THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

Chương 24: Phù Dung yến (một) Editor: Hân Nghiên Một chiếc xe ngựa từ từ chạy trên đường, cuối cùng dừng ở trước cửa Quỳnh Hoa Lâu…

Được tướng quân dặn dò, sợ Đại tiểu thư gặp chuyện không may, Hà quản gia cố ý mang theo mấy tên thị vệ phủ tướng quân đến đây hộ vệ, đi theo còn có nha hoàn Tiểu Thúy bên cạnh Vân phu nhân.

“Đại tiểu thư, đến Quỳnh Hoa Lâu rồi.”

Không nghe được người trong nghe ngựa đáp lại, Hà quản gia hô mấy tiếng, vẫn không có động tĩnh.

Hà quản gia đang muốn vén rèm lên ngó nhìn, thì lúc này, có mấy tiểu thư quan gia đi tới, trong đó có người nhận ra Hà quản gia của phủ tướng quân, chỉ chỏ về phía xe ngựa.

“Đây không phải là xe ngựa phủ tướng quân sao? Nghe nói tối nay Đại tiểu thư Vân gia cũng tới tham gia Phù Dung yến này, chẳng lẽ ngồi bên trong xe ngựa đúng là Vân đại tiểu thư Vân Khê?”

“Nhất định rồi! Các ngươi không có nghe nói sao? Nhị tiểu thư Vân gia theo mẹ trở về Thần tướng phủ, nghe nói hai tỷ muội hãm hại lẫn nhau, dự luận đều náo nhiệt bàn về vấn đề này, hiện tại hai mẹ con Nhị tiểu thư ở phủ tướng quân đã không còn chỗ dung thân nữa.”

“Vân Khê làm sao ác độc như vậy, mới vừa trở về, đã đem Nhị phu nhân cùng muội muội đuổi ra khỏi phủ tướng quân, cũng quá kỳ cục rồi.”

“Ghê tởm hơn chính là, Vân Khê còn bôi nhọ Mạnh Dao, nói Mạnh Dao nửa đường phái sát thủ đuổi giết nàng. Các ngươi thử nghĩ xem, ngày thường ở chung một chỗ với Mạnh Dao, nàng là một người ngoan hiền dịu dàng cỡ nào, làm sao có thể có làm ra chuyện như vậy?”

“Đúng vậy! Nhất định là Vân Khê bịa đặt! Nàng vì che dấu chuyện xấu mình chưa lập gia đình đã sinh con, nên cố ý bịa đặt để hãm hại Mạnh Dao.”

Hà quản gia nhíu mày, mấy người này rõ ràng chính là người của Nhị tiểu thư, nói rõ là cố ý tới làm khó Đại tiểu thư. Hắn thật sự lo lắng, không biết Đại tiểu thư nghe được những thứ này sẽ phản ứng ra sao.

Đối diện, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ từ dừng lại, màn xe vén lên, một bộ áo bào màu bạc xuất hiện trước mắt mọi người, khiến mọi người một trận hoa mắt.

Những tiểu thư quan gia đang bàn luận đồng thời đều ngừng lại, mọi người si mê nhìn Nam Cung Dực, đây chính là đệ nhất mỹ nam của Nam Hi quốc bọn họ, xếp thứ 3 thiên hạ mỹ nam ở Ngạo Thiên đại lục Tĩnh vương gia. Ở Nam Hi quốc, thậm chí cả đại lục Ngạo Thiên, nử tử ai chẳng muốn trở thành phi của Tĩnh vương gia? Chỉ sợ dù là thị thiếp, các nàng cũng nguyện ý, chỉ vì muốn được Tĩnh vương gia ưu ái thôi.

Nam Cung Dực đối với ánh mắt như vậy đã sớm miễn dịch, hắn ngước mắt, nhìn xe ngựa phủ tướng quân ở đối diện, tầm mắt của hắn nhìn thoáng qua. Mới vừa rồi tiếng những nữ tử kia nghị luận, hắn đều nghe hết, hắn rất kinh ngạc, dựa theo tính tình có thù tất báo của nữ nhân kia, làm sao mà một chút phản ứng cũng không có đây?

Thấy tầm mắt Nam Cung Dực quét tới, Hà quản gia tiến tới thăm hỏi: “Lão nô tham kiến Tĩnh vương gia điện hạ.”

“Ừ, Đại tiểu thư nhà các ngươi ở trong xe ngựa sao?”

Nghe được Tĩnh vương gia hỏi thăm Vân Khê, trong lòng chúng nữ tử đều căm giận bất bình, ai cũng biết Tĩnh vương gia và Vân gia Đại tiểu thư đã sớm có hôn ước. Nhưng Vân Khê bây giờ chưa thành hôn đã sinh hài tử cùng nam nhân khác, theo lẽ thường Tĩnh vương gia phải vô cùng căm hận nàng ta, cách xa nàng ta mới đúng, làm sao có thể chủ động cùng nàng ta chào hỏi đây? Chẳng lẽ Tĩnh vương gia còn chưa biết được tin tức Vân Khê ở bên ngoài sinh hạ dã chủng sao?

“Vương gia, ngài có từng nghe tin đồn bên ngoài không? Sáu năm trước Đại tiểu thư Vân gia đã có con cùng dã nam nhân, sáu năm này nghe nói vẫn núp ở chùa Đông Lăng quốc nuôi dã chủng, nữ nhân như vậy quả thực làm xấu mặt nữ nhân chúng ta, ngài ngàn vạn lần chớ bị bề ngoài của nàng ta mê hoặc.”

“Đúng vậy, ta nghe Nhị tiểu thư Vân gia chính miệng nói, sáu năm trước Vân gia vì giấu diếm chuyện này, đem những người biết chuyện này toàn bộ đuổi ra khỏi phủ tướng quân, còn bắt những người ở phủ tướng quân giữ bí mật, ai cũng không thể đem việc này lan truyền ra ngoài.”

“Nghe nói lần này dã chủng kia cũng theo Vân Khê trở về, Nếu Vương gia không tin, cũng có thể ngay mặt chất vấn nàng, xem nàng có mặt mũi tiếp tục nói dối không......”

Nam Cung Dực cụp mắt lại, đáy mắt xẹt qua vẻ chán ghét, ngày thường đã cảm thấy những nữ nhân này lắm mồm, rất là om sòm, hôm nay nghe các nàng nói Vân Khê như thế, hắn chẳng những không có khoái cảm (cảm giác vui vẻ), ngược lại còn nổi lên tức giận.

Nữ nhân kia mặc dù đáng hận, nhưng lời nói của nàng đi đôi với việc làm, hơn nữa không chủ động trêu chọc người khác, cũng không ở sau lưng nói xấu người khác. Thật giống như chỉ có người khác trêu chọc nàng trước, nàng mới ra tay phản kích, mà hắn chính vì chọc phải nàng, mới bị nàng nhục nhã.

“Bản vương biết chuyện này, sợ rằng không ít hơn người khác, không cần các ngươi ở chỗ này nhắc nhở bản vương!” Hắn cố ý nói nặng thêm hai chữ “Nhắc nhở”, để cho chúng nữ tử có loại cảm giác sởn gai ốc.

Các nàng không rõ Vương gia vì sao tức giận, chỉ cho là hắn bị phản bội, cho nên tức giận Vân Khê. Nghĩ đến điều này, chúng nữ tử đều nhìn có chút hả hê, hừ, Vân Khê, ngươi cho rằng ngươi còn có thể tiếp tục giấu diếm nữa không? Hiện tại Vương gia biết chân tướng rồi, xem ngươi còn có thể thuận lợi gả vào Vương Phủ không! Không dám chọc giận Tĩnh vương gia nữa, nên mọi người rối rít đi vào Quỳnh Hoa Lâu.

Ánh mắt sâu sắc của Nam Cung Dực xoay chuyển, nhìn về phía màn xe, chỉ cách một bức rèm, nhưng tim của hắn lại dâng lên một cảm giác quái dị. Nàng rút cuộc làm sao thế? Bị nhục mạ như vậy, nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có, đây là người gây chuyện mà xế chiều hắn thấy, thủ đoạn tàn nhẫn Vân Khê sao?

Từ tò mò, hắn tiến lên một bước, lướt qua vai quản gia, chủ động vén rèm lên.

Ánh trăng như nước, trút xuống chung quanh xe ngựa, xen lẫn ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn dầu, chiếu sáng mờ mờ bên trong xe ngựa. Một đôi mẫu tử ôm sát nhau tựa vào vách xe ngựa, ngủ say.

Trong khoảnh khắc đó, trời đất yên lặng, thời gian như dừng lại.

Phảng phất như có một loại ma lực, hấp dẫn ánh nhìn, không thể dời tầm mắt ra.

Ánh trăng ôn nhu vỗ về lên người nữ tử đang ngủ yên, nàng nhẹ nhàng vểnh môi, như trẻ con mới sinh ra an tĩnh và tốt lành, nơi nào còn thấy sát khí bén nhọn vào ban ngày? Mà đứa bé tựa vào trong ngực nàng, cũng giống nhau như đúc vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, thỉnh thoảng nhăn mặt lại, hết sức đáng yêu.

Một màn này ấm ấp an tĩnh như vậy, khiến hắn không đành lòng quấy nhiễu.

Khó trách nàng không có bất kỳ phản ứng nào với những lời nhục mạ bên ngoài, khó trách nàng có thể dễ dàng tha thứ người khác cố ý nhục nhã mình, thì ra là….nhớ đến sự bi thảm của bốn người La Ý Cương, hắn không khỏi âm thầm may mắn thay mấy nữ nhân không biết điều kia, các nàng nhất định không biết chính mình mới may mắn tránh được một kiếp.

Nụ cười nhợt nhạt không tự chủ nở ra, chợt giật mình phát giác, liền vội vàng thu hồi nụ cười không nên có kia, trong lòng hắn không khỏi có chút ảo não.

Con thú màu trắng co rúc nằm ở trong ngực đứa bé, tựa hồ đã nhận ra khác thường, ánh mắt lóe sáng phút chốc mở ra, nhìn thẳng về phía Nam Cung Dực, tính công kích.

“Ừm?” Nhận thấy được khác thường của Tiểu Bạch, Vân Tiểu Mặc tỉnh lại đầu tiên, chống lại ánh mắt quái dị của Nam Cung Dực, hắn cau cái mũi nhỏ, đưa tay kéo ống tay áo của mẫu thân.

“Mẫu thân, có người tìm!”

“Người nào a? Quấy rầy giấc mộng của người khác!” Vân Khê mơ hồ mở mắt ra, thuận tay lau đi nước miếng bên khóe miệng, đột nhiên bắt gặp ánh mắt Nam Cung Dực, nàng nhíu mày, “Vương gia? Có việc gì thế?”

Nam Cung Dực yên lặng đánh giá nàng hồi lâu, nói cái gì cũng không nói, thả rèm xuống liền rời đi, ném cho nàng một bóng lưng cực kỳ lãnh khốc.

Phía sau truyền đến tiếng nguyền rủa của Vân Khê: “Kỳ quái!”

Dưới chân hơi ngưng lại, Nam Cung Dực bực mình nguyền rủa, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thế nhưng cảm thấy nữ nhân này rất tốt đẹp, hắn thật là trúng tà rồi. Nghĩ tới đây, hắn tăng nhanh cước bộ, tiếp tục đi vào Quỳnh Hoa Lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi