THIÊN SƯ CHẤP VỊ

Là quán bar rất được chào đón, việc kinh doanh ở Empire sau khi vào đêm khá sôi động, Tiêu Lan Thảo đi vào, rất nhanh đã thấy Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong đang ngồi trên ghế chân cao trước quầy bar, họ hình như rất thích vị trí kia, lần nào cũng chọn nơi đó, có điều đêm nay khác ở chỗ bên cạnh còn có Tạ Phi đang ngồi.

Tiêu Lan Thảo không đi tới chào hỏi, mà chọn một chỗ ngồi dựa cửa sổ gần đó ngồi xuống, thời gian này đang là giờ cao điểm đông người nhất trong quán bar, hắn biết trừ phi mình chủ động chào hỏi, không thì họ sẽ không chú ý thấy hắn, bởi vì chẳng ai liên hệ Tiêu Lan Thảo với một người đàn ông bình thường gương mặt đầy sẹo cả.

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Lan Thảo tùy ý gọi ly đồ uống, rèm cửa sổ bên cạnh không kéo, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh tượng trong quán cafe đối diện, Tiêu Nhiên đang theo lời dặn của hắn rất thành thật chọn một vị trí trước cửa sổ, bởi vì hắn đồng ý sẽ gặp y.

Tiêu Nhiên liên tục xem đồng hồ đeo tay, qua lâu vậy rồi, Tiêu Lan Thảo nghĩ y nhất định sẽ chờ phát chán, như vậy cũng tốt, y chán rồi sẽ buông tha cho mình, so với bị chỉ là sai hẹn, hắn còn sợ đối phương nhìn thấy bộ dạng mình hơn.

Thương tổn thần thụ tạo ra nằm trong dự liệu của hắn, may là có Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền tương trợ, nếu không hắn nghĩ dù mình hủy đi linh thể cũng chưa chắc đã cứu được Tiêu Nhiên, mỗi lần hồi tưởng lại mạo hiểm lúc đó trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn thành công, cái giá là hắn hao tổn mấy trăm năm công lực và một người vết thương, về phần dáng vẻ này ngược lại không quan trọng.

Có thể sống sót đã là vô cùng may mắn, công lực chỉ cần cố gắng sẽ lại luyện thành, uống đồ uống, Tiêu Lan Thảo tự an ủi trong lòng, trải qua lần sinh tử này, có một số việc hắn cảm thấy mình đã nghĩ thông, lần này tới vốn định nói lời từ biệt Trương Huyền, nhưng có lẽ lòng tự ti gây chuyện, đã vào đến cửa, hắn nửa chừng lại đổi ý.

Nhớ lần trước hẹn Trương Huyền ra ngoài nói chuyện, lúc thấy dung mạo mình thì khuôn mặt cậu ta kinh ngạc, Tiêu Lan Thảo nghĩ không bằng cứ vậy đi, để trong lòng cậu ta mãi mãi nhớ dáng vẻ thực sự của mình, dáng vẻ hắn dùng linh lực biến hóa ra, nhưng dùng pháp thuật quá hại người, hiện giờ linh lực của hắn không còn bao nhiêu, nếu không cần thiết thì không nên dùng.

Trong ngực truyền đến đau đớn âm ỷ, Tiêu Lan Thảo thấp giọng ho khan mấy cái, tiếng động dễ dàng bị tiếng nhạc và tiếng nói chuyện xung quanh át đi, không ai chú ý đến sự hiện hữu của hắn, Trương Huyền còn đang hăng hái bừng bừng nói chuyện với mọi người, thấy ly rượu Tạ Phi hết, cậu ta rót thêm, nói: “Cậu bây giờ nổi tiếng rồi, sao còn có thời gian chạy đến chơi với chúng tôi?”

“Chỉ thừa kế chút tài sản thôi mà, người nổi tiếng gì chứ? Tôi thà sống như trước.” Đối với lời trêu ghẹo của Trương Huyền, Tạ Phi miễn cưỡng cười.

Vụ án Tạ gia dính líu rất nhiều người, nhưng cũng khiến một số người nhảy lên thành nhân vật quan trọng, Tạ Phi và Tô Dương đều thuộc về kiểu người này. Từ sau khi bị lừa nhận việc của Tạ Bảo Khôn, cuộc sống của Tạ Phi trong thời gian ngắn mấy lần lên lên xuống xuống, từ ban đầu nơm nớp sống trong nỗi sợ hãi cái chết đến chân tướng phơi bày sau này, bất chợt lại rơi xuống một số tài sản lớn cho hắn, khiến cho đến giờ hắn vẫn hoài nghi có phải mình nằm mơ hay không.

Đã trải qua hai lần cái chết kêu gọi, hắn đã không còn là thằng nhóc không biết tự lượng sức mình lúc đầu nữa. Bởi vậy, tuy nhận được số tài sản này, hắn thấy cũng có thể là giấy gọi của tử vong đến đòi mạng bất cứ lúc nào. Nhất là mấy ngày nay bị người của giới truyền thông chặn đường hỏi nội tình, khiến hắn phiền không chịu nổi, tìm cơ hội chạy đến nói chuyện phiếm với Chung Khôi, lại không ngờ Chung Khôi không có đó, ngược lại gặp được Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong.

“Nghe nói bạn của Mã tiên sinh vừa từ nước ngoài trở về, Chung Khôi gần đây đều bận rộn chiêu đãi anh ta, không có thời gian tới, Tô Dương hẳn là cũng bận lắm thì phải?”

“Anh ta bận rộn không kém gì tôi.”

Tạ Phi cùng Tô Dương ở Trương gia mấy bữa, lại thêm sự kiện Tạ Bảo Khôn, hai người cũng coi như quen thuộc, vụ án Tạ gia ồn ào xôn xao, Tô Dương cũng dựa đó mà danh tiếng vang xa, ngày nào cũng bận biên soạn tin thời sự, không có thời gian liên hệ nhiều với họ.

“Trương Yên Hoa đâu?” Nhiếp Hành Phong hỏi: “Gần đây cô ấy đã khá hơn chút nào chưa?”

“Không biết, tôi chưa gặp lại cô ấy.”

Đây cũng là một trong những chuyện khiến Tạ Phi phiền lòng, sau khi Trương Yên Hoa ra khỏi cục cảnh sát liền tách khỏi hắn, cũng không về nhà, mà dọn đến khu căn hộ bên ngoài, Tạ Phi từng liên lạc với cô mấy lần, đều bị cúp điện thoại rất lạnh nhạt, ngay cả nơi ở cũng không cho hắn biết. Trương Yên Hoa giải thích là xảy ra quá nhiều chuyện, lòng rất buồn phiền, muốn yên tĩnh một mình, xin hắn đừng quấy rầy mình nữa, cô hình như cũng không đi tìm Trương Chính, bằng không Tạ Phi càng buồn bực hơn.

“Chuyện thế này nhìn thoáng ra là được.” Trương Huyền an ủi: “Có tiền sợ gì không có người theo đuổi? Sau này cậu có tính toàn gì hay chưa? Định dùng tiền đầu tư hay chơi chứng khoán tài chính?”

“Tôi muốn sửa sang lại nhà cũ Tạ gia một chút, khai trương trở lại.” Tạ Phi cho cậu một câu trả lời ngoài dự liệu: “Nếu Tạ Bảo Khôn đem hết tất cả tài sản cho tôi, tôi dù sao cũng phải làm chút việc báo đáp mới được, tôi suy nghĩ rất lâu, cảm thấy việc buôn bán ở tiệm quan tài rất thích hợp với tôi, hy vọng có thể làm tốt, để ông ấy an tâm.”

Đối với hoài bão của Tạ Phi, Trương Huyền không biết nên nói gì cho phải, ha ha cười khan hai tiếng coi như ủng hộ. Tạ Phi không đợi được Chung Khôi, hàn huyên với họ một hồi xong liền cáo từ rời đi, đợi hắn đi khỏi, Trương Huyền nói với Nhiếp Hành Phong: “Tạ Phi biết thời thế hơn Trương Chính nhiều, làm người quá cố chấp, sớm muộn gì cũng hại mình hại người.”

“Con người luôn chọn bên có lợi cho mình theo bản năng, đây là điểm giống nhau của mọi người, không liên quan đến thời thế.”

“Chủ tịch, ý anh là Trương Chính thực sự vì muốn nội đan của Tiểu Lan Hoa mới đuổi theo hắn không tha sao?”

Nhiếp Hành Phong trầm mặc không nói.

Bởi vì anh không thể trả lời được, trong sự kiện lần này, có người có quỷ có yêu có ma, mỗi người đều có lập trường của mình, ai cũng có đúng có sai, rất khó một câu kết luận, thiện ác chỉ một ý niệm, có lẽ ngay cả trong lòng bản thân Trương Chính cũng không có đáp án thực sự, cho dù có, chỉ sợ hắn cũng không muốn đối mặt.

Không nhận được lời đáp, Trương Huyền hơi buồn chán, xoay chén rượu nói thầm: “Vậy thần thụ thông thiên rốt cuộc là cái gì? Mấy ngày nay em tra xét rất nhiều tư liệu. Ghi chép liên quan đến nó rất nhiều, nhưng lại không đầy đủ, thật không biết ngọn nguồn của nó từ đâu mà đến.”

Truyền thuyết cổ liên quan đến thần thụ thông thiên cũng có, nổi danh nhất chính là văn vật đồng xanh khai quật được từ di chỉ cổ Gò Tam Tinh, nghe nói đó là đồng khí đồ đằng người Thục cổ căn cứ vào truyền thuyết Mười Mặt Trời tạo ra, vốn dùng để tế tự cầu khẩn, mà nguồn gốc đồng khí Nhiếp Hành Phong nghĩ có lẽ chính là mô phỏng thần vật trong truyền thuyết đắp nặn mà thành.

Bởi vậy tượng gỗ Tiêu Lan Thảo lấy được cũng không phải là gỗ tùng, mà là gỗ phù tang*, truyền thuyết mặt trời mọc dưới cây phù tang, phù tang là thần thụ nối liền ba giới thần, minh*, nhân, linh khí thiên địa do cây mà sinh, không thể cắt đứt, tượng gỗ có lẽ là một chạc cây của thần thụ lưu lại nhân gian, dưới niệm lực của Tiêu Lan Thảo hóa thành thần linh, nhưng kỳ ngộ này sẽ không xuất hiện lần thứ hai nữa, theo tượng gỗ biến mất, thần thụ chỉ còn là truyền thuyết lưu giữ trong ký ức mọi người.

(*Phù tang: cây dâu tằm. *Minh: Minh phủ – âm phủ.)

“Nếu không tra được, thì đừng tra nữa.” Thấy Trương Huyền còn canh cánh trong lòng, Nhiếp Hành Phong an ủi: “Dù tra được nguồn gốc của thần thụ, thì có thể làm gì đây?”

Ngoại trừ thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cũng chẳng thể làm gì, Trương Huyền than thở: “Vật thần kỳ như vậy cũng có thể bị Tiêu Lan Thảo tìm được, hắn thật lợi hại.”

Nhớ đến chuyện Phó Yên Văn xuất hiện trong khe núi mà Tiêu Lan Thảo từng đến, Nhiếp Hành Phong khẽ động trong lòng, về chuyện này, anh vẫn luôn nghi ngờ có liên quan đến Phó Yên Văn, cái người gọi là thiên thần kia sau khi cướp được Tê Nhận liền biến mất, nhưng bóng ma để lại cho anh thì không thể biến mất nổi. Tâm trạng của anh hiện tại rất mâu thuẫn, hy vọng Phó Yên Văn xuất hiện, chấm dứt sớm một chút, nhưng có lúc lại hy vọng hắn đã lấy được Tê Nhận rồi, thì vĩnh viễn đừng xuất hiện, bọn họ một người làm thần một người làm người, hai bên không gặp nhau nữa.

Không muốn Trương Huyền nghĩ ngợi, Nhiếp Hành Phong không biểu hiện lo âu ra ngoài, hỏi: “Lần trước em gặp Tiêu Lan Thảo, nói chuyện thế nào?”

“Nói chuyện rất vui đó, Chủ tịch anh không biết, thì ra diện mạo trước kia của hắn còn mê hoặc người hơn, còn đưa đĩa CD cho em…”

Trương Huyền thuận miệng nói xong, đột nhiên nghĩ thấy sai sai, chuyện CD là bí mật nhỏ giữa cậu và Tiêu Lan Thảo, không thể để cho Nhiếp Hành Phong biết, thấy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Nhiếp Hành Phong ném tới, cậu vội vàng giải thích: “Chính là đoạn phim chú Khánh bị giết, hắn đồng ý sau khi giải quyết vụ án sẽ đưa cho em.”

Kỳ thực đoạn ghi hình Lâm Thuần Khánh bị giết được Tiêu Lan Thảo giấu trong những chứng cứ phạm tội khác, từ sau khi Tiêu Nhiên xử lý xong vụ án của mình, đã chuyển đoạn ghi hình cho Trương Huyền, còn nhờ cậu nghĩ cách giúp mình hẹn gặp Tiêu Lan Thảo, có điều những lời này nói ra sẽ lộ nội tình, nên cậu chỉ nói đại khái.

Cũng may Nhiệp Hành Phong không truy hỏi, anh chỉ quan tâm tới nội dung đoạn ghi hình, nói: “Chuyện quan trọng thế sao không nói cho tôi? Đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Trương Huyền nào biết, tâm tư lúc này của cậu đều đặt ở cái đĩa CD 18+, cơ mà đáp án này không dám nói thật ra, cười khan nói: “Thấy hai ngày nay anh bận quá, nên không nói, nội dung em vẫn chưa xem, dù sao cũng lấy được rồi, nhất thời chưa vội, không bằng đêm nay chúng ta cùng xem được không.”

Tiểu thần côn lại đang nói láo!

Cũng đâu phải ngày đầu quen biết Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong sao có thể bị cậu lừa gạt? Nhưng trong điều kiện chưa biết nội tình, anh không dò hỏi thêm, chiếu theo kinh nghiệm, chuyện kiểu này không bao lâu nữa Trương Huyền sẽ tự lòi đuôi.

Như anh dự đoán, Trương Huyền lập tức đổi chủ đề, ân cần rót rượu cho anh, hỏi: “Chủ tịch, Tê Nhận của anh có tăm hơi gì không? Phó Yên Văn có quay lại thuyết phục anh không?”

“Không, có lẽ hắn chỉ muốn lấy Tê Nhận, lấy được rồi liền đi chăng.”

Vật mình muốn nhiều năm như vậy mà vẫn chưa lấy được, lại bị một người dưng dễ dàng cướp mất, Trương Huyền càng nghĩ càng bực mình, cười nhạt: “Hắn tốt nhất là thức thời đi luôn, bằng không em sẽ cho hắn nhìn rõ hai chữ hối hận viết như thế nào!”

“Vậy chờ em hoàn toàn hồi phục, đến nói cho hắn biết người nào không nên trêu vào.”

“Em sẽ làm!”

Đáng tiếc trong thời gian ngắn thì chưa được, Trương Huyền than thở: “Trong sự kiện lần này có người được danh có người được lực, hai chúng ta lại hết lần này đến lần khác không những chẳng mò được lợi ích gì, ngược lại còn cho đi rất nhiều, Chủ tịch thì mất Tê Nhận, em thì không có hai nghìn vạn, thật lỗ vốn…”

Động tác đang uống rượu của Nhiếp Hành Phong dừng lại, nhìn vẻ mặt của Trương Huyền không giống đang diễn trò, anh hỏi: “Nhanh như vậy em đã xài hết tiền thù lao Tiêu Lan Thảo trả cho em rồi?”

“Không có, em chỉ trả lại cho Tiêu Nhiên thôi, đó là toàn bộ gia tài của anh ta, người ta cũng cần phải sinh hoạt, Tiêu Lan Thảo tự ý đưa tiền của anh ta cho em, em thấy không tốt lắm, nên vật quy nguyên chủ rồi.”

Trương Huyền dài mặt nói xong, lần thứ hai cảm thán: “Em quả nhiên là người tốt mà.”

“Ờ.”

Cảm thán không nhận được hồi âm, Nhiếp Hành Phong sau khi nghe xong, tùy tiện lên tiếng, lại quay đầu tiếp tục uống rượu, trực tiếp bỏ qua lời cậu nói.

“Ờ?” Trương Huyền bất mãn, cao giọng: “Con người anh sao lại thế chứ? Em trả tiền thù lao về chủ của nó, lẽ nào anh không nên đem bảy phần tiền thù lao dự chi của anh trả lại cho em sao?”

“Trương Huyền, có phải em uống say rồi không? Tôi nghe không hiểu suy luận của em.”

“Anh tưởng giả vờ hồ đồ là xong à, đừng nói cái gì mà nghe không hiểu?” Trương Huyền tức giận nói rõ: “Vụ án của Tiểu Lan Hoa chúng ta chia ba bảy, giờ em một cắc cũng không lấy được, dựa vào cái gì phải trả anh bảy phần? Mau đưa tiền trả em, bằng không đừng trách em trở mặt vô tình!”

“Xem ra em không những suy luận không thông, ngay cả kiến thức cơ bản về giao dịch cũng cần phải nâng cao.”

Không để ý Trương Huyền nổi đóa, Nhiếp Hành Phong uống rượu, không nhanh không chậm nói: “Tôi giúp em làm việc lấy thù lao là giao dịch giữa chúng ta, em đàm phán với Tiêu Lan Thảo thế nào là chuyện của em và hắn, có quan hệ gì tới tôi đâu?”

“Nhưng em khổ cực chạy vụ án, một phân tiền cũng không kiếm được, còn phải trả anh một nghìn bốn trăm vạn (~48 tỷ VND), rất kỳ quái đúng không?”

“Đó cũng là vấn đề của chính em, nếu ông chủ nhà em làm tình nguyện, mượn cớ để không trả lương em, em xem em có kiện anh ta lên công đoàn không?”

Trương Huyền nghẹn lời, ấp úng cả buổi mới phun ra một câu: “Anh là ông chủ của em à? Anh là chiêu tài miêu được chưa! Sao anh có thể vạch rõ ranh giới với em như thế!?”

“Thương trường như chiến trường, bất luận thứ gì cản trở em kiếm tiền đều là kẻ địch, không nói chuyện tình cảm, Trương tiên sinh, xin hãy nhớ lời khuyên của tôi!”

“Nhớ tên gian thương nhà anh ấy!”

Nói không lại Nhiếp Hành Phong, mắt thấy hơn mười nghìn vạn mất toi, Trương Huyền nổi giận trong lòng, một đấm quất về phía anh, Nhiếp Hành Phong sớm có đề phòng, nghiêng người né tránh, cậu còn muốn đánh tiếp, cánh tay bị ngăn lại, Nhiếp Hành Phong nói với Sơ Cửu trong quầy bar: “Xin cho cậu ấy một ly nước đá.”

Một viên đá đặt vào trước mặt Trương Huyền, Sơ Cửu rất tốt bụng nói: “Tôi cho rằng băng thích hợp hàng hỏa hơn.”

“Đi chết đi!”

Trương Huyền nhặt viên đá kia lên ném Nhiếp Hành Phong, có điều sắp đập vào đầu thì đột nhiên dừng lại, vì Nhiếp Hành Phong hời hợt nói một câu.

“Đánh tôi mất trí nhớ, em càng đừng mong lấy lại tiền!”

Nói vậy cũng đúng.

Trương Huyền một giây sau đổi ý, ném viên đá về lại quầy bar, rống lên với anh: “Vậy trả lại tiền nhanh lên chút!”

Người yêu hình như thực sự phát hỏa. Vì tức giận, trong mắt lam loang loáng ánh nước, vén lên rất nhiều tưởng tượng xa xôi trong anh, Nhiếp Hành Phong nói: “Vậy cũng không cần vội vã thế chứ?”

“Là anh nói người cản đường tiền tài đều là kẻ địch, không nói chuyện tình cảm, mau trả tiền!”

Ngồi cách đó không xa nghe đối thoại của đôi tình nhân này, Tiêu Lan Thảo không nhịn được cười, Trương Huyền luôn biểu hiện hỉ nộ rõ ràng như vậy, mà Nhiếp Hành Phong cũng vẫn sẽ tiếp tục bao dung như thế, hắn rất hâm mộ cái cách mà họ ở chung, cũng từng ao ước và mong đợi mình giành được hạnh phúc giống vậy, nhưng cuối cùng của cuối cùng lại phát hiện ra, định nghĩa của hạnh phúc hắn cho tới giờ cũng chưa từng hiểu được.

Để cho Nhiếp Hành Phong một cơ hội lấy hơi, Tiêu Lan Thảo lấy di động ra gọi cho Trương Huyền, lúc Trương Huyền nghe điện thoại hắn đã ra khỏi quán bar, để tránh bị đối phương phát hiện mình cách họ gần như vậy lại không qua chào hỏi.

“Tiểu Lan Hoa, ngươi lại có rắc rối?”

Nghe thấy câu nói đầu tiên từ đối diện truyền tới sau khi kết nối, Tiêu Lan Thảo mỉm cười: “Ta nhìn qua xui xẻo đến vậy sao?”

“Giờ xui xẻo chính là ta đây, sau khi ta trả hai nghìn vạn cho Tiêu Nhiên, phát hiện cuộc sống của mình đột nhiên trở nên rất túng quẫn, nếu ta lại muốn ngươi trả về hai nghìn vạn, người có đồng ý không?”

Đây là thấy không chiếm được lợi từ chỗ Nhiếp Hành Phong, chuyển sang đòi nợ hắn à?

Nghe thấy tên Tiêu Nhiên, ánh mắt Tiêu Lan Thảo không nhịn được liếc về phía đối diện, Tiêu Nhiên vẫn còn thành thật ngồi chỗ kia chờ hắn, thỉnh thoảng có khách đi đến bắt chuyện, đều bị y từ chối, đúng là một người đàn ông có sức hấp dẫn, điều này khiến hắn không khỏi tự hào mà nghĩ, kia đều là thành quả hắn dạy dỗ ra.

Một phút thất thần, câu kế tiếp của Trương Huyền hắn không nghe thấy, không thấy hắn có phản ứng, Trương Huyền lại rống: “Tiểu Lan Hoa người có đang nghe ta nói không thế?”

“Có, nhưng mà người ngươi trả tiền là Tiêu Nhiên, vậy thì đòi Tiêu Nhiên đi, tìm ta làm gì?”

“Các ngươi đều là trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, có khác gì nhau?”

“Bây giờ không phải nữa rồi.” Nhìn phác họa đối diện, Tiêu Lan Thảo bình tĩnh nói: “Ta phải đi rồi, lần này tới cáo biệt ngươi.”

“Trở về nơi đó hả?”

Trương Huyền hỏi xong liền lập tức phản ứng lại: “Không phải ý ngươi là trở về núi tu luyện đấy chứ, Tiêu Nhiên phải làm sao? Hai ngày nay anh ta vẫn hỏi ta về hành tung của ngươi, Tiểu Lan Hoa, ta thật không hiểu nổi ngươi, trước đây sống chết phải tìm bằng được Tiêu Nhiên, giờ tìm được rồi, mọi vấn đề cũng giải quyết rồi, ngươi lại muốn đi, ta nói ngươi này, lạt mềm buộc chặt không phải dùng như thế đâu.”

“Trương Huyền, ngươi hoàn toàn không hiểu…”

“Sao ta không hiểu? Tuy lúc đó ta còn rất nhỏ, nhưng xin đừng đánh giá thấp chỉ số thông minh của một đứa bé năm tuổi, năm đó ta cứu ngươi từ tay dân làng…”

Lời huyên thuyên của Trương Huyền bị cắt ngang, đầu kia của điện thoại đổi thành Nhiếp Hành Phong.

“Kiếp trước ngươi và Tiêu Nhiên trải qua điều gì chúng ta không biết, có điều bất kể chân tướng ra sao, cũng là chuyện kiếp trước rồi, đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận.”

Hối hận, rốt cuộc là thứ tình cảm thế nào đây?

Tiêu Lan Thảo phát hiện thực ra mình cũng không hiểu lắm, sau khi nói tiếng cảm ơn liền cúp điện thoại.

Nhiếp Hành Phong chỉ nói một câu, lại khiến hắn bất chợt nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ xa xưa, lúc hắn mới quen biết kiếp trước của Tiêu Nhiên; cùng y yêu đương ly biệt; đến căm hận sau cùng, tình yêu khắc cốt ghi tâm theo thời gian bám thân nhàn nhạt trôi xa, hắn nghĩ bản thân vẫn luôn dùng cái gọi là muốn biết rõ chân tướng làm cái cớ, hắn chỉ là không cam lòng mà thôi, nhưng những căm ghét yêu hận này không nên để Tiêu Nhiên gánh chịu, y vô tội, trong đời này, y không có lỗi với mình, ngược lại, y vẫn luôn đối xử với mình rất tốt.

Con ngươi có chút ướt, Tiêu Lan Thảo định thần lại, không để tình cảm bản thân quá nhấp nhô, sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, rất nhanh, hắn thấy Tiêu Nhiên cầm điện thoại di động lên.

“Ngươi vẫn không gọi cho ta, ta cho là ngươi không tới.” Sau khi kết nối, giọng nói hơi lộ vẻ nôn nóng truyền tới.

Tiêu Nhiên đợi ở quán cafe, là hắn bảo Trương Huyền chuyển lời, sau khi bị nhìn thấy chân thân, hắn vốn định vùi trên tuyết sơn từ đó, không qua lại nhân gian nữa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, luôn có cảm giác, nếu như không chấm dứt với Tiêu Nhiên, cái tên thiếu đầu óc kia chẳng biết sẽ đợi đến khi nào.

“Kỳ thực ta vừa có đến, đi qua đi lại mấy lượt ở cạnh ngươi, ngươi lại không nhìn ta.” Hắn thuận miệng bịa ra.

Đối diện im lặng, tiếp đó Tiêu Nhiên chợt đứng lên nhìn xung quanh, ảo não nói: “Xin lỗi, nhất định là nhiều người quá, ta không chú ý đến, giờ ngươi ở đâu? Ta đi tìm ngươi…”

Cắt ngang lời giải thích của nam nhân, hắn nhàn nhạt nói: “Ta còn đến bắt chuyện với ngươi, ngươi lại không để ý đến ta.”

“Thật, thật sao? Có thể là ta…”

Lời nói ngừng lại giữa chừng, hiển nhiên Tiêu Nhiên không biết nên làm sáng tỏ hành động của mình thế nào, phản ứng này hắn thấy rất đáng yêu, cười hì hì: “Đây không phải là vấn đề của ngươi, là ta, diện mạo bây giờ của ta không hấp dẫn sự chú ý của ngươi.”

“Không có chuyện đó!”

“Trên thực tế đúng là như thế, Tiêu Nhiên.” Hắn bình thản hạ giọng: “Ngươi không nhớ được ta, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn quên đi, tuy rằng chúng ta quen biết rất lâu, nhưng thực ra chúng ta là người xa lạ, nếu ta không mở miệng, ngươi vĩnh viễn không nhận ra ta.”

“Bởi vì ta chưa từng nhìn thấy diện mạo thật của ngươi mà!”

“Ngươi đã từng gặp, trên tuyết sơn đêm ấy, sau đó đã dọa ngươi sợ.” Tiêu Lan Thảo cười khẽ: “Không có linh lực, không có mỹ mạo, giờ chẳng còn gì cả, đó chính là ta.”

Có lẽ chính là sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Nhiên, hắn mới quyết định kết thúc duyên tình này, hắn giờ hai bàn tay trắng, thậm chí ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có, cho dù không muốn đối mặt, hắn cũng biết hắn thế này không xứng với Tiêu Nhiên, nên cứ để vậy đi, hắn không muốn ngay cả tự tôn cũng ném đi vì sự tùy hứng của bản thân.

Dường như hiểu tâm tư hắn, Tiêu Nhiên trầm tĩnh một hồi, sau đó hỏi: “Có phải ngươi muốn nói lời chia tay với ta?”

“Đúng vậy.”

“Lúc trước ngươi không nói thế, ngươi nói đợi sau khi ta khỏe, chúng ta sẽ trò chuyện nhiều hơn!”

Tiêu Nhiên giận rồi, cho dù thông qua sóng điện thoại, Tiêu Lan Thảo cũng có thể cảm giác được rõ ràng sự chấn động trong lòng y, đối với một người như vậy, không phải là hắn không động lòng, chỉ là hắn sợ, sợ tỉnh lại lại là một hồi không vui.

Đối mặt với người đang nổi nóng, nói gì cũng là dư thừa, Tiêu Lan Thảo đơn giản hỏi lại: “Giờ ta đổi ý, không được sao? Đừng nói yêu thương cùng để ý gì đó, nếu ngươi quả thật để ý ta, cũng sẽ không ngay cả ta đi qua cũng không phát hiện.”

Tiêu Nhiên chẳng biết đang nghĩ gì, không nói câu nào, Tiêu Lan Thảo bèn nói tiếp: “Kỳ thực không phải ngươi thích ta, mà là thích gương mặt đó, thứ ta không buông xuống được cũng không phải là ngươi, mà là đoạn ký thức thuộc về ta và Tiêu Nhiên, chúng ta gặp gỡ chỉ vì nhu cầu mỗi người.”

“Ta chính là Tiêu Nhiên.”

“Ngươi không phải, đừng lừa mình gạt người nữa, chúng ta đều hiểu, ngươi mới là Tiêu Lan Thảo thật sự, mà tên của ta, là Tiêu Lam.”

Đó là cái tên Tiêu Nhiên đặt cho hắn ở kiếp trước, cũng kết thúc ở đây đi, không nghe Tiêu Nhiên nói tiếp, Tiêu Lan Thảo kết thúc cuộc gọi.

Trong con ngươi dâng lên ánh nước, cảnh sắc quán cafe trở nên mơ hồ, hắn không biết mình đang trốn tránh điều gì, chỉ là bản năng thuộc về động vật thúc đẩy hắn tránh né, dường như đây là cách duy nhất để bảo vệ mình, cho dù vì nó mà tổn thương người khác.

Biết đâu sẽ không tổn thương đến, theo ven đường mờ mịt đi về phía trước, hắn nghĩ, người kia chẳng mấy chốc sẽ quên hắn, bất cứ ký ức nào rồi cũng sẽ trở nên nhạt dần theo thời gian trôi, thật sự lưu tâm chính là người ở bên cạnh bầu bạn.

Một chiếc taxi ngang qua bên cạnh, tốc độ xe thả chậm, như đang xác nhận hắn có ngồi xe không, Tiêu Lan Thảo lắc đầu từ chối, đợi taxi đi xa, hắn xoay người đi tới khu phố đối diện.

Đã trễ thế này không biết nên đi đâu, bởi vì hắn không có nhà, trước đây từng cho là có, sau mới phát hiện đấy chẳng qua là nơi nghỉ lại, giống như khách sạn đối diện này.

Tiêu Lan Thảo đi tới trước cửa khách sạn, nhưng không đi vào, mà đứng trước máy bán đồ uống được bày bên cạnh, vừa rồi nói liên tục, hắn hơi khát nước, móc tiền lẻ ra bỏ vào, nhưng lúc nên chọn đồ uống nào thì lại do dự, trong máy bán hàng có rất nhiều chủng loại làm hoa cả mắt, hắn nhìn trúng nước cam phía trên cùng, lúc muốn ấn lại do dự.

Hắn thường gọi nước cam, là bởi vì Trương Huyền hay gọi, trong tiềm thức hắn bắt chước theo Trương Huyền, bắt chước thói quen và cá tính, bắt chước sự cởi mở của cậu ta, nhưng có một vài thứ hắn lại vĩnh viễn không bắt chước được.

“Có lẽ ngươi nên chọn cái này.”

Một bàn tay từ phía sau Tiêu Lan Thảo đưa tới, ấn xuống một cái nút, Tiêu Lan Thảo thấy đèn nước nho sáng một cái, lập tức cạch một tiếng, một lon nước nho rơi xuống.

Thân thể Tiêu Lan Thảo run lên, hắn không quay đầu lại, nhưng giọng nói kia hắn không thể quen hơn được nữa, không rõ Tiêu Nhiên làm thế nào tìm đến chỗ này, dù y trả tiền rời đi, cũng sẽ không chú ý đến mình, hắn kiên định cho là thế, Tiêu Nhiên không có khả năng nhận ra dung mạo của mình.

“Nếu như ta nhớ không nhầm, đồ uống ngươi thích nhất chắc là nó.”

Không thấy Tiêu Lan Thảo đáp lại, người đàn ông phía sau giải thích, có lẽ nhìn ra hắn không muốn bị nhìn thấy tướng mạo, Tiêu Nhiên không chủ động tiến tới lấy đồ uống cho hắn, Tiêu Lan Thảo cũng không lấy, hai người cứ như vậy một trước một sau đứng trước máy bán hàng, để đồ uống trong máy.

Không thấy Tiêu Nhiên có hành động trực tiếp hơn, Tiêu Lan Thảo thở phào nhẹ nhõm, định thần lại, lạnh giọng nói: “Đừng dùng giọng điệu tự cho là đúng này nói chuyện với ta, ngươi không phải Tiêu Nhiên, ta thích gì ngươi hoàn toàn không biết!”

“Có lẽ ta không phải kiếp trước ngươi thích, nhưng ngươi bám trên người ta lâu như vậy, thói quen sở thích của ngươi ta ít nhiều vẫn đoán được, tựa như lời nói dối vừa rồi của ngươi.”

Tiêu Lan Thảo ngẩn ra, Tiêu Nhiên lại nói: “Ngươi nói dối, ngươi căn bản chưa đến quán cafe, chưa nói chuyện với ta. Tiêu Lam, có lẽ dáng vẻ của ngươi rất bình thường, nhưng ngươi theo ta tới Thái Lan, lên giường cùng ta, ta không thể nào ngay cả dung mạo của ngươi cũng không nhớ được, dù ngươi đổi diện mạo khác, chung sống lâu thế rồi, ta không tin rằng được ngươi tiếp lời ta lại không hề cảm thấy.”

Nói ra mấy câu này, Tiêu Lan Thảo hết lời chống đỡ, lúc trước hắn lừa gạt, giờ lại bị vạch ngay trước mặt, khí tràng yếu đi, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?”

“Ta đã nói rồi, dù ngươi đổi diện mạo khác, ta vẫn có thể nhận ra ngươi.” Dừng một chút, Tiêu Nhiên nói tiếp: “Không liên quan gì đến kiếp trước, đây là trực giác của ta đối với ngươi.”

Tiêu Lan Thảo nghe thấy tim đập thình thịch, không thể không nói trực giác của Tiêu Nhiên rất chính xác, nhưng lại tự giễu: “Nhận ra thì sao? Bây giờ ta không còn gì, không có pháp thuật, không có dung mạo, ngay cả thân phận thật sự cũng không có, chẳng có gì đáng để ngươi lưu luyến.”

“Đừng nói bản thân như thế, ta chỉ muốn ngươi, chỉ cần ngươi.”

Người phía sau sát lại ngày càng gần, hơi thở quen thuộc quấy nhiễu Tiêu Lan Thảo tâm phiền ý loạn, hắn phát hiện mình không thể giữ được bình tĩnh nữa, giờ khắc này hắn đã quên dự định ban đầu, hắn vốn nghĩ sau khi nói lời từ biệt sẽ quay về tuyết sơn tĩnh tâm tu hành, hắn không dám yêu ai nữa, tình ái một lần như vậy là đủ rồi.

“Muốn ta, là đam mê làm tình với ta? Hay là vì báo ân?” Hắn thấp giọng hỏi, bởi vì kích động, giọng nói không kìm được mang theo âm rung: “Nếu là điều sau, thì không cần đâu, ta trăm phương nghìn kế cứu ngươi, không phải vì lưu tâm ngươi, mà là để thành toàn chính ta.”

Đoạn tình yêu kia rất thương cảm, nhưng lại khắc cốt ghi tâm, nên hắn không bỏ xuống được, chí ít mỗi lần truy tìm có thể khiến hắn hiểu bản thân và giá trị tồn tại của mình, nếu từ bỏ, thì trên đời này, hắn chẳng còn gì nữa.

“Bởi vậy, ta yêu nhất có lẽ chính là bản thân mình.”

“Không sao, thời gian tới để ta yêu ngươi.” Tiêu Nhiên nói.

Từ trước đến giờ y đều không thích Tiêu Lan Thảo tiếp xúc quá nhiều với Trương Huyền, điều đó sẽ khiến y có cảm giác lo sợ không thể nắm bắt được đối phương, có lẽ trong đó còn hàm chứa sự ích kỷ muốn chiếm là của riêng, muốn Tiêu Lan Thảo chỉ cười với một mình y, trong mắt chỉ có một mình y, khi đó y cho là mình rất muốn chiếm lấy đối phương, mãi đến rất lâu sau này, y mới hiểu được thì ra cái cảm giác này không gọi là chiếm lấy, mà là nắm giữ, giữ đối phương bên người, thật sự thiên trường địa cửu.

Lời bày tỏ này rất khó để người ta không động lòng, nhưng nghĩ đến tình trạng mình lúc này, Tiêu Lan Thảo lại chần chừ: “Nói dễ nghe vậy, nếu ngươi nhìn thấy bộ dạng của ta, nói không chừng…”

“Dáng vẻ của ngươi ta đã sớm nhìn thấy, trên đường đến Thái Lan, có lẽ không xuất chúng, nhưng khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.”

Không cho Tiêu Lan Thảo cơ hội thương cảm và cự tuyệt, Tiêu Nhiên rất bình tĩnh nói thay hắn: “Không phải ta muốn báo ân, phần ân tình kia ta nghĩ cả đời này ta cũng không trả được, nếu ngươi nói ngươi làm tất cả cho ta chỉ vì bản thân, vậy giờ ta muốn giữ ngươi lại cũng là vì bản thân ta, ta đã quen với sự tồn tại của ngươi, nên ngươi không thể đi được.”

Phát ngôn đầy cường thế chạm đến vảy ngược của Tiêu Lan Thảo, cười nhạt: “Ngươi coi mình là ai, ngươi dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu này ra lệnh cho ta.”

Đây mới là cái người thẳng thắn tùy hứng mà y biết kia, Tiêu Nhiên mỉm cười nói: “Thì dựa vào việc ngươi rình coi ta lâu như vậy, dùng tiền của ta, tên của ta, nghề nghiệp của ta, thậm chí cơ thể của ta… Hình như ngươi còn đem toàn bộ tài sản của ta tặng cho người khác, ngươi âm thầm bỏ đi không thèm để ý là không thể được.”

“Không được sao? Ta cứu ngươi từ chỗ Diêm Vương về, dùng ít tiền của ngươi tính là gì?”

“Có thể, chỉ là món nợ này còn đầy rườm rà, chúng ta phải tính toán cẩn thận lại mới được.”

Tính cái rắm ấy, dù hắn dùng nhiều thứ của Tiêu Nhiên hơn nữa, nhưng vì cứu y cũng suýt chút nữa đền cả mạng vào, mấy trăm năm đạo hạnh đều vứt bỏ, món nợ này phải thanh toán thế nào?

Tiêu Lan Thảo lần thứ hai phát ra tiếng cười nhạt, đang định bật trở lại, tay đột nhiên bị nắm lấy, Tiêu Nhiên từ phía sau ôm lấy hắn, nói: “Nên chúng ta về nhà đi.”

Tiếng tim đập theo dựa sát mà truyền tới hắn một cách rõ ràng, Tiêu Lan Thảo giật mình, lửa giận vốn có nháy mắt hóa thành thương cảm — về nhà, hai chữ bình thường cỡ nào, nhưng lại xa xỉ đến thế, hắn không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy tim mình cũng theo đó đập thật nhanh, trong phút chốc, cảm giác động lòng đánh mạnh vào hắn.

“May là ta còn có một căn nhà khác.” Phát hiện hắn dao động, Tiêu Nhiên nở nụ cười, khom lưng, cầm lon nước uống sắp bị bỏ quên lên đưa cho hắn: “Cho nên chúng ta có thể về nhà từ từ thảo luận.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi