THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Thuần Vu Càn mang theo huynh đệ Thuần Vu Triều, Thuần Vu Hàn đi nhưng không mang theo phụ thân của y, thái thượng hoàng nguyên Nam Sở, Thuần Vu Hoành. Đạm Thai Mục giữ đúng lời hứa, không giết ông mà còn phong ông ta làm Lý vương, đem Võ vương phủ của Thuần Vu Càn sửa thành Lý vương phủ, ban cho ông nơi ở, còn giữ lại hết các phi tần thị thiếp của ông ta. Đối với một phế đế tiền triều mà nói, đó đã là nhân hậu rồi.

Sau khi Ninh Giác Phi sắp xếp xong xuôi trình tự lục soát, liền tự mình mang người tới Lý vương phủ.

Lục soát phủ không cần hắn chỉ huy, thống lĩnh cấm quân tự có sắp xếp, hắn chỉ đi theo nhìn một chút rồi trở về chính sảnh, nhàn nhã nói chuyện với Thuần Vu Hoành.

Từ tước vị mà xem, địa vị hai người tương đồng, đều là vương gia, nhưng trên thực tế, một người là hoàng đế tiền triều, mạng sống do người khác nắm giữ, sống chết chỉ bằng một câu nói, còn một người lại nắm binh mã toàn thiên hạ, là trụ cột quốc gia đang thăng tiến như mặt trời ban trưa, thân phận khác biệt như trời và đất.

Trước đây Thuần Vu Hoành chưa từng gặp Ninh Giác Phi, chỉ nghe lai lịch của hắn từ nhi tử và đại thần tâm phúc của mình. Lúc đó, ông vô cùng đau đớn khi Thuần Vu Càn dưỡng hổ di hoạn, phẫn hận không ngớt với tên con hát giết chết quốc gia của ông, nhưng người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nhìn thấy Ninh Giác Phi khí vũ hiên ngang đi vào, ông lập tức đứng dậy, cung kính ôm quyền thi lễ, khom người nói: “Xin chào Ưng vương điện hạ.”

“Lý vương điện hạ không cần đa lễ.” Ninh Giác Phi chắp tay trả lễ, không khách sáo với ông mà ngồi xuống ghế trên.

Người hầu trong phủ đều đã bị vây lại để điều tra, không ai lên dâng trà. Ninh Giác Phi tự nhiên không quan tâm mấy nghi thức xã giao này, chỉ nhìn Thuần Vu Hoành, nhàn nhạt hỏi: “Lý vương gần đây vẫn khỏe chứ?”

Thuần Vu Hoành dù sao cũng từa là vua của một nước, lúc này dĩ chuẩn bị tinh thần chịu chết bất cứ lúc nào, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỉm cười: “Làm phiền Ưng vương để tâm, vẫn khỏe.”

“Ba nhi tử của ngài đều mất tích, việc này ngài biết chứ?” Giọng Ninh Giác Phi vẫn rất ôn hòa.

“Có nghe tin, tình hình cụ thể ta cũng không rõ.” Thuần Vu Hoành hạ thấp người, bình thản đáp. “Các nhi tử của ta đều đã lớn, có chủ kiến của riêng mình, người làm phụ thân như ta đã không còn quản được chúng nữa. Lúc còn tiền triều, ta đã thoái vị, không hỏi đến quốc sự, hiện tại càng không có tinh lực đi quan tâm nữa. Ta già rồi, chỉ mong bảo dưỡng tuổi thọ, không còn tâm tư gì khác.”

Ông đẩy hết trách nhiệm đi sạch sẽ khiến Ninh Giác Phi cũng không tiện bức cung. Theo lẽ thường mà đoán, trước khi hành động Thuần Vu Càn không nói cho Thuần Vu Hoành, trừ phi muốn dẫn ông theo. Nhưng mang theo một người lớn tuổi, nguy hiểm cũng sẽ tăng lên, Thuần Vu Càn sẽ không mạo hiểm như vậy. Thuần Vu Càn mang theo Thuần Vu Triều cùng Thuần Vu Hàn, hẳn là cũng không phải vì tình nghĩa huynh đệ mà là cần họ nối quan hệ với nhiều hàng thần trong triều, như Du Huyền Chi, Du Hổ…, là quân cờ hữu dụng.

Ninh Giác Phi nghe ông nói thế, khẽ gật đầu, thái độ vẫn bình thản như cũ, nhìn ông hỏi: “Nghe nói thiếp thị trong phủ Thuần vương và Cảnh vương đều đang mang thai, Tĩnh vương cũng có hai nhi tử vừa sinh không lâu, đều bị bỏ lại phủ không để ý đến. Thuần Vu thị ngay cả huyết mạch cũng không cần nữa à?”

Thuần Vu Hoành rốt cục động dung, đứng dậy vái hắn một cái: “Trẻ con vô tội, mong Ưng vương thương xót, để ta mang chúng về phủ chăm sóc.”

“Cái này lẽ ra ngài không nên nói.” Ninh Giác Phi đáp. “Ba huynh đệ Thuần Vu lẩn trốn bên ngoài, đã vi phạm quốc pháp, thân thuộc hẳn là nên bị bắt vào ngục, nhưng hoàng thượng nhân từ, cho phép mọi người tiếp tục ở lại vương phủ, nếu ba huynh đệ bọn họ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nào thì tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, liên luỵ cửu tộc cũng là chuyện có khả năng. Lý vương bây giờ có thể chăm sóc cho bọn nhỏ, vậy đến lúc đó thì sao?”

“Nếu như ta có thể làm chủ, chắc chắn sẽ không đồng ý chúng làm như thế. Thánh thượng nhân từ, Ưng vương phóng khoáng, đối đãi với cựu nhân tiền triều như vậy đã đủ rồi, chúng ta hẳn nên an phận thủ thường, không nên làm bậy để dẫn đến diệt vong.” Thuần Vu Hoành thở dài một tiếng. “Ưng vương, ba đứa chúng nó rốt cuộc làm chuyện gì, đi đâu, ta không biết. Có thể chúng bị người cưỡng ép, cũng có thể bị người khác ám hại. Hôm nay, cô nhi quả phụ của chúng ở lại nhất định khổ không nói nổi, khẩn cầu Ưng vương thương cảm, để ta phái người đón bọn nhỏ về đây chăm sóc. Dù sao chăng nữa, lão nhược phụ nhụ đều là vô tội. Ưng vương yêu dân như con, bọn họ lúc này là thần dân Kế quốc, vẫn chưa thành gia thuộc tội nhân, vậy xin Ưng vương thủ hạ lưu tình?”

Ninh Giác Phi nghiêng tai lắng nghe, nghe xong thì cười: “Lý vương khẩn thiết như thế, nói cũng rất đúng. Như vậy đi, bản vương phái người đưa bọn trẻ lại đây, giao cho Lý vương.”

Thuần Vu Hoành lập tức vái gập người: “Đa tạ đại ân đại đức của Ưng vương.”

“Lý vương không cần khách sáo.” Ninh Giác Phi cười đưa tay khẽ đỡ ông một cái. “Mời ngồi, chúng ta ngồi nói.”

Thuần Vu Hoành lên tiếng “vâng” rồi mới ngồi xuống.

Thái độ Ninh Giác Phi vẫn mạn bất kinh tâm như cũ, hỏi nhiều câu không liên quan đến nhau, đại đa số đều mang giọng điệu thân thiết hỏi về cuộc sống trong phủ, nội phủ có cung cấp đủ ngân lượng chi tiêu hay không, có lần nào kéo dài hạn hay khất sang lần sau hay không, phi tần trong phủ có mạnh khỏe hay không, vô vàn vấn đề, Thuần Vu Hoành trả lời cẩn thận, lúc nào cũng nói thánh quân nhân từ, cẩn thận vô cùng.

Qua một hồi lâu, thống lĩnh cấm quân trở lại bẩm báo cho Ninh Giác Phi: “Nguyên soái, trong phủ đã lục soát hoàn tất, không có gì khác thường.”

“Tốt.” Ninh Giác Phi cười gật đầu, ôn hòa mà hỏi. “Không quấy rầy đến gia quyến nội phủ chứ?”

“Báo cáo nguyên soái, không.” Thống lĩnh lập tức nói. “Chúng ta chỉ vây họ lại một chỗ, không quấy rối đến.”

“Rất tốt.” Ninh Giác Phi đứng dậy, cười nói với Thuần Vu Hoành. “Lý vương, vậy ta không quấy rầy nữa, cáo từ.”

“Ưng vương đi.” Thuần Vu Hoành ân cần tiễn hắn ra ngoài.

Đi tới tiền viện, Ninh Giác Phi bỗng nhiên ngừng lại, nhìn loạt nhà giữa trước mặt.

Trên mặt đất đã quét dọn sạch sẽ, còn mái đình thì vẫn đọng tuyết, khiến những gian nhà này càng thêm đẹp đẽ. Ngoài cửa sân có một cây đa to, tuyết phủ trắng sóa, sừng sững bất động trong không khí lạnh lẽo. Hiện tại, trong ngoài sân đều không một bóng người, rất yên tĩnh.

Thuần Vu Hoành chẳng biết hắn có ý gì, trong lòng vô cùng thấp thỏm, nhưng không dám mở miệng hỏi, chỉ giữ vẻ mặt mỉm cười, dè dặt quan sát nét mặt hắn.

Ninh Giác Phi ngẩng đầu nhìn cây đại thụ trước mặt, thần sắc như thường, nhìn qua rất bình tĩnh.

Hắn bất động, những người khác cũng không dám động, không dám quấy rầy hắn, mà chỉ yên lặng đợi lệnh.

Khi Vân Thâm đến đã nhìn thấy một cảnh như vậy, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Y đi về phía trước, khẽ hỏi: “Giác Phi, chuyện ở đây đều xong cả rồi à?”

Ninh Giác Phi quay đầu nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: “Đều xong cả rồi. Ngươi đến đây có việc à?”

“Không có gì.” Vân Thâm vẫn nói. “Chuyện trong cung đã xong rồi, ta nghe họ nói ngươi ở đây nên qua xem ấy mà.”

Lúc này, Thuần Vu Hoành mới tiến lên chào y. Vân Thâm trả lễ, thần sắc hững hờ, khách sáo nói với ông vài câu.

Lúc này Ninh Giác Phi mới nói: “Không có gì cả, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Vân Thâm gật đầu, cùng Thuần Vu Hoành chắp tay từ biệt.

Hai người trực tiếp ra khỏi phủ, lên ngựa rời đi.

Đi tới đầu phố, Vân Thâm mới hỏi hắn: “Vừa rồi nhìn gì ở chỗ đó vậy? Nhìn tới ngẩn ra, dường như ngươi có phát hiện gì đặc biệt.”

“Không.” Ninh Giác Phi cười, nghiêng đầu nhìn về phía hắn. “Nơi đó vốn là Võ vương phủ Nam Sở. Linh hồn của ta xuyên qua, thứ đầu tiên thấy chính là dãy nhà đó, tiếp theo là cái cây đó. Kì thực, lúc đó, thần trí ta không rõ, không thấy tỉ mỉ, hôm nay mới chân chính rõ ràng nó.”

Vân Thâm trầm mặc.

Lúc đầu Ninh Giác Phi từng ở đây chịu đựng dằn vặt như thế nào, Vân Thâm hiểu rất rõ, trong lòng tuy rằng vô cùng thương tiếc nhưng ngoài miệng chưa bao giờ nhắc tới, cần gì phải vạch trần một vết thương thảm khốc như thế? Hiện tại, nghe Ninh Giác Phi chủ động nói đến, y không khỏi nghiến răng “Ta thật muốn san bằng vương phủ kia thành đất phẳng.”

“Cần gì phải vậy?” Ninh Giác Phi hào hiệp cười. “Phủ đệ lớn như thế, xây lại đẹp như vậy, phí biết bao nhiêu công sức tiền của. Chúng là vật chết mà thôi, có lỗi gì đâu, cần gì giận chó đánh mèo.”

Vân Thâm trầm mặc một hồi, than nhẹ một tiếng: “Kỳ thực trước đây ngươi hứa hẹn không giết hoàng tộc, không giết đại thần, khiến giờ đây chúng ta trói chân trói tay, làm không tiện.”

“Ân oán cá nhân bé nhỏ không đáng kể.” Ninh Giác Phi dịu dàng khuyên bảo. “Nếu như ta không hứa như thế, rất có thể họ sẽ thà ngọc thạch câu phần, hơn mười vạn bách tính trong thành phải làm sao bây giờ? Phải máu chảy thành sông sao? Bọn họ mới là những người vô tội nhất.”

“Không diệt cỏ tận gốc, ắt thành hậu họa.” Vân Thâm oán hận. “Ba người kia đào thoát không nói, nhưng để lại người làm mưa làm gió trong thành, thực sự đáng ghét.”

Ninh Giác Phi an ủi: “Đây là chuyện tất nhiên phải có. Cho dù ngươi đem Thuần Vu thị trảm tuyệt cũng vẫn có những người nhiệt huyết sôi trào đi ra gây chuyện. Kỳ thực đó là điều rất bình thường. Điều duy nhất làm ta cảm thấy đau đầu là chúng ta thiếu nhân tài nhìn rõ tình huống. Aiii, ta nhớ đến đại ca kiếp trước của ta, nếu có hắn ở đây bây giờ, quỷ quái yêu quái gì cũng hiện nguyên hình, căn bản không gì giấu giếm được con mắt hắn. Nếu hắn muốn bắt người nào, cho dù là người nọ giấu ở chân trời góc biển nào cũng đều không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.”

“A.” Vân Thâm cảm thấy hứng thú. “Hắn là làm sao được vậy? Ngươi cũng có thể học mà làm theo không?”

Ninh Giác Phi lắc đầu: “Mỗi người có chuyên môn riêng, chuyên môn của hắn, ta không rành, không làm theo được.”

Vân Thâm tiếc nuối “à” lên một cái.

Ninh Giác Phi cười khoát tay áo: “Quên đi, những chuyện không có khả năng thì đừng nghĩ nữa, ta sẽ suy nghĩ thêm, làm sao giải quyết những vấn đề này. Ngươi đừng phiền lòng nữa, hãy nghĩ đến hôn lễ của chúng ta đi. Những kẻ dụng tâm kín đáo kia, chúng ta nhất định không để bọn họ thực hiện được.”

“Đương nhiên phải thế.” Vân Thâm vô cùng cao hướng. “Việc vui do ta xử lý, ngươi không cần bận tâm, làm tốt việc bệ hạ giao cho ngươi là được.”

“Ừ.” Ninh Giác Phi giật cương ngựa, nói với y. “Vậy đi về Bộ Binh đây.”

Vân Thâm ngẩng đầu nhìn sắc trời, thân thiết nói: “Ngươi về phủ dùng bữa tối trước đã, sau đó hãy đến Bộ Binh. Nếu không, mời bọn họ đến phủ, cùng nhau ăn, sau đó vào thư phòng nghị sự cũng được. Dạ dày ngươi không tốt lắm, đừng có lúc đói lúc no, cẩn thận phát bệnh, nhìn cũng khiến người ta khó chịu nữa.”

“Ừ, vậy cũng được.” Ninh Giác Phi rất nghe lời, lập tức dặn thống lĩnh cấm quân. “Ngươi đi Bộ Binh, mời mấy vị đại nhân đến phủ ta dùng bữa, sau đó nghị sự.”

Thống lĩnh lập tức lĩnh mệnh, phi ngựa đi.

Ninh Giác Phi và Vân Thâm mới vừa vào phủ, liền Kỳ Kỳ Cách lo lắng đứng chờ, vừa thấy họ liền chạy đến nghênh đón, khép nép khẩn cầu: “Vương gia, Na Nhật Tùng dường như có chút khác thường, xin ngài đến thăm nó.”

Ninh Giác Phi sửng sốt, lập tức nói: “Được, ta đi ngay.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi