THIÊN SƯ CHẤP VỊ PHẦN 3 - PHONG ĐÔ - QUYỂN 5

Nhiếp Hành Phong tỉnh lại, thấy mình đang tựa vào giá sách, anh ngồi xuống, huyệt thái dương hai bên giật lên nhoi nhói nhắc nhở anh về cảnh ngộ đêm qua, anh xoa đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường đối diện, kinh ngạc phát hiện ra, đã gần tới trưa.

Đêm qua anh từ chỗ Sơ Cửu trở về vẫn không hề ngủ, lên mạng xem một lần toàn bộ bản đồ chi tiết khu vực khách sạn Hạnh Phúc Hải, sau khi trời sáng lại gọi điện thoại cho ông nội, nói chuyện của Bé con, Nhiếp Dực giống như đã biết, trong tiếng trả lời mang theo vẻ ảo não và tự trách, nhưng Nhiếp Hành Phong biết chuyện này không liên quan đến ông nội, ông đã suy tính tất cả mọi chuyện rất chu toàn, chỉ có thể nói, bọn họ đã đánh giá thấp ảnh hưởng của Thiên Nhãn đối với Bé con.

Hai ông cháu trò chuyện xong, Nhiếp Hành Phong lại tới phòng của Tiểu Bạch kiểm tra tài liệu liên quan đến Thiên Nhãn, nhưng bất giác ngủ thiếp đi, ngủ thẳng đến bây giờ.

Nghĩ đến Trương Huyền giờ phút này có thể gặp phải nguy hiểm, Nhiếp Hành Phong vội vàng đứng dậy chạy xuống lầu, anh đã nghĩ ra biện pháp tìm Trương Huyền, nhưng anh cần Hamburger trợ giúp, có điều Hamburger đã theo Kiều đi đến nơi khác, đêm qua chưa liên lạc được.

Nhiếp Hành Phong lấy di động ra định thử lại lần nữa, tay vừa chạm vào bàn phím, di động lại phát ra tiếng rung, bóng dáng lờ mờ của Trương Huyền và Bé con theo cuộc gọi đến thỉnh thoảng thoáng hiện ra.

Cảm giác khẩn trương xông lên đầu, Nhiếp Hành Phong vội vàng ấn nút nghe, nhưng khiến anh thất vọng là chẳng nghe thấy âm thanh gì, anh chưa từ bỏ ý định gọi vài tiếng, đổi lấy vẫn là yên lặng kéo dài.

“Nhiếp?”

Gọi anh như vậy chỉ có một người, Nhiếp Hành Phong đóng di động, thấy Kiều và Ngụy Chính Nghĩa đều ở phòng khách, huynh đệ Ngân Mặc cũng ở đây, hình như mọi người đã trò chuyện rất lâu rồi, thấy anh xuống lầu, Kiều đứng lên, đi về phía anh.

“Không phải cậu đến nơi khác tham gia hoạt động sao?” Nhiếp Hành Phong hỏi.

“Hoạt động kiểu này để lần sau cũng được.” Kiều thờ ơ nói: “Tối qua nhận được điện thoại của Tiêu Lan Thảo, tôi liền lập tức chạy về.”

Chuyện Trương Huyền mất tích Tiêu Lan Thảo đã biết, hắn nhất định sẽ báo tin cho Ngụy Chính Nghĩa, vì vậy Kiều biết đầu tiên cũng không lạ gì, tình hình cụ thể Kiều không nói, nhưng nghĩ đến chuyện bọn họ vì mình mà thay đổi lịch trình giữa chừng, đi suốt đêm trở lại, Nhiếp Hành Phong rất cảm kích, nói: “Cảm ơn.”

“Sư phụ gặp nạn, đồ đệ đương nhiên phải khắp nơi chi viện rồi, nói cảm ơn gì chứ, Chủ tịch đại nhân, chúng ta ủng hộ ngài!”

Hamburger bay đến bên cạnh Nhiếp Hành Phong bày tỏ lòng trung thành, chẳng qua lời nịnh nọt của nó bị mọi người lờ đi, Kiều bảo Nhiếp Hành Phong ngồi xuống, nói: “Vừa rồi chúng tôi bàn bạc chuyện xảy ra đêm qua, nhất trí cho rằng lúc đó có người ngoài trà trộn vào đám đông, mục đích của hắn có lẽ giống như đám người Hà Thuận Hải, muốn hại sư phụ và Bé con, nhưng Hà Thuận Hải làm vậy là lo bị oán linh trả thù, mà kẻ này lại là muốn trả thù sư phụ.”

“Vì sao lại nói thế?”

“Bởi vì Khánh Sinh.”

Kiều búng tay một cái, Hamburger lập tức đưa bản đồ lên, Ngân Mặc và Ngụy Chính Nghĩa chia ra chặn một góc bản đồ, sau khi mở bản vẽ ra, Nhiếp Hành Phong phát hiện đường cái bên cạnh khách sạn được dùng bút đỏ khoanh lại.

“Chúng tôi đã điều tra, khu vực này trước đây gọi là Hoàng Kim Lĩnh, là mảnh đất hoang, do sửa đường mới bị mở rộng mặt bằng, từ đó liền tai nạn không ngừng, về sau mời thầy phong thủy xem qua, nói đó là mảnh đất âm, có thể tăng tài phát vận, nhưng không vượng đinh (không tốt về nhân khẩu), lại bởi vì cưỡng ép san bằng, sửa lại phong thủy, mới luôn không yên ổn, sau đó ông chủ Hạnh Phúc Hải, cũng chính là Hà Thuận Hải mời người lập tràng cúng bái, trấn áp địa vận nơi đó, tai nạn xe cộ mới từ từ giảm bớt, mà việc làm ăn của bản thân ông ta cũng ngày một phát triển.”

“Lẽ nào nơi này trước đây không phải là phần mộ?” Nhớ tới gợi ý của Sơ Cửu, Nhiếp Hành Phong nghi ngờ hỏi.

“Ở đây âm khí khá nặng, thường thì mọi người đều sẽ cho rằng đây là phần mộ, nhưng ta đã điều tra kỹ càng, ở đây chưa từng mai táng người, phần mộ chỉ là nghe nhầm đồn bậy thôi.” Ngân Bạch cuốn trên cổ tay em trai, nói: “Nhưng dù nói thế nào, chúng ta đều không tận mắt nhìn thấy vụ việc đêm qua, cho nên muốn biết lúc đó rốt cuộc chủ nhân đã trải qua điều gì, chúng ta phải đi một chuyến tới Hoàng Kim Lĩnh.”

Nhiếp Hành Phong đồng ý, hỏi Ngân Mặc: “Ngươi có biết Mã tiên sinh hôm nay về lúc mấy giờ không?”

Ngân Mặc ngẩn ra, dường như không rõ ngụ ý của Nhiếp Hành Phong, Ngân Bạch trả lời giúp hắn: “Như vậy đi, chúng ta chia nhau hành động, Ngân Mặc tới công ty, nếu gặp Mã Linh Xu, thì nói cho hắn biết Chủ tịch đang tìm hắn, ta cùng các ngươi tới Hoàng Kim Lĩnh.”

Trên phương diện nhìn mặt đoán ý này, Ngân Bạch chẳng kém Hamburger, nó nói trúng tâm sự của Nhiếp Hành Phong, cũng biết dụng ý của anh, khiến Nhiếp Hành Phong không cần phải dặn dò thêm nữa.

Sau khi sắp xếp kế hoạch xong, Ngân Mặc về phòng thay quần áo, Ngân Bạch cuộn tròn trên kệ áo bên cạnh hắn, căn dặn: “Đệ chỉ cần nói với Mã Linh Xu Nhiếp Hành Phong có việc tìm hắn là được rồi, đừng nói những cái khác, ngoài ra kín đáo hỏi Chung Khôi một chút, xem Mã Linh Xu hôm qua có thật sự đi đến nơi khác hay không.”

“Huynh nghi ngờ hắn đang làm hại Trương Huyền?”

“Ta nghi ngờ bất cứ kẻ nào trừ ta và đệ ra.” Trong đôi mắt Ngân Bạch xẹt qua cười khẩy: “Cái gì mà Thiên Nhãn xuất hiện, thiên phạt sắp đến, rõ là buồn cười, nếu trên đời này thật sự có nhiều chính nghĩa thế, vậy vì sao loại người như Hà Thuận Hải đến bây giờ vẫn còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật?”

“Lẽ nào truyền thuyết về thiên phạt là giả?”

“Không, chỉ là nhận thức của mỗi người về chính nghĩa khác nhau mà thôi.”

Ngân Mặc đi rồi, Nhiếp Hành Phong ăn cơm qua loa, liền lái xe đến đường cái nơi Trương Huyền mất tích, mọi người theo anh xuống xe, đều cảm giác rõ rệt sau lưng phát lạnh, tuy rằng khí trời đã cuối thu, nhưng âm khí khu vực này đã lấn át cả cảm giác mát mẻ của khí hậu, đêm qua xảy ra liên tiếp chuyện, Nhiếp Hành Phong không chú ý nhiều, lúc này trở lại nơi đây, anh bất thình lình rùng mình một cái — nếu nói vùng này trước kia không phải bãi tha ma, thật sự có chút khó tưởng tượng.

Một bóng đen đứng lặng trên chỗ Trương Huyền và Bé con biến mất, quần áo phất phơ theo gió, tựa như bảng chỉ đường, dẫn mọi người đi tới, chính là Nhan Khai.

Thấy Nhiếp Hành Phong, Nhan Khai tiến lên hành lễ, vẻ mặt hắn bình thản, nhưng từ hành động hắn quanh quẩn ở chỗ này có thể thấy được, hắn rất lo lắng cho Bé con.

“Ở đây âm như thế, trước đây không phải bãi tha ma thì chính là chiến trường.”

Sau khi xuống xe, sắc mặt Ngân Bạch trở nên rất khó coi, trong tất cả mọi người linh lực của hắn cao nhất, vì vậy cảm ứng cũng mãnh liệt nhất, lân cận tràn ngập khí tức kỳ quái khiến hắn rất khó chịu, nếu không phải Ngân Mặc không có ở đây, hắn đã sớm đổi lại hình rắn.

“Nhưng cho dù nơi này là âm địa, có quan hệ gì với sư phụ? Trước đây nơi âm hơn không phải chúng ta chưa từng đi qua, sư phụ cũng đâu có bị ảnh hưởng đến.” Ngụy Chính Nghĩa gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi.

Điều này Ngân Bạch không trả lời được, đang suy nghĩ, Hamburger quanh quẩn cách đó không xa đột nhiên phát ra tiếng kêu không ngừng, vỗ vỗ cánh, lấy tốc độ cực nhanh xông đến trước mặt bọn họ. Bởi vì kích động, lông toàn thân nó đều xù lên.

“Nơi này không phải bãi tha ma, không phải chiến trường, ở đây là quỷ môn quan đó!”

Trong tất cả tin giật gân của Hamburger từ trước đến nay, không thể nghi ngờ tin này có tính oanh tạc lớn nhất, ngay cả Nhan Khai chẳng bao giờ hiện rõ hỉ nộ cũng giật mình, vội vã vọt đến trước mặt nó, hỏi: “Quỷ môn quan gì?”

“Quỷ môn quan, tên như nghĩa, chính là cửa khẩu bách quỷ ra vào, năm đó để tiện cho quỷ sai làm việc, giữa hai giới âm dương có rất nhiều lối ra nối liền, nhưng hai mươi năm trước đám ác quỷ làm loạn, người tu đạo liên thủ, rất vất vả mới trấn áp được bọn chúng xuống, để ngăn ngừa vụ việc thế này lại xảy ra, Âm Quân đại nhân liền đóng phần lớn quỷ môn, mà chỗ này chính là một cái trong đó!”

“Ngươi khẳng định?”  Nhiếp Hành Phong sau khi nghe xong, lập tức truy hỏi.

“Ta là tín sứ, những con đường này ta không quen thì ai quen? Ban đầu ta vẫn chưa dám khẳng định, nhưng nhìn thấy cái kia, ta liền khẳng định.”

Sợ mọi người không tin, Hamburger dẫn bọn họ tới giữa con đường, hỏi: “Ai có thể cống hiến bộ quần áo? Tốt nhất là màu đen.”

Nhan Khai nóng lòng muốn biết tung tích con trai, không chút do dự cởi áo dài, theo chỉ thị của Hamburger phủ lên trên đường đi, liền thấy trên đường vốn rải hắc ín lờ mờ hiện ra một vòng tròn màu xám trắng, ở giữa vẽ phù triện cổ quái hiếm lạ, Hamburger chỉ vào nó nói: “Chính là chỗ này, những bùa chú này đều là do Âm Quân đại nhân năm đó phong ấn lại, bởi vì thường có quỷ sai ra vào, nên khí tràng ở đây mới âm như thế, bãi tha ma chiến TSo có thể so với nó chứ.”

Nếu lời Hamburger nói không sai, hai mươi năm trước ác quỷ tới dương gian làm loạn, vừa vặn tương ứng với chuyện Mã Ngôn Triệt cùng những đồng đạo khác liên thủ giết quỷ, Nhiếp Hành Phong cảm thấy các sự kiện đang dần dần móc nối với nhau, hỏi: “Nếu đã phong bế, vậy vì sao hôm qua lại đột nhiên mở ra?”

Hamburger gãi gãi nhúm lông trên đầu nó: “Cái này ta cũng không biết, có hai khả năng, một, Âm Quân đại nhân đã giải phong ấn, hai, có một người rất có lai lịch giải phong ấn.”

Khả năng đầu ít tồn tại, cho nên hẳn là cái thứ hai, nhưng ai có năng lực lớn đến vậy mở cửa ra chứ?

Nhiếp Hành Phong nghĩ ngợi, Nhan Khai vội vàng hỏi: “Nếu đã giải phong ấn, vậy chúng ta có thể đi vào không?”

“Không thể.” Hamburger nhún nhún cái cánh nhỏ của nó, nói một câu hài hước rất không đúng lúc: “Không có chìa khóa.”

“Vậy thì tìm người có chìa khóa.”

Lời Hamburger nhắc nhở Nhiếp Hành Phong, ánh mắt quét qua Kiều và Ngụy Chính Nghĩa, còn có Ngân Mặc, pháp thuật bọn họ đều quá nông, không có khả năng mở cổng quỷ giới, Nhan Khai hẳn là cũng không thể, nếu không hắn đã sớm hành động, Nhiếp Hành Phong nghĩ đến Tiêu Lan Thảo và Mã Linh Xu, người trước hiểu biết sâu rộng, có lẽ sẽ cung cấp điểm quan trọng, người sau… không biết chuyện của Mã Ngôn Triệt có thể ép được hắn nói ra sự thật hay không.

Ngân Bạch nhìn mặt đoán ý, nói: “Cuối cùng cũng có phát hiện rồi, chí ít biết được chủ nhân đang ở cõi âm, với bản lĩnh của cậu ta, không ức hiếp người khác là còn may, Chủ tịch không cần quá lo lắng.”

Hy vọng là như vậy, Nhiếp Hành Phong nghĩ với cá tính và sự lanh trí của Trương Huyền, trong thời gian ngắn cậu có thể chống đỡ được, cho nên việc mình cần phải làm bây giờ là gia tăng tốc độ, nhanh chóng hợp lại với cậu.

Lần này tới nhìn chung cũng thu hoạch không ít, biết được hành tung của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong yên tâm, đưa mọi người rời khỏi, Nhan Khai nói phải về báo tin cho Nhiếp Dực, đến tiếp sau, tách khỏi bọn họ, lúc Nhiếp Hành Phong trở về, di động lại vang lên, nhưng khi anh nghe vẫn không thấy đáp lại, Kiều hỏi: “Có phải là sư phụ đang thử liên lạc với anh không?”

“Có lẽ.”

Sau khi đã tin chắc vào sự thật này, trên mặt Nhiếp Hành Phong hiện lên một tia tươi cười, ít nhất điều này chứng tỏ Trương Huyền hết thảy đều bình an, cậu thông qua cách thức này thông báo cho mình, cậu không sao.

Mọi người lần lượt trở lại xe, không ai chú ý đến căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn Hạnh Phúc Hải, có người đang dùng ống nhòm độ phóng đại lớn thăm dò bọn họ, người đàn ông để ống nhòm xuống, quản gia đã không kịp chờ cầm lấy ống nhòm tiếp tục nhìn, hỏi: “Ngài nói bọn họ có phát hiện ra khối địa khí kia có thể giúp chúng ta tăng vận không?”

“Nhanh như vậy, bọn chúng hẳn chưa tra ra được, ta lại nghĩ bọn chúng tra được manh mối khác.”

Chí ít nhìn từ phản ứng của mọi người là như vậy, tuy rằng không biết bọn họ phát hiện ra gì, nhưng động vào địa khí sẽ ngáng đường tiền tài, điều này theo Hà Thuận Hải chính là tội ác tày trời, lại nhớ tới tất cả những gì gặp phải đêm qua, ông ta không khỏi sợ hãi trong lòng.

Có chuyện ngay cả quản gia ông ta cũng không nói, đó chính là oán niệm cuốn Bé con vào bánh xe là do ông ta tạo ra, về phần sau đó sức mạnh nào đưa Trương Huyền và Bé con đi, ông ta không biết, nhưng với ông ta mà nói sự biến mất của bọn họ đều trăm lợi không hại, ông ta mong hai người kia vĩnh viễn không trở về, như vậy Mã Ngôn Triệt mất người dẫn đường, bia đỡ đạn Tần Phong cũng đã chết, ông ta có thể bình chân như vại rồi, vì vậy khối địa khí của con đường kia ông ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào sờ tay biến đổi.

Quản gia còn đang cầm ống nhòm nhìn xung quanh, ông ta có chút đắc ý quên hình, không chú ý ánh trời chiều chiếu lên thấu kính phản xạ ra tia sáng, mặc dù chỉ là ánh sáng mỏng manh, nhưng lập tức khiến Kiều cảnh giác, phát hiện ánh sáng lóe lên từ tầng trên của khách sạn, hắn tỉnh rụi, nhanh chóng trở về xe của mình, lệnh cho Ngụy Chính Nghĩa lái xe.

Lúc tới do nhiều người, Kiều ngồi xe của mình, theo sau xe Nhiếp Hành Phong, hỏi Ngụy Chính Nghĩa: “Khách sạn kia chính là của Hà Thuận Hải?”

“Phải, đêm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, lão lại vẫn giữ được bình tĩnh, đúng là con cáo già.” Ngụy Chính Nghĩa không có tính cảnh giác mạnh như Kiều, không biết đang bị người khác theo dõi, lái xe thuận miệng nói.

“Lái xe qua, lượn quanh khách sạn hai vòng, lượn có kỹ xảo chút, đừng làm người ta chú ý.”

Mệnh lệnh chẳng hiểu ra sao, Ngụy Chính Nghĩa không tự chủ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều, có điều đã quen với tác phong luôn luôn thích gì làm nấy của hắn, Ngụy Chính Nghĩa không nói gì, đến khi đổi làn xe, theo lời Kiều lái xe qua.

Xe đến gần, Kiều quan sát trang thiết bị theo dõi xung quanh tòa nhà, hắn rất nhanh đã chú ý tới ánh nắng phản chiếu ở ban công trên tầng cao nhất của tòa nhà, ánh sáng vừa vặn tụ lại thành một hình bầu dục, chiếu ra màu sắc sặc sỡ, rất giống một con mắt đang trợn to, khiến hắn không nhịn được hoài nghi, Hà Thuận Hải đã thực sự suôn sẻ chạy thoát khỏi sự truy sát của oán linh, hay kỳ thực ông ta vẫn luôn nằm dưới sự khống chế của Thiên Nhãn? Giữ ông ta lại không phải vì nhân từ, mà là muốn để ông ta nhìn đồng bạn đã từng tạo ra tội nghiệt từng người một chết đi, hoang mang sống qua ngày trong nỗi sợ hãi, đây mới là hình phạt lớn nhất?

Buổi chiều Kiều quay lại công ty, sai người báo cáo tư liệu điều tra về Hạnh Phúc Hải cho hắn, lại tiện thể xem danh sách khách tối qua tham gia tiệc mừng thọ, sau khi sắp xếp xong, hắn bỏ vào kẹp tài liệu, dự định có thời gian giao lại cho Nhiếp Hành Phong — Trương Huyền và Bé con mất tích một cách ly kỳ, hắn nghĩ Nhiếp Hành Phong lúc này chẳng có tâm tư để ý đến những chuyện khác.

Chạng vạng Kiều về đến nhà, so với lúc sáng sớm hắn tới, bầu không khí rõ ràng khẩn trương hơn, ngay cả Hamburger lúc nào cũng thích om sòm đều lặng yên không tiếng động vùi trong biệt thự của mình, Ngụy Chính Nghĩa tới cục cảnh sát còn chưa quay lại, Kiều gọi Hamburger ra một bên, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì”?

Hamburger đảo đảo đôi mắt nhỏ, dường như đang cân nhắc xem có nên nói hay không, nhưng sau khi nhìn thấy Kiều rút dao găm dắt bên hông ra, lưỡi dao hướng về mình, tư thế như muốn vung dao, nó lập tức đầu hàng, hết sức cặn kẽ nói cho Kiều, buổi chiều Nhiếp Hành Phong tới Mã gia thăm hỏi, đến hai lần đều bị cho ở ngoài, Mã Linh Xu rõ ràng ở nhà, lại không mở cửa cho anh.

“Ngươi khẳng định lúc đó trong nhà có người?”

“Chung Khôi nói, lần thứ hai chính hắn cùng đi với Chủ tịch đại nhân, cũng bị nhốt ở ngoài cửa, sau đó Tố Vấn gọi điện thoại tới nói, thân thể Mã Linh Xu không khỏe, tạm thời không thể tiếp khách, cái rắm á, rõ ràng là biết chúng ta có việc muốn nhờ, mới cố ý không gặp.”

Hamburger không nói thì thôi, vừa nói liền chạy tinh thần tám chuyện, đem chuyện trải qua nói lại không sót tý nào, Kiều nghe đến bốc hỏa trong lòng, tay miết mũi dao kìm nén, cười nhạt: “Xem ra hắn không định lăn lộn ở chỗ này nữa!”

“Ngươi đừng kích động quá, biết đâu Chủ tịch đại nhân có tính toán khác đấy.”

Hamburger nói có lý, Kiều cất dao, nghĩ đến chuyện gần đây nhiều việc vụn vặt, hắn quyết định tạm thời tha cho Mã Linh Xu.

Bữa cơm tối rất ít người, Ngụy Chính Nghĩa gọi điện thoại tới nói phải tăng ca xử lý vụ án đốt xác hàng loạt, không thể trở về, Chung Khôi cũng không biết đi đâu, Ngân Mặc lại không phải là người nói nhiều, làm cho bàn ăn hoàn toàn yên tĩnh, đã quen với không khí náo nhiệt cố hữu trong nhà này, Kiều cảm thấy rất không thích ứng.

Nhiếp Hành Phong đồng cảm với hắn, buổi chiều bị Mã Linh Xu chặn cửa khiến tâm trạng anh rất tệ, cũng may trên đường nhận được hai cuộc điện thoại của Trương Huyền, dường như để trấn an lo lắng của anh, cuộc điện thoại kéo dài rất lâu, anh nhờ Chung Khôi nghe giúp, nhưng kỳ tích ở sân khấu kịch không xuất hiện, Chung Khôi cũng không nghe thấy tiếng động nào ở bên kia, vì vậy bọn họ có thể cảm giác được chỉ là yên lặng thời gian dài.

Để không khiến Trương Huyền lo lắng, Nhiếp Hành Phong nhắn tin trả lời, chỉ hai chữ đơn giản — cẩn thận.

Hy vọng Trương Huyền có thể nhận được… Không, cậu nhất định có thể nhận được, giống như cậu thường hay nói — Một việc, chỉ cần anh tin chắc có thể làm được, vậy nhất định có thể làm được.

Sau khi ăn xong, Nhiếp Hành Phong để huynh đệ Ngân Mặc trông nhà, mình thì ra ngoài, Ngân Mặc muốn đi cùng anh, bị Ngân Bạch ngăn lại, đợi sau khi Kiều và Hamburger đuổi theo, hắn nói: “Có Kiều theo rồi, tạm thời chưa cần tới chúng ta.”

“Nhưng lần này rắc rối lớn như vậy, nếu chúng ta có thể giúp một tay, dù sao cũng tốt hơn khoanh tay đứng nhìn…”

“Ngân Mặc!” Cắt ngang lời em trai, Ngân Bạch nói: “Hôm nay cùng họ tới Hoàng Kim Lĩnh, đệ đoán xem ta đã gặp phải ai?”

Hai huynh đệ tâm ý tương thông, Ngân Mặc lập tức nói: “Là tên khốn kiếp ép chúng ta định khế ước?”

“Chính xác mà nói, là khí tức của hắn, khí tràng của hắn rất giống Nhiếp Hành Phong, trước đây ta không chú ý tới, hôm nay trùng hợp đến cùng nhau, ta mới phát hiện ra, lúc trước hắn lợi dụng vĩ giới và cốt yêu trù tính Trương Huyền, rốt cuộc bây giờ nhịn không được tự thân xuất mã, tối qua chắc chắn hắn xuất hiện trong vụ phóng hỏa, thậm chí mở quỷ môn quan khả năng cũng là hắn, xem ra hắn muốn chính thức tuyên chiến với Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong.”

“Thế thì chúng ta càng phải giúp chủ nhân chứ.”

“Không, lúc này ra tay chỉ có nước chịu chết, để bọn họ đấu xong trước rồi tính.”

Ngân Bạch nói xong, liền thấy Ngân Mặc trầm mặt xuống, biểu tình không cam lòng, lại không phản bác thêm, em trai vẫn luôn như vậy, khi bất đồng ý kiến nhưng lại không thể phản kháng quyết định của mình, hắn sẽ bày ra bộ dạng này, Ngân Bạch bất đắc dĩ cười cười, dùng đuôi rắn vuốt vuốt tóc hắn, nói: “Ta cũng không nói là không giúp, mà là ta đang đợi — đợi sau khi ra tay một cái, nhất định phải là thời cơ đưa kẻ địch vào chỗ chết.”

Trong tròng mắt xanh ngọc thoáng qua vẻ thâm độc thuộc về loài rắn, lại phối hợp với ngữ điệu dịu dàng của Ngân Bạch, cho dù là đồng loại, Ngân Mặc cũng không khỏi phát lạnh trong lòng, nghĩ đến thảm trạng năm đó Kim Đại Sơn bị hành hạ đến sống dở chết dở, hắn bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra, hỏi: “Lẽ nào huynh cố ý định khế ước với kẻ kia?”

Ngân Bạch chẳng ừ hử gì cười cười, lưỡi rắn khẽ liếm lên khóe môi Ngân Mặc, giống như đang an ủi hắn bởi từng định khế ước mà kinh hãi, dịu dàng nói: “Chuyện lúc trước không quan trọng, ta cảm thấy khá hứng thú đối với sự phát triển về sau này, phải biết rằng, rắn chính là động vật rất ghi hận.”

Nhiếp Hành Phong ra khỏi nhà, vừa mới lên xe, Kiều đã từ đằng sau đuổi tới, nói: “Tôi đi cùng anh.”

“Tôi hẹn gặp Tiêu Lan Thảo ở Hoàng Kim Lĩnh, cậu…”

“Hẹn với hắn, tôi càng phải đi cùng anh.” Kiều không nói hai lời ngồi vào vị trí ghế lái: “Tên kia không chân thực.”

Đổi lại lúc thường hắn sẽ không nhiều chuyện, nhưng giờ bởi vì Trương Huyền biến mất, Nhiếp Hành Phong tâm thần không ổn định, hơn nữa Mã Linh Xu tránh không gặp, hắn lo Tiêu Lan Thảo nhân cơ hội tính kế bọn họ.

Thấy hắn khăng khăng, Nhiếp Hành Phong không nói thêm gì nữa, khởi động xe, Hamburger cũng muốn quá giang, bị Kiều ngăn lại, dặn dò: “Ngươi đi theo dõi Mã gia, nếu thấy Mã Linh Xu, nghĩ cách khiến hắn nhất thiết phải gặp Nhiếp.”

Không đợi Hamburger phản bác, xe đã lái ra ngoài, nó vỗ cánh trên không trung mấy vòng, cuối cùng nể tình chuyện quá khẩn cấp, tạm thời bỏ qua thái độ phách lỗi của Kiều, bay về phía Mã gia.

Nhiếp Hành Phong và Kiều đi tới Hoàng Kim lĩnh, Tiêu Lan Thảo đã đến, ngồi xổm bên đường quỷ môn quan xuất thần, thấy bọn họ, hắn đứng lên, khuôn mặt vừa khéo ẩn sau bóng tối, trong nháy mắt Nhiếp Hành Phong mơ hồ thấy trong con ngươi hắn lướt qua vẻ hờ hững.

“Có phát hiện gì?” Nhiếp Hành Phong giả vờ không chú ý, tiến tới hỏi.

Tiêu Lan Thảo lắc đầu: “Nếu theo lời Hamburger nói, cánh cổng này chỉ có người thống trị phía dưới mới có thể mở ra, sao nó lại đột nhiên mở ra thì tôi không biết, nhưng với pháp lực hiện nay của tôi, không mở được nó.”

“Không có biện pháp nào sao?”

“Đổi là lúc trước, có lẽ tôi có thể thử, nhưng bây giờ….”

Nhiếp Hành Phong hiểu ý Tiêu Lan Thảo, hắn đang bám trên người bình thường, một khi rời thân thể làm phép, kí chủ có thể sẽ mất mạng, hắn tất nhiên hy vọng có thể mau chóng tìm thấy Trương Huyền, nhưng cũng sẽ không vì thế mà hi sinh người khác.

Kỳ thực Nhiếp Hành Phong cũng không ôm quá nhiều mong đợi đối với Tiêu Lan Thảo, Tiểu Bạch gần đây nhận việc làm, chẳng biết đi đâu, không thể liên lạc được, anh cùng Chung Khôi tra bản viết tay của Tiểu Bạch trong phòng nó, vẫn không tìm được cách khả thi, nhớ năm đó Trương Huyền cũng từng nhờ sự giúp đỡ của Lâm Thuần Khánh đi xuống địa ngục, nhưng cũng phải dựa vào bùa chú thông quan Vô Thường cấp cho, về phần những người tu đạo khác mà anh biết, hoặc là muốn giúp nhưng hữu tâm vô lực, hoặc là đang xem trò vui, mà Tiêu Lan Thảo, đại khái là người trước.

Thấy trên mặt Nhiếp Hành Phong lộ vẻ thất vọng, Tiêu Lan Thảo do dự một chút, nói: “Kỳ thực tôi biết một loại vu thuật, có thể hối lộ quỷ sai đi vào địa phủ, người xuống địa phủ phải có tu vi linh học khá mạnh mới được, điểm này tôi có thể thay anh, chỉ là thành công hay không tôi không dám chắc, nhưng có một điểm tôi phải nhắc nhở anh, Trương Huyền bị ép tiến vào cõi âm, thời gian càng dài, bọn họ chịu ảnh hưởng của âm khí phía dưới càng lớn, nếu như…”

“Không được!”

Kiều trả lời thay Nhiếp Hành Phong, xuống địa phủ không phải chuyện đơn giản như vậy, bằng không với thân phận âm sứ của Hamburger, nó đã sớm về đầu tiên rồi, huống chi lời Tiêu Lan Thảo nói không chắc chắn như thế, hắn càng không thể giao phó sinh mệnh Nhiếp Hành Phong cho.

Nhiếp Hành Phong không đáp, ngẩng đầu nhìn hắn, Kiều lại nói: “Nhất định còn có biện pháp giải quyết khác, Nhiếp, sư phụ tới quỷ giới là trùng hợp, anh lại là nghịch thiên, tôi không muốn sau khi đã mất đi sư phụ lại mất thêm anh.”

“Đúng vậy.” Tiêu Lan Thảo gật đầu phụ họa: “Người đi con đường nghịch thiên này đều sẽ mang theo báo ứng, một đường đi xuống, anh không biết là lấy được bao nhiêu, còn mất đi rất nhiều.”

Trong lời nói có hàm ý khác, Kiều hỏi: “Ngươi hiểu rõ như vậy, lẽ nào ngươi từng đi qua?”

“Tôi chỉ nhớ được hoa bỉ ngạn nở rất đẹp, có điều tôi không muốn nhìn thêm lần thứ hai.”

Tiêu Lan Thảo nở nụ cười, nhưng nụ cười của hắn giữ lại trong bóng tối, khiến nét cười trong lúc lơ đãng nhuốm màu bi thương, nhưng yếu đuối chỉ chợt lóe lên, hắn lập tức khôi phục lại vẻ mạnh mẽ bình thường, nói: “Nếu hạ quyết tâm, cũng không phải không thể làm vậy, dù sao Chủ tịch anh đã mất đi điều quan trọng nhất, còn sợ mất thêm gì nữa? Có điều nếu anh thực sự chọn đi, nhất định phải cẩn thận không được uống chén canh Mạnh Bà kia.”

Kiều không hiểu hỏi: “Cũng đâu phải luân hồi, sao phải uống canh Mạnh Bà?”

“Bởi vì có câu gọi là bị ma quỷ ám ảnh.”

Không biết Tiêu Lan Thảo nghĩ đến chuyện buồn cười gì, lại cười thành tiếng, mắt phượng dài nheo lại, khiến hắn vô ý toát ra nét quyến rũ không thuộc về nam giới, cho dù Kiều đã thấy nhiều loại sắc đẹp, vẫn bị hắn dụ đến mức rung động trong lòng, vội vàng dời mắt, nghĩ thầm cũng không biết tên này do yêu vật gì biến hóa thành, yêu nghiệt như thế, lại điên điên khùng khùng, hắn tuyệt đối không thể để Nhiếp Hành Phong làm theo lời Tiêu Lan Thảo.

Ai biết hắn vừa nghĩ xong, Nhiếp Hành Phong liền nói với hắn: “Kiều, có mấy lời tôi muốn nói riêng với cảnh sát Tiêu, cậu ra ngoài một lát có tiện không?”

Mắt bạc của Kiều híp lại, trong thời khắc qua trọng này, hắn tránh đi không khác nào cho Tiêu Lan Thảo cơ hội giở quỷ kế, có điều nhìn sắc mặt Nhiếp Hành Phong, hắn không nói gì, xoay người rời đi.

Đi ra không bao xa, Kiều đứng lại, tiện tay châm một điếu xì gà, xì gà kẹp giữa hai ngón tay, hắn quay đầu nhìn lại, Nhiếp Hành Phong vẫn đứng tại chỗ, cầm trong tay hai đạo bùa, sau khi đốt lên ném ra ngoài, đạo bùa mang theo ánh lửa trên không trung theo gió phất phơ, cho đến lúc cháy hết.

Kiều không biết Nhiếp Hành Phong đốt bùa gì, cũng không biết anh sẽ ra quyết định thế nào, hắn nghĩ thứ tình cảm này chắc chỉ có hai người anh cùng Trương Huyền mới có thể hiểu được.

Nhìn chăm chú ngọn lửa quá lâu, trước mắt trở nên lờ mờ, Kiều quay đầu lại, khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình có phần hiểu được cảm nhận của Nhiếp Hành Phong, nếu như tên kia xảy ra chuyện, cho dù biết rõ bên kia là đầm rồng hang hổ, hắn cũng sẽ xông vào một lần, hắn ngậm vòng khói, nghĩ một cách tự giễu, cũng không biết nếu đổi lại địa vị, liệu tên kia có liều mạng cứu mình như thế không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi