THIÊN TÀI CUỒNG PHI

Lúc này ở đại sảnh hộ quốc phủ tướng quân, Bắc Ảnh Thần để hai tay sau lưng, áo trắng phiêu nhiên, thần sắc ngưng trọng, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua mấy người trước mặt. Mà trong đó đương nhiên có Bắc Ảnh Đồi và Bắc Ảnh Dương , còn hai người chính là người của gia tộc kia.

“Thiếu chủ, ta cho người cơ hội cuối cùng có nguyện ý theo ta về gia tộc hay không? Nếu người nhất định không chịu đừng trách ta thủ hạ không lưu tình!” Bắc Ảnh Thiên nắm chuôi kiếm trong tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn Bắc Ảnh Thần ra tối hậu thư, y thật cẩn thận quan sát hành động Bắc Ảnh Thần, thanh kiếm trong tay lại rút ra thêm một đoạn nữa.

Từ đầu đến cuối Bắc Ảnh Thần đều trầm mặc không nói, cặp mắt thâm thuý không ai có thể hiểu được lòng hắn đang nghĩ gì.

“Tướng quân…” Lăng đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào bốn người kia, tay cầm kiếm không khỏi siết chặt thể hiện hắn đang khẩn trương đến độ nào.

Những người này là ai? Tại sao lại tới đây? Muốn đưa tường quân đi đâu? Nếu tướng quân đi rồi thì phu nhân và tiểu thư phải làm sao? Mặc dù chỉ ở chung năm năm ngắn ngủi nhưng hắn rất thích phu nhân ôn nhu như nước và tiểu thư xinh đẹp hơn hoa kia.

Bắc Ảnh Thần nắm chặt nắm đấm, thật lâu sâu cũng ra quyết định nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì một âm thanh bá đạo từ phía sau truyền tới.

“Thật đúng là chuyện cười mà, chỉ bằng các ngươi lại muốn đem cha dượng của Dạ Nhược Ly ta đi? Hôm nay trừ phi ta chết, nếu không các ngươi ai cũng đừng hòng chia rẽ gia đình ta!”

“Tiểu Ly nhi, con…” Thân thể Bắc Ảnh Thần run lên, hắn chậm rãi xoay người hướng về phía thiếu nữ, yết hầu nhấp nhô,há hốc miệng không thôi, cuối cùng phát ra tiếng thở dài: “Tiểu Ly nhi, ta không muốn liên luỵ đến con và Hinh nhi.”

Nắng sớm chiếu vào người thiếu nữ, bộ xiêm y trắng như tuyết, bên hông buộc đai lưng màu trắng, tóc đen như mượt lười biếng sau về phía sau vai theo gió giương nhẹ. Thiếu nữ tuyệt sắc như vậy đúng là hiếm thấy, nhưng điều nổi bật nhất chính là ánh mắt ngạo nghễ, xem thường thiên hạ kia.

“Cha dượng, lúc đầu người muốn cùng mẫu thân con yêu thương chăm sóc con, người chính là thân nhân của con, hơn nữa năm năm trước là người đem ta và mẫu thân cứu ra hố lửa, hiện tại năm năm sau đến lượt con bảo vệ người.” Ánh mắt Dạ Nhược Ly dần trở nên nhu hoà,sau đó nhìn về bốn người kia, ánh mắt lại nổi lên một tầng kiên định: “Ta nói rồi, trừ phi ta chết, bằng không các ngươi ai cũng đừng mơ mang cha dượng ta đi!”

Gương mặt của thiếu nữ trước mắt vẫn chưa thoát khỏi nét ngây thơ nhưng con mắt rất có thần, toát ra vẻ kiên định không khỏi làm lung lay ý chí của mọi người.

“Ha ha” Nghe vậy, Bắc Ảnh Đồi lập tức ngửa cổ cười to, nụ cười kia tràn ngập sự mỉa mai, phảng phất như Dạ Nhược Ly đang kể một câu chuyện cười vậy: “Ngươi nghĩ bản thân ngươi là ai? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám nói chuyện này với lão phu? Nếu ngươi đã muốn chết như thế, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”

Bàn tay toả ra hào quang màu vàng, Bắc Ảnh Đồi nhanh chóng đánh về phía Dạ Nhược Ly, hắn có thể tưởng tượng ra thiếu nữ này nát như tương như thế nào.

“Tiểu Ly nhi, coi chừng!”

Sắc mặt Bắc Ảnh Thần trắng bệch, giờ phút này, hắn cũng không kịp suy nghĩ đến cái gì chỉ vội vàng ôm Dạ Nhược Ly vào lòng rồi xoay lưng mình về phía Bắc Ảnh Đồi.

“Thiếu chủ!”

Bắc Ảnh Đồi và Bắc Ảnh Dương cả kinh, không ai có thể ngờ Bắc Ảnh Thần lại làm như thế, nhưng mà quyền cước đã tung ra không thể thu hồi lại được nữa.

“Cha dượng, con nói rồi mà, về sau con sẽ bảo vệ người.” Dạ Nhược Ly nắm chặt nắm đấm, chậm rãi ngẩng đầu, bàn tay dùng sức đẩy về phía trước, Bắc ảnh Thần lập tức bị đẩy ra, Bắc Ảnh Thần đang kinh ngạc vì sao Dạ Nhược Ly lại có khí lực lớn như thế thì nắm đấm của Bắc Ảnh Đồi đã trùng trùng điệp điệp tiến tới sau lưng Dạ Nhược Ly.

“Phốc!”

Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Dạ Nhược Ly tái nhợt, nàng lau lau dưới khoé miệng quay người lại, nở nụ cười trào phúng: “Công kích của ngươi chỉ có uy lực như vậy thôi sao?”

Kỳ thật trước khi tới đây Dạ Nhược Ly đã nuốt một viên đan dược tăng cường phòng ngự, nếu không một quyền kia đánh xuống không chết thì cũng bị trọng thương. Vừa rồi nếu không chắc chắn nàng cũng sẽ không dùng thân thể để đỡ một đòn như vậy.

“Cái gì? Điều này sao có thể?” Bắc Ảnh Đồi lùi lại mấy bước, gương mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly.

Tuy không tung ra hết sức lực nhưng cũng được năm phần, thế nhưng nàng ta chỉ phun ra một ngụm máu?

“Xem ra là ta đã xem thường ngươi rồi!” Bắc Ảnh Đồi nở nụ cười lạnh,con ngươi tản ra tia âm lãnh rợn người: “Bất quá cuối cùng thì ngươi cũng phải chết! Nhớ kĩ nếu có kiếp sau ngàn vạn lần đừng có đối địch với lão phu, nếu không kết cục lại lặp lại lần nữa đấy!”

“Khục khục” Dạ Nhược Ly ho khan hai tiếng, nhổ ngụm máu ra lau lau miệng mới nhìn vào Bắc Ảnh Đồi, thần sắc thuỷ chung không đổi, bất kể thực lực nàng như thế nào chỉ việc nguy hiểm gần kề mà không hoảng loạn làm những người khác có chút tán thưởng.

“Lại là hai lão đầu nhà các ngươi, các ngươi còn nhớ không vậy, lão tử đã cảnh cáo các ngươi rồi, đừng có tới đây quấy rối nữa, con mẹ các ngươi không nghe lời lão tử nói sao? Thực sự con mẹ nó coi thường Huyền thú trong rừng rậm Huyền thú? Hôm nay lão tử không hảo hảo dạy dỗ các ngươi mới được!”

Đột nhiên, một tiếng hét lớn từ phía sau truyền tới, mọi người đều ngẩn ngơ nhìn liền thấy hai nam nhân mặc hắc y bước vào.

Người vừa nói là một nam nhân có thân hình thô kệch, nam nhân kia đang tràn đầy phẫn nộ tiến tới, bất ngờ bên cạnh có mộ cánh tay vươn ra, nắm lấy nam nhân kia thật chặt: “Ngũ đệ, đừng xúc động!”

Một bộ áo đen che kín cả người còn lại, che luôn cả những biểu hiện trên mặt hắn, Huyền Báo buông tay Huyền Ưng ra, đôi mắt nhìn về phía hai ngươi kia nói: “Các ngươi là người của gia tộc kia?”

Nghe những lời ấy, lão giả tóc bạc đứng bên trái giương giương con mắt, nhàn nhạt lướt qua Huyền Ưng: “Chắc hẳn các ngươi chính là Huyền thú ở rừng rậm Huyền thú Thú Vương? Từ lúc nào mà Huyền thú bắt đầu quản việc bên ngoài vậy? Lão phu khuyên nhị vị một câu không nên quản việc không đâu cũng đừng quản quá nhiều, nếu không cho dù là hoàng thú của các ngươi tới cũng không bảo vệ được các ngươi đâu.”

Huyền Báo cười khổ một tiếng, Dạ Nhược Ly chưa bao giờ nói với bọn hắn phải đối mặt với cường địch như vậy, ngoài gia tộc Bắc Ảnh còn có một gia tộc hỗ trợ kia nữa.

“Huyền Báo,” Dạ Nhược Ly khẽ chau mày, trầm tư trong giây lát, từ trong nhẫn Huyền Linh lấy ra một bình sứ ném về phía Huyền Báo, nói: “Không chắc chắn là phải ba năm, lần trước các ngươi đã giúp ta đây là đồ ta đáp ứng với ngươi, thực lực của các ngươi không có cách nào chống lại được bốn người kia, các ngươi vẫn là nên rời khỏi nơi này.”

Đón lấy bình ngọc Huyền Báo ngạc nhiên nhìn Dạ Nhược Ly không thể ngờ rằng trong giây phút này nàng ta lại có quyết định như vậy.

Huyền Ưng cũng vô cùng khiếp sợ sau đó nhanh chóng khôi phục tâm trạng, bước nhanh tới phía trước đứng ngăn trước mặt Dạ Nhược Ly: “Từ trước đến giờ lão tử là người trọng lời hứa, đã đáp ứng ba năm thì nhất định có thể bảo vệ tốt cho ngươi trong ba năm, nếu thấy nguy hiểm liền bỏ chạy truyền đến rừng rậm Huyền thú lão tử lấy gì để quản lý thuộc hạ đây?”

“Ngũ đệ…”Huyền Báo nao nao, đã đạt được đan dược thương thế của hắn có thể chữa khỏi rồi, cũng không cần phải xem vào cuộc chiến này, nhưng….

“Ngũ đệ nói không sai, Huyền thú chúng ta khác biệt với con người là vì chúng ta đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho dù có trả giá bằng tính mạng cũng sẽ không huỷ.”

Dạ Nhược Ly nở nụ cười vui mừng, hai tên Huyền thú này không làm nàng thất vọng, nhưng mà lần này nàng không nắm chắc cơ hội có thể thoát thân cho nên hành động vừa rồi không hề có ý thăm dò. Cho dù Dạ Nhược Ly nàng không phải là người tốt nhưng cũng không muốn làm liên luỵ người vô tội.

“Hừ, nếu các ngươi muốn chết lão phu có thể đưa tiễn các ngươi một đoạn đường!” Bắc Ảnh Đồi hừ lạnh một tiếng, một tầng hào quang màu vàng lại bao phủ nắm đấm, ngay sau đó mấy người khác cũng xuất ra binh khí bao vậy huynh đệ Huyền Báo. Bởi vì Huyền Báo và Huyền Ưng thuộc về rừng rậm Huyền thú nên bọn hắn cũng không cần phải cố kị điều gì.

“Lục trưởng lão, hai Huyền thú này chúng ta sẽ đối phó, ngươi hãy giáo huấn xú nha đầu càn quấy kia thật mạnh tay vào, nhớ kĩ lưu lại một mạng là được.” Bắc Ảnh Dương ép hai thú về phía sau, hướng về phía Dạ Nhược Ly và Bắc Ảnh Đồi phân phó một tiếng.

Cười âm hiểm, Bắc Ảnh Đồi bước về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt xoẹt qua hàn ý: “Xú nha đầu, lão phu sẽ cho ngươi biết đắc tội với lão phu sẽ có kết cục như thế nào!”

“Tiểu Ly nhi!”

Nội tâm Bắc Ảnh Thần đau xót, nhanh chân chạy về phía Dạ Nhược Ly nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm hơn Bắc Ảnh Đồi.

“Oanh!”

Nắm đấm uy lực bay tới lồng ngực Dạ Nhược Ly, lập tức thân thể nàng như diều đứt dây, bay ra ngoài đụng vào góc tường thật mạnh rồi một dòng máu trào ra ở dưới thân thể nàng, nở ra một đoá huyết hoa xinh đẹp.

Lần này không phải là nàng không né mà căn bản là né không kịp. Thực lực, quả nhiên là thực lực chưa đủ mạnh, nếu như nàng có thực lực của kiếp trước sao có thể bị ức hiếp như thế này?

“Tiểu Ly nhi!”

“Tiểu thư!”

Bắc Ảnh Thần và Lăng đồng thời hô to, chợt thấy Bắc Ảnh Đồi đang đến gần Dạ Nhược Ly, thần sắc Bắc Ảnh Thần biến đổi: “Dừng tay! Ta theo các ngươi trở về nhưng không được phép tổn thương nàng nữa,nếu không ta không ngại vĩnh viễn không về nơi đó nữa!”

Bước chân đột ngột dừng lại, Bắc Ảnh Đồi lạnh lùng nhìn Dạ Nhược Ly, không khỏi nở nụ cười mỉa mai, một chưởng kia của mình chắc chắn đã lấy nửa mạng nàng ta.

“Đi thôi!”

Bắc Ảnh Thần đã ra quyết định, Bắc Ảnh Dương và hai người kia cũng không dây dưa với huynh đệ Huyền Báo nữa, quay người về phía Bắc Ảnh Thần, về phần Dạ Nhược Ly bọn hắn cũng chỉ liếc nhìn qua một cái.

“Tướng quân, người thật sự phải rời đi?”

Bên tai truyền tới thanh âm của Lăng, Bắc Ảnh Thần làm như không chú ý, hai tay nắm chặt, đau lòng nhìn thiếu nữ bị quăng ở góc tường, tầm mắt bắt buộc thu lại theo bốn người kia bước ra khỏi phủ tướng quân.

Sau khi năm người kia sắp bước đến cửa, đột nhiên có luồng khí tức cực nòng từ phía sau đánh tới, theo sau đó là một thanh âm lạnh như băng; “Ta còn chưa chết, ai cho phép các ngươi rời đi?”

Mọi người quay đầu lại sau đó há hốc miệng đầy khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt, mặt mũi ai cũng ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Chỉ thấy thiếu nữ kia chậm rãi dựa vào tường từ từ đứng dậy, trên người bốc lên hoả diễm, tóc đen theo ngọn lửa mà đong đưa, cảm giác vô cùng hoa lệ, mà sau lưng thiếu nữ tựa hồ như có đôi cánh hoả diễm, ngay cả phủ tướng quân nhiệt độ đang dần nóng lên.

Mọi người chưa kịp hoàn hồn thì trên người Dạ Nhược Ly truyền tới thanh âm tàn khốc: “Là tên hỗn đản nào dám làm chủ nhân lão tử bị thương? Muốn chết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi