THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Kỳ Kỳ Cách tẩy trang, thay một bộ y phục trắng, nhìn qua cô còn rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ mười sáu tuổi. Cô mang theo đệ đệ, theo thuộc hạ Ninh Giác Phi đi vào phòng, định quỳ lạy.

“Không cần, ngồi nói.” Ninh Giác Phi lập tức ngăn cản.

Kỳ Kỳ Cách không tin được, sợ hãi nhìn hắn một cái, lại nhìn Vân Thâm ngồi bên người hắn, hai gối khuỵu xuống, như sắp quỳ xuống.

Vân Thâm mỉm cười: “Ngồi đi, không cần đa lễ.”

Kỳ Kỳ Cách có chút hoảng loạn mà nhìn xung quanh, thấy mấy người tùy tùng ai cũng có vẻ ôn hòa, không giống bọn điêu nô trong những nhà giàu có, mới bình tĩnh một chút.

Đệ đệ cô so với cô thì rất có chủ kiến, tựa hồ là trâu nghé không sợ hổ, thấy hai vị chủ nhân đều tuổi trẻ, lại tuấn tú, mà hòa ái dễ gần, cậu không sợ mà còn kéo vạt áo tỷ tỷ, ngây thơ nói: “Tỷ, chủ nhân bảo chúng ta ngồi, chúng ta cứ ngồi đi.”

Kỳ Kỳ Cách lập tức ngăn cậu lại: “Na Nhật Tùng, không thể làm càn.” Nói xong, lại sợ hãi mà nhìn Vân Thâm và Ninh Giác Phi một cái, sợ bọn họ trách tội đệ đệ mình.

“Ngồi đi.” Ninh Giác Phi chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, sau đó quay đầu ý bảo thuộc hạ đem hai tấm da dê trên bàn trà qua đây.

Lúc này Kỳ Kỳ Cách mới cùng đệ đệ ngồi xuống, nhưng không dám dựa vào thành ghế mà ngồi rất chuẩn mực.

Một hán tử đem hai tấm da dê đưa tới cho cô.

Cô không cần nhìn nội dung cũng biết, đó là giấy bán mình của cô và đệ đệ. Kỳ Kỳ Cách không rõ bọn họ cho cô xem cái này để làm gì, cô nhìn về phía Ninh Giác Phi.

Nam tử trẻ trung như thiếu niên ấy ôn hòa nói: “Thứ này trả lại cho ngươi, các ngươi tự do rồi. Để tránh ngoài ý muốn, ta nghĩ ngươi nên đốt nó đi.”

Kỳ Kỳ Cách quả thực không thể tin được tai mình, cô giật mình rồi đột ngột quỳ xuống, dập đầu liên tục: “Cảm tạ đại nhân, cảm tạ đại nhân.”

Na Nhật Tùng không hiểu vì sao tỷ tỷ bỗng nhiên như vậy, nhưng cũng làm theo cô, quỳ xuống nhưng chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

Ninh Giác Phi lập tức ra ý bảo thuộc hạ nâng đưa bọn họ dậy, mỉm cười: “Đừng như vậy. Các ngươi còn có thân nhân gì không? Ta sai người đưa các ngươi trở về.”

Kỳ Kỳ Cách nước mắt rơi như mưa, lắc đầu: “Nhà nô tỳ ở Nhật Tô, mùa đông năm ngoái gặp phải bão tuyết, trâu bò trong nhà đều chết cóng, cha mẹ cũng chết đói, nô tỳ mang đệ đệ chạy nạn đến đây, giữa đường thì bị bọn buôn người trói lại, bán làm nô lệ… trong nhà… cũng không còn ai nữa.”

Ninh Giác Phi lập tức nhớ tới trận bão tuyết đáng sợ năm đó, tuy rằng bọn họ cứu được hơn vạn nạn dân nhưng trâu bò chết cóng vô số, rất nhiều mục dân từ đó mà cửa nát nhà tan. Đó là thiên tai nhân họa, thực sự không thể tránh được. Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Thâm, hỏi khẽ: “Ngươi xem, sắp xếp cho bọn họ thế nào?”

Vân Thâm suy nghĩ một chốc liền nói: “Đưa về Kế đô đi, để họ ở trong quý phủ của ngươi. Hai người đều có thể làm việc, phát lương hàng tháng, cuộc sống bọn họ không lo, định cư ở đó luôn, ngươi xem được không?”

“Được.” Ninh Giác Phi liền hỏi ý bọn họ. “Kỳ Kỳ Cách, ngươi và đệ đệ ngươi muốn đến quý phủ của ta làm việc không? Không phải nô lệ, chỉ là làm việc, mỗi tháng sẽ có lương, nếu như muốn đi, lúc nào cũng có thể rời đi.”

Kỳ Kỳ Cách cúi đầu, thấp giọng: “Chúng ta…. có thể theo đại nhân không? Ta sợ…”

Ninh Giác Phi hiểu cô nghĩ gì: “Không cần sợ, người trong phủ ta đều rất tốt, khẳng định sẽ không đánh chửi các ngươi, càng không ức hiếp đệ đệ ngươi, ngươi yên tâm.”

Kỳ Kỳ Cách vẫn cúi đầu, cố lấy dũng khí nói: “Đại nhân, nô tỳ có thể làm được nhiều việc, cũng không sợ khổ, không sợ mệt. Bên người đại nhân không có thị nữ chăm sóc, có thể giữ nô tỳ ở lại không? Ta có thể hầu hạ đại nhân.”

Ninh Giác Phi còn định khuyên nữa nhưng Vân Thâm đã gật đầu: “Tốt lắm, ngươi và đệ đệ cứ tạm thời ở lại đây. Xương Hiệt, ngươi hãy thu xếp cho bọn họ.” Nói đến đây, mắt y nhìn ra ngoài sân.

Ninh Giác Phi cảm thấy rất kỳ quái, y rõ ràng cảm thấy lai lịch hai tỷ đệ bất minh, thế nào lại đồng ý cho bọn họ ở lại. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt của y nhìn đi chỗ khác, hắn liền nhìn theo.

Bên ngoài là một người đàn ông trung niên mặc cẩm y, ông mũi cao mắt sâu, tất nhiên là người Tây Vực. Lúc này, người đàn ông trung niên đang mỉm cười khách sáo, nhìn qua không giống dân du mục mà giống như thương nhân Nam Sở.

Ninh Giác Phi biết người này tìm đến nhất định có việc, liền không nói nhiều, phất tay để thuộc hạ đi.

Kỳ Kỳ Cách đứng dậy, cúi người chào rồi dẫn theo đệ đệ đi.

Lúc này Ninh Giác Phi mới chậm rãi đi ra cửa, liền ôm quyền với người nọ, cười nói: “Xin hỏi tiên sinh có gì chỉ bảo?”

“Không dám.” Người đàn ông trung niên ôm quyền hoàn lễ, lập tức lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong tay áo, đưa cho hắn.

Ninh Giác Phi nhìn qua, đây là một ngàn lượng mà bọn họ đưa ra để thuê phòng, hắn không khỏi nghi hoặc, lập tức nói: “Xin hỏi tiên sinh đây là ý gì? Nếu có người trả tiền thay chúng ta, xin hãy trả lại họ. Tiền phòng của chúng ta, chúng ta sẽ trả.”

“Không phải vậy.” Người đàn ông vẫn khách sáo cười cầu tài, chắp tay nói. “Các khách nhân của tệ quán đêm qua bị đánh thức trong lúc đang ngủ, nên chứa nhiều oán giận. Tệ quán dùng thanh tĩnh, ưu nhã làm bảng hiệu, tự nhiên phải giữ gìn danh tiếng cho quán. Hiện nay xin mời các vị rời đi, tìm nơi khác trọ lại. Bạc này xin trả đủ, phí trọ một đêm, xem như tệ quán mời khách. Cám ơn khách quan.”

Ninh Giác Phi lúc này không biết nên khóc hay cười, nhưng quán người ta có quy định của người ta, tuy là đuổi mình ra khỏi quán nhưng vẫn khách khí, hữu lễ, bản thân cũng không thể ỷ thế mà giở trò vô lại được, nhưng bệnh Vân Thâm vẫn chưa khỏi hẳn, tìm đâu ra nơi thanh tĩnh cho y dưỡng bệnh chứ? Nghĩ thế, hắn không khỏi nhíu mày, suy nghĩ.

Vân Thâm xuất hiện sau lưng hắn, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên kia: “Còn Độc Cô vương gia thì sao? Các ngươi cũng đuổi y à?”

“Tự nhiên là đối xử bình đẳng.” Người nọ vẫn như cũ mỉm cười, nho nhã lễ độ. “Đã có người mời họ rời đi.”

Khí thế lãnh bén nhọn của Vân Thâm tự nhiên biến mất, lẳng lặng mà nhìn ông một hồi rồi nói: “Được, chúng ta đi ngay.”

“Cảm ơn khách quan.” Ông lễ phép cười, chấp tay làm lễ rồi xoay người rời khỏi.

Ninh Giác Phi nhìn ông rời đi, bỗng nhiên nhớ tới người thanh niên đêm qua đã ra lệnh tạt nước vào bọn họ, không khỏi cười nói: “Lão bản này thật có cá tính, ta rất thích.”

“Ông ta là lão bản?” Vân Thâm cau mày.

“Không, lão bản là một thanh niên.” Ninh Giác Phi cười to. “Đêm qua lão bản bị chúng ta đánh thức, hắn gọi hỏa kế trong quán lấy nước lạnh tạt cho cả bọn một trận, làm mọi người ướt như chuột lột.”

“A?” Vân Thâm nghe vậy, không khỏi mỉm cười. “Độc Cô Yển cũng vậy?”

“Đúng vậy, đối xử bình đẳng, cùng bị tạt nước.” Ninh Giác Phi càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ. “Lão bản không sợ quyền quý, thật là một người can đảm. Lớn lên cũng rất nhã nhặn, không nghĩ tới lại có khí khái như thế. Chẳng qua, càng khó thấy hơn nữa là Độc Cô Yển cũng không giận, càng không trách, tự biết mình đuối lý, trở về đi ngủ. Nói thật, vương gia này cũng không sai, cũng không ỷ thế hiếp người, rất đáng tán thưởng.”

“Ừ, đúng vậy.” Vân Thâm cười dài nhìn hắn. “Chúng ta bị người ta đuổi ra ngoài rồi, mau dọn đồ thôi, còn phải tìm chỗ ở mới, nếu không đêm nay phải ngủ đầu đường mất.”

“Đúng đúng.” Ninh Giác Phi cùng y trở về phòng, có chút áy náy. “Xin lỗi, tại ta say rượu ồn ào nên ngươi mới không được an bình, đang bệnh mà còn phải dọn đồ tìm nơi khác ở.”

“Không có gì, hoạt động một chút cũng tốt.” Vân Thâm cười với hắn, không hề tỏ vẻ không vui.

Thu dọn xong xuôi, Ninh Giác Phi sai người đi trả phòng, cố chấp yêu cầu thanh toán tiền thuê một ngày, sau đó ra ngoài đại môn, cùng Vân Thâm lên ngựa.

Bọn họ mới vừa đi được vài bước, phía sau liền có tiếng bước chân, một đám người đang chạy tới chỗ họ.

Ninh Giác Phi quay đầu lại nhìn, thì ra là nhóm Hữu Xương vương, Độc Cô Yển, không khỏi cười ha ha.

Độc Cô Yển kéo dây cương, thân thể khôi ngô thẳng tắp, cười nói.” Huynh đệ ơi, chúng ta đồng bệnh tương liên rồi, đều bị người ta đuổi ra ngoài.”

“Phải.” Ninh Giác Phi chắp tay với y.

Độc Cô Yển ghìm cương, bất đắc dĩ lắc đầu: “Hết cách, quán của y là quán lớn nhất ở Ô Lạp Châu Mục, cũng là chỗ tốt nhất, nạp thuế cũng nhiều nhất, giàu có một phương, ngay cả quan viên địa phương cũng đều nhường ba phần. Dù ta là vương gia cũng không dám phá quán hắn đâu, đành ngoan ngoãn dọn đi thôi.”

Vân Thâm bất động thanh sắc, cười mỉm: “Quán trọ này mở khắp Tây Vũ à?”

“Tất cả các thành trấn lớn đều có.” Độc Cô Yển nhìn y một cái, cười. “Huynh đệ, vị này là?”

“À, là bạn ta.” Ninh Giác Phi chẳng biết dụng ý của Vân Thâm là gì nên do dự, không nói ra tên y.

Vân Thâm sảng khoái ôm quyền, cười nói: “Tại hạ Vân Thâm, diện kiến vương gia.”

Độc Cô Yển há cả miệng ra rồi đột nhiên tỉnh lại: “Là quốc sư Bắc Kế? Vân đại nhân?”

“Là tại hạ.” Vân Thâm cười đến phong thanh nguyệt minh, thư lãng nhất phái.

Độc Cô Yển vui vẻ vô cùng: “Ha ha, ta nghe nói giao tình giữa Ninh tướng quân và Vân đại nhân rất tốt, không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Vân đại nhân. Mời đến không bằng ngẫu ngộ, đi, chúng ta đi uống một chén.”

Ninh Giác Phi nhanh chóng cản lại: “Đại ca, Vân Thâm đang bệnh, không thể uống rượu. Ta phải đi tìm quán trọ khác đây, để y nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm nay xin lỗi không đi được.”

“A? Bị bệnh?” Độc Cô Yển quan sát sắc mặt Vân Thâm một chút, không khỏi gật đầu. “Nhìn đúng là không tốt. Ta thấy hay là vậy đi, trong thành này ngoại trừ Du Nhiên Các, các quán trọ khác đều rất ầm ĩ, không yên tĩnh để dưỡng bệnh đâu, có khi ở còn sinh bệnh ấy chứ, ta cũng không định ở trọ nữa mà muốn quấy rầy thằng cha chủ thành này. Chỗ y ở rất tốt, có cây có nước, cũng an tĩnh. Huynh đệ, hai người đi theo ta đi, ở vài ngày.”

“Cái này…” Ninh Giác Phi quay đầu nhìn Vân Thâm một chút, hỏi ý y.

Vân Thâm mỉm cười, ôn hòa nói: “Cũng tốt, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Độc Cô Yển lộ rõ vẻ vui mừng: “Tốt tốt lắm, chúng ta đi thôi. Ta nghe nói thằng cha này gần đây cưới một tiểu mỹ nhân làm thiếp, phải đi xem một cái mới được.”

Ninh Giác Phi nghe y dùng từ thô lỗ, sợ Vân Thâm phản cảm, không khỏi quay đầu nhìn y một cái.

Vân Thâm sinh ra, lớn lên ở Bắc Kế, hán tử như vậy gặp cũng không ít, lúc này nét mặt vẫn như thường, trái lại khẽ gật đầu, tiếu ý vẫn còn trên mặt.

Độc Cô Yển thoải mái cười to, vung tay lên với tùy tùng phía sau: “Ca lớn lên đi, bị đuổi rồi thì lão bản đó không quản chúng ta được nữa đâu.”

Những võ sĩ theo y đều cất tiếng cười to, lập tức hát vang:

“Ta mang theo một chiếc túi lớn

Vỗ lên trống trận da bò

Cưỡi trên khoái mã đen tuyền

Mặc vào chiến giáp vững chãi

Cầm trường thương sắt luyện

Cài mũi tên thép nhọn

Xông pha trong trận mạc

Ta mang theo đầu tướng giặc

Vỗ lên trống trận da bò

Cưỡi trên khoái mã đen tuyền

Mặc vào chiến giáp vững chãi

Cầm trường thương sắt luyện

Cài mũi tên thép nhọn

Xông pha trong trận mạc.” (1)

Tiếng ca hùng tráng vang tận mây xanh, làm kinh hãi cả chim chóc trên cành cây, sau đó Du Nhiên Các lại vắng vẻ như thường.

Độc Cô Yển vừa hát vang vừa ra hiệu cho Ninh Giác Phi đi theo mình, rồi thúc ngựa nghênh ngang đi trước.

Ninh Giác Phi cười cười dắt ngựa đến ven đường rồi nhẹ giọng Vân Thâm: “Thật muốn đi sao?”

“Ừ, đi thôi.” Vân Thâm mỉm cười gật đầu. “Nếu chỗ đó hoàn cảnh tốt, lại có thể ăn chực nhà y, cớ sao không làm?”

Ninh Giác Phi nghe xong, không khỏi cười ra tiếng: “Tốt, nghe lời ngươi.”

Hai người vụt dây cương, Liệt Hỏa và Bạch Tuyết song song tăng tốc, rất nhanh đã bắt kịp, chạy đến bên cạnh Độc Cô Yển, đi về phía trung tâm thành trấn.

Hết chương 09

(1) Trích dẫn từ bài hát dân ca của Mông Cổ xưa 《 hành khúc Trát Mộc Hợp》

Bài hát này xuất hiện trong tiết 106 quyển thứ ba của 《 Mông Cổ bí sử 》

Nguồn tham khảo: http://www.nmonline.com.cn/bfylmz/wz.asp?tid=371

Trát Mộc Hợp còn là một nhân vật trong lịch sử, đối thủ mạnh của Thành Cát Tư Hãn.

Đọc thêm về Trát Mộc Hợp:

https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C3%A1t_M%E1%BB%99c_H%E1%BB%A3p

Mai_kari: Bạn Phi nghe lời vợ hỉ! Nói chung ngoại trừ những chuyện dính tới đạo đức xã hội và bình đẳng giữa người người mà theo lối sống hiện đại không cách nào chấp nhận, thì bạn Phi cái gì cũng nghe theo bạn vợ hết! Mà nói thiệt, mình là người hiện đại biết pháp luật, vào sống cái thời này ỷ quyền hiếp người thế này chẳng biết ra thế nào>~<

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi