THIÊN SƯ CHẤP VỊ

Có Hamburger hỗ trợ, việc theo dõi trở nên rất đơn giản, Trương Huyền tìm cơ hội gửi ảnh chụp tay cảnh sát thường phục cho Ngụy Chính Nghĩa, nhắn hỏi gã về thân phận của tay cảnh sát thường phục này, sau khi gửi tin nhắn, cậu lại xem ảnh chụp bác sĩ kia, hỏi Nhiếp Hành Phong: “Có muốn để ông chủ giúp xác nhận tên trên bảng tên không? Cơ mà nếu đây là hung thủ giả trang, quần áo chắc cũng là chôm được, chữ trên bảng tên không chuẩn.”

“Cứ điều tra cũng được, nói không chừng cũng là một đầu mối.”

Nghe theo đề nghị của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền gửi ảnh chụp cho Tả Thiên, bảo anh ta tìm đồng nghiệp giám định tên, tin nhắn gửi đi chưa bao lâu, Tả Thiên đã hồi âm lại, đầu tiên là nghi ngờ cậu không làm việc đàng hoàng, mắng cho cậu một trận, cuối cùng mới nói để đi tra, bảo cậu chờ kết quả.

Liên lạc xong xuôi, Trương Huyền để di động xuống, thấy tuyến đường từ từ chuyển hướng ra ngoại ô, cậu nói: “Không biết Tô Dương lại muốn đi đâu lấy tin tức.”

“Nói không chừng là về nhà.”

Nếu còn muốn tới các nơi khác săn tin, Tô Dương không cần cố ý gói đồ ở nhà hàng, song nếu nhà của anh ta ở ngoại ô, làm việc sẽ rất bất tiện, cố ý chọn nơi hẻo lánh đến thế, cũng là có nguyên nhân gì đó chăng.

Theo Tô Dương một mạch đi tới một khu nhà vùng ngoại thành, nhà Tô Dương ở ven vùng, là một nhà lầu hai tầng khá lớn. Phòng ốc xây dựa vào địa thế, hơi cao hơn các nhà khác một chút, Nhiếp Hành Phong dừng xe ở chỗ xa, Trương Huyền đánh giá biệt thự, nói: “Ái chà, không nhìn ra Tô Dương lại có nhiều tiền thế, sao mà còn bị bạn gái đá.”

“Nếu điều kiện kén vợ kén chồng của mọi người đều đơn giản như em, thì thiên hạ sẽ không có vợ chồng bất hòa.”

“Hơ?” Trương Huyền sửng sốt một chút mới phản ứng được: “Á, chiêu tài miêu, ý anh là nói em tham tiền của anh!?”

Đáp lại cậu là tiếng đóng cửa cái phịch, Trương Huyền rất không cam lòng với đánh giá này, nhảy xuống xe, cũng định đóng mạnh cửa xe, tay bị Nhiếp Hành Phong kéo lại, mau chóng ngồi xổm xuống sau xe, liền thấy Tô Dương sau khi vào nhà rất nhanh lại đi ra, cầm hộp cơm đi tới ga ra bên cạnh.

“Từ trong phòng có thể đi thẳng vào gara thì phải? Làm gì mà phải lượn một vòng phiền toái thế?”

Trương Huyền nói xong liền thấy không phải Tô Dương vào gara, mà là cửa nhỏ bên cạnh gara, anh ta mở cửa đi vào, chỗ ấy nhìn qua như kho ngầm, Tô Dương sau khi đi vào lập tức đóng cửa, nhanh đến mức khiến người ta cho rằng anh ta đang trốn tránh cái gì.

Hai người đợi một hồi, không thấy Tô Dương đi ra, Trương Huyền ra dấu với Nhiếp Hành Phong, đi tới, lại phát hiện bên trong cửa nhỏ khóa trái, cậu đang muốn móc chìa khóa dự bị, bên trong cửa truyền đến tiếng vang nhẹ, Hamburger lặng lẽ mở cửa ra, đập vào mắt hai người chính là cầu thang đi thẳng xuống, hành lang không bật đèn, phía dưới có vẻ rất âm u.

Đúng là một nơi tốt để giết người cướp của đây mà!

Ngay khi trong đầu Trương Huyền bắt đầu phỏng đoán Tô Dương lén lút làm gì ở dưới ấy, Hamburger vỗ vỗ cánh về phía họ, nhỏ giọng nói: “Các ngươi nhất định không đoán được ai ở bên dưới.”

“Bắt cóc tống tiền?”

Câu hỏi của Trương Huyền đổi lấy cái liếc mắt khinh thường của con vẹt, quay đầu bay xuống, Nhiếp Hành Phong ý bảo Trương Huyền đuổi theo, họ không dám đóng cửa, mất đi ánh sáng phía ngoài, muốn đi xuống cầu thang trong bóng đêm mà không bị phát giác đúng là chuyện khó.

Hai người theo Hamburger khẽ khàng đi xuống dưới cầu thang, bên cạnh có cánh cửa khép hờ, giọng nói của Tô Dương loáng thoáng truyền đến.

“Đừng sợ, chỗ tôi rất an toàn, sẽ không có ai tới giết cậu, ăn nhiều một chút…”

Tiếp theo là vài tiếng ậm ừ đáp lại, Tô Dương lại nói: “Coi như cậu vận số tốt, hôm nay tôi đụng phải mấy người Trương Huyền, chuyện này có họ giúp đỡ, hẳn là giải quyết được…”

Tiếng hét chói tai cắt ngang lải nhải của anh ta, một người đàn ông quát: “Không được nói cho người khác! Hắn sẽ tới giết tôi!”

“Được, được, tôi sẽ không nói…”

Tâm trạng của người đàn ông nghe có vẻ rất không ổn định, Tô Dương luôn miệng trấn an chẳng có tác dụng gì với y, không ngừng lẩm bẩm nhiều lần câu “không được nói, không được nói”, Trương Huyền càng nghe càng tò mò, nhịn không được nhích thêm chút về phía trước, muốn biết cái người bệnh tâm thần kia là ai, không ngờ ở cửa có một lon nước ngọt đã uống hết, cậu một cước dẫm lên, phát ra tiếng răng rắc.

“Ai!?”

Tô Dương nghe thấy, vội vàng trấn an người đàn ông, xoay người chạy ra, tầng hầm ngầm chỉ có một hành lang, ngay cả một nơi ẩn nấp cũng không có, Trương Huyền quay đầu nhìn cầu thang đen thăm thẳm kia, bỏ đi ý niệm chạy trốn, đợi sau khi cửa vừa mở ra, Tô Dương lao tới, trên mặt cậu đắp lên nụ cười, làm ra vẻ mặt rất thân thiết.

“Hi! Nhanh như vậy đã gặp lại.”

“Các anh!?”

Sau khi phát hiện là người quen, biểu cảm của Tô Dương từ khẩn trương trở thành nghi ngờ không thôi, theo bản năng cài cửa lại, thấp giọng hỏi: “Sao các anh lại tới đây?”

Đó là một câu hỏi hay.

Tình huống đột nhiên xảy ra, Trương Huyền nhất thời chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào, ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, ai ngờ Nhiếp Hành Phong mở miệng nói ngay một câu.

“Người bên trong kia là cảnh sát tuần tra mất tích đúng không?”

“A!”

Một tiếng này là Trương Huyền và Tô Dương cùng nhau phát ra, không đợi Trương Huyền hỏi, Tô Dương liền lắp bắp chối bỏ: “Nhiếp tiên sinh anh đùa gì thế? Không, không có chuyện đó…”

“Nếu không phải chứa chấp cảnh sát tuần tra, biết một vài nội tình, anh sẽ không nói một cách khẳng định rằng nội bộ cảnh sát có vấn đề, tôi nghĩ lúc đồng nghiệp của cậu ta gặp nạn thì anh trùng hợp gặp được cậu ta, anh không đành lòng bỏ mặc, mới dẫn cậu ta về.” Nhiếp Hành Phong nói: “Đây cũng là nguyên nhân chính anh nghe ngóng tiếp sau vụ đánh lén cảnh sát phải không?”

Những gì trải qua đều bị nói ra, Tô Dương cứng họng, thấy không thể giấu diếm được nữa, anh ta thở dài, hơi kéo cửa ra một khe.

Trương Huyền ló đầu nhìn vào, liền thấy dưới ánh đèn có một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang ngồi cuộn tròn dưới đất, vừa ăn cơm còn thỉnh thoảng quan sát xung quanh, trên mặt tràn đầy sợ hãi, tiếng cửa mở rất nhỏ, y lại chú ý thấy, ném hộp cơm đi, lăn thẳng vào góc tường, run lập cập nhìn qua.

Trương Huyền muốn đi vào, bị Tô Dương ngăn cản, đóng cửa lại, ra dấu với họ, thấp giọng nói: “Chúng ta lên trên rồi nói, giờ tinh thần cậu ta rất kém, không chịu nổi kinh hãi.”

Anh ta bảo hai người lên trước, mình thì vào an ủi người đàn ông vài câu sau đó mới đi ra, dẫn họ vào phòng khách, lại chạy đi pha trà, Trương Huyền đánh giá phòng ở, nói: “Chỗ này cũng lớn nhỉ, không ngờ anh có nhiều tiền đến vậy.”

“Đừng nói đùa, đây là nhà ông chú họ hàng xa của tôi, họ di dân ra nước ngoài, gia sản chỗ này liền nhờ tôi trông nom, tôi bình thường rất ít tới, lần này vì phải giấu Lộ Đại Hải, bất đắc dĩ mới vào ở.”

Tô Dương bưng trà tới cho họ, ngồi xuống đối diện, cười khổ với Trương Huyền: “Xem ra tôi xem nhẹ trực giác của trinh thám rồi, còn tưởng rằng có thể thần không biết quỷ không hay nhờ các anh hỗ trợ cơ, không ngờ nhanh vậy đã bị phát hiện.”

Kỳ thực nhìn ra vấn đề chính là Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền bị nói chột dạ, ho khan hai tiếng, nói: “Kỳ thực chúng tôi theo tới cũng không có ác ý, yên tâm, liên quan đến bí mật của cậu ta chúng tôi tuyệt đối không nói ra, có điều cảnh sát tuần tra kia… Cậu ta tên là Lộ Đại Hải đúng không, sao lại ở chỗ của anh?”

“Liên quan đến điều này vừa rồi Nhiếp tiên sinh cũng nói rồi, sự thực cũng gần như vậy.”

Tô Dương lúc đầu điều tra chuyện này, chỉ là dựa vào tâm lý giành được tin tức độc nhất vô nhị, chuyện tình diễn biến đến nước này anh ta cũng bất ngờ.

Hôm đó anh thấy cảnh sát thường phục bị rút hết, buổi đêm liền nhân lúc trống trải đi tới tìm hiểu tình hình, không ngờ rằng ở cửa phòng bệnh gặp phải bác sĩ lạ mặt, anh ta nghĩ đến giờ kiểm tra phòng, không dám ở lại, tới gần đó dạo một vòng mới trở lại. Để tránh gặp phải nhân viên y tế, anh ta đi từ lối ra khẩn cấp vào, ai ngờ mới vừa vào cửa, đã bị người đàn ông xông tới đụng phải, tốc độ người nọ quá nhanh, anh ta bị tông ngã ngửa ra sau.

Người nọ cũng theo anh ta cùng ngã xuống, nhưng ngay cả một lời xin lỗi cũng không có liền xoay người chạy mất. Anh ta vô duyên vô cớ bị ngã, đang muốn mắng người, liền thấy người đàn ông lại quay về, giữ tay anh ta cầu cứu, anh ta lúc này mới nhìn rõ người cầu cứu mình chính là Lộ Đại Hải, một trong hai cảnh sát tuần tra.

Lộ Đại Hải dường như chịu đả kích rất lớn, toàn thân run như cầy sấy, ánh mắt hoảng hốt bất định, bộ dạng có thể ngã bất cứ lúc nào, anh ta sau đó mới biết được đó là do thuốc an thần tạo thành. Thấy Lộ Đại Hải sợ hãi như thế, lại liên tưởng đến hiện tượng kỳ lạ mấy hôm nay, anh ta đoán nội tình nhất định không đơn giản, bằng không thân là cảnh sát tuần tra, Lộ Đại Hải sẽ không bỏ qua đồng nghiệp và nhân viên y tế để cầu cứu người xa lạ.

Vì vậy anh ta quyết định thật nhanh, cấp tốc dẫn Lộ Đại Hải rời đi, trên đường nghe Lộ Đại Hải kể lại đứt quãng, anh ta mới biết được một cảnh sát tuần tra khác đã bị giết, mà Lộ Đại hải rất có thể là người kế tiếp, anh ta không thể làm gì khác hơn là đưa Lộ Đại Hải đến đây. Ngày thứ hai lặng lẽ đến bệnh viện, quả nhiên liền phát hiện phòng bệnh trống không, trên hành lang chỗ nào cũng là cảnh sát thường phục, các y tá như chim sợ cành cong, không ai dám hó hé một câu.

Tô Dương vốn còn nửa tin nửa ngờ lời Lộ Đại Hải, sau khi nhìn thấy cảnh này, anh ta mới rõ cảnh sát tuần tra bị giết là thật, nhưng chân tướng rốt cuộc là gì, anh ta lại không biết được. Trên tay anh ta chỉ có hai tấm ảnh và một vài tin tức gián đoạn, đang buồn rầu không biết nên giải quyết phiền phức này thế nào, lại trùng hợp gặp được Trương Huyền, liền nảy ra ý định, nói thẳng nội tình nghe ngóng được cho họ.

Nghe Tô Dương giải thích xong, Trương Huyền than thở: “Hôm nay vô tình gặp được không biết là vận may của anh, hay là vận may của tôi nữa.”

“Nói vậy các anh sẽ hỗ trợ?” Tô Dương hỏi rất trông đợi.

Nhiếp Hành Phong không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà hỏi: “Lộ Đại Hải giải thích sự việc đã trải qua thế nào?”

Nói đến việc này, thần sắc Tô Dương trở nên xấu hổ: “Xin lỗi, lúc trước nói với các anh là nói dối, kỳ thực chuyện bị cảnh sát thường phục giám sát không phải là tôi phát hiện ra, mà là Lộ Đại Hải chính miệng nói, bởi vì…”

Anh ta do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn nói thật: “Người qua đường gặp đạn lạc tử vong kia có chút bối phận, sau khi tội phạm đào tẩu giết người xong lập tức chạy mất, Lộ Đại Hải bởi vì ngã xuống cạnh xe, không nhìn rõ tình huống lúc đó, thấy có người trúng đạn, vội vàng chạy tới kiểm tra, kết quả thấy tay đút trong túi của người nọ cầm súng.”

Mắt Trương Huyền sáng lên: “Nói cách khác người kia lúc đó muốn rút súng bắn, lại bị giành trước một bước?”

“Việc này tôi cũng không biết, Lộ Đại Hải nói sau khi họ phát hiện ra tình huống này rất giật mình, nghĩ việc này khả năng không phải án cướp giật thông thường, lập tức báo cáo với cấp trên, không lâu sau họ liền nhận được lệnh từ phía trên, bảo họ cất khẩu súng kia đi, toàn bộ đợi cảnh sát phái người đến xử lý.”

Lời này phù hợp với câu trả lời của du hồn, Trương Huyền nghĩ tình hình thực tế quá nửa là vậy.

“Nhưng không ngờ họ chờ được lại là cảnh sát thường phục, nghe họ báo cáo xong, liền đưa thẳng họ tới bệnh viện, chuyện về sau tôi đã nói qua rồi, thông báo vụ việc với bên ngoài là cảnh sát tuần tra bị thương, nhưng trên thực tế họ chỉ là bị cách ly, ngay cả liên lạc với người thân cũng không được phép. Hôm đó cảnh sát thường phục rời đi, Lộ Đại Hải còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng không sao nữa rồi, lại không ngờ biến cố đêm đó còn đáng sợ hơn.”

Dựa theo lời Lộ Đại Hải nói, mấy ngày gần đây họ vẫn luôn bị ép dùng thuốc để giảm bớt căng thẳng tinh thần, khiến cho thần trí mơ mơ màng màng, đêm đó y định lén chuồn đi, cho nên lưu ý, không uống thuốc, cũng may y không uống thuốc, mới giữ được tỉnh táo.

Sát thủ vào giết người lúc y đi WC, khi trở về vừa vặn thấy Lâm Hữu Lộc bị giết, y ở cửa nghe thấy tiếng rên rỉ khó chịu liên tục truyền ra, khi đó Lâm Hữu Lộc chưa hoàn toàn tắt thở, hung thủ mỗi lần cắt một đường, y liền thấy cỗ thân thể phát ra run rẩy, y sợ kinh động đến hung thủ, không dám lên tiếng, thậm chí ngay cả mấy bác sĩ y tá kia cũng không dám tin tưởng, gắng sức chạy đến lối ra khẩn cấp, liền gặp phải Tô Dương.

“Chuyện xảy ra chính là như vậy, các anh đi hỏi Lộ Đại Hải cũng không hỏi được nhiều hơn đâu, giờ tinh thần cậu ta rất hỗn loạn, ôm cảnh giác với tất cả mọi người, tôi trao đổi với cậu ta rất lâu mới hỏi được những việc này.”

Kể lại đoạn rất dài xong, Tô Dương nhìn họ, nói: “Tôi thấy cậu ta không giống nói dối, nhưng năng lực của tôi có hạn, ngoài việc chiếu cố cậu ta, cũng không giúp được gì.”

“Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều.”

Thảm án hai cảnh sát tuần tra gặp phải, xét đến cùng cũng là liên quan đến Tiêu Lan Thảo, Trương Huyền biết Nhiếp Hành Phong tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa trong chốn u minh để họ gặp được Tô Dương, nói không chừng cũng là cơ duyên, nói: “Yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ xử lý.”

Tô Dương mừng rỡ, đang muốn nói lời cảm ơn, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng la hét hoảng sợ, láng máng là Lộ Đại hải, anh ta vội vàng chạy ra bên ngoài, Hamburger còn nhanh hơn anh ta nhiều, lúc tiếng hét vang lên đã lóe lên mất dạng.

Trương Huyền vượt Tô Dương chạy tới tầng hầm trước, thấy cửa được mở ra, cậu lao một mạch xuống, đang muốn gọi hàng, nhưng khi nhìn thấy người đối diện thì ngây ngẩn cả người.

“Tiểu Lan Hoa?”

Tiêu Lan Thảo lúc này đang nắm lấy tay Lộ Đại Hải ngoặt về phía sau, đồng thời chặn vai y, đây là chiêu thức trong thuật cận chiến thường thấy, khiến đối thủ hoàn toàn mất đi khả năng phản kích, thấy trước ngực và trên cánh tay Lộ Đại Hải đều bị thương, Trương Huyền vội nói: “Mau dừng tay!”

Thấy là Trương Huyền, lực tay Tiêu Lan Thảo hơi thả lỏng, nói: “Chuyện không liên quan đến tôi, những vết thương này là do chính cậu ta làm ra.”

Vừa dứt lời, Lộ Đại Hải phát hiện mình có thể cử động, lại hét to trở tay vung về phía Tiêu Lan Thảo, Trương Huyền lúc này mới thấy trong tay y cầm mảnh vỡ tách trà, bởi nắm quá chặt, lòng bàn tay toàn là máu, khua tay loạn xạ như phát điên, Tiêu Lan Thảo suýt bị rạch trúng, tức giận đá một cước vào khuỷu chân y, đá y ngã xuống đất đè chặt lại.

Thân thủ Lộ Đại Hải căn bản không sánh được với Tiêu Lan Thảo, sau khi bị hắn giữ lại đừng nghĩ nhúc nhích được thêm nửa phân, gấp đến độ không ngừng kêu to, Tiêu Lan Thảo bị y ầm ĩ đến bực mình, dứt khoát dùng cánh tay kẹp cổ y, ép y câm miệng, thấy mặt Lộ Đại Hải nghẹn đỏ bừng, Trương Huyền kêu lên: “Mau buông tay! Mi muốn bóp chết cậu ta sao?”

“Cậu nghĩ rằng tôi muốn làm vậy à?” Tiêu Lan Thảo tức giận nói: “Cậu ta vừa thấy tôi bộ dạng liền như gặp quỷ, hoàn toàn không nghe tôi nói.”

“Mi với cậu ta có gì để nói?”

Bị hỏi, khóe môi Tiêu Lan Thảo cong lên, mỉm cười với Trương Huyền: “Tôi muốn làm gì, thiên sư đại nhân cậu không biết sao?”

Vài ngày không gặp, hình tượng Tiêu Lan Thảo khác một trời một vực so với trước, tóc cắt ngắn, sửa thành kiểu húi cua giống Ngụy Chính Nghĩa, râu ria cũng không được để ý cạo, mặc áo khoác thể thao màu đen, trên mặt không che nổi vẻ mệt mỏi, nhưng nét phong tình cố hữu thuộc về hắn vẫn không giảm như trước, trong nụ cười nhíu mi lơ đãng toát ra.

Trương Huyền thấy vành mắt hắn thâm quầng, ngoại trừ ngủ không ngon, còn mơ hồ lộ ra tử khí, xem ra trong khoảng thời gian này hắn sống rất gay go, tức giận nói: “Làm sao ta biết? Ta nếu cái gì cũng biết, đã không bị ngươi xoay như chong chóng.”

Cậu lười hỏi những chuyện không thể giải thích nổi mà Tiêu Lan Thảo đã làm, chỉ muốn lập tức bảo hắn thu tay lại, lúc này Tô Dương và Nhiếp Hành Phong cũng chạy theo xuống, thấy Lộ Đại Hải phát điên, Tô Dương vội vàng kêu lên với Tiêu Lan Thảo: “Mau buông cậu ấy ra! Tinh thần cậu ấy rất tệ, anh muốn ép cậu ta điên sao?”

Hắn cũng muốn giải quyết trong hòa bình, vấn đề là người này quá bạo lực, hoàn toàn không cho hắn cơ hội bình tĩnh nói chuyện.

Tiêu Lan Thảo đang muốn giải thích, chợt nghe đối diện truyền đến tiếng kéo chốt, có người đứng ở cửa, giơ súng nhắm ngay hắn, quát lên: “Lập tức thả con tin ra, buông vũ khí đầu hàng!”

Giọng nói vang dội mạnh mẽ, chính là Ngụy Viêm, thấy anh ta, Trương Huyền sửng sốt, muốn hỏi Hamburger sao không chú ý thấy Ngụy Viêm theo dõi họ, vừa quay đầu mới phát hiện Hamburger chẳng biết đã biến mất lúc nào.

Tiêu Lan Thảo biết Ngụy Viêm, nghe thấy tiếng quát của anh ta, không những không buông tay, ngược lại dùng cánh tay siết cổ Lộ Đại Hải, cưỡng ép kéo y dậy, đưa đến trước mặt mình, tay kia móc súng ra, chĩa nòng súng vào huyệt thái dương y.

Hành động khiêu khích này thành công chọc giận Ngụy Viêm, lần thứ hai nâng nòng súng lên, nhắm ngay đầu Tiêu Lan Thảo, quát: “Tiêu Lan Thảo, lập tức bỏ súng xuống, bằng không tôi sẽ bắn chết cậu ngay tại đây!”

Tiêu Lan Thảo không để lời uy hiếp của anh ta vào mắt, nét mặt tươi cười như trước: “Tôi biết kỹ thuật bắn súng của anh không tệ, lúc tỷ võ trong giới cảnh sát chưa có cơ hội đọ sức, giờ không ngại so tài một chút chứ.”

Tô Dương nào đã thấy cục diện này bao giờ, sợ họ thực sự động thủ, nơi này liền thành hiện trường giết người, hốt hoảng kêu to: “Mọi người có gì từ từ nói, bất kể các người là cảnh sát hay tội phạm, giết người đều không trốn thoát…”

Anh ta kêu gào được một nửa thì bị Trương Huyền kéo ra, quay đầu vẫy vẫy tay với Ngụy Viêm: “Đừng căng thẳng thế, súng của Tiểu Lan Hoa còn chưa mở chốt an toàn, mạng người quan trọng, thủ hạ lưu tình…”

Lời của Trương Huyền cũng chưa nói được hết, đã nghe thấy tiếng cạch vang lên, Tiêu Lan Thảo tháo chốt an toàn, thấy động tác này của hắn, vẻ mặt Ngụy Viêm càng khẩn trương, chỉ sợ hắn sẽ nổ súng trước bất cứ lúc nào, lại di chuyển mấy bước về phía trước, Trương Huyền bị vẻ phách lối của Tiêu Lan Thảo chọc giận, mắng về phía hắn: “Tiểu Lan Hoa, có phải mi nhất định muốn chống đối lại ta đúng không!?”

“Tôi chẳng muốn chống đối bất cứ ai.” Đối mặt với đám người trước mắt, Tiêu Lan Thảo vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nhưng nếu có kẻ gây trở ngại cho tôi, tôi cũng không ngại đối địch với người khắp thiên hạ.”

“Tiêu Lan Thảo, đừng quên cậu là cảnh sát!” Ngụy Viêm lạnh lùng nói: “Cậu đã đả thương mấy mạng người, nếu không muốn tăng thêm trọng tội, thì lập tức bỏ súng xuống!”

Cảnh cáo vô nghĩa, Tiêu Lan Thảo trái lại dí mạnh nòng súng vào đầu Lô Đại Hải, quát: “Anh để súng xuống trước, nếu không cái chết của cậu ta là do anh tạo thành!”

“Cậu dám!”

“Anh xem tôi có dám không!”

Hai người đều giơ súng, trong sự giằng co đầy mùi khói lửa nồng đậm, dường như một câu không hợp nơi này sẽ lập tức biến thành địa ngục Tu La, sắc mặt Tiêu Lan Thảo rất khó coi, càng tăng thêm lệ khí của hắn thời khắc này, Ngụy Viêm sợ hắn sẽ thực sự động thủ, trầm mặt không dám tới gần, nhưng lại không cam lòng bỏ súng xuống, nhất thời hai bên tạo thành cục diện bế tắc ngắn ngủi.

Trương Huyền không biết dụng ý của Tiêu Lan Thảo, không cách nào nhúng bừa tay vào, quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong nói với Tiêu Lan Thảo: “Bất kể có vấn đề gì, bỏ súng xuống trước đã, mọi việc đều có cách giải quyết, anh có thể không quan tâm đến tính mạng con người, nhưng kí chủ của anh chưa chắc đã nghĩ vậy.”

Những lời này đâm thẳng vào chỗ then chốt, Tiêu Lan Thảo giật mình, hắn không cất súng, nhưng vẻ mặt rõ ràng không phẫn nộ như lúc đầu nữa, cười cười với Nhiếp Hành Phong: “Ký chủ nghĩ thế nào không quan trọng, tôi sẽ không cho y cơ hội hận tôi…”

Cảm giác chẳng lành một lời thành sấm* kéo tới, Trương Huyền nhíu mày: “Tiểu Lan Hoa ta cảnh cáo mi, đừng vì cố chấp mà rơi vào tà đạo…”

(*Sấm: lời tiên tri.)

“Nếu có cách giải quyết, cũng sẽ không đến mức như ngày hôm nay.” Tiêu Lan Thảo phát ra tiếng cười khẽ, tự giễu nói: “Đây là con đường tôi chọn, đã không còn đường lui nữa, mạng của mình tôi còn chẳng quan tâm, huống chi là người khác!”

Lời nói nguội lạnh, Trương Huyền tức giận đến mức chỉ muốn vung Tác Hồn Ti quất cho hắn một roi, có điều sự tình phát triển không cho cậu cơ hội sử dụng bạo lực, một tiếng choang truyền đến, không gian nhất thời rơi vào bóng tối, lập tức vang lên mấy tiếng súng liên tiếp, Tiêu Lan Thảo quát: “Tránh hết ra!”

Ánh sáng trong tầng hầm vốn yếu ớt, sau khi ngọn đèn chiếu sáng duy nhất bị đập vỡ, bốn phía đen kịt một màu, Ngụy Viêm sợ làm bị thương người vô tội, không dám nổ súng bừa, ngay sau đó trong bóng tối lại liên tiếp vang lên tiếng bang bang pằng pằng, cộng thêm tiếng kêu gào không ngừng của Lô Đại Hải, thính giác của mọi người bị ảnh hưởng, hoàn toàn không thể biết được chuyện gì xảy ra.

Trương Huyền phản ứng nhanh nhất trong tất cả mọi người, xông lên cầu thang đầu tiên, sau khi ra ngoài tiện tay móc cửa lại, ánh sáng bên ngoài khiến cậu phải híp mắt, Tác Hồn Ti cuộn trong lòng bàn tay, quát về phía Tiêu Lan Thảo chạy ra trước cậu một bước: “Đứng lại, không thì đừng trách ta không khách sáo!”

Cảm giác được sát khí từ sau lưng phóng tới, Tiêu Lan Thảo xoay người, ánh mắt quét qua Tác Hồn Ti trong tay Trương Huyền: “Nếu cậu còn coi tôi là bằng hữu, thì đừng ngăn cản.”

“Nếu không phải ta coi mi là bạn, ta đã sớm ra tay rồi!” Nhìn hắn, Trương Huyền tức giận nói: “Đùa giỡn ta chưa tính, còn đùa giỡn ta hết lần này đến lần khác, có hai chục triệu là giỏi lắm à, ta đến giờ ngay cả bóng của tiền còn chưa nhìn thấy!”

Bị cậu tức tối trách móc, Tiêu Lan Thảo phì cười, dửng dưng nói: “Vậy thì sao? Đây là cậu nợ tôi!”

“Gì!?”

Trương Huyền siết chặt Tác Hồn Ti, quyết định bất kể Tiêu Lan Thảo có giết người không, quất cho hắn hai roi rồi tính.

Cảm nhận được lửa giận của cậu, Tiêu Lan Thảo thu lại nụ cười, quay người đi trở về, nghiêm mặt nói: “Được rồi, nể mặt tiền, cậu giúp tôi thêm một lần đi, Trương Huyền, đợi sau khi sự việc xong xuôi, mạng của tôi tùy cậu tới lấy, đây cũng là tôi nợ cậu!”

Hắn nói xong, móc ví tiền ra ném cho Trương Huyền: “Tôi bán nhà rồi, bên trong là toàn bộ tiền gửi ngân hàng của tôi, thành ý này đủ chứ?”

Nếu lần này Tiêu Lan Thảo không nói láo, thành ý này tạm thời xem như đủ, Trương Huyền nhận ví tiền, lại nghi ngờ hỏi: “Mi còn chưa giải thích vì sao có người muốn truy sát mi, sao mi phải nổ súng đánh lén cảnh sát?”

“Còn không phải do vụ án của Tiêu Tĩnh Thành gây ra, Tiêu Tĩnh Thành chế tạo buôn bán thuốc độc, cậu cho là không có người cấp trên sao?” Tiêu Lan Thảo cười nhạt: “Sau khi chuyện của Tiêu Tĩnh Thành bại lộ, tôi là người đầu tiên chạy tới, nhà của Tiêu Tĩnh Thành cũng là tôi lục soát, nên bọn họ cho rằng danh sách công chức lui tới với Tiêu Tĩnh Thành nằm trong tay tôi, liền muốn giết tôi bịt miệng.”

“Người vô tội bị trúng đạn kia là sát thủ?”

“Có phải sát thủ hay không tôi không biết, có điều hắn muốn giết tôi, tôi đương nhiên phải nổ súng trước rồi.”

“Trương Chính truy bắt mi lại là chuyện gì? Cậu ta nói người từng liên lạc với mi đều chết, Tiêu Lan Thảo ta cảnh cáo mi, mặc kệ có phải mi muốn nghịch thiên cứu kí chủ hay không, nếu làm hại đến người vô tội, ta sẽ không bận tâm đến tình cảm đâu!”

“Hoàn toàn không phải vậy.” Tiêu Lan Thảo không để cảnh cáo của Trương Huyền trong lòng, khẽ cười: “Lẽ nào cậu cho rằng tôi sẽ cưỡng ép lấy sinh hồn để kéo dài mạng của ký chủ sao? Nếu tôi muốn làm vậy, cần gì phải chờ tới hôm nay?”

Nói vậy cũng có lý, nhưng luôn cảm thấy Tiêu Lan Thảo còn giấu diếm cậu không ít chuyện.

Trương Huyền đang muốn hỏi nữa, bên cạnh truyền đến tiếng xe máy, lập tức có một tờ bùa phóng tới, Tiêu Lan Thảo không đề phòng, đầu vai bị đánh trúng, đau đớn lảo đảo về phía trước mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống. Thấy đạo bùa tru tà kia còn dán chặt trên vai hắn, kim quang bùa chú lưu động, đè ép khiến hắn đứng không vững, Trương Huyền đưa tay muốn kéo đạo bùa xuống, chiếc xe kia đã vọt tới gần, người điều khiển xe nhảy xuống, quát lớn: “Dừng tay!”

Phớt lờ tiếng quát của Trương Chính, Trương Huyền xé đạo bùa xuống, mất đi sự trấn áp của bùa chú, Tiêu Lan Thảo lúc này mới đứng thẳng người được, gương mặt đã trở nên trắng bệch, nói: “Cảm ơn!”

Ngay cả tờ đạo bùa cũng phủi không ra, có thể thấy được thân thể của Tiêu Lan Thảo giờ đã suy yếu thế nào. Đối với sự kiên trì của hắn, Trương Huyền không biết nên ôm thái độ gì, vò nát tờ đạo bùa ném sang một bên, thấp giọng hừ nói: “Tự giải quyết cho tốt!”

“Trương Huyền!” Thấy cậu đứng bên Tiêu Lan Thảo, Trương Chính rất tức giận, tháo mũ bảo hiểm ra, tùy tiện treo vào xe máy, quát: “Có phải cậu nhất định muốn đối địch với phái thiên sư đúng không!?”

“Không có chuyện đó, tôi chỉ muốn nói là có gì thì từ từ nói chuyện, cậu vừa tới đã động thủ, ngay cả cơ hội thanh minh cũng không cho người ta.”

“Người này xảo quyệt như hồ ly, tôi không động thủ trước, căn bản không bắt được hắn!”

Trương Chính vừa nói chuyện, lại ném hai tờ đạo bùa đánh tới, Trương Huyền xông lên phía trước, kéo Tác Hồn Ti vào giữa hai tay, ngăn cản đạo bùa bay tới, hét lên với Tiêu Lan Thảo: “Đi!”

“Trương Huyền!”

Trương Chính bị Trương Huyền nhiều lần ngăn cản tức giận đến tái mặt, từ trên xe máy rút ra đoản kiếm gỗ đào tiến lên chặn Tiêu Lan Thảo, bị Trương Huyền cản lại, dùng Tác Hồn Ti vắt lên kiếm gỗ đào, muốn để hắn buông tay, Trương Chính lại không buông, phi chân đạp vào cổ tay Trương Huyền, hắn dùng lực rất mạnh, Trương Huyền đành phải lùi lại, kêu lên: “Ối cha, cậu cũng ác quá đê, muốn đá nát xương tay tôi à?”

Trương Chính không để ý tới cậu, trầm mặt tấn công một trận nhanh mạnh, Trương Huyền không xung đột chính diện với hắn, chỉ một mực ngăn cản, thừa dịp hai người quyền qua cước lại, Tiêu Lan Thảo xoay người định chạy trốn. Mắt thấy manh mối thật vất vả mới đuổi tới được lại sắp bị đứt mất, Trương Chính lòng nóng như lửa đốt, chợt nghe thấy súng vang lên pằng một tiếng, ra là Ngụy Viêm từ tầng hầm đuổi theo, dùng súng mở khóa cửa Trương Huyền móc lại, lao tới chĩa nòng súng vào Tiêu Lan Thảo.

“Đừng nổ súng!”

Một tiếng này là Trương Chính kêu, giờ đang khống chế thân thể ký chủ chính là tinh quái, nếu Ngụy Viêm nổ súng, vậy sẽ liên lụy tới người vô tội. Chỉ là nòng súng của Ngụy Viêm nhắm ngay chân Tiêu Lan Thảo, trong tiếng súng vang lên, chân Tiêu Lan Thảo lảo đảo, ngã nhào xuống đất, Ngụy Viêm quát lên: “Nếu cậu chống cự thêm nữa, tôi sẽ không khách sáo.”

Tiêu Lan Thảo để ngoài tai, đứng lên tiếp tục chạy về phía trước, thấy hắn u mê không tỉnh ngộ, Ngụy Viêm nghiến răng một cái, nòng súng nhắm vào lưng Tiêu Lan Thảo. Nhưng một khắc sau, một thứ lạnh như băng chĩa vào huyệt thái dương anh ta, dựa vào cảm giác là một vật thể rất sắc bén, tuy không phải là súng lục, nhưng nếu xuyên qua não, hậu quả cũng khó lường như vậy, động tác này có tính ám chỉ rất rõ ràng — Đừng nổ súng bậy, nếu không kết cục của anh ta cũng tệ như Tiêu Lan Thảo.

Tô Dương ở dưới tầng hầm chăm sóc Lô Đại Hải, không theo lên, Ngụy Viêm lúc đầu tưởng là Nhiếp Hành Phong, nhưng Nhiếp Hành Phong đứng ở một bên khác, nên anh ta không thể đoán ra người uy hiếp mình là ai. Cảm giác sợ hãi không cách nào dự đoán được mới đáng sợ nhất, trong lòng anh ta cả kinh, nhìn chằm chằm Nhiếp Hành Phong, nghĩ thầm cho dù không phải anh tự mình ra tay, đó cũng là theo ý của anh.

Bất chấp ánh mắt tức giận của Ngụy Viêm, Nhiếp Hành Phong nhàn nhạt nói: “Nếu tôi là anh, thì sẽ không nổ súng, anh giết Tiêu Lan Thảo, chẳng khác nào đắc tội Tiêu gia, con đường làm quan sau này đáng lo ngại.”

Ngụy Viêm khẽ động trong lòng, mắt thấy Tiêu Lan Thảo ngày càng chạy xa, anh ta không cam lòng từ bỏ tại đây, cắn răng nói: “Thả hắn rồi, tôi càng khó báo cáo nhiệm vụ.”

“Phần công việc dở tệ này của anh ai cũng không làm tốt được, nhưng ít ra nếu Tiêu Lan Thảo còn sống, có nhiều vấn đề có thể đổ lên người hắn, trừ phi anh nhận lệnh ám sát từ cấp trên.”

“Dĩ nhiên không phải!”

Nhiếp Hành Phong không nói thêm gì nữa, nhưng vẻ mặt của anh đã giải đáp tất cả — nếu không có lệnh ám sát, cũng không cần tự ý động thủ, đối với anh ta chẳng có chỗ nào tốt.

Sau một phen cân nhắc lợi hại, Ngụy Viêm thỏa hiệp, trơ mắt nhìn Tiêu Lan Thảo chạy tới đường cái, đối diện có một chiếc xe lao tới cực nhanh, sau khi Tiêu Lan Thảo lên xe, liền chở hắn chạy xa.

Ngụy Viêm rất kinh ngạc, lẩm bẩm: “Thì ra hắn còn có đồng đảng.”

“Tôi nhớ hắn có con tin trong tay.”

Khịt mũi khinh thường câu trả lời của Nhiếp Hành Phong, Ngụy Viêm cười nhạt: “Anh nói Hứa Nham? Sao ông ta phải giúp một người bắt cóc mình?”

“Tôi không biết, có điều tôi tin nội tình chuyện này còn tăm tối hơn nhiều những gì tôi và anh tưởng tượng.”

Ngụy Viêm không còn lời nào để nói, càng nghĩ càng thấy có lý, anh ta để súng xuống, cả giận: “Người cũng đi rồi, anh có thể bảo thủ hạ bỏ cái của nợ kia xuống không?”

Vật cứng đè bên đầu trong nháy mắt biến mất, Ngụy Viêm không nghe thấy tiếng động gì, anh ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn, lại phát hiện bên cạnh hoàn toàn không có ai, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Huyền và Trương Chính còn đang đánh nhau, nghĩ bụng mọi người đều nói cậu ta biết chút ít pháp thuật, xem ra là thật.

Trương Huyền còn không biết bản thân vô ý bị oan, Trương Chính không bắt được người, trút hết tức giận lên người cậu, liên tiếp tấn công, khiến cậu không có cơ hội đánh trả, đành phải vừa đánh vừa lui, kịp thời làm động tác đình chiến, nói: “Người cũng đi rồi, cậu còn đánh cái gì?”

“Nếu không phải cậu năm lần bảy lượt ngăn cản, hắn trốn được sao?”

Trương Chính càng nói càng tức, rượt theo vung mấy quyền, Trương Huyền không muốn đánh với hắn nữa, nhảy ra khỏi vòng chiến chỉ chỉ phía xa xa, đề nghị: “Nhưng nếu cậu đánh tiếp, thì càng không bắt được người, cậu xem có muốn tiếp tục đuổi theo nữa không?”

Trương Chính một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, biết Trương Huyền nói không sai, hắn hầm hừ thu quyền lại, xoay người đi về phía xe máy, Trương Huyền vừa thở phào nhẹ nhõm, liền thấy hắn chợt xoay người, dùng tay chỉ mình, quát: “Đừng cản tôi nữa, bằng không đừng trách tôi không nói đến tình cảm!”

Trương Huyền vội vàng gắng sức gật đầu, tỏ ý mình sẽ không ngăn cản nữa, Trương Chính lúc này mới ngồi lên xe máy chuẩn bị tiếp tục truy lùng, ai ngờ xe còn chưa chạy đã dừng lại, hắn cúi đầu nhìn một cái, bánh xe phía sau chẳng biết nổ từ lúc nào, xẹp lép hết sạch hơi.

“Cậu!”

Thấy ánh mắt phẫn nộ của Trương Chính trừng tới, Trương Huyền vẻ mặt vô tội lắc đầu: “Cái này không liên quan đến tôi, tôi cách xe của cậu xa như vậy.”

“Cậu dùng pháp thuật…”

“Nếu pháp thuật của tôi cao siêu như thế, cũng không bị cậu đánh đến mức không có sức đánh trả.” Trương Huyền rất đồng tình nhìn hắn: “Cho nên nếu không phải cậu xui xẻo bị nổ lốp, thì chính là ông trời cảnh báo cậu đừng khăng khăng cố chấp nữa.”

“Tôi muốn làm gì không cần cậu quản!”

Trương Chính nói xong, đẩy xe máy xịt lốp rời đi, Trương Huyền ở phía sau hắn kêu lên: “Gần đây hình như không có trạm sửa chữa, cậu có muốn để xe lại không? Tôi sẽ sửa giúp cậu, tôi làm mấy việc lặt vặt này rất lành nghề.”

Câu hỏi vô ích, Trương Chính coi lòng tốt của cậu như đang kéo dài thời gian cho Tiêu Lan Thảo, đầu cũng không quay lại mà đi mất, Ngụy Viêm nhìn thấy, hỏi: “Người kia là ai?”

“Người có mục đích na ná như anh nhưng lại không giống lắm.”

Trương Huyền cho anh ta một câu trả lời ba phải, lại nhìn nhìn súng trong tay anh ta, rất phối hợp giơ hai tay lên, làm ra tư thế đầu hàng, hỏi: “Cảnh sát Ngụy, mũi của anh nhạy thật đấy, làm sao theo tới được?”

Cái gì gọi là mũi nhạy? Đây là thái độ tội phạm nên có sao?

Ngụy Viêm rất muốn cho tên thần côn toàn thân trên dưới chẳng có chỗ nào nghiêm chỉnh này một phát súng, nhưng nhìn Nhiếp Hành Phong đứng ở một bên, lý trí nói cho anh ta biết đối đầu với họ không có lợi cho mình, giằng co không bằng lợi dụng, có lẽ có ích hơn trong việc giải quyết phiền phức trước mắt.

Dù sao Tiêu Lan Thảo cũng chạy rồi, Ngụy Viêm hết hy vọng, thu súng, nói với Nhiếp Hành Phong: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, nếu các cậu muốn nghe, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.”

“A, cảnh sát Ngụy, anh đúng là cảnh sát nhân dân tốt, tôi cũng biết tính tình anh tuy ghét ác như thù nhưng nhất định thấu tình đạt lý, phân biệt đúng sai, trừng ác dương thiện, tôi thích hợp tác với người cảnh sát như anh, vào rồi nói, vào rồi nói.”

Trương Huyền chạy tới, rất nhiệt tình đưa tay khoác lên vai Ngụy Viêm, bị anh ta bước nhanh tránh ra, đi thẳng vào nhà Tô Dương. Trương Huyền không để ý, tiện tay khoác lên vai Nhiếp Hành Phong, cũng bị ngăn lại, nhìn Nhiếp Hành Phong đi xa, cận nhún nhún vai, lầm bầm: “Người nọ còn nghiêm chỉnh hơn người kia, thật chán.”

“Phụt ha ha…”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười, Trương Huyền ngẩng đầu lên, liền thấy Hamburger mất tích cả buổi đang tựa trên mái hiên cười không ngừng, còn thỉnh thoảng dùng cánh vỗ xuống, dáng vẻ vui hết nấc, lại nhìn cái dùi sắt nắm trong móng vuốt nó, Trương Huyền bừng tỉnh đại ngộ.

“Bóng đèn ở tầng hầm là ngươi làm tắt?”

“Ta chỉ vâng theo mệnh lệnh của Chủ tịch đại nhân thôi.”

“Chủ tịch còn bảo ngươi đi chọc lốp xe của người ta à?”

“Cái kia thì không, có điều ta thấy chơi vậy rất vui, liền tiện thể chọc ra.”

Thấy Hamburger cười hả hê đầy mặt, Trương Huyền cảm thấy cần phải nhắc nhở nó một chút: “Ngươi làm vậy không hay lắm đâu, tuy Trương Chính lần này có phần cực đoan, nhưng cũng xuất phát từ chính nghĩa, nhắc nhở thích hợp là được rồi, đừng làm cậu ta khó chịu quá.”

“Thật hả?” Hamburger cười nhạt: “Trương Chính cũng không phải ngày đầu quen biết Tiểu Lan Hoa, sao hắn đột nhiên lại có tinh thần trọng nghĩa?”

Trong lời nói còn có ý khác, Trương Huyền hỏi: “Có phải ngươi biết gì không?”

“Ta chỉ biết trên đời này chẳng ai làm chuyện không có lợi ích, chỉ có điều một số tâm tư rõ ràng, một số lại ẩn giấu tốt hơn mà thôi. Trương nhân loại, tin ta đi, quỷ ta gặp còn nhiều hơn người ngươi gặp, mấy con quỷ địa ngục kia tính là gì? Quỷ giấu trong lòng mỗi người mới là đáng sợ nhất.”

Hamburger nói xong, ném cái dùi, như không có việc gì bay đi, khiến Trương Huyền muốn đuổi theo hỏi cũng không thể, suy nghĩ mấy lời nó nói, cậu đột nhiên sinh ra nghi ngờ đối với hành vi cố chấp lùng bắt Tiêu Lan Thảo của Trương Chính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi