THIÊN SƯ HẠ SƠN

"Tìm cho chúng tôi một căn phòng lớn nhất, ông chủ Vương bên cạnh tôi đây không thiếu chút tiền ấy!"

Lưu Minh cực kỳ sảng khoái xua tay, nháy mắt nói với cô nhân viên phục vụ.

"Anh nói đúng không, ông chủ Vương?"

Lưu Minh nói xong còn cười tủm tỉm liếc Vương Nhất Minh một cái.

"Đương nhiên rồi, mời anh Lưu Minh ăn cơm thì tất nhiên phải cao cấp một chút!"

Tuy trong lòng đang nhỏ máu, nhưng Vương Nhất Minh vẫn cười ha ha nói, cùng lắm chỉ là thêm chút phí phục vụ trong phòng thôi, mình vẫn còn trả nổi.

"Xin mời các anh các chị!"

Nữ nhân viên phục vụ nói xong bèn dẫn mọi người đến một căn phòng xa hoa trên lầu 3.

"Chỗ này đẹp thật, chắc ăn một bữa ở đây phải tốn rất nhiều tiền nhỉ. Đàn anh à, anh có tới đây thường xuyên không?"

Liêm Sa Sa ngắm trang trí trong phòng một lượt, lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn Vương Nhất Minh.

"Anh cũng bình thường thôi, thực ra anh càng thích ở nhà nấu cơm, làm thế mới có cảm giác của cúc sống!"

Vương Nhất Minh ra vẻ như cực kỳ thoải mái cười nói.

Thực ra, anh ta chỉ thỉnh thoảng đến vài lần thôi.Vì đồ ăn ở đây quá mắc, ai cũng tiêu ít nhất 10 ngàn tệ. Tuy anh ta cũng có chút của cải, nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy.

Hiển nhiên đây cũng là lần đầu Trương Quyên đến một nơi như này nên có hơi dè dặt.

Hạ Chi thì đỡ hơn một chút, đến chỗ nào đều là dáng vẻ bình tĩnh không màng danh lợi.

"Nơi này nhìn đúng là không tệ, không ngờ lại có thể nhìn thấy chữ viết tay của ông lão kia!"

Lưu Minh cũng ngắm nhìn xung quanh, không nhịn được gật đầu khen.

"Hừ, đúng là biết giả vờ giả vịt ghê. E rằng cả đời anh cũng chưa đến nơi như này lần nào quá!"

Liêm Sa Sa không kiềm được lẩm bẩm.

Chỉ một lát sau, nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đã bưng lên rất nhiều món đầy đủ màu sắc và hương vị.

Có rất nhiều món mà mọi người ở đây đừng nói ăn qua, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp.

"Nhân viên phục vụ, chuyện này là sao, chúng tôi rõ ràng vẫn chưa gọi món mà!"

Khi Vương Nhất Minh nhìn thấy đồ ăn thì khuôn mặt không khỏi giật giật. Anh ta từng thấy chúng trên menu, mỗi món đều trên sáu số không. Mà trên bàn đã bày hơn 20 món.

"Thưa anh, phòng này của anh là phòng sang nhất trong nhà hàng chúng tôi, hoàn toàn không cần gọi món. Mỗi món đều là được định sẵn".

Nữ nhân viên phục vụ cười một cách hết sức chuyên nghiệp nói.

Câu ấy khiến Vương Nhất Minh nghe mà suýt nữa ngất xỉu, không kiềm được sờ thẻ trong túi. Hình như mấy cái thẻ đó cộng lại cũng không đủ để trả bữa cơm này.

"À đúng rồi thưa anh, xin hỏi anh muốn mở chai rượu nào? Chỗ chúng tôi có Lafite 91 năm và Latou 92 năm!"

Nữ nhân viên phục vụ ngó Lưu Minh, lại hỏi.

"Cho hai chai Lafite đi!"

Lưu Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

Thực ra anh không thích uống rượu vang, cảm thấy nó chỉ là nước uống có màu. Có điều, hôm nay vì hố Vương Nhất Minh nên cũng chỉ đành cố nhịn vậy.

"Hay là không cần rượu vang đâu, lát nữa tôi còn phải lái xe nữa".

Vương Nhất Minh vội vàng cản lại, bàn đồ ăn này thôi mình đã không mời nổi rồi chứ đừng nói là hai chai rượu vang.

"Anh không uống, nhưng chúng tôi uống!"

Lưu Minh liếc Vương Nhất Minh, cười khẩy nói: "Sao? Hay là ông chủ Vương không có tiền để trả chút rượu cho chúng tôi uống?"

"Sao, sao có thể chứ!"

Vương Nhất Minh nói chuyện cũng đã bắt đầu không lưu loát.

"Được rồi, vậy cứ thế đi, mau mang ly lên cho chúng tôi đi!"

Lưu Minh cười nói.

Chẳng mấy chốc, rượu vang đã được bưng lên. Lưu Minh đổ rượu vào chiếc cốc chân dài, rồi uống ừng ực như uống bia, mỗi một ngụm đều phải gắp không ít đồ ăn ăn.

Phải công nhận rằng đồ ăn của nhà hàng này khá là ngon, không những chọn lựa nguyên liệu tốt nhất mà còn kết hợp một cách cực kỳ đẹp mắt.

Thấy cái vẻ ăn ngấu ăn nghiến của Lưu Minh, Vương Nhất Minh chỉ cảm thấy anh ta đang uống máu, ăn thịt mình.

Trong lúc đó, điện thoại của Lưu Minh cũng vang lên một lần. Anh trực tiếp đi ra ngoài nghe máy.

"Anh Lưu, xin chào anh!"

Lưu Minh cúp máy xong phát hiện nữ nhân viên phục vụ đang chờ mình ở cửa phòng.

Anh hài lòng gật đầu cười nói: "Lát nữa tính tiền cứ để cho tên ngốc kia ra tiền!"

Nữ nhân viên phục vụ gật đầu thật mạnh, vẻ mặt hơi kích động. Không ngờ ông lớn mà cả ông chủ cũng kính trọng lại xuất hiện trước mặt mình.

Thực ra, họ vừa bước vào nữ nhân viên phục vụ đã gọi mình là anh Lưu là Lưu Minh đã biết xảy ra chuyện gì. Xem ra, Lý Giai đã phát ảnh của mình cho tất cả những công ty dưới trướng của ông ta.

Sau khi trở về phòng, Lưu Minh thấy Vương Nhất Minh mặt ủ mày ê hỏi: "Ông chủ Vương, sao anh lại ăn ít vậy? Sao không ăn nhiều hơn?"

"Ặc, tôi hơi, hơi đau răng!"

Ăn nhiều con khỉ ấy, Vương Nhất Minh nhìn một bàn đồ ăn mà có muốn văng tục.

"Hay là ông chủ Vương đang xót tiền? Nếu anh sợ tiêu tiền thì bữa cơm này coi như thôi, tự chúng tôi trả cũng được!"

Lưu Minh uống một hớp rượu vang, cười tủm tỉm nói.

"Đàn anh Vương nói anh ấy mời thì đương nhiên sẽ trả, một tên nhà quê như anh giả vờ giả vịt gì chứ! E rằng anh còn chưa đến một nơi sang trọng như này bao giờ. Ăn bữa cơm ở đây, anh có thể trả nổi sao?"

Liêm Sa Sa bĩu môi, vô cùng khinh bỉ liếc Lưu Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi