Lý Văn Dao quan tâm nhìn bạn thân của mình.
Từ Thính Vũ Hiên đi ra, sao hình như đầu óc bạn thân của mình không được bình thường, chắc không phải bị nữ yêu tinh ngực to đó đả kích rồi chứ?
“Trong cái đầu cậu nghĩ gì thế hả, đang yên đang lành lại khám bác sĩ tâm lý gì? Cậu thực sự cho rằng mình bị Lý Phượng Hoàng làm cho tức phát điên rồi hả!”
Mạc Liên Y đổi tư thế thoải mái, trừng mắt nhìn Lý Văn Dao.
“Vậy được rồi, chúng ta về công ty, nhà tư bản độc ác, bản cô nương vất vả làm thuê cho cậu, thế mà hôm nay cả cơm cũng không được ăn!”
Lý Văn Dao tỏ vẻ mặt oán trách xoa cái bụng còn kêu ùng ục của mình.
“Buổi chiều chúng ta không đến công ty nữa!”
Mạc Liên Y nhìn phong cảnh không ngừng lui dần qua cửa kính, bình thản nói.
“Vậy đi đâu, đi ăn à?”
“Sao trong đầu cậu chỉ toàn là ăn thế, chúng ta đến trung tâm thương mại!”
“Đến trung tâm thương mại thì đến trung tâm thương mại, dù sao ở đó cũng có cơm ăn!”
Lý Văn Dao gật đầu.
“Trong mắt con bé này ngoài ăn ra thì chẳng có gì khác, chúng ta đi mua quần áo!”
“Ăn trước, rồi mua quần áo!”
…
Bệnh viện nhân dân thành phố Đường Hải.
Nhâm Tử Huyên mặc váy liền thân màu trắng ngồi trên chiếc ghế ở hành lang, nhìn giấy xét nghiệm trong tay với vẻ mặt u sầu.
Giấy xét nghiệm giống như sấm sét giữa trời quang đánh lên đỉnh đầu cô ta, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.
Bất luận thế nào cô ta cũng không thể chấp nhận sự thực này.
Mặc dù cô ta là một cô gái vô cùng kiên cường, nhưng lúc này cô ta vẫn rất muốn khóc thật to, chỉ là bên cạnh thiếu một bờ vai rộng lớn cho cô ta dựa vào.
“Cô à, cô không sao chứ, có cần uống cốc nước nghỉ ngơi không?”
Cho đến khi y tá nói chuyện với cô ta, cô ta mới phản ứng lại.
“Không cần đâu, cảm ơn!”
Cô ta nở nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu với y tá, sau đó một mình đi ra khỏi bệnh viện như hồn xiêu phách lạc.
Ra đến đường phố, Nhâm Tử Huyên nhìn dòng người đi qua đi lại, có cảm giác trống rỗng mất mát.
Cô ta thở dài một hơi, cuối cùng vẫn cắn răng, lấy điện thoại ra: “Châu Vĩnh Phong à, tôi là Nhâm Tử Huyên, tôi muốn tìm Lưu Minh…”
Lái xe đến khu phía Nam, vẫn còn sớm, Lưu Minh không về thẳng nhà, mà đi về hướng chợ theo trí nhớ.
Hồi nhỏ, việc anh thích nhất là lúc mẹ đón anh tan học về đều đưa mình ra chợ.
Vì mỗi lần đến đây, mẹ sẽ mua cho mình một xâu kẹo hồ lô.
“Ông Hác, cho một xâu kẹo hồ lô!”
Mười năm rồi, ông lão bán kẹo hồ lô không thay đổi gì, hương vị kẹo hồ lô hình như khác rồi, không còn ngon ngọt như trong ấn tượng của mình, dường như thiếu mất vị nào đó, có lẽ là hương vị của nhà, hương vị của hơi ấm.
Lưu Minh đè nén nỗi chua xót trong lòng, vừa nhai kẹo hồ lô vừa đi vào trong chợ.
Trong chợ vẫn ồn ào, chỉ là thiếu rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, có sạp hàng đã rời đi, có sạp hàng thì con nối nghiệp bố.
Lưu Minh vừa chào hỏi những người mình quen biết, vừa chọn một ít rau xanh tươi.
“Cậu là Tiểu Minh phải không, mấy năm không gặp, chớp mắt đã lớn thế này rồi!”
“Đúng thế, trước đây còn đi mua rau cùng mẹ, vẫn là một cậu nhóc mới lớn thôi”.
“Tiểu Minh, mấy năm nay cậu đi đâu?”
Một loạt các ông các bác vây đến kéo Lưu Minh, hỏi thăm đủ chuyện.
Lưu Minh cũng không thấy phiền, mà vô cùng khách sáo chào hỏi họ.
“Anh Minh, anh về rồi?”
Lúc này một thanh niên mặc tạp dề da, trông cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt vô cùng nho nhã đẩy đám đông đi đến, vừa nhìn thấy Lưu Minh, nét mặt đầy vẻ kích động.
“Cậu là….
Tiểu Thạch Đầu?”
Lưu Minh nhìn thanh niên, hồi lâu sau mới nhớ ra một khuôn mặt non nớt.
Tiểu Thạch Đầu tên đầy đủ là Thạch Thái Nhiên, là một trong số bạn bè ít ỏi của Lưu Minh.
Hồi nhỏ, Thạch Thái Nhiên rất gầy yếu, hơn nữa cũng không cao, da hơi ngăm đen, cho nên Lưu Minh mới gọi anh ta là Tiểu Thạch Đầu.
Mười năm trôi qua, Tiểu Thạch đầu của ngày xưa đã trở thành Đại Thạch Đầu, cánh tay lộ ra dưới ánh mặt trời, đường nét đầy cơ bắp, trong rất đẹp mắt.
“Là tôi đây, anh Minh!”
Thạch Thái Nhiên cười lớn ha ha, tiến lên trước, muốn ôm Lưu Minh, nhưng nhìn thấy tạp dề da dầu mỡ trên người, ngượng ngùng cười, rồi lại lui về: “Người tôi bẩn qúa, thôi vậy!”
“Tên nhóc thối nhà cậu, trở nên sành đời từ lúc nào vậy hả!”
Lưu Minh dúi nắm đấm vào ngực Thạch Thái Nhiên, rồi ôm anh ta vào lòng mình, vỗ lưng anh ta, nói: “Anh em tốt, đã lâu không gặp!”
“Anh Minh, nhiều năm nay anh đã đi đâu? Sao về cũng không nói một tiếng, để anh em tôi tiếp đón anh!”
Thạch Thái Nhiên vừa nói vừa kéo Lưu Minh đi đến quầy thịt của mình.
“Tôi mới về hai ngày trước, từ khi về vẫn luôn bận việc, không có thời gian!”, Lưu Minh cười trả lời, sau đó lấy bao thuốc lá trong túi quần, đưa cho Thạch Thái Nhiên một điếu, mình châm một điếu tự hút.
“Ngược lại là tên nhóc cậu, trước đây chẳng phải thề thốt mình phải đi đại học, sao bây giờ lại nối nghiệp bố rồi?”
Lưu Minh liếc nhìn quán thịt của Thạch Thái Nhiên, không nhịn được hỏi.
Nhớ hồi nhỏ, bố của Tiểu Thạch Đầu muốn anh ta bỏ học để học nghề, nhưng nói gì Tiểu Thạch Đầu cũng không chịu.
Luôn miệng đọc một câu, loài chim sẻ sao thấu chí hướng thiên nga?
Dùng cách nói của anh ta, bố là một người dân cả đời sống dựa vào hai bàn tay, còn anh ta muốn làm người trên tất cả mọi người.
Người thấp kém thì bỏ sức, người cấp trung thì bỏ trí, người có đẳng cấp cao thì thuê người khác làm việc.
Thạch Thái Nhiên muốn làm người đứng trên người, muốn người khác bỏ sức cho mình, muốn sáng lập ra một đế quốc kinh doanh thuộc về mình.
“Ôi trời, một lời khó nói hết!”
Thạch Thái Nhiên như nghĩ đến điều gì, cười khổ lắc đầu.
Lưu Minh thở dài một hơi, cũng không nói gì, chôn sâu những chuyện nặng nề vào trong lòng, đó là dấu hiệu trưởng thành của một người đàn ông, người anh em này của mình đã trưởng thành rồi..