THIÊN TÀI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ TRÊU ĐÙA

Nữ nhân mà ngay cả Vương gia cũng xem thường, bọn họ sẽ càng không tôn trọng.

Vương gia muốn nâng Nam Cung phu nhân làm chủ mẫu, muốn nàng ta quản lí gia đình chính là đang trá hình tước đi quyền lực của Vương phi, bọn họ thân là nô tài, đương nhiên phải biết gió chiều nào xoay chiều ấy, thuận theo ý của Nam Cung phu nhân.

Đương nhiên bọn họ cũng chưa từng quy thuận Vương phi.

Vân Nhược Linh nghe được những lời này, càng tức ói máu.

Sở Diệp Hàn muốn nâng Nam Cung Nguyệt lên làm chủ mẫu? Muốn Nam Cung Nguyệt quản lý nhà cửa?

Vậy sau này nàng ở Vương Phủ này, còn có thể sống yên ổn sao?

Tuy rằng nàng rất ghét cái Vương Phủ này, nhưng ngày nào nàng còn ở đây thì nơi này vẫn là của nàng, không chấp nhận được người khác chen vào.

Nhưng mà, một Vương phi ngay cả muốn một miếng vải thưa cũng không được như nàng thì muốn quản lí cả Vương Phủ là một chuyện không dễ dàng gì.

Thấy Vân Nhược Linh vẫn không muốn đi, Dung ma ma lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nương nương, lão nô khuyên người không nên chống đối với Vương gia, hôm nay người đã chọc Nam Cung phu nhân khiến tâm trạng của phu nhân không được tốt, người đi hầu hạ nàng ta thì phu nhân mới tha thứ cho người, nô tài chỉ khuyên tới đây, nương nương tự biết mà làm đi.”

Nói xong, Dung ma ma liền đi, Vân Nhược Linh nâng mắt, lạnh lùng nhìn bà ta: “Đứng lại! Một nô tài như ngươi sao lại dám ăn nói với chủ tử như vậy

Dung ma ma sửng sốt, xoay người cười khẩy: “Xin lỗi nương nương, Vương gia mới là chủ tử của lão nô.”

Ý nói rằng nàng không phải.

Vân Nhược Linh cũng lạnh lùng cười, nói: “Ta là chính thê của Vương gia, là Ly Vương phi được hoàng thượng khâm điểm, cũng là chủ tử của ngươi, vừa nãy ngươi nói năng vô lễ, không tôn trọng ta, vậy thì hôm nay ta sẽ dạy dỗ lại quy củ cho ngươi, quỳ xuống!”

Dung ma ma sững sờ: “Tại sao ta lại phải quỳ? Vương gia đã nói, trong vương phủ này chỉ có ngài mới có thể trừng trị bọn ta.”

“Điêu nô nhà ngươi được lắm, ý của ngươi là bổn Vương phi không thể trừng trị được một nô tài như ngươi? Được thôi, ngươi không quỳ vậy thì bổn Vương phi sẽ không đi hầu hạ Vương gia, đến lúc đó nếu như hắn hỏi đến thì ta sẽ nói là do ngươi đã chọc giận ta cho nên ta mới không muốn qua đó, để ta xem ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm này hay không!” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.

Nghe Vân Nhược Linh nói vậy, sắc mặt Dung ma ma liền trắng bệch.

Bà ta đến kêu Vương phi qua đó, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ thì Vương gia nhất định sẽ nổi giận.

Chọc giận Vương gia thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.

Tính cách Vương gia tàn nhẫn vô tình, không quan tâm tới ai, chắc chắn sẽ không thèm để ý đến bọn họ.

Nghĩ đến đây, bà ta cắn chặt răng, vẻ mặt oan ức quỳ trên đất: “Được, lão nô quỳ, vẫn mong nương nương mau qua đó, nếu như đến trễ cũng đừng đổ tội lên người lão nô.”

“Ta chưa trở về thì ngươi cũng không được đứng lên, Thu nhi, trông chừng bà ta, nếu như bà ta dám đứng lên giữa chừng thì em cứ nói cho ta biết, ta sẽ trừng phạt bà ta theo gia pháp.”

“Vâng nương nương.” Thu nhi nhanh nhẹn trả lời.

Cô bé ngưỡng mộ nhìn Vương phi, chỉ cảm thấy lúc này Vương phi thật ngầu, lúc trước đều là Dung ma ma bắt nạt bọn họ, không ngờ bây giờ Vương phi lại trở nên lợi hại như vậy, lại có thể trị được Dung ma ma.

Nhưng mà, trong lòng cô bé vẫn còn rất sợ bà già nham hiểm như Dung ma ma, sợ bà ta sẽ báo thù, dù sao bà già này cũng không dễ chọc vào.



Sau khi Vân Nhược Linh nói xong, liền đi theo tiểu nha hoàn mà Dung ma ma đem theo, đi về phía Tinh Thần Các.

Đang đi được nửa đường, Vân Nhược Linh đột nhiên thấy trên tường của Vương Phủ có rất nhiều cờ của nước Sở, trên ấn có khắc hoa văn con rồng uốn lượn trên mây của nước Sở, tương đương với quốc kỳ hiện nay.

Đột nhiên nàng lay động, dặn dò với tiểu nha hoàn ở kế bên: “Đi lấy vài lá cờ qua đây cho ta.”

“Nương nương, người cần cờ để làm gì?” Tiểu nha hoàn khó hiểu hỏi.

Vân Nhược Linh nhướng lông mày: “Đương nhiên là cổ vũ cho Vương gia của các ngươi rồi.”

“…” Tiểu nha hoàn giật giật khóe miệng không nói gì.

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi