THIÊN SỦNG

"Sao em lại nói như vậy về Phó Hàn, lần này em ít nhiều đều nhờ có cậu ấy, thật sự phải cảm ơn cậu ấy nhiều."

Giọng nói của Giang Bùi truyền vào tai Giang Yêu Yêu, cô cúi đầu vén tóc, thở phào trong lòng, thiếu chút nữa là lộ tẩy rồi.

Tiếng động cơ ô tô đột nhiên vang lên, Giang Yêu Yêu ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen từ ga ra đi ra.

Người trong xe chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Giang Yêu Yêu qua kính xe.

Buổi tối, Giang Yêu Yêu nhìn không rõ bên trong xe, cô chỉ nhìn chằm chằm vào cửa sổ, trong lòng nhẹ nhàng nói: Chồng, chờ em với.



Cố Phóng đưa tay vặn ống đèn vào đúng vị trí, trong nháy mắt cả căn phòng bừng sáng, hắn lấy tay lau trán rồi cúi đầu.

Tô Lôi đang nhìn hắn đắm đuối với ánh mắt dịu dàng, trái tim Cố Phóng đột nhiên cảm thấy tê nhẹ trong lòng.

Hai người chỉ là nhìn nhau, một lát sau, Tô Lôi ho nhẹ một tiếng, hai má đỏ lên như mây ráng chiều, "A Phóng, anh nhìn cái gì, mau đi xuống đi, anh định đứng ở trên đó bao lâu?"

Cố Phóng lúc này mới nhận ra rằng hắn đã nhìn chằm chằm vào Tô Lôi từ nãy giờ. Nhận thấy nét ửng hồng trên khuôn mặt cô, hắn bước xuống ghế với nụ cười trên môi.

"Nhìn em kìa." Cố Phóng nói với giọng trêu đùa.

Tô Lôi liếc một cái, đưa khăn cho hắn, tùy ý hỏi: "Vậy em hay bạn gái anh đẹp hơn?"

Cố Phương dùng đầu ngón tay cầm khăn, đầu ngón tay chạm tới một mảnh mềm mại thần bí. Như ma xui quỷ khiến, hắn vươn tay về phía trước, nắm chặt những ngón tay mềm mại.

"Anh..." Tô Lôi càng đỏ mặt, cô cắn môi nhìn anh.

Cố Phóng dùng ngón tay siết chặt bàn tay trong lòng bàn tay của mình, khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Em trông rất đẹp."

Một lúc sau, Cố Phóng kéo Tô Lôi vào lòng. Cô cố gắng đẩy hắn ra, nhưng dễ dàng bị giam giữ trong vòng tay của hắn.

Khuôn mặt thanh tú của Giang Yêu Yêu hiện lên trong đầu Cố Phóng. Tô Lôi không bằng Giang Yêu Yêu về ngoại hình và khí chất, nhưng Tô Lôi là ánh trăng sáng trước đây của hắn, sự nuối tiếc vĩnh cửu trong lòng, và là kiểu người Cố Phóng luôn thích.

Thuần khiết và giản dị, một ví dụ hoàn hảo về một người vợ tốt.

Cố Phóng cúi đầu, Tô Lôi cũng đang nhìn hắn, ánh mắt cô dường như tràn đầy dịu dàng, như thể tất cả đều hướng về mình.

Cố Phóng không kìm được nữa liền hôn lên môi cô.

Khoảnh khắc môi chạm nhau, áo sơ mi của hắn bị nắm chặt, cánh tay khẽ run, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, cánh môi của người ở trong lòng hơi sưng lên, nhìn rất là câu dẫn.

Ngay khi Cố Phóng định tiến thêm một bước, Tô Lôi đã đẩy ra, cúi đầu run giọng nói: "Ngày mai anh đi lấy chứng nhận với cô ấy, cần gì phải trêu chọc em, em thích anh như thế nào cũng được nhưng không muốn làm tình nhân phá hoại tình cảm của người khác."

Vừa nói, nước mắt cô bắt đầu rơi, Cố Phóng lập tức ôm cô vào lòng an ủi: "Đừng khóc, anh sao có thể bằng lòng để em làm tình nhân, yên tâm, chờ anh đứng vững ở công ty sẽ cho em một lời giải thích thõa đáng."

Tô Lôi dựa vào ngực Cố Phóng, nghe được hắn lời nói, khóe môi hơi hơi mấp máy, ôm lấy hắn.

Bầu không khí ám muội tràn ngập trong phòng, chẳng mấy chốc, hai bóng người lại hợp lại với nhau.

-

Sáng sớm hôm sau, Cố Phóng ngồi trong xe xem thời gian, chính xác là 8 giờ 50 phút, hắn thở phào nhẹ nhõm, may mà nhà Tô Lôi chỉ cách nhà Giang Yêu Yêu mười phút đi xe.

Tuy rằng so với giờ đã hẹn ngày hôm qua có muộn một chút, nhưng hắn biết rõ Giang Yêu Yêu, chỉ cần hắn dỗ dành vài câu, nhất định sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi khởi động xe, trong mũi anh ngửi thấy một mùi hương hoa ngào ngạt, khóe môi cong lên không khỏi hừm nhẹ, nhấn ga lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

Bây giờ là giờ cao điểm vào buổi sáng nên bị tắc đường, mười phút đi đường tắc mất gần nửa tiếng, hắn đến khu biệt thự của Giang Yêu Yêu thì đã là chín giờ hai mươi. Vào lúc chuẩn bị lái xe vào trong khu biệt thự, điện thoại di động của hắn vang lên, chậm rãi cầm điện thoại lên, vừa thấy dãy số trên đó liền ấn Bluetooth kết nối, "Yêu Yêu, anh đang ở gần nhà em rồi, năm phút nữa anh sẽ đến. "

"Bây giờ là hơn chín giờ, và anh đã trễ 20 phút rồi. Từ nhà tôi đến Cục Dân Chính ít nhất phải lái xe bốn mươi phút. Cố Phóng, vì sao anh lại chậm trễ đối với những điều quan trọng như vậy? Đăng ký kết hôn đối với anh không có gì quan trọng sao?" 

Giọng nói của Giang Yêu Yêu ở bên kia bình tĩnh và thờ ơ khiến Cố Phóng không thể giải thích được, cảm thấy bối rối.

"Yêu Yêu, nghe anh giải thích" hắn kéo cà vạt ra, để lộ dấu môi hồng trên cổ áo sơ mi trắng.

Giang Yêu Yêu ở đầu dây bên kia nghe thấy lời này, nhếch khóe môi, vuốt ve nếp gấp của bộ đồ ngủ, châm chọc nói: "Anh không nhận ra rằng lần nào tôi cũng là người đợi anh đúng không?" 

Cô dừng lại, cười lạnh một tiếng: "Mười phút nữa không đến được thì không cần đến nữa." Nói xong, cô cúp điện thoại.

Ngay sau đó điện thoại rung lên, cô lập tức mở WeChat.

Bảo bối Kim Kim: [ Xe của anh ta sắp tới, cậu chờ tin vui của tớ nha.]

Giang Yêu Yêu sau khi xem tin nhắn đã trả lời ngay lập tức: [ An toàn là trên hết, ngàn vạn lần nhớ kỹ. ]

Bảo bối Kim Kim: [ Tớ biết mà, cậu yên tâm, xe của anh ta sắp tới. ]

Cố Phóng cúp điện thoại lập tức đạp ga đi qua ngã tư, con đường này có mấy khúc cua, ở khúc cua cuối cùng, một chiếc SUV màu trắng phía trước cách đó không xa đột nhiên dừng lại, hắn cũng lập tức giẫm lên chân phanh, dừng xe lại.

Vừa mở cửa muốn xuống xe nhìn một chút, liền nghe thấy một tiếng kêu lên.

Tay đang giữ cửa của Cố Phóng dừng chút, lập tức xuống xe đi vòng ra đầu xe nhìn xuống, một cô gái đội mũ ngư dân, đeo kính râm rơi xuống đất.

Cô gái từ dưới đất đứng dậy, dùng hai tay mò mẫm trên mặt đất, cuối cùng chạm vào cây gậy dò đường, hét lên: "A, cây gậy dò đường tôi mua mấy chục vạn ở nước ngoài đã bị tông gãy rồi đây này."

Cố Phóng nhìn cây gậy thô ráp trong tay cô gái, "..."

Mấy chục vạn? Bây giờ người ta xài đồ cổ làm gậy sao?

Cầm cây gậy bị gãy, cô gái từ dưới đất bò đứng lên, sờ động cơ ô tô, "Ngươi mau đền cho ta mấy chục vạn!"

Cố Phóng nhìn đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa, hắn cau mày rút ví tiền từ trong người ra, lấy ra hai tờ một trăm ném về phía cô gái.

"Mấy chục vạn? Tôi nghĩ cô thèm tiền đến điên rồi! Nếu không phải tôi có việc gấp, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!"

Hắn ném tiền xuống liền lên xe. Không đợi Cố Phóng khởi động xe, anh ta liền nhìn thấy một thân ảnh linh hoạt leo lên mui xe và đập vào cửa sổ xe: "Bớ làng nước ơi tên lái xe gây tai nạn muốn chạy trốn! Đánh chết hắn! Đánh hắn!" 

Cố Phóng vừa nghe thiếu chút nữa lên cơn đau tim, xuống xe ngay lập tức.

"Xong chưa? Nếu còn quậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!" Cố Phóng chỉ vào cô gái trên mui xe và tức giận nói.

Nghe lời, cô gái theo tầm mắt nhìn về phía Cố Phóng, qua lớp khẩu trang nhếch môi cười "Xong rồi." Nói xong, cô trượt xuống xe với tư thế khó tả.

Cố Phóng vẫn chỉ vào vị trí ban đầu, nhất thời không phản ứng lại, chỉ thấy cô gái từ trong túi lấy ra một thứ gì đó, kéo ra ba lần, trên mặt đất cắm một cây gậy dò đường dài.

"Ta hôm nay xui xẻo, hao tổn mấy chục vạn, bất quá ta từ trước tới nay vẫn luôn rộng lượng, cũng sẽ không dây dưa với ngươi." 

Nói xong, cô xoay người, vang lên tiếng cây gậy gõ xuống đất, và bóng dáng cô gái ngày càng xa dần.

Tay Cố Phóng vẫn treo lơ lửng trên không, một lúc lâu sau mới cay đắng chửi sau lưng cô gái: "Đồ điên." Vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông, hắn lập tức lấy nó ra khỏi túi áo vest nvà nhìn thấy tên trên đó. Cuộc gọi thoại được kết nối một cách nhanh chóng, Cố Phóng chưa kịp giải thích thì đã có một giọng nói lạnh lùng từ ống nghe truyền đến.

"Hai mươi phút đã qua, Cố Phóng."

Cố Phóng nắm chặt điện thoại và ngay lập tức giải thích: "Anh gặp phải một tên ăn vạ, anh sẽ đến ngay..."

"Không, tôi đã đợi đủ rồi, tôi muốn chia tay với anh, Cố Phóng."



4 giờ chiều, Phó Hàn bước ra khỏi phòng phẫu thuật sau gần mười tiếng phẫu thuật từ 7 giờ sáng. Sau khi thay quần áo, anh từ phòng mổ lên tầng trên.

Anh đi đến bàn trong văn phòng y tế và ngồi xuống.

Chỉ có Trần Viễn ở trong phòng y tế, và khi nhìn thấy Phó Hàn bước vào, anh ấy lập tức mỉm cười chào đón.

"Người vợ xinh đẹp của cậu đâu? Sao sau khi thấy cô ấy một lần liền cũng không gặp nữa? Cậu cũng ít có ác ha, kết hôn cũng chưa cho lão Triệu và anh uống rượu mừng đâu đó"

Lần trước Giang Yêu Yêu nằm phòng bệnh đơn, lúc đó Trần Viễn cũng đang nghỉ phép nên không gặp cô, duy nhất một lần gặp cô khi cô đến tìm Phó Hàn lần đó.

Phó Hàn không nói gì, ánh mắt anh chuyển đến tờ lịch trên bàn, hai chữ "Thứ Hai" to màu đỏ nổi bật đập vào mắt anh.

Anh mím môi dưới, quay đầu nhìn Trần Viễn, lạnh lùng nói: "Để em nói một lần cuối, cô ấy không phải vợ em."

"Sao lại như thế được? Cậu nói xạo, rõ ràng lần trước cô ấy nũng nịu kêu cậu là chồng yêu"

"Em nói không phải." Phó Hàn đột nhiên trầm giọng xuống, dưới lớp kính ánh mắt tràn đầy cảm khái.

Trần Viễn bị ánh mắt của anh làm cho sửng sốt, "Nếu không phải thì thôi, làm gì hung dữ như vậy. Tối nay cùng tôi đi xem mắt đi, lão Triệu giới thiệu cho tôi một cô gái là nhà thiết kế, bạn thân của cô ấy muốn đến cùng, nghe nói rất đẹp, chúng ta cùng đi."

Phó Hàn đang định từ chối thì nghe thấy giọng nói từ cửa gọi anh, "Bác sĩ Phó, có người đang tìm anh"

Phó Hàn giương mắt lên.

Đó là một y tá trẻ.

"Hôm nay là người nhà bệnh nhân đến tiến hành xác nhận phẫu thuật sao?" Phó Hàn lập tức từ trên ghế đứng lên.

Y tá ngoài cửa nở nụ cười mập mờ nói với anh: "Không, bác sĩ Phó, người tìm anh là vợ anh."

Phó Hàn khựng lại, liền nhìn thấy một bóng người màu đỏ từ cửa đi vào.

Hai ánh mắt chạm vào nhau trên không trung.

Giang Yêu Yêu mặc váy màu đỏ đang đứng ở cửa, trên mặt cô nở nụ cười, nhưng vừa cười xong liền lập tức thu hồi, sau đó hất cằm lên, "Hứ, quỷ đen đủi, lời anh nói còn giữ không?"

Phó Hàn liếc nhìn khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt lấp lánh kia, "Ý cô là gì?"

Giang Yêu Yêu hất cằm lên cao hơn, giọng điệu nuông chiều nói: "Là khi nào em hồi phục thì em sẽ được lấy anh làm chồng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi