THIÊN SƯ HẠ SƠN


Trương Quyên tức giận, Triệu Mai này có tính đố kỵ ghen ghét ghê ghớm, làm gì cũng phải tranh giành, nhưng lại không thắng nổi Hạ Chi, cho nên trong lòng luôn oán giận cô, nhưng bây giờ cũng không phải lúc giận dỗi.

Sau đó cô ta lại nói thêm một câu: “Nếu Hạ chi thực sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cảnh sát hỏi đến, cậu cũng không thoát khỏi trách nhiệm!”
“Trương Quyên, cô đừng nóng, tôi quen biết nhiều người, để tôi nhờ họ tìm giúp!”
Lúc này một thanh niên được gọi là cậu Trương khóe miệng khẽ cong lên nói.

Hạ Chi mất tích nằm ngoài dự liệu của anh ta, nhưng như vậy vừa hay có thể thể hiện thực lực của mình, anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng sẽ có được sự coi trọng của mỹ nhân.

Nghĩ đến đây, anh ta cũng không chậm trễ, trực tiếp gọi điện, dẫn theo mọi người đi đến phòng bảo vệ.

Trong hình ảnh giám sát của phòng bảo vệ, mọi người thấp thoáng thấy bóng dáng Hạ Chi bị ba người đàn ông đưa lên một phòng bao trên tầng ba.

“Quả nhiên Hạ Chi bị đám người xấu xa đưa đi, bây giờ chúng ta mau đi cứu người đi, nếu không sẽ không kịp!”
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Trương Quyên càng lo lắng.


Cậu Trương cũng không chậm trễ, dù sao Hạ Chi cũng là cô gái mà anh ta để ý, không thể nào để người khác cướp trước, trực tiếp dẫn mọi người đi lên tầng ba.

“Bàn Tử, tuy bạn gái mới của cậu trông bình thường, nhưng dáng người rất đẹp, đặc biệt là đôi chân đó, chính là giá đỡ pháo tự nhiên, tên nhóc cậu thật có phúc đấy”.

Trong phòng bao, Tống Chấn Sơn ôm một nữ nhân viên phục vụ, vẻ mặt dâm đãng nhìn Bàn Tử và cô gái bên cạnh anh ta.

Nếu Lưu Minh có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra cô gái này, chính là Huyền Tư Giai thời gian trước từng xem mắt với anh.

“Trong công ty của bố tôi chỉ có cô ấy trông còn được!”
Bàn Tử cười nói, sau đó cầm ly rượu nói với những người có mặt: “Nào, mấy em anh chúng ta cùng cạn môt ly!”
Bàn Tử đang định trút rượu trong ly xuống bụng, đột nhiên cánh cửa phòng bao bị đẩy mở, tiếng động lớn dọa gã sợ đến mức tay run run, ly rượu rơi xuống quần, làm ướt sũng đũng quần, nhìn giống như tè dầm vậy.

“Mẹ kiếp, chúng mày là ai, dám cướp phụ nữ của tao?”
Cậu Trương bước lớn đi vào, dáng vẻ hếch mũi vô cùng ngạo mạn, thậm chí còn không thèm nhìn những người có mặt một cái.

“Mẹ nhà này, Trương Đào, tên nhóc cậu chán sống rồi phải không!”
Khuôn mặt núng nính thịt của Bàn Tử đầy vẻ tức giận, trực tiếp cầm chai rượu trên bàn đập lên đầu Trương Đào.

Trương Đào bị chai rượu đánh cho thộn người, hồi lâu sau mới phản ứng lại, sờ máu trên trán, nhìn mọi người có mặt một cái.

“Anh Bàn, anh Tống, anh Ngô, anh Vương!”
Mặt Trương Đào méo xệch, anh ta không ngờ bốn người này lại ở trong phòng bao này, trong bốn người ở đây, bất kỳ người nào, anh ta cũng không chọc vào được.

“Mẹ kiếp, tao còn tưởng là nhân vật lớn nào đến, đạp thẳng cửa đi vào gào thét, không ngờ là tên nhãi cậu!”
Bàn Tử tát thẳng một cái lên mặt Trương Đào.


Trương Đào bị ăn một phát tát đến mức hai mắt mọc sao sáng, nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu khom lưng nhận sai.

“Xin lỗi, anh Bàn, tôi không biết các anh ở đây, nếu không, cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám đến đây ngang ngược!”
Đám người Trương Quyên nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc không thốt ra lời.

Trong mắt bọn họ, Trương Đào đã là một nhân vật rất nổi tiếng rồi.

Không ngờ bị mấy người trong phòng bao đánh như vậy, anh ta còn không dám ho he, ngược lại còn ở đó cúi đầu khom lưng nhận sai.

“Nhóc con, mấy ngày không gặp, bản lĩnh không nhỏ đấy!”
Tống Chấn Sơn cười lạnh lùng nhìn Trương Đào: “Nói đi, tên nhóc cậu quấy rầy nhã hứng uống rượu của chúng tôi, muốn đền tội với chúng tôi thế nào?”
“Tôi tự phạt ba ly được không?”
Trương Đào cận thận dè dặt hỏi.

“Ba ly làm sao được, anh em chúng ta đã lâu không gặp, dù thế nào cũng phải uống ba chai chứ!”
“Hầu Tử, đóng cửa, lấy thêm mấy chai rượu mạnh đến cho Trương Đào và bạn bè phía sau cậu ta, không uống hết không được đi!”
Ngô Phi trông rất nho nhã ngồi trên sofa đẩy kính mắt nói.


“Được!”
Hầu Tử cười nói, đóng cửa, rồi lấy ra mấy chai vodka từ trong thùng rượu đặt lên bàn: “Cậu Trương, mời!”
“Làm sao, mấy sinh viên các cậu cũng kiêu vậy hả, còn muốn tôi mời các cậu sao?”
Hầu Tử nhìn đám người sợ đến tái mặt một cái, ánh mắt thích thú nói.

Mấy người run rẩy đi đến, sợ hãi nhìn bốn người ngồi trên sofa, cuối cùng một người cầm một chai rượu lên, bắt đầu uống.

Tống Chấn Sơn khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn cảnh này, hắn muốn có khoái cảm dẫm đạp người khác.

Nhưng liền sau đó cánh cửa phòng bao lại bị đạp mở, tiếng động lớn dọa sợ mọi người có mặt run lên trong lòng, mấy cô gái nhát gan càng bị dọa sợ hét lên, mọi người đều quay đầu nhìn về phía cánh cửa.

“Mẹ kiếp, đánh nhau rồi, tất cả đứng im cho tôi, đứng thẳng lên, đàn ông sang bên trái, đàn bà sang bên phải, người đồng bóng đứng ở giữa!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi