôi lông mày khóe mắt Vân Thâm lộ vẻ sung sướng. “Tính tình hắn ngay thẳng, trắng đen rõ ràng, nhưng không lỗ mãng, thông hiểu tình đời, hiểu rõ ý người, ở địa vị cao mà không kiêu ngạo, gặp nghịch cảnh mà không ngã lòng, biết xem xét thời thế, cố chấp với hành thiện, khi nguy cấp thì phấn đấu quên mình, không thoái nhượng trước tiền tài, rất có phong phạm thánh nhân.”

“Phải.” Đạm Thai Mục gật đầu. “Giác Phi quả thật là bảo vật quốc gia, mẫu mực của quần thần, đáng tiếc, bệnh căn kia của hắn không thể trị hết, chuyện đó làm trẫm lo lắng không ngớt. Lần này bệnh dạ dày của hắn còn chưa trị hết đã phải dẫn quân chiến đấu, không biết rốt cục thân thể ra sao rồi. Trong tấu chương hắn không nói gì về mình, trẫm không cảm thấy yên lòng chút nào.”

Vân Thâm giật mình một hồi, khe khẽ thở dài: “Bọn họ liên tục chiến đấu ở các chiến trường, không được nghỉ ngơi, Giác Phi dùng phi ưng truyền tin trở về cũng chỉ nói tình hình chiến đấu, không nói gì đến bản thân, những người khác càng không có cơ hội viết thư trở về. Chẳng qua, lúc xuất phát, thần đã nhờ Vân Đinh và Vân Dương chiếu cố hắn, còn đưa thuốc sẵn cho họ. Thần thấy trong những tin chiến thắng này, Giác Phi vẫn chỉ huy tác chiến, hẳn là không sao.”

“Ừ, cũng phải.” Lúc này Đạm Thai Mục mới thoáng yên tâm. Hắn trầm ngâm một chốc sau đó nói: “Vân Thâm, trẫm dự định để thái tử ra trăm dặm ngoại thành nghênh đón đại quân hồi triều, biểu đạt khen ngợi, ngươi có muốn theo không?”

Vân Thâm và Đạm Thai Mục danh là quân thần, nhưng lại như huynh đệ, lúc này cũng không giả bộ trước mặt hắn mà liền ôm quyền, cười nói: “Thần cầu còn không được.”

Đạm Thai Mục cười chỉ chỉ y: “Ta biết ý ngươi mà.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Đạm Thai Mục ra chỉ dụ lệnh thái tử Đạm Thai Kinh Vĩ ra trăm dặm ngoại thành thay thiên tử nghênh tiếp tướng sĩ chiến thắng trở về, Vân Thâm, Đại Đàn Minh và các trọng thần cũng cùng đi.

Chỉ dụ vừa ra, quần thần phụ họa, khen ngợi công tích của Ninh Giác Phi. Mặc kệ là thật tâm hay giả ý, không ai có thể phủ định thành tựu của Ninh Giác Phi.

Lúc công văn báo nguy các châu quận phía nam nhiều như tuyết bay vào triều thì không ít người từng nghĩ rằng, các bộ tộc vùng tuyết vực dũng mãnh, muốn dẹp yên tất phải gian nan, lâu lắc khiến thực lực quốc gia tiêu hao, cho dù cuối cùng thắng lợi thì phía nam cũng trở thành một nùi rối rắm, muốn dọn dẹp cũng sẽ tốn không ít thời gian, như vậy, Kế quốc nguyên khí đại thương, phải mười năm sau mới hồi phục lại được. Những kẻ bụng dạ khó lường thì ngầm hả hê, chí sĩ trung quân ái quốc thì lo lắng, hiến kế cho hoàng thượng.

Nhưng mà không ai ngờ tới, Ninh Giác Phi lại ôm bệnh xuất kích, tự mình suất quân nghênh địch, sạch sẽ lưu loát kết thúc chiến tranh, khiến phần lớn phía nam đều hoàn hảo không tổn hao gì cũng bảo vệ được mạch máu kinh tế triều đình, khiến Đại Kế quốc mới thành lập vượt qua nguy cơ hung hiểm, thuận lợi tiếp tục phát triến.

Công tích như vậy, cho dù ca tụng thế nào cũng không quá đáng.

Đạm Thai Mục mỉm cười nghe, liên tiếp gật đầu, đến khi mọi lời ca tụng đều trở nên sáo rỗng thì lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Chư vị khanh gia, Ninh nguyên soái cùng chúng tướng tham chiến càng vất vả công lao càng lớn, đến khi họ quay về triều, triều đình tất phong thưởng. Hôm nay, chiến sự tuy rằng chấm dứt, nhưng sự vụ phiền phức vẫn còn, không thể lơ là. Mong chư vị khanh gia chân thành đoàn kết, cần cù chính sự, nếu có ai ngồi không ăn bám, trẫm nhất định nghiêm gia trừng phạt, quyết không bỏ qua.”

Những đại thần tâm mang ý xấu đều bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, quân tử chính trực thẳng lưng, tất cả cùng đáp lời: “Tuân chỉ.”

Sáng sớm hôm sau, thái tử Đạm Thai Kinh Vĩ liền mang theo Vân Thâm và Đại Đàn Minh xuất phát.

Giang Tòng Loan đã biết hai ngày nữa Ninh Giác Phi sẽ trở về Lâm Truy, trong lòng vui mừng, lập tức chỉ huy người hầu dọn dẹp từ trên xuống dưới, vẩy nước quét nhà, giặt giũ, mua đồ ăn, mọi thứ đều tự mình trông coi, sợ còn chỗ chưa chu toàn.

Đạm Du Nhiên vẫn ở trong phủ, không dọn ra ngoài, Đạm Lẫm Nhiên và Đạm Di Nhiên cũng thường đến phủ nói chuyện, ở chung với Giang Tòng Loan cũng rất khá. Du Nhiên các đang xây, tiến độ rất nhanh, Đạm Du Nhiên ban ngày trên cơ bản đều ở đây trông coi, nên hắn lúc nào cũng lôi kéo Giang Tòng Loan đi theo. Hai ngày nay, Giang Tòng Loan một bước cũng không chịu ra khỏi phủ, Đạm Du Nhiên cũng biết Ninh Giác Phi sắp trở về, nên không đi tới công trường mà theo Giang Tòng Loan bận rộn trong ngoài, giúp đỡ y.

Giang Tòng Loan là người gặp việc vui tinh thần càng thêm sảng khoái, nhìn qua hấp dẫn hơn trước rất nhiều. Y vốn đẹp, chỉ là trước đây sống ở Thúy Vân lâu luôn phải dè chừng cẩn thận, đến bên cạnh Ninh Giác Phi thì tự ti, lúc này thân phận đã định, cuộc sống cũng thông thuận, khí chất càng thêm trầm ổn, cũng không còn hèn mọn như xưa, cả ngày dung quang toả sáng, tuấn mỹ dễ nhìn.

Ninh Giác Phi vừa nhìn thấy y, liền bật thốt: “Tòng Loan, ngươi đẹp ra.”

Giang Tòng Loan ngẩn ra, gương mặt đỏ phực lên, không ngờ hắn lại nói như vậy, nhất thời không biết nói làm sao.

Đạm Du Nhiên đứng ở bên cạnh, mỉm cười: “Giác Phi lâu ngày không gặp Tòng Loan nên mới cảm thấy thế, Tòng Loan luôn đẹp mà.”

Ninh Giác Phi xuống ngựa, cùng bọn họ đi vào đại môn, hài lòng nói: “Không phải, ngày thường Tòng Loan cũng đẹp, ta biết, nhưng giờ y còn đẹp mắt hơn cả trước đây.”

Lúc này Giang Tòng Loan mới phục hồi tinh thần, nhịn không được lắc đầu cười: “Giác Phi, ngươi vừa về đã chọc ta.”

“Đâu có, ta nói thật.” Ninh Giác Phi nhìn y một chút rồi lại nhìn Đạm Du Nhiên, cảm thấy hai người quả thật ngọc thụ lâm phong, trời sinh một đôi, trong lòng cũng vui mừng thay cho Giang Tòng Loan, thân thiết hỏi: “Du Nhiên, ngươi ở đây có được không? Du Nhiên các xây dựng ra sao rồi? Ta nghe Vân Thâm nói, đại ca nhị ca ngươi đều tới đây. Ngày nào đó, ta phải mời họ tới phủ làm khách, cùng ăn một bữa cơm mới được.”

Đạm Du Nhiên vội vã gật đầu: “Cũng tốt. Chỗ này rất tốt, ta cũng tiếc không muốn đi.”

“Vậy đừng đi.” Ninh Giác Phi nói một cách tự nhiên. “Ngươi cứ ở đây đi, dù sao chỗ này cũng lớn, nhiều người ở cũng tốt, nếu không thì lãng phí quá.”

Giang Tòng Loan và Đạm Du Nhiên bị hắn chọc cười. Chỉ có hắn mới ngại phủ đệ của mình quá rộng, người ta ai cũng muốn có phủ rộng hơn, một phủ chưa đủ, còn phải có vài biệt viện nữa mới tốt. Với thân phận địa vị của hắn, phủ đệ như thế, thực sự cũng không lớn, thế nhưng hắn đã thỏa mãn rồi, điều này khiến cho người khác bội phục.

Đi một hồi, Ninh Giác Phi liền hỏi Giang Tòng Loan: “Na Nhật Tùng sao rồi? Nó khỏe chưa?”

“À, khá.” Giang Tòng Loan mỉm cười gật đầu. “Thân thể đã khỏi hẳn, tinh thần cũng tốt hơn chút, nhưng không muốn ra ngoài. Chẳng qua, lúc chúng ta tới gần, nó cũng không còn sợ như trước nữa.”

“Vậy là tốt rồi, ta đi thăm nó.” Ninh Giác Phi nói, rồi trực tiếp đi vào tiểu viện của Na Nhật Tùng.

Hiện tại rét đậm, cửa sổ trong phòng Na Nhật Tùng đóng chặt, đốt chậu than, rất ấm áp. Ninh Giác Phi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vén rèm cửa đi vào, liền thấy Na Nhật Tùng ngồi bên cửa sổ, tập trung tinh thần xem sách.

Cậu bé ấy sắc mặt tái nhợt, nhưng gương mặt càng thêm thanh lệ, sự rộng rãi hoạt bát quá khứ đã không còn gì nữa, nhưng lại tăng thêm phần thành thục, khiến cậu càng như một người lớn.

Ninh Giác Phi sợ làm cậu kinh hãi nên đứng yên không đi tiếp mà khẽ ho một tiếng.

Na Nhật Tùng chấn động, lập tức giương mắt nhìn qua. Quyển sách trên tay rơi xuống, nhưng cậu vẫn còn chưa nhận ra.

Ninh Giác Phi mỉm cười, ôn nhu nói: “Ta đã trở về, qua thăm ngươi đây.”

Na Nhật Tùng trượt xuống ghế, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, đưa tay ôm siết lấy thắt lưng hắn, vùi mặt vào lòng ngực hắn.

Ninh Giác Phi xoa xoa đầu cậu, vuốt lại mái tóc rối tung, rồi xoa nhẹ lưng cậu.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng, tràn ngập ấm áp. Một lúc lâu, Na Nhật Tùng mới buông hắn ra, ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt to sáng trông suốt, toát ra vài phần vui sướng.

Ninh Giác Phi cúi người ôm lấy cậu, bế đến ngồi xuống bên cạnh bàn, để cậu ngồi lên đùi mình, thân thiết hỏi: “Đang coi cái gì vậy?”

Na Nhật Tùng cầm quyển sách trên bàn, đưa bìa ra cho hắn xem.

Đó là quyển “Tiểu Hiên thi thoại”, hẳn là sách vỡ lòng cho con nít, dạy bọn nhỏ chuẩn tắc và kỹ xảo cơ bản để làm thơ.

Ninh Giác Phi cười nói: “Thật tốt, ta không biết làm thơ, sau này Na Nhật Tùng phải dạy cho ta nhé.”

Na Nhật Tùng nghiêm túc gật đầu, khóe môi nhoẻn lên.

Giang Tòng Loan và Đạm Du Nhiên cũng đi đến, ngồi đối diện bọn họ, cười khen Na Nhật Tùng thông minh, học bài rất tốt.

Ninh Giác Phi nói với Giang Tòng Loan: “Mời tiên sinh về nhà, dạy Na Nhật Tùng học. Nếu trong phủ có người muốn biết chữ, cũng cùng học luôn. Điều chỉnh thời gian làm việc cho họ một chút, đừng trùng với thời gian học bài, ngươi sắp xếp một chút.”

“Được.” Giang Tòng Loan gật đầu, lập tức nhìn thoáng qua Na Nhật Tùng: “Ta thấy, mời hai vị tiên sinh vậy, một dạy Na Nhật Tùng và trẻ con trong phủ, một vị khác dạy hạ nhân trong phủ biết chữ.”

“Ừ, thế cũng tốt, vẫn là ngươi chu đáo.” Ninh Giác Phi khen ngợi mà gật đầu. “Dù là nam hay nữ, chỉ cần muốn học, đều có thể tham gia.”

Giang Tòng Loan lập tức gật đầu: “Được.”

Na Nhật Tùng nghe thế, sắc mặt dần tốt lên, đưa tay sờ sờ gương mặt Ninh Giác Phi, cười với hắn.

Ninh Giác Phi cúi đầu thấy thế, nhất thời vui vẻ lên: “Na Nhật Tùng, ta thích cười ngươi, sau này chúng ta luôn vui vẻ như thế, được không?”

Hai má Na Nhật Tùng đỏ ửng, khiến cậu càng trở nên xinh đẹp. Tay cậu nhẹ nhàng vuốt qua mặt Ninh Giác Phi, khẽ gật đầu.

Cậu bé không chịu nói, Ninh Giác Phi cũng không miễn cưỡng, ôm cậu nói chuyện, rồi sai người đem đặc sản phía nam vào.

Na Nhật Tùng nhìn kẹo hoa quế, khoai lang khô, lỗ đậu hũ, ma đường, cá khô, còn có vài món đồ chơi lạ, nụ cười trên mặt càng lúc càng nở rộng. Coi một hồi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Giác Phi như muốn hỏi.

Khẽ hôn một cái trên trán cậu, Ninh Giác Phi dịu dàng: “Đúng, đều cho ngươi hết.”

Na Nhật Tùng rất vui, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ Ninh Giác Phi, khẽ hôn lên mặt hắn một cái.

Cậu chịu làm một hành động thân mật như vậy, cho thấy vết thương trong lòng đã có phần hồi phục. Ninh Giác Phi mừng rỡ ôm lấy cậu, khen ngợi vỗ về lưng cậu: “Ngoan lắm.”

Giang Tòng Loan rất cảm động, nhìn bọn họ mỉm cười.

Đạm Du Nhiên cũng vui vẻ cười, trong mắt là ánh sáng trong suốt.

Bọn họ ngồi thật lâu, Na Nhật Tùng vẫn ngồi trong lòng Ninh Giác Phi, tâm tình rõ ràng chuyển biến tốt đẹp. Ninh Giác Phi dịu dàng trò chuyện với cậu, vô cùng kiên nhẫn. Đến khi Na Nhật Tùng bắt đầu buồn ngủ, Ninh Giác Phi mới ôm lấy cậu, khẽ khàng đặt lên giường.

Giang Tòng Loan mở chăn bông, đắp lên cho Na Nhật Tùng.

Ninh Giác Phi nhìn bốn phía một chút, thấy không còn vấn đề gì, mới đi ra ngoài.

Giang Tòng Loan cẩn thận khép cửa lại, cùng hắn đi ra ngoài sân, rồi thân thiết hỏi: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi. Mau đi nghỉ ngơi đi. Bữa tối, ta sẽ gọi ngươi.”

Ngày hôm qua Ninh Giác Phi đã gặp đoàn thái tử nghênh tiếp, tự nhiên phải cử hành nghi thức, sau đó quan phủ địa phương thiết yến khoản đãi, buổi tối ngủ rất trễ, cũng không có cơ hội ôn chuyện với Vân Thâm. Hôm sau lại phải dậy sớm xuất phát, nhanh chóng đi về Lâm Truy, lại lập tức tiến cung diện thánh, nói chuyện hồi lâu với Đạm Thai Mục rồi mới được phép về phủ, ở chỗ Na Nhật Tùng cả nửa ngày, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ dần nổi lên, lan ra toàn thân.

Sự săn sóc của Giang Tòng Loan làm hắn cảm thấy thư thái, xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn cười nói: “Tốt lắm, ta đi nghỉ trước. Về phần bữa tối, ta có thể không ăn trong phủ. Hoàng thượng ở trong cung có thiết yến, ta không thể vắng mặt. Giờ Dậu đánh thức ta dậy.”

Hắn khải hoàn trở về, hoàng đế mở tiệc chiêu đãi hắn, đó là lễ nghĩa, Giang Tòng Loan cũng không cảm thấy ngoài ý muốn nên đáp ứng ngay, rồi cùng hắn ra nhà giữa.

Trong phòng quét tước sạch sẽ, đệm chăn mới tinh, thơm mùi nắng. Lò sưởi cháy rất mạnh, tỏa hơi ấm ra khắp phòng. Ninh Giác Phi nhìn quanh một vòng, than thở: “Thực sự là ngàn tốt vạn tốt cũng không tốt bằng nhà mình. Tòng Loan, nhà này nhờ có ngươi quan tâm.”

Giang Tòng Loan thật cao hứng: “Đó là niềm vui của ta.”

Tỳ nữ bưng nước nóng vào, hầu hạ Ninh Giác Phi rửa mặt, Giang Tòng Loan liền dẫn các cô ra ngoài.

Ninh Giác Phi mặc trong y mỏng nằm trên giường, đắp chăn bông, thả lỏng cơ thể, thích ý nằm dài.

Cửa sổ đóng chặt, phòng không đốt đèn, có chút tối, trong khi ngủ, Ninh Giác Phi trở mình một cái, rồi an tĩnh nhắm hai mắt lại.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Vân Thâm sắp xếp xong công việc chuẩn bị tiệc tối trong cung trở về phủ nguyên soái. Tôi tớ trong phủ đều đều biết y đến khom người thi lễ, để y tự do đi trong phủ.

Vân Thâm dễ dàng tới nhà giữa, lặng yên không một tiếng động đẩy cửa ra, trở tay gài soan cài. Y đi vào trong phòng, nương ánh sáng lờ mờ nhìn người trên giường, tiếu ý bên môi càng thêm vui vẻ. Y cởi y phục, mở góc chăn, chậm rãi nằm xuống.

Ninh Giác Phi vốn đã ngủ say lập tức cảm nhận được hơi thở của y. Hắn không mở mắt, vươn tay ôm thắt lưng Vân Thâm, nằm yên không động đậy.

Vân Thâm khẽ nhoẻn khóe miệng, lẳng lặng nở nụ cười.

Qua một hồi lâu, y nghe hơi thở Ninh Giác Phi nhẹ nhàng chậm chạp, biết hắn vẫn còn đang ngủ say, y cũng nhắm mắt lại.

Trong lúc mông lung, y cảm nhận được một đôi môi khô mát đặt lên môi mình. Nương theo cái hôn ấm áp ấy, âm thanh mềm nhẹ của Ninh Giác Phi vang lên bên tai: “Vân Thâm, ta rất nhớ ngươi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi