THIÊN SƯ KHÔNG LÀM HUYỀN HỌC

Lúc Sở Đại tỉnh lại sau hôn mê, người đã trên xe, anh ta ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Phượng Tiêu đang lái xe.

Sở Đại cảm nhận được hoàn cảnh quen thuộc lộ ra nụ cười yếu ớt với Phượng Tiêu, đây là một nụ cười xấu hơn cả khóc, rất miễn cưỡng rất gian nan: “Vừa rồi hình như tôi gặp ác mộng, mơ thấy tôi giẫm lên một con rắn rất to ở nhà Triệu Thiết, đầu con rắn kia đứt rồi, như thế mà nó vẫn có thể nói chuyện.”

Phượng Tiêu nhìn anh ta một cái, Sở Đại cười lần nữa. Anh ta rất muốn Phượng Tiêu nói cho anh ta biết đây chính là giấc mơ, bây giờ anh ta rất muốn nghe lời nói liên quan đến khoa học của Phượng Tiêu, chỉ cần Phượng Tiêu mở miệng, cho dù nói trên trời có heo đang bay, anh ta cũng sẽ tin.

Phượng Tiêu không lên tiếng, lúc Sở Đại còn muốn nói thêm gì đó, anh ta đột nhiên nghe thấy phía sau có âm thanh xì xì. Âm thanh này khiến toàn thân anh ta lạnh ngắt, anh ta nói với mình đừng quay đầu nhìn lại, cho dù vừa nãy ở nhà Triệu Thiết, anh ta vốn có thể không nhìn những sự vật không biết kia.

Như vậy ngoài nghi hoặc ra anh ta không biết gì cả, nhưng sự tò mò và trải qua khiến anh ta không nhịn được muốn nhìn… Bây giờ cũng vậy, trong lòng anh ta nói với mình mặc kệ đằng sau có gì, tốt nhất anh ta đừng quay đầu.

Có Phượng Tiêu ở đây, chắc chắn sẽ không để anh ta xảy ra chuyện. Cũng là câu nói này, thay đổi suy nghĩ đó là, đằng sau thật sự có gì đó, Phượng Tiêu cũng có thể xử được.

Cuối cùng Sở Đại vẫn quay đầu nhìn, sau đó anh ta nhìn thấy một con rắn nhỏ vẹo cổ đứt bảy tấc đang cuộn mình phun lưỡi về phía anh ta, lưỡi rắn phát ra tiếng xì xì.

Nhìn qua lưỡi rắn suýt nữa kề bên mặt, Sở Đại trợn to mắt một lát, sau đó yên lặng xoay cơ thể cứng ngắc của mình. Anh ta nhìn Phượng Tiêu muốn hét phát hiện của mình, nhưng nhìn thấy Phượng Tiêu điều khiển xe như thế nào, cả người anh ta đều không khỏe, sợ hãi bị sợ hãi sâu hơn thay thế.

Sở Đại vươn tay run rẩy chỉ vào Phượng Tiêu nói: “Thầy… thầy Phượng, cậu cứ lái xe như vậy á.” Anh ta tỉnh lại vẫn cho rằng Phượng Tiêu đang lái xe, ai biết giờ nhìn kỹ mới nhận ra Phượng Tiêu chỉ ngồi vững ở ghế điều khiển, nắm tay lái lại là người giấy có cánh tay có chân nhưng không có mặt.

Nhưng cho dù nó có cánh tay có chân, nó vẫn được làm từ giấy. Cánh tay và chân đều đều đặt trên vô lăng, vậy phanh xe bằng cách nào, dùng không khí à?

Phượng Tiêu ừ một tiếng, lại giải thích: “Tôi không có bằng lái không thể lái xe, nhà Triệu Thiết âm khí nặng, anh lại hôn mê bất tỉnh, tôi cũng không tiện để anh lại ở đó. Nhưng anh đừng lo lắng, người giấy này tôi tự làm, rất có linh trí, biết tuyến đường, sẽ không trái với quy tắc giao thông.”

Có lẽ là để chứng minh lời Phượng Tiêu nói rất đúng, người giấy này còn quay đầu dùng cái đầu không mặt mũi gật một cái với Sở Đại, cố gắng bày tỏ mình có thể làm được.

Sở Đại: “...”

Với bản thân mà nói, anh ta vô cùng tin tưởng thái độ làm người của Phượng Tiêu, cũng tin tưởng lời nói của Phượng Tiêu, càng tin rằng Phượng Tiêu là người nói được làm được. Nhưng bảo anh ta ngồi xe do một người giấy lái, Sở Đại thật sự cảm thấy mình không nuốt nổi.

Thế là Sở Đại nói: “Chuyện đó, nếu không tôi lái cho, tôi quen đường này.” Không biết có phải ảo giác của mình không, Sở Đại cứ cảm thấy mình nói xong, khuôn mặt người giấy kia hơi mất hứng.

Phượng Tiêu cũng không quan tâm, hắn dùng tay nhấn người giấy kia một cái, sau đó người giấy ngoan ngoãn nhìn chỗ có thể có tấp vào lề giảm tốc độ xe rồi dừng hẳn.

Tiếp đó nó nhảy lên đầu ngón tay Phượng Tiêu, xẹp ở đó, biến thành người giấy bình thường. Mọi thứ này giống như thế giới ma pháp, không ngừng đổi mới thế giới quan của Sở Đại.

Phượng Tiêu và Sở Đại đổi vị trí, trước khi điều khiển Sở Đại hít sâu một hơi.

Lúc lái xe an toàn là thứ nhất, lo lắng hãi hùng là thứ hai.

Sau khi xe chạy tới đường cái, Phượng Tiêu nói: “Đưa tôi đến khách sạn Mạc Tang.” Khách sạn Mạc Tang này chính là chỗ hôm qua hắn ở, Phượng Tiêu rất hài lòng với cơ sở vật chất môi trường ở đó, hắn quyết định sau này mình sẽ ở trong đó.

Phượng Tiêu là người cho cái xó cũng có thể sinh hoạt, nhưng nếu có thể làm cho bản thân sống thoải mái hơn, hắn tội gì để mình thiệt thòi.

Đương nhiên, nơi có thể làm cho Phượng Tiêu hài lòng, chi phí tất nhiên là người thường khó mà chấp nhận. Cũng may giờ trong túi Phượng Tiêu có tiền Hà Lệ chuyển cho hắn, ngoại trừ hắn muốn dùng, chí ít có thể cho hắn tiêu sái mấy ngày.

Sở Đại cảm thấy Phượng Tiêu chi tiêu trông rất vượt mức quy định, ở công trường làm công việc nặng nhọc nhất, ở khách sạn đắt nhất Vân Châu. Nhưng hai ngày này tiếp xúc với Phượng Tiêu anh ta cũng hiểu, Phượng Tiêu chắc chắn sẽ không mãi chuyển gạch trên công trường của anh ta.

Lúc trước sư phụ cậu ta đã nói với mình, nếu Phượng Tiêu muốn rời khỏi, không cần ngăn cản. Sư phụ cậu ta bảo Phượng Tiêu đến công trường này của anh ta chắc chắn có nguyên nhân đặc biệt, nếu không với bản lĩnh của Phượng Tiêu, gia tộc có nội tình nào không cúng bái người ta.

Chuyện Sở Đại có thể nghĩ tới, trong lòng Phượng Tiêu đương nhiên biết rõ. Hắn đến chỗ Sở Đại chuyển gạch hoàn toàn là vì sư phụ dùng cái chết không nhắm mắt cưỡng chế thúc ép, nếu không có nguyện vọng này của sư phụ hắn, hắn chắc chắn sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc làm ổ tu luyện.

Nhưng nếu là di mệnh của sư phụ hắn, hắn vẫn phải tuân thủ, trực giác đây không phải chuyện gì xấu.

Sở Đại vốn muốn hỏi Phượng Tiêu chuyện nhà Triệu Thiết xử lý thế nào rồi, lúc khóe mắt nhìn thấy con rắn trắng nhỏ kia đang bò lên đầu Phượng Tiêu, tim anh ta vèo cái nhảy lên cổ họng.

Không đợi anh ta lên tiếng nhắc nhở, Phượng Tiêu nhẹ nhàng kéo dài âm thanh ừ một tiếng, con rắn trắng kia rụt cái cổ vẹo của mình, chậm rãi cuộn nằm ở ghế sau. Tư thế này của nó, tự dưng cho người ta một cảm giác tủi thân.

Nhìn thấy tình huống này, Sở Đại đột nhiên cảm thấy sự vật không biết này cũng không đáng sợ lắm.

Sau khi Phượng Tiêu đến nơi, từ chối ý tốt muốn trả tiền giúp hắn của Sở Đại. Lúc Sở Đại gần đi, hắn nhìn mặt Sở Đại hơi nhíu mày, sau đó lấy lá bùa cho Sở Đại, dặn đi dặn lại anh ta gần đây không nên tới gần nước.

Sở Đại cẩn thận cất lá bùa trong người, nếu Phượng Tiêu lên tiếng, cho dù anh ta chặt đứt chân mình cũng sẽ không tới gần nước.

Sau khi Sở Đại rời đi, Phượng Tiêu thanh toán tiền thuê phòng ba ngày, số phòng là 1601.

Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Phượng Tiêu vừa khéo có thể nhìn thấy quầy lễ tân. Lúc này có một đoàn người đi đến quầy lễ tân, người đứng ở giữa kia rất đẹp. Hai cô gái lễ tân nhìn thấy những người này vội vàng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc hơn vừa nãy mấy phần, các cô cung kính gọi người ở giữa là Cố tổng.

Ở trong mắt Phượng Tiêu, người đời này không có sự khác nhau giữa xấu và đẹp, tất cả mọi người trong mắt hắn đều như nhau, ngươi có thể khiến Phượng Tiêu khen ngợi cảm thấy đẹp có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà người này vô cùng đẹp đẽ tinh xảo, mặt của y như được trời xanh hôn lên, đẹp đến mức phách lối, nhưng trên trán trời sinh mang theo hai phần kiêu ngạo khó thuần và quái đản.

Người có tướng mạo như vậy đứng ở đó cảm giác mang đến cho người khác chắc là tùy hứng ương ngạnh và nguy hiểm.

Nhưng khí chất quanh thân người này lại vô cùng trầm ổn, mà nụ cười đúng mực trên mặt hoàn toàn áp chế phần bướng bỉnh không phục và nguy hiểm kia.

Là người có tướng mạo rất kỳ lạ, Phượng Tiêu nghĩ.

Cố Lâm Tĩnh chuẩn bị lên lầu cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, đôi mắt y híp mặt lộ ra vẻ nguy hiểm. Y đột nhiên quay đầu, mà xung quanh không có gì ngoài thang máy đang đi lên.

Cố Lâm Tĩnh hơi nghi hoặc, chẳng lẽ mình cảm giác sai, hay là có thứ gì không thể nói để mắt tới mình rồi?

“Cố tổng?” Nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh đột nhiên dừng bước, toàn thân lại nguy hiểm như vậy, mấy người bên cạnh y bị dọa cũng không dám cử động, người đàn ông trẻ tuổi đứng gần y lên tiếng hỏi dò.

Cố Lâm Tĩnh mỉm cười, khí thế nghiêm túc toàn thân lập tức biến mất, ấm giọng nói: “Đi thôi.”

Y cười một tiếng như thế, lập tức cho người ta một cảm giác xuân về hoa nở, lạnh lùng vừa rồi dường như là ảo giác của đám người. Đám người cười theo y, nhưng không ai cảm thấy Cố Lâm Tĩnh là người dễ ở chung.

Con người y cho dù vẻ ngoài ôn hòa thế nào đi nữa, cũng là lạnh trong xương cốt.

Phượng Tiêu cũng chỉ nhìn Cố tổng này một giây như vậy, lúc thang máy đi lên hắn đã quên mất người ta.

Vào phòng của mình, Phượng Tiêu treo ba lô lên, vung tay tạo kết giới xung quanh, nói: “Ra đi.”

Con xà linh kia bay ra từ trong ba lô của hắn.

Phượng Tiêu nhìn hai mắt bình tĩnh của nó, hồn phách của Triệu Ngọc từng bị con xà linh này nuốt trong bụng, nhưng con xà linh này không ăn hết, mà nuôi dưỡng nội đan trong người, hình như đợi một chút hồn phách cuối cùng của Triệu Ngọc tiêu tan, nói sẽ ăn hết luôn.

Mấu chốt là, khi oán khí lan tràn nó đã ăn vài tiểu thần mẹ Triệu mời về, nó vốn có cơ hội giết chết những người khác nhà họ Triệu, nhưng nó không làm, một mực quấn lấy Triệu Ngọc nhìn thấy trạng thái xà linh của nó.

Nếu mấy tháng sau nữa, nó quấn chết Triệu Ngọc, những người khác nhà họ Triệu cũng không trốn thoát lòng bàn tay nó. Có điều nó gặp phải Phượng Tiêu, rốt cuộc không phạm phải tội nghiệt gặp sét đánh.

Cha Triệu không biết nó là rắn phù hộ của nhà họ, xà linh này không biết thời đại đã thay đổi. Cha Triệu đánh chết nó, nó quấn lấy Triệu Ngọc mấy năm.

Người không biết không có tội, nhưng người không biết hủy tu vi cả đời hiếm có của xà linh cũng có tội, xà linh bị giết có oán hận ác ý quấn lấy hồn phách Triệu Ngọc cũng có tội. Đến lúc này cũng không nói rõ được ai đúng ai sai.

Cũng may Triệu Ngọc bị điên không phải do ác ý của xà linh dẫn tới, phần lớn là áp lực trong lòng cô lớn, cộng thêm bị dọa như thế mới dẫn đến xà linh dễ dàng quấn lên.

Sau khi biết nguyên do, sau đó oán khí của xà linh tiêu tán, biến thành một con rắn trắng mắt đỏ vô cùng đáng thương, Triệu Thiết đột nhiên mở miệng nói, chỉ cần hồn phách của em gái Triệu Ngọc có thể trở về, người bình yên vô sự, cậu ta bằng lòng tiếp tục cung cấp nuôi dưỡng nó, ân oán trước kia giữa nhà họ Triệu với nó sẽ tiêu tan.

Xà linh không ngờ Triệu Thiết sẽ nói vậy, nó trả lại hồn phách của Triệu Ngọc, sau khi Triệu Ngọc tỉnh lại, ngoại trừ hơi yếu, chuyện những năm này cô cũng không nhớ.

Xà linh không muốn để nhà họ Triệu cúng bái nó, nó tỏ ý mình bằng lòng đi theo Phượng Tiêu. Triệu Thiết sợ con xà linh này cho rằng mình không thành tâm, còn muốn cho thấy tâm ý.

Sau đó bị Phượng Tiêu ngăn cản, Phượng Tiêu nói xà linh này đã chết, thân có âm khí, không thích hợp được cúng bái trong nhà.

Lúc này Triệu Thiết mới hết hy vọng.

Phượng Tiêu mang con xà linh đi, nhất thời cũng không biết nên đưa nó đi đâu, chỉ có thể mang theo bên mình trước, đợi có nơi thích hợp lại thả nó.

Nhưng xà linh đứt mất bảy tấc, luôn vẹo đầu thực sự không dễ nhìn, lỡ như đụng phải một người bát tự nhẹ dọa người ta bị điên, vậy vẫn là sự cố.

Nghĩ tới đây, Phượng Tiêu nói: “Trên người mi bây giờ là âm linh, tao có thể tái tạo gân cốt cho mi, để mi trở lại hình thái chân linh, nhưng quá trình này rất đau, mi có bằng lòng không?”

Xà linh không ngờ chuyện còn có chuyển biến này, nó vội nói: “Bằng lòng, bằng lòng, đương nhiên là bằng lòng.” Nếu có thể sử dụng thân thể thật tu luyện, ai muốn toàn thân là âm khi, chịu ràng buộc của âm phủ, bị thiên sư nhân gian đánh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi