THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Vân Thâm mở mắt, mắt thấy đầu tiên là nét mặt mừng rỡ như điên của Ninh Giác Phi, thứ hai thấy là người ăn mặc kỳ lạ đang đứng bên cạnh hắn.

Ninh Giác Phi hài lòng nói: “Ngươi tỉnh rồi, thực là làm ta lo chết.”

Vân Thâm nỗ lực cười cười, lại nói không ra lời.

Người bên cạnh Ninh Giác Phi vỗ nhẹ vai hắn, mỉm cười nói: “Em đừng có gấp, cho quốc sư uống chút nước đã.”

“À, đúng đúng.” Ninh Giác Phi dường như biến thành một thằng ngốc, nói sao nghe vậy, lập tức ra ngoài bảo người mang canh sâm lại.

Vân Thâm nhìn người lạ nọ. Cậu ôn hòa trả lời: “Tôi là Lăng Tử Hàn, là đại ca của Giác Phi, từ thế giới kia đến đây.”

Vân Thâm có chút kinh ngạc, lập tức thoải mái, trong lòng vui vẻ thay cho Ninh Giác Phi.

Lăng Tử Hàn cười: “Tôi tới thăm Giác Phi, biết nó sống rất tốt, cũng yên tâm phần nào.”

Vân Thâm khẽ gật đầu.

Ninh Giác Phi vén màn, kích động bưng một chén canh sâm nhỏ vào, dè dặt đút cho Vân Thâm uống, sau đó mới vui vẻ giới thiệu: “Vân Thâm, đây là đại ca ta, anh ấy đến thăm.”

Có nước canh nhuận cổ, Vân Thâm có thể phát ra âm thanh, yếu ớt kêu một tiếng “Đại ca.”

“Aiii.” Lăng Tử Hàn thở dài, ém góc chăn cho y, thân thiết nói, “Em nghỉ nhiều một chút, bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, đừng nóng ruột.”

“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi lập tức phụ họa, “Ngươi đừng vội, sẽ khỏe nhanh thôi.”

“Ừ, ta không vội.” Vân Thâm mỉm cười nói, “Đại ca nếu được thì ở thêm vài ngày nhé. Ta với Giác Phi sẽ thành thân, đại ca tới tham gia hôn lễ chúng ta.”

Ninh Giác Phi biết rõ công việc của Lăng Tử Hàn bận rộn cỡ nào, đành khuyên nhủ: “Ở bên kia đại ca rất bận rộn, có rất nhiều chuyện phải làm, không thể ở lâu, sau này đại ca sẽ thường tới thăm.”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn gật đầu, “Hai người lúc nào sẽ kết hôn? Đến lúc đó anh nhất định đến.”

“Hai mươi tám tháng giêng.” Ninh Giác Phi vui vẻ nói, “Lăng đại ca, anh có thể đến thật à?”

“Anh sẽ cố.” Giọng của Lăng Tử Hàn vẫn ôn hòa, thái độ rất uyển chuyển, “Thế nhưng, cái chỗ anh tới đây không thể có thay đổi gì, nếu không có thể anh không về được nữa.”

“Ta ra nói ngay.” Ninh Giác Phi đứng dậy, vội vã đi ra ngoài, gọi Vân Đinh, “Ngươi lập tức điều người tới, phong tỏa nghiêm mật tiền viện, bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần đại thụ trong vòng mười trượng, người nào vi phạm, bắt, trừng phạt nghiêm khắc.”

“Tuân lệnh.” Vân Đinh thấy nét mặt hắn ngưng trọng, không dám chậm trễ, ôm quyền lĩnh mệnh, liền chạy vội đi.

Rất nhanh, người và vật nơi đó liền bị phong tỏa, tất cả khôi phục hình dạng ban đầu. Ninh Giác Phi nghe Vân Đinh báo cáo thì rất thỏa mãn với tốc độ làm việc của hắn.

Lăng Tử Hàn không đi hỏi công việc của Ninh Giác Phi, chỉ ngồi cạnh đầu giường, nói chuyện nhà với Vân Thâm.

“Anh có hai đứa con trai, là song sinh, quậy phá bướng bỉnh lắm, nếu hứng lên tụi nó ngay cả nhà ở đều có thể phá tan hoang ấy chứ.” Lăng Tử Hàn nói liên miên, trên mặt là một nụ cười vui vẻ, “Anh cũng có một đứa con gái, mới ba tuổi thôi, rất dễ thương, lại thông minh, tính cũng tốt, anh với ba nó đều rất thương.”

Vân Thâm nghe thế, nhịn không được hỏi: “Hai người cũng là…”

Lăng Tử Hàn thoáng giật mình, lập tức gật đầu, “Đúng vậy, bạn đời của anh là nam. Ở bên tụi anh, đồng tính kết hôn cũng giống khác phái kết hôn, đều là hợp pháp.”

“À.” Vân Thâm có chút suy nghĩ, “Ta nghĩ, chúng ta có thể đem cái này viết vào luật.”

“Như vậy rất tốt.” Lăng Tử Hàn khen ngợi, “Tình cảm đồng tính cũng là tình cảm đẹp, nên được tôn trọng.”

“Đúng.” Vân Thâm đồng ý.

Lúc này, Đạm Thai Mục tiến đến, cười gật đầu chào hỏi Lăng Tử Hàn, sau đó thân thiết nói với Vân Thâm: “Nghe nói ngươi đã tỉnh lại, trẫm đến thăm. Ngươi thấy thế nào rồi?”

Lăng Tử Hàn cười đứng dậy, nho nhã lễ độ lui về phía sau hai bước, nhường vị trí.

Đạm Thai Mục không lỗ mãng đến mức trực tiếp cản đường cậu mà đứng ở một bên, cười nói: “Vân Thâm, đại ca Giác Phi ở thế giới bên kia là thái tử, thân phận tôn quý. Thái tử cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi đó, nếu như không có hắn, hiện tại tình hình như thế nào, thật khó liệu. Thái tử điện hạ đúng lúc xuất hiện, dùng sức một người đánh bại ba người kèm ngươi và Đạm Du Nhiên, lại còn có thể bắt giữ Thuần Vu Hoành, lúc này mới có thể nhanh chóng cứu ngươi ra, không gây thành họa lớn.”

Vân Thâm vô cùng kinh ngạc, theo bản năng muốn đứng dậy nhưng không đủ sức, giãy giụa một hồi rồi đành buông tha, mệt đến thở dốc, nhưng cố nói: “Đại ca, không, thái tử điện hạ, cảm tạ ngài, cảm tạ.”

“Sao lại khách sáo như vậy, vậy không phải xa lạ quá sao?” Lăng Tử Hàn mỉm cười. Cậu không nghĩ tới Ninh Giác Phi sẽ giới thiệu thân phận của mình như thế, lúc này tự nhiên không thể nói khác, đành khiêm tốn, “Anh cũng không phải thái tử giỏi giang gì, em cứ như Giác Phi gọi anh đại ca là được rồi.”

Đạm Thai Mục hào sảng cười nói: “Đúng, Vân Thâm, từ vị trí Giác Phi mà nói, ngươi quả thực nên gọi thái tử điện hạ là đại ca.”

“Vậy, ta không khách sáo nữa.” Vân Thâm nghe lời, đổi cách gọi, “Đại ca.”

Lăng Tử Hàn vui vẻ gật đầu, nhìn về phía Đạm Thai Mục, “Bệ hạ cũng đừng gọi tôi là thái tử điện hạ nữa được không? Tôi không quen.”

“A?” Đạm Thai Mục có chút hiếu kỳ, “Vậy bên thế giới kia, xưng hô như thế nào?”

Lăng Tử Hàn ôn hòa nói: “Người bình thường đều gọi tôi Lăng tiên sinh, bạn bè thân thuộc thì gọi Tử Hàn.”

Đạm Thai Mục cảm thấy khó có thể tin, lẽ nào thế giới bên kia không có quan niệm đẳng cấp hay sao? Chẳng qua, hắn cũng không hỏi nhiều: “Vậy ta cũng gọi ngươi Tử Hàn. Vân Thâm, Giác Phi đều là huynh đệ của ta, ngươi là đại ca của họ thì chúng ta tự nhiên cũng là huynh đệ.”

“Đúng.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu.

Bọn họ nói chuyện hòa thuận vui vẻ, Ninh Giác Phi vừa tiến đến liền cảm nhận được, cũng theo đó mà vui vẻ. Nhìn Lăng Tử Hàn, Giác Phi lại nhớ đến thế giới kia, đột nhiên hỏi: “Lăng đại ca, nếu như thời gian hai bên đồng bộ thì bây giờ cũng là nguyên đán?”

“Đúng, hôm nay là mùng bốn tháng giêng.” Lăng Tử Hàn tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn nói, “Giác Phi, năm mới vui vẻ.”

Trong lòng Ninh Giác Phi ấm lên, vành mắt không khỏi đỏ, vươn tay ôm lấy Tử Hàn, cúi đầu nói: “Đại ca, năm mới vui vẻ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi