Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người Long Thiên Thần coi như không có gì, dẫn Lam Linh Nhi đi vào trong đám người.
“Đại ca, đại tẩu Linh nhi đã bình an trở hãy để cho nàng ở cùng chúng ta một chổ đi, các ngươi yên tâm ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt”
Ánh mắt của hắn sáng như ngọc, giờ lại trở nên ảm đạm nhiều hơn một
tầng thâm trầm. Hai chữ “chiếu cố” hắn mở miệng nói ra, nhấn mạnh dường
như có thâm ý khác.
Lam Linh Nhi nghe vậy không khỏi mừng rỡ đến gần bên người hắn nụ
cười như rượu ủ lâu năm, biểu hiện của tiểu nữ nhân không thể bỏ sót.
“Cám ơn Long đại ca”
Long Thiên Thần cúi đầu nhìn nàng thần sắc vô cùng thật tình “Linh
Nhi, người còn có thời điểm làm sai, nhưng không có mấy người có cơ hội
làm lại một lần nữa. Nếu ta làm sai một chuyện, hơn nữa còn có một cơ
hội sửa chữa lại ta nhất định sẽ thật tốt mà quý trọng. Còn ngươi? Nếu
như là ngươi, ngươi có thật tốt mà quý trọng không?”
Lam Linh Nhi trên gương mặt xinh đẹp hiện lên thần sắc chậm lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn,sóng mắt từ từ hổn độn.
“Long đại ca ta…” Nước mắt tràn đầy hốc mắt, Lam Linh Nhi xấu hổ cuối đầu. Nàng biết sớm muộn gì mình cũng bại lộ, nàng vốn nên thừa dịp có
cơ hội mà chạy trốn, nhưng nàng kìm lòng không đậu phải mạo hiểm quay
trở lại. Bởi vì nơi này có ước mơ của nàng có người nàng để ý nhất, từ
nhỏ đến lớn, nàng lần đầu tiên gặp được nam nhân mình ngưỡng mộ, cũng là lần đầu tiên nàng muốn vì mình mà sống.
“Nha đầu ngốc!”Long Thiên Thần đưa tay xoa xoa đầu nàng nở nụ cười
nói: “Ngươi nếu gọi ta một tiếng là Long đại ca ta tự nhiên sẽ xem ngươi như muội muội của mình mà đối đãi. Muội muội phạm sai lầm ta làm sao
không cho nàng một cơ hội mà sửa đổi”
Lam Linh Nhi cắn môi cổ họng ngẹn ngào, nhẹ nhàng gật đầu, hơn nữa tầm mắt đã sớm mơ hồ.
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê không tiếng động đưa mắt nhìn nhau
kinh ngạc với những gì Long Thiên Thần nói, thì ra hắn mang Lam Linh Nhi trở lại là cho nàng một cơ hội lần nữa sửa đổi. Sự thiện lương của hắn
một lần nữa vượt qua khỏi sự tưởng tượng của mọi người.
“A, cứu mạng a!!”
Một tiếng thét kinh hãi vang lên làm cho mọi người quay đầu lại, thấy Doãn gia chủ cố gắng chạy đi thì bị một tiểu long béo mập áp đặt dưới
thân đau đến thẳng gọi cứu mạng.
“Ha ha Doãn gia chủ ngươi nghĩ chạy trốn đi đâu? Muốn đi, cũng không
hỏi qua tôn chủ một tiếng?” Phong hộ pháp đang ngồi chồm hổm ở dưới gót
chân của Doãn gia chủ cười to nói.
“Ta, ta không có muốn trốn!” Doãn gia chủ lên tiếng phủ nhận.
“Ngươi không có muốn trốn vậy ngươi làm sao nằm úp dưới đất đây?”
Phong hộ pháp biết rõ còn cố hỏi cười đến thập phần kịch liệt làm cho
Doãn gia chủ trên mặt phát hồng.
Mọi người ồn ào cười to.
Vân Khê sờ sờ càm quét một vòng nhìn bầy thần long chiếm cứ ở ngoài
động líu lo nói: “Bọn chúng thoạt nhìn mục tiêu quá mức rõ ràng nếu cứ
như vậy đi theo chúng ta thì hành tung chúng ta tất sẽ lộ ra, phải nghĩ
biện pháp an bài chúng mới được”
“Bản thân ta có một ý kiến hay” Long Thiên Tuyệt trên khuôn mặt tuấn
mĩ lộ ra nụ cười tự tin, con ngươi thâm thúy lộ ra một đạo ánh sáng:
“Nơi này tổng cộng có mười sáu con thần long chúng ta làm cho chúng tìm
mười sáu người làm chủ nhân, sau đó đem bọn họ thành đội thần long chiến đấu để cho đội thần long làm lực lượng chiến đấu chủ yếu của Lăng Thiên Cung, như vậy sau này còn có ai khinh thường Lăng Thiên Cung của chúng
ta chứ?”
“Vốn là không ai dám khinh thường Lăng Thiên Cung của chúng ta!” Vân
Khê ôm lấy hắn rồi cười, đôi mi thanh tú vung lên một đường cong phi
thường, ánh mắt tỏa sáng.
Long Thiên Tuyệt quét một vòng rồi nói: “Thiên Thần, Phong hộ pháp,
Vân hộ pháp các ngươi ba người trước tiên chọn một cái thần long, còn
lại để cho Băng hộ pháp Viêm hộ pháp bọn họ tới chọn”
“Thật tốt quá! Chúng ta mau mau chọn trước”
“Chờ một chút! Ta là nhị công tử là chủ tử của các ngươi phải là ta
chọn trước mới đúng!” Long Thiên Thần một tả một hữu kéo phăng hai người dẫn đầu, vọt tới đến phía trước thần long, dung nhan tuấn dật bất cần
đời tiêu sái khoái ý dần khôi phục.
“Nhị công tử, tôn chủ là nói ba người chúng ta cùng nhau chọn! chúng ta hay là dựa vào năng lực đi?”
“Ta xem cái này không tệ, cao lớn lại uy vũ khí phách hùng dũng lại hiên ngang, rất thích hợp với hình tượng của ta!”
“Ta xem, cái này vẫn thích hợp với ta mới đúng!”
Ba người níu kéo quần áo của nhau, không ai nhường ai.
Nhóm thần long cao ngạo ngẩng đầu, bọn họ cũng không phải là tụy tiện nguyện ý người nào cũng có thể nhận làm chủ. Trong khi ba người tranh
nhau lựa chọn thần long thì bọn họ lấy ánh mắt chính mình lựachọn.
Trong đó có một thần long cao lớn uy vũ trên sống lưng có vảy màu
hồng ngọc cứng rắn vô cùng, nó liếc xéo ba người lổ mũi hồng hộc phun ra khí tức thần sắc khinh thường.
“Tiểu Bạch nó có ý gì? Làm sao ta cảm thấy nó khinh thường chúng ta
vậy?” Long Thiên Thần ngó chừng thân ảnh thần long hí mắt nói.
Tiểu bạch trong phút chốc biến trở về thân thể khéo léo đẹp đẽ như
trước chui vào trong ngực tiểu Mặc rung đùi đắc ý nói: “Nó nói chỉ nhận
cường giả, ba người các ngươi quá yếu, không xứng làm chủ nhân của nó!”
Hồng Ngọc long ngẩng đầu ngâm nga phát ra âm thanh, tỏ vẻ đồng ý.
Ba người Long Thiên Thần bị đã kích, cư nhiên bị một cái thần long khinh bỉ, trên mặt lờ mờ không chút ánh sáng.
“Thực lực của các ngươi đúng là quá yếu!” Long Thiên Tuyệt cười nhạt
ánh mắt uy nghiêm nhìn tiểu Bạch nói: “Theo ta thấy thì nên để thần long đến lựa chọn chủ nhân của mình đi”
Tiểu Bạch nháy mắt cũng đồng ý với lời nói của Long Thiên Tuyệt, cùng nhóm thần long trao đổi một phen. Nghe không hiểu nó cùng nhóm thần
long trao đổi cái gì, nhưng thấy được nhóm thần long đối với tiểu Bạch
vô cùng kính sợ. Từ từ trong nhóm thần long có hai cái thần long đi ra
thăm dò hướng ba người Long Thiên thần.
“Ha ha, hai cái này không tồi! Bên trái này lưng của nó có thanh lân (vảy đen) thoạt nhìn rất uy vũ, kia bổn đại hiệp thích nó!”
Long Thiên Thần hưng phấn mà lên tiếng đưa tay muốn chạm tới râu của
thanh long, ai ngờ sờ soạng vô ích vì thanh lân long đi vòng qua đỉnh
đầu của hắn bước tới chỗ Vân hộ pháp ở phía sau bên trái của hắn.
“Thật ngại quá nhị công tử thoạt nhìn nó thích ta hơn rồi! ha ha” Vân hộ pháp đua tay xoa đầu thanh lân long động tác ôn nhu nhẹ nhàng, rất
nhanh lấy được cảm tình của thanh lân long.
Long Thiên Thẩn khóe miệng co quắp quay đầu nhìn về phía bên phải
thần long mang vảy hoàng ngọc, thần sắc nghiêm chỉnh cười hì hì nói:
“Cái này cũng không tồi! Màu vàng, quý khí!”
Lời của hắn còn chưa nói hết mặt lập tức liền đen lại bởi vì đầu rồng hướng phía sau chính là phương hướng của Phong hộ pháp đi tới, hắn hoàn toàn lâm vào hóa đá.
Như vậy thật khi dễ người.
Long Thiên Thần cảm giác rất là ủy khuất, thần long còn lại cũng không chiếu cố hắn, chẳng lẽ hắn thật kém cỏi như vậy sao?
Mọi người nhìn thấy thần sắc của Long Thiên Thần ủy khuất không khỏi trộm cười.
Lúc này bị tiểu phì long mập mạp đè dưới thân, Doãn gia chủ thiếu
điều chỉ còn một nữa cái mạng, hắn cao giọng kêu cứu: “Các ngươi mau thả ta ra đi! Ta đảm bảo không bao giờ chạy nữa, cầu xin các người a!!”
Tiểu phì long quơ quơ thân thể béo tròn của nó, đỉnh đầu nghiêng
nghiêng nhìn về phía Long Thiên Thần nháy mắt mấy cái lại nháy mắt mấy
cái nữa. Chẳng biết tại sao càng xem càng thấy hắn hợp nhãn, có thể là
vì hắn cũng giống như mình luôn bị người khác khinhg bỉ sao?Cái thành
ngữ kia phải nói như thế nào đây? Đúng gọi là ‘Đại trí nhược ngu, đại sự nhược trí’
Nó rung rung cái bụng dài rộng của mình.
Còn có, bụng to có thể chứa những chuyện khó khăn trong thiên hạ.
Wey!! Nó khi nào hiểu được nhiều thành ngữ như vậy? Rất giỏi a, nó
quả nhiên là một thần long bác học thiên tài thông minh bậc nhất!
Thân thể ú ú hướng Long Thiên Thần dò xét, Long Thiên Thần không có
đề phòng, một người một thần long mắt to trừng đôi mắt ti hí không khí
càng trở nên cực kì quỷ dị.
Đột nhiên cái lưỡi trơn trượt từ trong miệng lè ra, đem khuôn mặt
Long Thiên Thần từ trên xuống dưới liếm thật nhanh không chừa một chút
nào, rồi tiếp theo là phát ra âm thanh phi thường, làm Long Thiên Thần
cả kinh giật mình ngay tại chổ.
Hồi lâu Long Thiên Thần sợ hãi kêu lên, vừa nhảy như khỉ vừa xoa xoa khuôn mặt của mình: “A! Bẩn quá đi”
Mọi người cũng bị cho tình huống bất thình lình không có chuẩn bị mà sửng sốt, rồi lại một mảnh tiếng cười ồn ào.
“Thần thúc thúc, nó giống như là rất thích ngươi! Nếu không thì ngươi hãy thu nó làm thú sủng đi” Tiểu Mặc khom người vừa cười vừa nói.
Đoan Mộc Tĩnh lấy cái tay nhỏ nhắn che miệng lại cũng cười được rất vui.
“Ừ, đúng là rất thích hợp” Vân Khê cười đến thoải mái, tưởng tượng
Long Thiên Thần từ đó tới giờ tự cho mình là phong lưu phóng khoáng, sau này bước chân xông pha giang hồ phía sau lại có một cái đại long mập ú, chỉ những hình ảnh kia thôi cũng đủ chọc người ta cười rồi.
Nếu là ở đây có hình ảnh kèm chú thích nàng nhất định sẽ viết lên bốn chữ ‘phì long đại hiệp’, vừa hợp với tình hình vừa có danh hiệu vang
dội!
Nghĩ tới nàng càng thiêm cười lớn tiếng.
Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng rỏ trán nàng một cái, ánh mắt ôn nhu mà
sủng nịnh giương giọng nói: “Thần long này không phải tầm thường, đừng
xem hiện tại nó mập mạp ngốc nghếch, ở trên lưng nó có hai chổ trồi lên
ngày sau nói không chừng sẽ mọc ra được hai cái cánh”
“Đại ca, ngươi là nói nó là một ứng long nhé? Nghe đồn chỉ có truyền
thuyết đời xa xưa mới có thể có” Khuôn mặt Long Thiên Thần từ căm ghét
chuyển dần dần sang tỏa sáng ngạc nhiên nhìn về phía phì long. Quả nhiên trên lưng nó có hai chổ nhô ra rõ ràng, hắn nhất thời mừng rở thật
giống như mèo mù vớ phải chuột chết, gặp phải vận mai thật rồi sao.
“Có lẽ vậy” Long Thiên Tuyệt cũng chỉ suy đoán mà thôi.
“Được vậy thật là tốt, ngươi muốn cùng ta khế ước sao? Chúng ta sau này sẽ là người một nhà!” Long Thiên thần một phen khẩn cấp.
Không biết có phải hay không ba chữ ‘người một nhà’ làm cho phì long
thật lòng xúc động, đôi mắt của nó nhất thời rưng rưng trong miệng phát
ra ô ô âm thanh nghe được chua sót.
Đang lúc mọi người chứng kiến Vân hộ pháp, Phong hộ pháp, Long Thiên
Thần ba người chia ra ba đường cùng thần long khế ước, làm cho các đệ tử Lăng Thiên Cung không ngừng hâm mộ đây chính là động lực cho mọi người
ra sức cố gắng.
Ở phía nam cánh rừng một viên đạn tính hiệu nổ tung giữa không trung tạo ra hình dáng của một thanh bảo đao.
Đó là tín hiệu cầu cứu của Đao gia!
Đám người Long Thiên Tuyệt rất nhanh liền trở nên cảnh giác, lúc này
Đao gia phát ra tín hiệu cầu cứu đã nói lên bọn họ nhất định là đã gặp
cường địch.
“Đi” cánh tay áo Long Thiên Tuyệt vung lên đem hơn mười ba con thần
long còn lại thu hồi vào trong chiếc nhẫn của hắn, thần long tồn tại có
thể uy hiếp đám bạch hổ trong rừng lại không có ý bảo vệ kẻ xấu nhưng
cũng dễ dàng làm bại lộ hành tung của bọn họ. Cho nên hắn quyết định tạm thời đem bọn chúng trước thu lại vào trong chiếc nhẫn của hắn.