THIÊN SƯ HẠ SƠN


“Cũng… cũng tạm!”, vừa nhắc tới Lý Duyệt Nhiễm, anh lại nhớ tới chuyện xấu hổ lúc mình vừa về nhà, hơn nữa lúc sáng cô ta còn xông vào phòng tắm.

“Cháu có cảm xúc gì không? Con bé đó cũng không tệ!”, Trương Thục Phân hỏi tiếp.

“Cháu mới chỉ gặp hai lần, sao có thể có cảm xúc gì ạ”, Lưu Minh vừa xới cơm vừa trả lời một cách hàm hồ không rõ.

“Haizz, cũng phải! Đúng rồi, đây là tiền thuê phòng của con bé đó.

Vốn dĩ cháu không ở đây, dì giữ giùm cháu, bây giờ cháu về rồi thì cũng nên đưa cho cháu”.

Nói xong, Trương Thục Phân lấy một xấp tiền ra đưa cho Lưu Minh.

“Dì, dì cầm lấy đi, cháu không thiếu tiền!”, Lưu Minh lại không nhận.

Ăn cơm xong, Lưu Minh ngồi trên ghế sofa vừa uống trà vừa nói chuyện với dì.

“Tiểu Minh, lần này cháu về có dự định gì không?”
Trương Thục Phân hỏi.

“Tạm thời không có, sắp tới cháu định nghỉ ngơi một thời gian.

Mấy năm nay cháu đi theo lão bất tử chạy đông chạy tây cũng mệt rồi”.


Lưu Minh lắc đầu.

“Nghỉ ngơi cũng tốt, nhưng cháu cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc nên tìm bạn gái kết hôn rồi.

Dì có biết một vài cô gái không tệ, đợi khi nào có thời gian sẽ giới thiệu cho cháu”.

Trương Thục Phân cười nói.

“Ơ, dì à, cháu còn nhỏ, chưa nghĩ đến chuyện kết hôn…”
Sao đang yên đang lành đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, Lưu Minh cảm thấy nhức cả đầu.

“Cháu cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi.

Lúc dượng cháu hai mươi lăm tuổi là Đình Đình đã ba tuần tuổi rồi đấy! Cháu cũng đừng trách dì lải nhải, nếu bố mẹ cháu còn sống khỏe thì chuyện này chắc chắn không đến lượt dì quyết định.

Nhưng bây giờ họ không còn nữa, người làm dì đây không lo cho cháu thì ai lo”.

Trương Thục Phân nói lý lẽ.

Đương nhiên Lưu Minh biết dì muốn tốt cho mình, nhưng bây giờ anh thật sự chưa có ý định kết hôn.

Đặc biệt là ở xã hội hiện nay, hai người sống cuộc sống riêng của mình thì rất dễ, hai người sống chung với nhau lại rất khó.

“Mẹ, con ra ngoài chơi đây…”
Lúc này, Lý Đình Đình đẩy cửa ra ngoài.

Bây giờ cô ấy đã thay một bộ váy dài màu trắng, trang điểm nhẹ, có cảm giác của một cô con gái xinh đẹp trong một gia đình khiêm tốn.

“Đình Đình, em đi đâu đấy, để anh đưa em đi!”
Lưu Minh vội vàng đuổi theo, lúc ra ngoài còn đầy vẻ áy náy nói với Trương Thục Phân: “Dì à, cháu đi trước đây, dể cháu chở Đình Đình đi.

Bây giờ bên ngoài có nhiều người xấu lắm, một mình em ấy đi lung tung ở bên ngoài, cháu không yên tâm”.

Nói xong, Lưu Minh chạy như ma đuổi ra khỏi nhà dì.

Cho đến khi ra khỏi cửa chung cư, Lưu Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lưu Minh, mẹ em nói gì với anh mà dọa anh ra nông nỗi này thế?”
Lý Đình Đình nhìn dáng vẻ kinh hoảng của Lưu Minh, không nhịn được cười.

“Dì bảo anh đi xem mắt!”, Lưu Minh vô cùng bất đắc dĩ nói.


Nghe xong, Lý Đình Đình càng cười to thành tiếng: “Bảo anh đi xem mắt, buồn cười vậy, sao không bảo anh lên chương trình ‘Nếu bạn là người duy nhất’ luôn đi?”
“Cười gì mà cười!”, Lưu Minh gõ đầu Đình Đình: “Con bé này, ăn mặc đẹp như vậy định đi đâu? Không lẽ có bạn trai rồi, đi hẹn hò à?”
“Không phải, các chị em trong ký túc xá hẹn em đi chơi, ở khu phía Nam ấy!”
Lý Đình Đình nói.

“Khu phía Nam à, vậy chúng ta cũng thuận đường, coi như em may mắn, anh cho em quá giang một đoạn, lên xe đi!”
Nói xong, Lưu Minh vô cùng khoa trương lấy chìa khóa ra, mở cửa xe, làm động tác mời vô cùng ưu nhã.

“Ôi, không nhìn ra đấy, mấy năm không gặp mà anh mua cả xe rồi.

Tuy xe chẳng ra làm sao, nhưng cũng tốt hơn xe bus”.

Lý Đình Đình nhìn logo Volkswagen trên vô lăng, không khỏi bĩu môi.

“Không phải mua, bạn anh tặng đấy!”
“Có bạn tốt như vậy cơ à, hãy giới thiệu em…”
“Em không được, phải là người như anh mới được.

Nhớ khi xưa anh như thân hổ chuyển mình, khí phách chúa sơn lâm lộ ra, bọn họ lập tức ngoan ngoãn tặng xe cho anh!”
“Em thấy anh là khí phách con rùa thì có!”
Hai người nói nói cười cười dọc đường, chẳng mấy chốc đã đến khu phía Nam.


Lúc này, ba nam và hai nữ đã đợi ở trước cổng Karaoke Ánh Trăng.

“Lâu vậy rồi sao Đình Đình còn chưa tới? Không biết cậu Lưu ở đây hay sao? Lại để cậu ấy đợi lâu như vậy!”
Một cô gái tóc ngắn mặt hơi non lấy điện thoại di động ra xem giờ, có chút không vui phàn nàn, nói xong còn nhìn Lưu Bằng Phi cười lấy lòng.

Lưu Bằng Phi là một nhân vật nổi tiếng ở trường bọn họ, vừa mới vào học đã lái xe Mercedes đi học, lúc đó đã gây nên một trận náo loạn không nhỏ.


“Tuệ Tuệ, cậu đừng sốt ruột, tớ gọi thêm cuộc điện thoại nữa hỏi xem, nói không chừng Đình Đình sắp đến rồi”.

Một cô gái tóc dài, mặt trái xoan, mặc váy ngắn có dây đeo, trang điểm vô cùng tươi trẻ quyến rũ lên tiếng khuyên nhủ.

Nói xong cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Lý Đình Đình.

Cô gái tóc ngắn tên là Ngô Tuệ, cô gái tóc dài tên là Hồ Hâm, hai người là bạn cùng phòng đại học của Lý Đình Đình.

Hồ Hâm buông điện thoại xuống, nói: “Đình Đình nói đang trên đường, hơi kẹt xe nhưng cũng sắp đến rồi, bây giờ đã vào khu phía Nam”.

“Không vội, chúng ta đợi tiếp là được!”
Lưu Bằng Phi vô cùng lịch thiệp cười đáp, ánh mắt lại vô tình cố ý dán vào đôi chân mượt mà của Ngô Tuệ.

Khoảng mười phút sau, Lưu Minh lái xe đến nơi.

Anh vốn định thả Lý Đình Đình xuống bên đường rồi về nhà, nhưng không ngờ đến trước cổng quán karaoke, Lý Đình Đình lại không cho anh đi, anh chỉ đành đỗ xe ở bên đường.

“Đình Đình, chào cậu!”
Lưu Bằng Phi vừa nhìn thấy Lý Đình Đình đã tiến lên đón.

“Lưu Bằng Phi, sao cậu lại ở đây?”
Lý Đình Đình có chút bất mãn, liếc mắt nhìn hai người bạn cùng phòng của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi