THIÊN SƯ HẠ SƠN


Lưu Minh bất lực lắc đầu, xem ra nếu anh không hủy hoại thế giới quan của cô nàng này, cô ta hẳn sẽ không để anh chữa trị âm khí trên người.

Anh lấy ra một tấm bùa nhàu nát, đưa cho Mạc Liên Y: “Chỉ cần đeo tấm bùa này trên người, cô có thể nhìn thấy ma!”
“Được, xem tôi vạch trần vở kịch lừa đảo của anh đây!”
Mạc Liên Y do dự đôi phút, sau đó cầm lấy tấm bùa Lưu Minh đưa, đảo một vòng quanh biệt thự, sau đó tức tốc chạy về, ném tấm bùa lên mặt anh, sắc mặt lạnh lẽo.

“Chẳng phải anh nói tấm bùa này có thể nhìn thấy ma quỷ sao? Tôi đã xem tất cả các phòng trong biệt thự, không hề phát hiện ma quỷ như lời anh, anh đúng là đồ lừa đảo, mau cút khuất mắt tôi, còn để tôi nhìn thấy anh ở Đường Hải, tôi nhất định sẽ đánh cho anh không còn răng húp cháo!”
“Haiz, cũng có lớn lắm đâu, thế mà chẳng có tí não nào!”, Lưu Minh nhìn Mạc Liên Y, không kiềm được tặc lưỡi.

“Tên lừa đảo, lẩm bẩm gì thế hả? Còn không mau biến đi!”
Mạc Liên Y thúc giục.

Lưu Minh bất lực nhún vai: “Liên Y, tôi không lừa cô, dùng tờ giấy này thực sự có thể nhìn thấy ma, có điều không phải bây giờ, hiện Thiên sư tôi đang ở đây, dù là quỷ vương cũng sợ té đái chạy mất, đợi tối đến, tôi áp chế dương khí sẽ nhìn thấy thôi!”
“Được, nếu tối vẫn không thấy, tôi sẽ cho anh biết tay!”

Mạc Liên Y nói một cách cay nghiệt, không phải cô ta không muốn đuổi Lưu Minh, mà là muốn vạch trần vở kịch của anh trước mặt bố, để bố cô ta hiểu rằng những thứ như Thiên sư, đạo sĩ hay pháp sư đều là lừa đảo.

“Chú Mạc, chắc phải làm phiền chú một hôm rồi, tối nay cháu sẽ ở lại đây!”, Lưu Minh quay sang nói Mạc Thiên Nam, bất lực cười nói.

“Được, được, được, cả biệt thự này thích ở chỗ nào cũng được!”
Nói xong, Mạc Thiên Nam cực kỳ khách sáo dẫn Lưu Minh xuống phòng khách, dặn dò bảo mẫu dọn dẹp phòng.

Hai người vô cùng nhàn nhã ngồi trên sofa, vừa uống trà vừa tán dóc chuyện kinh doanh.

Mạc Liên Y mặt lạnh như băng, trừng mắt với 2 người, hứ một tiếng xong liền bỏ về phòng, thậm chí không thèm ăn cơm tối.

Ăn tối xong, Lưu Minh cũng trở về phòng mình, phòng anh nằm ngay cạnh phòng Mạc Liên Y, có lẽ Mạc Thiên Nam lo cho con gái nên sắp xếp như vậy.

Lưu Minh ngồi thiền trên giường, áp chế dương khí hừng hực, anh cố ý để Mạc Liên Y nhìn thấy quỷ, có lẽ như vậy cô ta mới chịu tin lời anh.

Theo cách nói của vị sư phụ già nhà anh, giảng đạo lý với phụ nữ là việc vô nghĩa nhất trên đời, cái gì không giải quyết được thì giáng 1 đòn, 1 chưa đủ thì 2.

Đối xử với phụ nữ, nhiều lúc không thể quá nuông chiều.

Anh rất mong chờ, cô Mạc cứng không ăn mềm không chịu kia nhìn thấy ma xong có sợ tiểu ra quần hay không.

“Á, có ma!”
Đêm ngày một đen hơn, biệt thự cũng trở nên yên ắng, lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Lưu Minh đứng dậy, lập tức xông ra khỏi phòng, chạy về hướng chỗ Mạc Liên Y.


Anh vừa mở cửa phòng, một bóng người liền bổ nhào tới, Lưu Minh chỉ cảm nhận được một làn lương thơm ngát cùng với vật nặng áp lên người mình, anh vội đưa tay đẩy ra, đúng lúc đèn hành lang được bật lên.

Mạc Thiên Nam thấy cảnh con gái mình áp lên người Lưu Minh như vồ mồi, còn tay anh đặt trên ngực Mạc Liên Y, tức thì trợn tròn mắt, không biết phải nói gì.

“Ma, thật sự có ma, ma nữ áo đỏ đó không có mặt mũi, lưỡi thè lè!”
Mạc Liên Y bị dọa sợ, hoàn toàn không quan tâm hình tượng, chỉ biết bám chặt lấy Lưu Minh như cọng rơm cứu mạng.

“Được rồi được rồi, Thiên sư ở đây, con ma đó sớm đã chạy mất rồi!”
Lưu Minh tận hưởng hương thơm ngát trên người Mạc Liên Y, khẽ vỗ lưng cô ta, dịu dàng dỗ dành.

Một lúc sau, phát hiện không có chuyện gì đáng sợ xuất hiện nữa, Mạc Liên Y mới dần bình tĩnh lại.

“Thật mất mặt chết, sao mình có thể ôm tên đó, hơn nữa còn ôm chặt như vậy!”
Ý thức được tư thế hiện giờ của 2 người ám muội thế nào, cả mặt Mạc Liên Y liền đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên.

“Được rồi, không sao nữa rồi, mọi người mau về ngủ đi!”
Mạc Thiên Nam khua tay.


“Yên tâm đi, không sao rồi, con ma đó sẽ không đến nữa!”
Lưu Minh vỗ vai Mạc Liên Y, cho cô ta uống 1 viên an thần, đang định trở về nghỉ ngơi thì chợt thấy có ai níu tay anh.

“Cái đó…ừm, tôi sợ!”
“Yên tâm, tôi dọa nó chạy rồi!”, Lưu Minh quay lại trấn an, do tình hình hỗn loạn ban nãy, anh hoàn toàn không để ý quần áo của Mạc Liên Y, giờ mới có dịp quan sát chiếc váy ngủ tơ lụa xuyên thấu cùng với làn da trắng mịn như tuyết, Lưu Minh chỉ thấy cổ họng khô khốc, bối rối ho khan 2 tiếng, chuẩn bị rời khỏi.

Đang muốn rút lui thì bị kéo lại.

“Ngộ nhỡ…ngộ nhỡ, nó quay lại thì sao?”
“Yên tâm, có Thiên sư đây, nó chắc chắn không dám quay lại!”
"Nhưng tôi vẫn sợ, hay là, hay là, anh ở lại cùng tôi đi…”, Mạc Liên Y túm mép váy, giọng nhỏ như muỗi.

Không những đến tận nơi khám bệnh, còn có hầu ngủ, những cô gái ở thành phố phóng khoáng thật….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi