Lưu Minh nâng ly rượu lên, anh nhấp một hớp rượu, nhìn Chương Vạn Triệu nói.
Chương Vạn Triệu mặt đầy khổ sở, trong lòng ngay cả một tia dũng khí phản kháng cũng không có, cuối cùng không thể không bất chấp quỳ xuống trước mặt Lưu Minh.
“Lưu Minh, tôi sai rồi, đừng cho tôi quỳ xuống mảnh vỡ thủy tinh được không!”
Vương Tuyết cho rằng vừa rồi Lưu Minh đang nhìn cô ta, ngay lập tức cũng quỳ xuống đất, nhìn vào ánh mắt Lưu Minh tràn đầy sợ hãi.
“Cậu cả đám nhà giàu chúng mày lúc làm việc cũng không suy nghĩ đến hậu quả, thật là vô pháp vô thiên, chờ có thời gian rảnh tao nhất định sẽ gọi chúng mày vào một chỗ, giáo dục chúng mày thật tốt!”
Thấy tất cả mọi người đều quỳ xuống, cuối cùng anh hài lòng gật đầu, từ từ đi đến trước mặt Trịnh Dương Vĩ, từ trên cao nhìn hắn ta.
“Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Nhìn Lưu Minh lại cầm ly rượu lên, trong lòng Trịnh Dương Vĩ kinh hãi.
“Tao không muốn làm gì cả, chỉ là tao muốn mày biết kết cục khi mày chọc phải tao!”
Lưu Minh u ám nói, sau đó đổ toàn bộ sâm banh trong ly vào đầu Trịnh Dương Vĩ.
“Mày, mày, mày dám làm nhục tao!”
Cưỡng ép mình quỳ xuống, sau đó còn dùng rượu vang tưới vào đầu mình, quả thật là nhục nhã mà, Trịnh Dương Vĩ giận đến mức nói chuyện cũng có chút không lanh lẹ.
“Bây giờ không giết mày đã xem như lợi cho mày lắm rồi!”
Nói xong, Lưu Minh đập ly không rượu vào trán Trịnh Dương Vĩ.
“Đúng là độc ác quá đi, quả thật là không cho người ta chút mặt mũi gì cả!”
“Đúng vậy, lần này nhất định là Trịnh Dương Vĩ mặt mày vàng vọt rồi!”
“Tên nhãi này rốt cuộc là ai?”
Bây giờ mọi người có mặt ở đây nhìn ánh mắt của Lưu Minh đều có chút sợ hãi.
“Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, heo tinh mắt không giả bộ uy hiếp, các người nhớ cho tôi, người ở đây có một người tính một người, tôi mặc kệ các người là ai, thân phận thế nào, về sau tốt nhất đừng chọc vào tôi, bằng không sẽ chẳng đơn giản như vậy đâu!”
Lưu Minh quét mắt nhìn đám người có mặt ở đây, anh lạnh lùng nói.
Anh xuống núi sống, chứ không phải xuống núi đập con ruồi, hôm nay thứ muốn làm chính là giết một người răn trăm người, tránh cho mấy tên cậu cạ đáng ghét kia tìm đến mình gây phiền toái.
Nếu có thứ gì không có mắt dám đạp phân lên đầu mình, vậy thì cái danh thiên sư kia của mình không phải làm không công đâu!
“Chu choa, khí phách quá, đàn ông tốt mà, nhất định chính là anh hùng siêu cấp trong lòng tôi!”
“Muốn sinh con với anh ấy quá!”
“Đẹp trai thật!”
Phan Cẩn Tịch và rất nhiều cô gái ở đây đều như vậy, mặt đầy sùng bái nhìn Lưu Minh.
Vương Hiểu Nguyệt cũng không nói lời nào, theo như hắn ta thấy Lưu Minh chính là một tên lỗ mãng, làm nhục Trịnh Dương Vĩ trước mặt nhiều người như vậy, đây chẳng phải đánh vào mặt Trịnh Tịch và Triệu Bân sao? Hai người kia liệu có thể bỏ qua cho anh?
Nhất định anh sẽ phải trả giá thật lớn cho sự lỗ mãng ngày hôm nay của mình.
“Chàng thanh niên à, cậu nói chuyện thật ngông cuồng, Trịnh mỗ tôi lăn lộn hai giới hắc bạch ở Đường Hải lâu như vậy, lần đầu tiên thấy có chàng thanh niên phách lối như vậy!”
Lúc này một người đàn ông trung niên dáng dấp phổ thông dẫn theo bốn vệ sĩ xuất hiện trước mắt mọi người.
“Trời ạ, là Trịnh Tịch!”
Trong đám người hiển nhiên đã có người nhận ra người đàn ông này, chính là Trịnh Tịch được người ta gọi là Trịnh Bá vương thành phố Đông.
“Đánh nhỏ thì già đến!”
Lưu Minh cười nhạt, cũng không coi Trịnh Tịch ra gì, ngược lại anh thản nhiên nói: “Con trai ông chọc vào tôi, ông nói tôi phải làm thế nào đây? Hôm nay nếu ông không cho tôi một câu trả lời vừa ý, vậy thì cùng con trai quỳ ở đây đi!”
“Cái gì, hắn dám nói như vậy với Trịnh Bá vương, tên nhãi này chán sống rồi hả?”
“Mau báo cảnh sát đi, nếu không sẽ xảy ra án mạng đáy!”
“Báo cảnh sát có ích gì? Trước kia có một ông chủ nhỏ chọc vào Trịnh Bá vương, cũng báo cảnh sát rồi, tưởng rằng cảnh sát sẽ bảo vệ ông ta, cuối cùng không phải biến mất không một tiếng động sao!”
“Con trai tôi bị thương thành như vậy, tôi không hỏi cậu phải làm thế nào, ngược lại còn chất vấn ông đây!”
Trịnh Tịch bị câu nói ngông cuồng này của Lưu Minh làm cho tức đến mức trực tiếp bật cười thành tiếng.
Ông ta không ngờ rằng Lưu Minh sẽ nói lời như vậy, theo như ông ta thấy, Lưu Minh dám đối phó với con trai mình như vậy, chắc cũng là một người có chút bối cảnh.
Chỉ cần ông ta nói chút lời yếu đuối, lại mời thêm một nhân vật lớn xuất hiện, mình cũng không làm khó anh.
Nhưng chàng thanh niên này không những không nói xin lỗi, còn nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy.
“Được, hôm nay tôi sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng, phế hắn cho tôi!”
Mặt Trịnh Tịch trở nên vô cùng u ám, ông ta phất tay ra hiệu cho vệ sĩ phía sau.
Mấy vệ sĩ gật đầu, sau đó chạy thẳng tới chỗ Lưu Minh.
“Tên nhãi này thật thú vị!”
Lý Phượng Hoàng đứng trên lan can tầng hai, tay nâng ly rượu vang, trên khuôn mặt quyến rũ khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm Lưu Minh không chớp mắt.
“Đây chính là cậu bé cô nói với tôi sao? Trông cũng được đấy, chỉ có điều tài năng bộc lộ rõ, đây cũng không phải chuyện tốt gì, làm người cũng phải tế nhị, đừng quá thẳng thắn, đạo lý này chắc cô biết”.
Đứng bên cạnh người phụ nữ có một cô gái ưu nhã mặc sườn xám cực kỳ sang trọng, khuôn mặt điềm đạm cho người ta một loại cảm giác vô cùng thoải mái.
Cô ta lắc đầu một cái, dường như không coi trọng Lưu Minh.
Mấy vệ sĩ của Trịnh Tịch cũng không tầm thường, bọn họ đều là lính cũ của chiến trường bí mật, xem ra cậu nhóc này sắp nguy hiểm rồi!
“Tôi tin cậu ta!”
Lý Phượng Hoàng lắc lắc ly rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch ly rượu, sau đó nhét cái ly vào tay cô gái mặc sườn xám rồi đi xuống tầng.
Cô gái mặc sườn xám bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không đi theo Lý Phượng Hoàng xuống dưới, một cô gái luôn điềm tĩnh không thích trường hợp này.
Nhưng cô ta vẫn không nhịn được tò mò liếc nhìn sang, một khắc sau, chiếc ly chân cao rơi xuống đất.
Chỉ thấy một mình Lưu Minh đứng thẳng trong đám đông, mà bốn vệ sĩ kia đã ngã lăn ra đất.