THIÊN SỦNG

Anh đứng trên bậc thềm, ánh nắng rám vàng làm nổi bật những đường nét sâu thẳm trên khuôn mặt anh, và ngay cả đôi mắt thường ngày lạnh lùng của anh cũng cảm thấy có chút ấm áp.

Giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng cảm xúc hình như có chút khác.

"Yêu Yêu?" Anh nhẹ giọng gọi.

Giang Yêu Yêu ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ, giống như anh vẫn luôn gọi như vậy, nhưng hình như đã lâu không nghe thấy.

Phó Hàn dùng ngón tay cái vuốt ve cổ tay vài cái, nhướng mày, "Không muốn ăn sao? Vậy thì quên đi."

"Muốn ăn, sao mà quên đi được!" Nghe vậy, Giang Yêu Yêu lập tức nắm lấy tay anh.

Đáy mắt Phó Hàn hiện lên ý cười.

Giang Yêu Yêu nói xong, cô cảm thấy có chút xấu hổ, trừng mắt nhìn anh và bồi thêm một câu: "Em chỉ muốn đáp lại bữa ăn tối qua, em không phải thực sự muốn mời anh ăn đâu đấy." 

Phó Hàn đi xuống cầu thang mà không nói một lời, ánh mắt nhẹ đảo qua khuôn mặt của cô, "Ừm, không phải do em, là do tôi muốn ăn." 

Giang Yêu Yêu không ngờ anh lại nói như vậy, khóe miệng nhịn không được cong lên, cô hất cằm, "Nếu anh muốn ăn nhiều như vậy, vậy em đành miễn cưỡng mời anh đi ăn."

Phó Hàn trịnh trọng gật đầu, "Kia thật sự làm em khó xử rồi."

Nói là miễn cưỡng nhưng hạnh phúc đều đem viết lên trên khuôn mặt của cô.

"Không sao, đi thôi, em đã đặt chỗ rồi."

Giang Yêu Yêu kéo Phó Hàn, đang định rời đi thì đột nhiên nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Trần Viễn đang giả vờ chăm chú nhìn tài liệu nhưng thực chất đang hướng về phía này.

Giang Yêu Yêu cong mắt vẫy vẫy tay với bọn họ, "Hai chúng tôi đi trước, lần sau nếu có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm nhé, hẹn gặp lại."

Mấy người ánh mắt sáng ngời nhìn qua, cùng nhau kêu lên: "Oa."

Trần Viễn tốt xấu gì thì cũng đã gặp qua Giang Yêu Yêu vài lần, đối với vẻ mặt của cô thì anh cũng có chút sức chống cự lại, anh vẫy tay cười nói: "Có cơ hội, ngày nào có cơ hội thì tôi đều rảnh rỗi. Ngày nào cũng được, Yêu Yêu, mọi người chờ em đấy nha."

Giang Yêu Yêu lại cười, vừa định đáp lại Trần Viễn, cổ tay liền bị kéo một chút, cô cúi đầu nhìn, Phúc Hàn tay từ trên cổ tay của cô trượt xuống, sau đó lấy tay che tầm nhìn của cô, kéo người cô quay lại.

Những vết chai mỏng trong lòng bàn tay, đem lời vừa định nói của cô nuốt trở vào lại.

Từ từ ngẩng đầu nhìn Phó Hàn, anh lùi về phía mình, sau đó quay đầu lại liếc nhẹ Trần Viễn một cái.

"Không rảnh."

Thanh âm lạnh lùng truyền vào tai của Trần Viễn.

Sau đó, anh nhìn Phó Hàn che chắn Giang Yêu Yêu bằng cơ thể to lớn của mình rồi biến mất khỏi tầm nhìn của anh.

Anh ta bĩu môi phun trào: "Tôi đã sớm biết tiểu tử này giả bộ, nhìn cậu ta khẩn trương đi, nhìn có hai lần đã không đành lòng, ghen tị a!" 

Nói xong lập tức cười tủm tỉm túm lấy mấy người bên cạnh: "Tôi đã nói cái gì vậy ta, Trần Viễn tôi, đã cá thì mấy người sẽ thua thảm hại. Thấy không, không có nhà sư thánh thiện nào trở lại cuộc sống cư sĩ cả, mọi người sẽ phải thay phiên nhau mời tôi ăn tối trong tuần này đó nha."

Những người khác tặc lưỡi với nhau.

"Chậc chậc chậc chậc, ai có thể nghĩ tới a, ngươi xem, lão Phó mặc dù đẹp trai, nhưng lạnh lùng như lão đều chỉ đuổi mấy em gái chạy đi thôi."

"Đúng vậy, nếu không thì làm sao có cái biệt danh thánh tăng kia, nãy cô có thấy không, lão Phó cười đó."

"Thấy rồi, này đúng thật là thấy cây vạn tuế nở hoa mà." 

"....."

Trần Viễn liếc nhìn mấy người một cái, thúc giục: "Được rồi, đừng nói về cậu ta nữa, hôm nay tất cả mọi người phải tìm ra ai sẽ là người có vinh hạnh mời tôi đi ăn đầu tiên nào."

- ------

Giang Yêu Yêu đặt bàn ở một nhà hàng Quảng Đông lâu đời, cô nhớ rằng Phó Hàn rất thích đồ ăn của nhà hàng này.

Cửa hàng này không có phòng riêng, khung cảnh giống quán ăn bình thường hơn, nhưng hương vị chân thực lại khó quên, mở đã lâu nên ngày nào cũng có nhiều khách.

Hai người tới nhà hàng cũng đã đến giờ ăn tối, nhà hàng đông đúc, xung quanh có chút ồn ào nhưng lại mười phần vui vẻ.

Giang Yêu Yêu từ khi còn nhỏ đã thích những nơi sôi động, âm thanh của những người nói chuyện xung quanh khiến cô cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.

Chỉ vào vị trí cạnh bức tường cách đó không xa, cô nhìn về phía Phó Hàn, "Chỗ ngồi ở bên kia."

Nhìn đến Phó Hàn có hơi nhíu mày, cô có kỳ quái nói: "Anh thích nhà hàng này phải không? Em nhớ không nhầm chứ?"

Bên tai Phó Hàn là tiếng giọng nói ầm ĩ, nhà hàng đầy bàn, người ngồi khắp nơi, so với mấy năm trước cũng không có gì thay đổi, anh dừng một chút, mày giãn ra nói: "Đúng vậy, chính là nhà hàng này." 

Giang Yêu Yêu lập tức cong mắt lên, "Vậy mau tới chỗ ngồi đi."

Nói xong liền một mình bước nhanh đi đến chỗ ngồi đã đặt trước.

Phó Hàn nhìn bóng lưng của Yêu Yêu, bởi vì cô đi nhanh, quần soóc có chút đung đưa, ánh mắt anh nhìn theo cô.

Bàn ăn rất nhỏ, hai người ngồi đối diện nhau, Giang Yêu Yêu ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn anh, "Ngỗng quay, bánh bao thịt nướng, xíu mại khô, heo sữa quay kiểu Quảng Đông, hàu nướng. Đây là những gì em đã đặt trước khi chúng ta đến đây, anh có muốn gọi thêm gì nữa không?"

Thật tuyệt, những món anh ấy thích ăn, cô cũng thích ăn.

Phó Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trầm ngâm lắc đầu, "Không cần, mấy thứ này cũng được."

Anh đối với đồ ăn không có yêu cầu cao, đừng quá dầu mỡ thì có thể ăn cái gì cũng được.

Nghe vậy, Giang Yêu Yêu ngay lập tức bấm gọi món ăn đã đặt trước bằng điện thoại di động của cô.

Vì món ăn đã gọi trước nên dọn ra rất nhanh, mười phút sau các món ăn đã sẵn sàng. Giang Yêu Yêu nhìn món ăn trên bàn đã bắt đầu chảy nước miếng, mím môi dưới đẩy đĩa heo sữa quay về phía Phó Hàn, "Anh ăn cái này đi."

Cô nhớ, lần nào đến quán này Phó Hàn cũng gọi món này, heo sữa quay là món đặc trưng của quán này và cũng là món khoái khẩu của anh ấy.

Nhìn thấy heo sữa quay đầy dầu mỡ vàng óng, cô mím môi dưới nuốt nước bọt, sau đó đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt Phó Hàn, "Ăn đi."

Phó Hàn nhìn thịt heo béo ngậy dầu mỡ trước mặt, "..."

Anh rất ít khi ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ như vậy.

Anh đang định nói gì đó thì nghe thấy "Ai nha" một tiếng, anh ngước mắt lên. Giang Yêu Yêu đang nhíu mày, một tay xoa xoa lưng, ngồi sau lưng anh là một người đàn ông mập mạp chừng bốn mươi tuổi, anh ta có chút xấu hổ nói: "Tôi... Xin lỗi."

"Không có việc gì." Giang Yêu Yêu thấp giọng đáp.

Lúc này người và ghế gần như dính chặt vào nhau, thường xuyên xảy ra va chạm.

Giang Yêu Yêu vừa rồi còn ngồi trên lưng ghế, người phía sau vừa kéo ghế vừa vặn đụng vào lưng cô.

"Em không sao chứ?" Phó Hàn híp mắt nhìn về phía kia.

Giang Yêu Yêu đưa tay xoa xoa phần lưng nơi va chạm, lắc lắc đầu, "Không sao, mau ăn đi." 

Vừa dứt lời, lưng ghế lại đẩy vào, thân thể cô đột nhiên nghiêng về phía trước, thậm chí còn ép tay vào bàn, cô cau mày quay đầu lại, người ngồi sau giơ tay nói: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."

Một vài người trong bàn chọc ghẹo người đàn ông: " Anh lớn quá, sẽ đè chết cô gái nhỏ mất."

Người đàn ông ngượng ngùng gãi đầu.

Giang Yêu Yêu không nói gì, dù sao người ta cũng không phải là cố ý. Cô vừa xoay người muốn kéo ghế tiến lên một chút, nhưng tầm nhìn liền tối sầm lại, nhìn thấy Phó Hàn đi tới bên cạnh, thấp giọng nói cô: "Em qua ngồi bên kia đi."

Thấy không có người ở phía sau vị trí của Phó Hàn ban nãy, Giang Yêu Yêu nghĩ nghĩ, nhưng nhìn dáng người cao lớn của anh ấy, ngồi ở chỗ như này sẽ càng không thoải mái, cô lập tức lắc đầu, "Em ngồi ở đây cũng được." 

Vừa dứt lời, lưng lại bị đẩy vào, nhưng lần này không chạm vào lưng ghế cứng rắn, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy quai hàm bén nhọn của một người đàn ông.

Phó Hàn vòng tay ra sau lưng, chống tay vào thành ghế sau, cơ bắp trên cánh tay căng ra vì hành động này.

Anh ấy đang ở rất gần.

Nó gần đến mức cô ngửi thấy mùi hương làm mát độc đáo của anh hòa với nước khử trùng.

Thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của anh, trên mặt đột nhiên nóng lên, cô đưa tay để ở bên tai "Khụ" một tiếng: "Anh mau ngồi xuống ăn đi..."

- -----

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi