“Nếu đã biết bọn tôi đến rồi, vậy thì ra đây chịu chết đi!”
Vốn muốn nhìn xem con quỷ hại người kia có dáng vẻ thế nào, không ngờ ông ta lại kiêu căng như vậy, Lưu Minh cũng không cần thiết phải khách sáo với ông ta.
“Ha ha, đã lâu không có ai dám nói chuyện với tôi như vậy rồi, thằng nhóc tuổi còn nhỏ mà khẩu khí không nhỏ nhỉ!”
Sau đó, một ông lão gầy như que củi xuất hiện trước mặt hai người.
Ông lão khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc áo Trung Sơn già dặn, đội mũ phớt kiểu cổ, ăn mặc như quý ông thời Dân Quốc.
Lão quỷ lơ lửng giữa không trung, từ trên nhìn xuống hai người, trong mắt tràn đầy sự thờ ơ, giống như đang nhìn sâu kiến.
“Xem ra khi ông còn sống cũng là người đồng đạo, vì sao không vào luân hồi mà ở lại nhân gian, gây hại cho chúng sinh?”
Lưu Minh liếc nhìn ông lão, thở dài.
“Nhóc con, xem ra cậu hiểu biết không ít.
Nếu đã biết lúc còn sống tôi tu đạo, sau khi chết hóa thành đạo quỷ, sao còn dám đến đây? Lẽ nào không sợ tôi giết cậu hay sao?”
Ông lão sa sầm mặt.
Lưu Minh nhún vai, không trả lời.
Ngược lại, Liễu Băng Thanh ở bên cạnh vô cùng căng thẳng.
Với vai trò là một người cảnh sát nhân dân chiến đấu ở tuyến đầu, ban đầu cô ta vốn không tin ma quỷ, nhưng hôm nay thế giới quan của cô ta đã sụp đổ.
“Nể tình hai chúng ta xem như là người đồng đạo, hôm nay tôi có thể tha cho cậu một mạng, nhưng cô gái bên cạnh cậu phải ở lại đây làm ma trành cho tôi.
Cô ta xinh đẹp như vậy, nhất định có thể giúp tôi dụ dỗ nhiều đàn ông tới đây”.
Ông lão liếc nhìn Liễu Băng Thanh, làm cô ta sợ đến mức trốn sau lưng Lưu Minh, níu chặt cánh tay anh, nói gì cũng không dám buông.
Bây giờ, người duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho mình chỉ có anh ta mà thôi.
Nếu đổi lại là người khác dám nói chuyện với Liễu Băng Thanh như vậy, cô ta đã chạy tới tát cho hắn hai bạt tai.
Nhưng kẻ đối diện là một con quỷ, cô ta thật sự không có can đảm đó.
“Ha ha, tôi rất tò mò, rốt cuộc ông ăn gì lớn lên vậy?”
Lưu Minh không nhịn được cười, liếc nhìn ông lão, kéo Liễu Băng Thanh đến một tảng đá ngồi xuống, tìm một cây cỏ đuôi chó ngậm vào miệng.
“Cậu hỏi cái đó để làm gì?”
Ông lão sững sờ, rõ ràng không ngờ Lưu Minh lại hỏi một câu như vậy.
“Vì sao dung tích phổi của ông tốt vậy? Có thể thổi phồng mình lên quá mức như thế!”
Lưu Minh ra vẻ như có điều suy tư, cỏ đuôi chó trong miệng chuyển động lên xuống theo động tác của anh, trông rất buồn cười.
“Phụt!”
Liễu Băng Thanh không kìm được bật cười.
“Thằng nhóc mày, dám sỉ nhục tao…”
Ông lão bị câu nói của Lưu Minh làm tức giận đến mức giậm chân, trong nháy mắt gió lạnh nổi lên tứ phía trên khắp bãi tha ma.
Ông ta đạp trên gió lạnh, đến thẳng chỗ Lưu Minh.
Chỉ chớp mắt, ông lão đã xuất hiện ở trước mặt Lưu Minh.
Nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ở trước mắt, ông ta không khỏi cười nhạt, móng tay bên trái mọc dài ra, giống như năm con dao sắc bén cắt về phía cổ Lưu Minh: “Ranh con, chịu chết đi!”
“Lão già vô dụng, còn dám ra vẻ!”
Lưu Minh đứng dậy, một viên gạch lập tức bay đến đầu lão quỷ.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang lên, vừa rồi lão quỷ còn hùng hổ, bây giờ đã bay ngược ra xa, chớp mắt âm khí trên người tan đi không ít, hồn thể cũng trở nên mờ nhạt.
“Gạch vàng?”
Lão quỷ hoàn toàn không tin thiếu niên trông trẻ tuổi ở trước mắt lại có bản lĩnh lớn như vậy.
“Cậu, cậu là Thiên sư Quỷ Đạo?”
Khi ông ta nhìn thấy viên gạch trên tay Lưu Minh, cả người không khỏi run lên.
“Lần này không ra vẻ nữa rồi à?”
Lưu Minh bĩu môi, khinh thường hỏi.
“Cậu…”
Ông lão bị Lưu Minh làm tức tối, chỉ vào anh lắp bắp nửa ngày cũng không nói được câu nào.
“Sao, còn muốn nếm thử sự lợi hại của viên gạch vàng của Thiên sư tôi không?”
Lưu Minh tung viên gạch trong tay lên cao, sau đó lại vững vàng đón lấy nó, cười nhạt nhìn lão quỷ.
“Cầu… cầu xin cậu đừng giết tôi.
Tôi đồng ý làm nô lệ cho cậu, đi theo cậu cả đời.
Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi có thể làm bất cứ việc gì cho cậu!”
Đối diện với một Thiên sư Quỷ Đạo, lão quỷ không có cả dũng khí để phản kháng, lập tức quỳ xuống đất.
Vừa rồi lão quỷ còn cứng cỏi ghê lắm, bây giờ đã quỳ dưới đất xin tha.
Con người cần mặt mũi, cây cối cần vỏ, cột điện cần xi măng.
Ông già này đúng là không có mặt mũi.
Đối với lão quỷ mà nói, sống sót mới là điều quan trọng nhất, tôn nghiêm gì đó đứng trước mạng sống hoàn toàn chẳng là gì.
“Dựa vào ông?”
Lưu Minh chậc lưỡi, nhìn lão quỷ như nhìn kẻ thần kinh: “Não là thứ tốt, hy vọng kiếp sau mẹ ông sẽ cho ông một cái!”
“Linh Nhi, giải quyết ông ta!”
Nói xong, Lưu Minh che mắt Liễu Băng Thanh, búng ngón tay, một bóng dáng xinh đẹp hiện ra bên cạnh lão quỷ.
“Quỷ… Quỷ vương!”
Trong thoáng chốc, lão quỷ sợ đến mức xụi lơ trên đất.
Sau tiếng hét thảm thiết của lão quỷ, cả bãi tha ma lại trở về yên tĩnh.
Giải quyết xong lão quỷ, Lưu Minh cảm nhận xung quanh, muốn tìm con nữ quỷ đi theo Mạc Liên Y.
Nhưng lạ là anh phát hiện dấu ấn mình để lại trên nữ quỷ đó đã biến mất, hơn nữa cả bãi tha ma hoàn toàn không có bóng dáng của quỷ.
Theo lý mà nói, quỷ chủ chết rồi, ma trành sẽ không chết.
Lẽ nào con nữ quỷ đó không phải ma trành của lão quỷ, mà là một con tiểu quỷ người khác nuôi, chuyện mình đến bãi tha ma bị phát hiện, kẻ đứng sau đã hủy chứng cứ?
Nhưng ai lại nuôi một con quỷ áo đỏ còn chưa đạt tới cảnh giới lệ quỷ làm nô dịch chứ?.