THIÊN SỦNG

Giang Bùi xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Khi nào em hồi phục sẽ ổn thôi."

Nghe vậy, Giang Yêu Yêu bĩu môi, cô nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía Giang Bùi: "Anh hai, Cố Phóng..."

Giang Yêu Yêu đột nhiên dừng lại, Giang Bùi nghĩ rằng cô muốn gặp Cố Phóng, ngay lập tức nói: "Nếu em muốn gặp cậu ta thì anh gọi cậu ta qua đây được không?"

"Không cần"

Giang Yêu Yêu lập tức từ chối.

Cô dừng chút, nói: "Nếu như anh khẳng định Cố Phóng là bạn trai của em, em sẽ nhận, nhưng hiện tại em không thích anh ta, em muốn chia tay."

Giang Bùi nghe vậy có chút sửng sốt, anh xoa đầu cô, "Sau khi hồi phục hoàn toàn rồi hãy quyết định."

Câu trả lời này lập tức khiến Giang Yêu Yêu cau mày, cô không nói gì nữa, ngoảnh mặt sang hướng khác.

Giang Bùi nhìn bờ vai gầy của cô, trong lòng mềm nhũn, khẽ thở dài: "Chỉ cần trí nhớ của em được khôi phục, chuyện tình cảm em có thể tự mình giải quyết, anh sẽ không bao giờ xen vào."

Giang Yêu Yêu nghe vậy liền quay đầu.

"Thật sao? Nếu em hồi phục, em muốn chia tay hay em muốn ở bên ai, anh có ủng hộ em không?"

Giang Bùi nhìn đôi mắt trong veo của cô, mỉm cười, "Thật, em nói xem từ nhỏ đến lớn có bao giờ anh không ủng hộ em chưa?"

Giang Yêu Yêu liền nở nụ cười, mi cong cong, "Thật là tốt quá, như vậy em sẽ....", cô yên lặng nuốt trở vào những lời định thốt ra, sau đó hếch cằm nói: "Anh hai, em nhất định sẽ phối hợp trị liệu, phải hồi phục càng nhanh càng tốt."

Thấy cô cười tươi như vậy, Giang Bùi cũng giương khóe môi, "Được, ngoan lắm."

Giang Yêu Yêu suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh, Kim Kim đã lâu không có liên lạc với em, em muốn gặp và đi chơi với cô ấy, hoặc là nếu anh không yên tâm có thể gọi cô ấy về nhà mình cũng được."

Nụ cười trên mặt Giang Bùi vụt tắt, anh dừng lại trước khi nói: "Gần đây nhà cô ấy xảy ra chút chuyện."

Sắc mặt Giang Yêu Yêu biến đối, vội vàng hỏi: "Nhà cô ấy có chuyện gì vậy?"

Giiang Bùi mím môi, đáp trong tiếng thở dài: "Đôi mắt cô ấy không thể nhìn thấy nữa."

Mặt Giang Yêu Yêu tái đi, người bạn thân nhất của cô ấy là Kim Kim có một đôi mắt rất đẹp, ngấn nước và ánh mắt cô như thể biết nói.

Giang Bùi nhìn sắc mặt của cô, lập tức an ủi Yêu Yêu: "Em đừng quá lo lắng, bây giờ y học tiến bộ, trong thời gian ngắn có thể chữa khỏi."

"Em muốn gặp Kim Kim ngay bây giờ", Giang Yêu Yêu bắt lấy cánh tay của Giang Bùi, giọng nói khẩn thiết.

Bác sĩ tâm lý nói với Giang Bùi rằng để Yêu Yêu dành nhiều thời gian với những người thân thiết thì sẽ tốt cho bệnh tình của Yêu Yêu. Anh gật đầu sau khi cân nhắc: "Được, khi em xuất viện, anh sẽ nói tài xế đưa cô ấy đến nhà chúng ta."

- ----

Giang Yêu Yêu nhìn người con gái ngồi trước mặt mình, đôi mắt quả hạnh, tròn và hơi hếch lên, rất đẹp, nhưng con ngươi lại không có tiêu cự, giống như những viên ngọc sáng lấp lánh nhưng phủ một lớp bụi.

Hai mắt Yêu Yêu nóng lên, cô nắm tay Kim Kim, nghẹn ngào nói: "Kim Kim, sao mắt cậu lại thành như thế này?Đừng sợ, tớ sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho cậu, nhất định sẽ chữa khỏi." 

Hứa Kim Kim nghe giọng nói của Yêu Yêu, lần theo đó mà đối mặt với cô, mỉm cười, nắm tay cô, bình tĩnh nói: "Tớ không sao, mắt cũng không có gì quá khẩn cấp". Kim Kim dừng chút, hỏi: "Yêu Yêu, còn sức khỏe của cậu thì sao rồi?"

Tính cách Hứa Kim Kim luôn hoạt bát, phát sinh biến cố lớn như vậy mà không nói cho cô nguyên nhân, lại đi quan tâm đến cô trước, Giang Yêu Yêu càng cảm thấy khó chịu. Cô giơ tay nhéo má Kim Kim, "Tiểu Kim Kim, cậu đừng lo lắng, có mình ở đây, nếu có chuyện gì cần tớ hỗ trợ, mặc kệ khó khăn bao nhiêu thì tớ đều giúp cậu hoàn thành."

Hứa Kim Kim nghe vậy hai mắt nóng lên, siết chặt hơn tay của Giang Yêu Yêu, kìm nén sự chua sót không ngừng dâng lên, cô mím môi, giọng run run: "Được, khi tớ cần, cậu sẽ là người đầu tiên tớ tìm đến."

Từ khi ba mẹ xảy ra chuyện đến bây giờ, bên cạnh cô cũng chỉ có Giang Yêu Yêu là thật tình quan tâm cô.

Cô điều chỉnh hô hấp, ngưới đôi mắt không có tiêu cự lên, hỏi: "Chuyện của mình tạm thời không dễ giải quyết, cậu nói chuyện của cậu trước đi, mình biết cậu có việc nên mới gấp gáp tìm đến mình."

Giang Yêu Yêu gật đầu, "Ừm, đúng là có chuyện cần phải tìm cậu. Tớ bị tai nạn xe, nó ảnh hưởng đến ký ức của tớ, trong trí nhớ của tớ cùng với những gì mọi người nói không giống nhau."

Cô dừng lại chút, hỏi: "Tớ trong mắt mọi người là thế nào? Mối quan hệ giữa tớ và Cố Phóng là sao?"

Hứa Kim Kim nghe xong cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, Giang Yêu Yêu xảy ra chuyện trước cô, đang khi muốn tới xem tình hình của Yêu Yêu thì cô cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tuy nhiên cô cũng đã hỏi qua Giang Bùi về tình hình hiện tại của Yêu Yêu.

Cô nghĩ nghĩ, hai mắt cong lên thành vòng cung xinh đẹp: "Từ từ tớ sẽ nói cho cậu biết về bản thân cậu, trước tiên chúng ta nói về mối quan hệ của cậu và Cố Phóng đi."

Giang Yêu Yêu nghe xong làm ra điệu bộ lắng nghe, ngay sau đó cô nghe thấy một tiếng cười khúc khích, "Cậu giống như một vị Bồ Tát đối với anh ta."

Giang Yêu Yêu: "...Bồ Tát?"

Hứa Kim Kim gật đầu: "Muốn cái gì thì cho anh ta cái đó, còn thường xuyên cho không, bận tâm đến lòng tự trọng của anh ta. Cố Phóng cả ngày tự cao tự đại, cậu không phải Bồ Tát thì là gì?"

Giang Yêu Yêu trầm mặc một hồi mới nói: "Đừng nói đến anh ta nữa, giờ hãy nói xem trong mắt cậu tớ là người thế nào, cử chỉ, giọng điệu, thói quen của tớ. Nói đến nó một cách càng chi tiết càng tốt."

"Tính tình cậu kỳ thật là ngay thẳng, nghĩ gì nói nấy, bình thường thích mặc quần áo có màu đỏ..."

.....

- ----

Kế tiếp một tháng, bên cạnh việc phục hồi chức năng, Giang Yêu Yêu còn rất tích cực trong việc trị liệu tâm lý, thường xuyên sử dụng nhiều phương pháp khác nhau.

Chớp mắt đã là giữa tháng 10, thời tiết càng ngày càng lạnh. 

Sáng nay 7 giờ Giang Bùi đã dậy đúng giờ, đi xuống lầu, ngồi trước bàn ăn cơm, theo thói quen cầm tớ báo lên mở ra, vừa nhìn thây tiêu đều trang đầu tiên, anh liền nghe thấy có tiếng bước chân vội vã. Anh cau mày, kéo tờ báo ra khỏi tầm mắt thì bắt gặp một đôi mắt sáng ngời.

"Anh hai!"

Giang Yêu Yêu đứng ở đầu bàn bên kia cất cao giọng nói. Giang Bùi gấp tờ báo lại, cau mày nhìn cô: "Yêu Yêu, nhỏ giọng chút, cẩn thận lại đau họng."

Giang Yêu Yêu hơi nhếch cằm, bên môi giương lên nụ cười rất tươi sáng rực rỡ.

Giang Bùi sững sờ trong giây lát, vẻ mặt này...

Giang Yêu Yêu ngước mắt, nói từng chữ một: "Anh ơi, anh mau gọi Cố Phóng đến đây giúp em."

"Nói cho anh ta biết, em nhớ ra rồi. Cái ngày lấy giấy chứng nhận em bị tai nạn xe."

Giang Bùi nghe vậy sững người, tờ báo từ trong tay rơi xuống đất.

- ---

Cuối tuần, buổi tối sau khi Phó Hàn tan làm về nhà với bố mẹ, để thuận tiện cho công việc, anh thuê một căn hộ hai phòng ngủ gần bệnh viện, chỉ có cuối tuần anh mới về nhà với bố mẹ một hai ngày.

Phó Hàn vừa về đến nhà, mẹ anh, Thư Thanh, đang bận làm đồ ăn cho anh trong bếp.

Mặc dù anh nói đã ăn ở bệnh viện rồi, nhưng Thư Thanh vẫn nhất quyết làm đủ món ăn. Ca mổ mười mấy tiếng vừa rồi khiến anh rất mệt mỏi, chỉ nói chuyện phiếm một chút liền trở về phòng.

Tắm xong, anh ngồi vào bàn làm viẹc, lấy trong túi ra một cuốn sách y học, vừa định mở ra thì có tiếng gõ cửa.

Anh nhìn cửa, nói: "Mời vào."

Thư Thanh đẩy cửa nhưng không đi vào, cô đứng đó liền nhìn con trai, oán trách nói: "Mẹ vừa mới bảo con tắm xong thì xuống ăn cơm, sao lại không xuống?"

Phó Hàn chỉ ngón tay vào đồng hồ trên tường, "Ban nãy con nói một tiếng nữa con sẽ xuống ăn cơm, bây giờ còn mười lăm phút nữa cơ."

Thư Thanh trừng mắt nhìn anh, "Con từ nhỏ đã cứng đầu, đang làm bài tập thì không một ai có thể kéo con đi. Nhanh chóng hoàn thành rồi mau xuống ăn cơm."

"Mẹ đi xuống trước đi, con đọc chút rồi con xuống ngay."

Nói xong, anh lại đưa mắt trở lại cuốn sách và mở nó ra.

Nghe vậy, Thư Thanh lại lườm anh một cái, vừa đóng cửa lại, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại đẩy cửa ra: "Đúng rồi, con biết Giang Yêu Yêu đã khỏi bệnh chưa?".

Bàn tay đang lật qua lật lại trang sách ngừng lại, Phó Hàn thờ ơ trả lời:

"Con biết"

"Nghe nói con bé hồi phục liền tìm bạn trai của mình, quan hệ thật sự tốt. Than ôi, lúc nào con mới tìm được một người bạn gái để mang về đây?"

Ngón tay Phó Hàn căng ra, trang giấy nháy mắt bị nhăn lại, anh không đáp lời.

"Buổi tối ngày mai, Giang Bùi mời cả nhà chúng ta qua dùng cơm, con có thời gian đi không?",  Thư Thanh thấy anh không nói lời nào lại hỏi.

Một lúc sau, anh quay lại, ngước mắt lên nhìn Thư Thành, giọng điệu có chút hài hước nói: "Đương nhiên, con phải hỏi cô ấy một chút xem đầu óc của cô ấy có bao nhiêu khủng bố mới có thể khiến quan hệ của hai người trở nên như vậy."

"Con bé vừa mới khỏi bệnh, con nên nhường nhịn nó chút. Ta đi dọn cơm, con nhanh xuống dưới", Thư Thanh nói xong lại đóng cửa rời đi.

Phó Hàn lại đem tầm mắt dời đến cuốn sách, sống lưng thẳng tắp, quai hàm trở nên sắc bén, ngón tay dừng lại, lật một trang nào đó của cuốn sách.

Một bức ảnh được kẹp giữa sách, cô gái trong ảnh vẫn đang cười rạng rỡ, anh im lặng hồi lâu, ánh mắt dời đến bóng người phía sau cô gái.

Thật lâu sau, anh khép sách lại, vừa lúc đóng lại, mặt sau mơ hồ lộ ra một dòng chữ "2017" vụt qua.

- ---

Đêm đen kịt, trăng mỏng như móc câu, Giang gia đèn đuốc sáng trưng. Giang Yêu Yêu mặc một bộ váy liền màu đỏ, vịn tay vịn chậm rãi đi xuống cầu thang.

Váy đỏ như máu, da trắng như tuyết, ngoại trừ mái tóc dài đã đổi thành ngắn, thì cô gần như giống với Giang Yêu Yêu xinh đẹp và quyến rũ trong quá khứ.

Giang Yêu Yêu luôn ngoan ngoãn với Cố Phóng cuối cùng đã quay trở lại.

"Dì, chú, mọi người đến rồi", Giang Bùi ở phòng khách tiếp đón một nhà Phó Hàn vào cửa.

Giang Yêu Yêu vừa đi đến nửa cầu thang, đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia, ánh mắt cô hướng lên trên, cuối cùng bắt gặp đôi mắt đang híp lại kia.

Ánh mắt hai người chạm nhau từ xa trong không trung.

Phó Hàn đứng dưới ngọn đèn trong phòng khách, ánh đèn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo lên người anh, cô không nhìn rõ ánh mắt của anh.

+

Phó Hàn nhướng mày, đang định nói gì đó thì đã thấy Giang Yêu Yêu hất cằm lên: "Quỷ xui xẻo"

Phó Hàn:"......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi