THIÊN SƯ KHÔNG LÀM HUYỀN HỌC

Đương nhiên Phượng Tiêu không biết chỗ Cố Lâm Tĩnh xảy ra chuyện gì, hắn nhìn ra Liễu Tinh Tinh có tài vật bất ngờ, nhưng cũng không biết bất ngờ này có một phần nhân quả của mình.

Người thường nói người đoán mệnh tính không ra mệnh của bản thân chính là ý này, chuyện có liên quan đến bản thân luôn luôn tính không ra cũng không nhìn thấy. Còn nữa cái gọi là tài vật bất ngờ, cần thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể được, nếu ngay từ đầu Liễu Tinh Tinh không tiếp đãi, nhận ra Phượng Tiêu, nếu Cố Lâm Tĩnh không có phản ứng lớn như thế với việc Phượng Tiêu rời đi, vậy chuyện này nói không chừng là một chuyển hướng khác rồi.

Cuộc đời con người, có đôi khi kỳ diệu ở đây, một ý nghĩ sai lầm, cảnh ngộ nghiêng trời lệch đất.

Phượng Tiếu xuống nhà ga mua cái sạc dự phòng sạc pin cho điện thoại, vừa mở điện thoại ra đã thấy mấy tin nhắn ngắn nhắc nhở cuộc gọi đến, dãy số đều là của Cố Lâm Tĩnh. Trong lòng Phượng Tiêu xúc động, ngón tay đã nhấn dãy số gọi lại.

Khi nói xong mấy câu với Cố Lâm Tĩnh rồi cúp điện thoại, khóe miệng hắn nở nụ cười nhẹ chính hắn cũng không nhận ra. Vừa rồi Cố Lâm Tĩnh nói tưởng là mình không từ mà biệt, trong giọng nói có tủi thân và không yên lòng không giải thích được.

Phượng Tiêu là người lạnh lùng, cũng sẽ không dễ dàng cảm thấy khác thường vì thái độ và giọng nói của ai, Cố Lâm Tĩnh là người đầu tiên.

Giờ phút này, Phượng Tiêu đột nhiên trải nghiệm được sư phụ hắn từng nói giữa người và người có duyên phận là chuyện gì. Sư phụ hắn từng nói, giữa người và người, nếu có duyên, sẽ trở thành người thân, bạn bè, bạn đời.

Chuyện duyên phận này kỳ diệu không thể nói.

Phượng Tiêu cảm thấy mình và Cố Lâm Tĩnh rất có duyên phận, mặc dù hai người quen biết nhau chưa lâu, nhưng cho dù tốc độ trở thành bạn bè, hay là mức độ nhớ nhung lẫn nhau đều rất nhanh chóng.

Sư phụ Quan Trần của Phượng Tiêu trước khi lâm chung vẫn đang lo lắng sau khi hắn xuống núi không thích ứng với xã hội này, dù sao quan niệm sinh hoạt dưới núi của Phượng Tiêu đều được xem trên TV và điện thoại, không hề có tự mình đích thân thực hành.

Vừa nghĩ đến Phượng Tiêu từng ngồi trong chùa miếu say sưa xem hết mấy chục tập phim truyền hình về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong gia đình, nam nữ ngoại tình. Nói chuyện lại quá mức ngay thẳng, Quan Trần đã cảm thấy cực kỳ buồn phiền, trong lòng lo lắng Phượng Tiêu xuống núi hoàn toàn không hợp một mình quá cô đơn, ước gì mình có thể sống thêm năm trăm năm nữa.

Nhưng số mệnh mà, không phải bạn muốn sống bao lâu thì có thể sống bấy lâu, huống chi tuổi tác Quan Trần đã đến.

Sau cùng sư phụ hắn chỉ có một yêu cầu thế này với Phượng Tiêu, làm việc đừng quá lộ liễu, không yêu cầu hắn thăng quan phát tài nhưng làm chuyện gì nhất định phải đi theo đảng, tốt nhất cả đời vùi ở chỗ của Sở Đại.

Phượng Tiêu biết lời nói của sư phụ hắn rất mâu thuẫn, một mặt nói hắn có chuyện đời chưa hết, một mặt lại bảo hắn làm ổ bất động. Có điều hắn không hỏi gì cả, chỉ nghe Quan Trần tự ở đó lải nhải liên miên.

Phượng Tiêu biết hết những lo lắng trong lòng Quan Trần, nhưng hắn nghĩ bây giờ ông cụ chắc có thể yên tâm rồi. Xem như hắn đã tìm được chuyện đời chưa hết, trở thành bạn bè với Cố Lâm Tĩnh, cuộc sống hẳn sẽ khá thú vị.

Phượng Tiêu nghĩ đến những điều này, lắc đầu lắc những chuyện không biết này ra khỏi đầu. Việc quan trọng nhất bây giờ là hắn giải quyết xong chuyện ở Kinh Châu, về phần những cái khác có thể trở về Vân Châu gặp Cố Lâm Tĩnh lại nói.

Lúc Phượng Tiêu ra khỏi nhà ga thì gọi điện thoại cho Hà Lệ, nói rằng mình đã đến. Hà Lệ không ngờ Phượng Tiêu sẽ đến nhanh như thế, cô vội hỏi bây giờ hắn ở đâu.

Sau khi Phượng Tiêu nói địa điểm cho cô, Hà Lệ bảo: “Tôi đứng gần đường sắt cao tốc, giờ tôi qua đón anh.”

Phượng Tiêu tỏ ý không cần, hắn hỏi vị trí hiện tại của Hà Lệ, sau đó gọi xe qua. Trước khi đến hắn đã tính, mình ở Kinh Châu không lâu, chứng minh sự kiện lần này chắc rất dễ giải quyết.

Nửa tiếng sau, Phượng Tiêu chính xác tìm được Hà Lệ đứng dưới trạm dừng, bên cạnh còn có chàng trai trẻ tuổi ngày nắng to mặc âu phục cười đúng mức.

Nhìn thấy Phượng Tiêu thật sự đến Kinh Châu, Hà Lệ hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Cô tiến lên phía trước gọi Phượng đại sư, Phượng Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía cô, Hà Lệ trang điểm xinh đẹp, đeo túi nhỏ xinh lại phù hợp với quần áo.

Sắc mặt cô hồng hào, tinh thần phấn chấn, vừa nhìn là đã đi ra từ mối tình thất bại.

Đối với người dám yêu dám hận như vậy, Phượng Tiêu vẫn khá thưởng thức. Hắn nhìn Hà Lệ, lại nhìn chàng trai bên cạnh cô rất tò mò lại không lên tiếng, hỏi Hà Lệ: “Cô đang mua nhà?”

Hà Lệ kinh ngạc: “Đúng thế.” Do dự một lát, cô cẩn thận nói: “Phượng đại sư tính ra được à?”

Phượng Tiêu tỏ vẻ không hiểu nhìn cô: “Sao có thể, chẳng phải trên tay anh ta đang cầm tờ rơi nhà cửa sao?”

Hà Lệ: “…” Vẻ mặt cô lạnh lùng, cô biết ngay mà, Phượng Tiêu đối với định vị của mình vẫn giống trước kia. Cho dù người hắn đến giúp giải quyết một vài chuyện lạ, tâm trí vẫn ở trên khoa học.

Chàng trai mặc âu phục bên cạnh: “…” Anh ta có phần khó hiểu nhìn về phía Hà Lệ, lúc vừa rồi cô xưng hô Phượng đại sư, trong lòng anh ta đã lẩm bẩm, nếu đại sư này là đại sư anh ta đang nghĩ cũng trẻ quá rồi, mặt mũi đẹp quá.

Anh ta cảm thấy có lẽ cô gặp phải lừa đảo, hơn nữa còn là một tên lừa đảo rất thành thật một lời khó nói hết. Lời này không dễ nói ra trước mặt người ta, anh ta đành phải tỉnh bơ nhích lại gần người Hà Lệ, quyết định chỉ cần Hà Lệ hét một tiếng, anh ta lập tức giúp đỡ bắt tên lừa đảo này đến cục cảnh sát.

Phượng Tiêu không để ý biểu cảm và động tác của hai người, hắn thuận miệng nói: “Bây giờ xem nhà rất tốt, mua sẽ không hối hận.”

Hà Lệ vì gặp phải chuyện ghê tởm ở Vân Châu, sau khi quay về Kinh Châu đã ném hết thảy quá khứ ra sau đầu, không hề có ý lưu niệm.

Trước kia cô còn muốn vì tình yêu đến Vân Châu định cư, bây giờ cô chỉ muốn lập gia đình ở Kinh Châu, ở bên cạnh cha mẹ. Cho nên trở về nghỉ ngơi hai ngày cô đã cùng bạn bè dạo phố ăn đồ ngon giải sầu sau đó bắt đầu chuyện mua nhà.

Cho dù là nhà mới hay nhà qua tay, cô hy vọng có thể ở gần cha mẹ, gần đây đều bận xem nhà. Mua nhà là công việc tuyển chọn tỉ mỉ, hôm nay cô xem một tòa nhà mới.

Tòa nhà này vừa xây không lâu, vị trí địa lý bình thường, nhưng làm tuyên truyền rất tốt. Nhưng không biết tại sao, đột nhiên rất nhiều người đều đang truyền nơi này không tốt, nói nơi này trước kia là bãi tha ma không sạch sẽ, thường xuyên có người nhìn thấy sự vật không biết xuất hiện.

Ví dụ như đêm khuya trên công trường này còn có ma trơi bay tới bay lui, công nhân ở đây lúc tăng ca vào buổi tối nhìn thấy có người ngồi xổm ở góc tường khóc thút thít, tiến lên vỗ hỏi thăm vừa ngẩng đầu là gương mặt thất khiếu[1] chảy máu, v.v rất nhiều tin đồn.

[1] thất khiếu gồm hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và mồm

Bởi vậy người mua cực ít, mua rồi lại trả cũng nhiều, nhà đầu tư sốt ruột đến mức trán bốc lửa, chỉ sợ tòa nhà này xây lên không bán được, ông ta còn phải cõng một đống nợ.

Nhà đầu tư cực lực tuyên truyền, lại mạo hiểm bị phê bình mời cao tăng đắc đạo tới đây niệm kinh, nhưng việc này cũng không ngăn được có công nhân ngã gãy chân khi làm việc, nói là có người đẩy mình từ phía sau.

Nhưng khi đó rõ ràng chỉ có một mình anh ta.

Hôm nay Hà Lệ cũng trùng hợp tới đây xem qua, chẳng thế mà nhân viên tiêu thụ của bộ phận bán hàng nhiệt tình bưng trà rót nước còn giới thiệu từng cái cho cô, suýt nữa cô đã không chịu nổi.

Bộ phận bán hàng nói rồi, nếu bây giờ cô đặt một căn, dựa theo giá thấp không nói, nếu mua tầng một sẽ còn tặng miễn phí cho cô một cái sân nhỏ. Cơ sở hạ tầng xanh hóa trên trang tuyên truyền này đều rất hoàn thiện, có kết hợp nhà trẻ và trường tiểu học, trong tiểu khu thực hiện phân luồng người và xe.

Điều kiện này thực sự rất có sức hấp dẫn, Hà Lệ hơi phân vân, cô vốn không tin những quỷ quỷ thần thần kia, nhưng sau khi gặp được Phượng Tiêu trong lòng vẫn hơi chán ghét, mấu chốt nhất là cô cũng sợ tòa nhà này không bán được, đến lúc đó nhà đầu tư bất chấp cuỗm tiền chạy trốn.

Bây giờ nghe lời nói của Phượng Tiêu, Hà Lệ hoàn toàn không lưỡng lự, cô nhìn chàng trai bên cạnh không do dự nói: “Cho tôi danh thiếp của anh, tôi mua căn vừa nãy xem, ngày mai tôi đi giao tiền đặt cọc.”

Cô hào phóng, chàng trai kia có phần ăn không tiêu, anh ta quan sát Phượng Tiêu lại nhìn Hà Lệ, buột miệng nói: “Chị Hà, chị có muốn suy nghĩ không?”

Hà Lệ ngước mắt nhìn anh ta, khó hiểu hói: “Không phải anh bán nhà ư, vừa rồi một mực thuyết phục tôi mua, bây giờ tôi muốn mua, sao anh còn bảo suy nghĩ?”

Chàng trai: “…” Anh ta lúng túng cười một cái, không phải sợ cô bị người ta lừa sao? Có điều nói đi cũng phải nói lại, hành vi này của anh ta đúng là đủ mâu thuẫn, để người khác thấy được còn tưởng rằng nhà của họ thật sự có vấn đề.

Khi anh chàng trẻ tuổi tên là Hứa Kỳ đưa danh thiếp cho Hà Lệ, không nhịn được nhìn về phía Phượng Tiêu nhàm chán bên cạnh.

Người này giúp anh ta bán được một căn nhà, tâm trạng của anh ta rất phức tạp, có cảm giác người này do mình mời đến, mặc dù anh ta thật sự không làm chuyện không có lương tâm này.

Mắt thấy Phượng Tiêu và Hà Lệ sắp rời khỏi, Hứa Kỳ hỏi một câu: “Ờm… chị Hà, chị không sợ những tin đồn kia à?”

“Nếu là lời đồn tại sao tôi phải sợ? Chúng ta sinh ra ở Trung Quốc mới lớn lên dưới lá cờ đỏ, anh còn là nhân viên làm việc ở đây, anh từng thấy những thứ kia chưa? Không có đúng không, mê tín không được, những tư tưởng này không thể chấp nhận được, đúng không Phượng đại sư.” Hà Lệ rặt vẻ chính nghĩa hỏi ngược lại, cô kiên định tin tưởng trong lòng mình chưa bao giờ do dự vì những tin đồn kia.

Hứa Kỳ: “…”

Nếu cô không tin, cần gì gọi một người trẻ tuổi là đại sư, còn nói lời tôn thờ với anh ta chứ.

Phượng Tiêu ở bên cạnh thản nhiên tiếp lời: “Khiến người sợ hãi mãi mãi cũng không phải lời đồn đại, mà là lòng người.” Con người nếu không nổi ác ý, vậy trên đời sẽ không có nhiều chuyện bất bình như thế.

Nếu con người có ác ý, quỷ cũng sợ hãi muốn tránh đi.

Hà Lệ gật đầu như gà mổ thóc: “Phượng đại sư nói rất đúng, tư tưởng giác ngộ cao.”

Hứa kỳ: “...” Được rồi, là anh ta giác ngộ thấp, không nhìn hiểu thế giới này.

Hà Lệ không lái xe, họ bèn đón xe rời đi. Phượng Tiêu ngồi ở ghế phó lái, Hà Lệ ngồi ở ghế sau.

Cô vốn cho rằng Phượng Tiêu muốn nghỉ ngơi trước, ai ngờ mới vừa lên xe Phượng Tiêu đã nói: “Đến thẳng chỗ của bạn cô đi.”

Hà Lệ nhìn sắc trời bên ngoài nói: “Bây giờ trời sắp tối rồi, nếu không ngày mai chúng ta lại đến, tôi đặt khách sạn cho anh, anh nghỉ ngơi một đêm.”

“Vì trời tối mới tốt.” Phượng Tiêu nhíu mày nói.

Hà Lệ gật đầu, “Vậy cũng đúng, chuyện lạ luôn luôn xảy ra vào buổi tối.”

Tài xế nghe đối thoại của họ, xạm mặt lại, ông nhìn Phượng Tiêu bên cạnh, lại nhìn Hà Lệ ngồi ghế sau từ gương chiếu hậu, trong lòng thở dài.

Trai xinh gái đẹp này mũi là mũi mắt là mắt, đầu óc lại có bệnh, nói chuyện cũng không bình thường.

Bạn Hà Lệ tên là Văn An, điều kiện nhà cô rất tốt, ở trong trung tâm thành phố.

Trên đường Hà Lệ đã liên lạc với cô, hàm hồ nói dẫn người đến xem cô.

Tài xế nghe được lời nói che che giấu giấu này, trong lòng chắc chắn hơn trên xe ông có hai người bị bệnh thần kinh.

Lúc Phượng Tiêu và Hà Lệ đến nơi, một vệt sáng cuối cùng trên trời đã biến mất, tài xế thu tiền, giẫm chân ga rời đi.

Phượng Tiêu ngẩng đầu nhìn tiểu khu trước mắt, đã biết phong thủy của tiểu khu này từng bị người trong Huyền môn chỉ đạo, không giống như nơi sẽ xảy ra chuyện lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi