Ngón tay đang cầm chén rượu của Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng chuyển
động, con ngươi thâm thuý chập chờn sáng tối, theo dòng suy nghĩ của
hắn mà dao động không ngừng, không khí hiện trường cũng theo đáy mắt âm u của hắn không ngừng biến đổi.
Chỉ cần nhàn nhạt quan sát thần sắc của Vân Khê, hắn cũng đã đoán
được vài phần, kẻ nào dám ở ngay trước mặt hắn động tay động chân, quả
thật là không muốn sống!
Vân Tiểu Mặc ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt mở to nhìn mẫu thân, âm thầm vì nàng cổ vũ không dứt.
Trên đỉnh đầu, lại truyền đến tiếng thở dài của Âu Li: “Không nghĩ
tới đường đường là sứ giả của Tam Đại Thánh Địa, lại làm chuyện dơ bẩn
như thế, không biết mẹ của ngươi làm sao để hóa giải nguy cơ, chuyển
bại thành thắng đây...”
Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu, cất lên giọng nói đầy kiên định: “Sư phụ,
mẫu thân chắc chắn sẽ không thua! Nàng là giỏi nhất, cho tới bây giờ
cũng chưa từng thất bại!”
Âu Li ôn hòa cười nhẹ, dỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của hắn, dịu dàng an
ủi: “Tốt, sư phụ tin tưởng phán đoán của ngươi! Chúng ta cứ đợi xem!”
Giữa hiện trường của cuộc tỷ thí, Vân Khê quay đầu nhìn Tần Tú phía
bên kia, hắn đã bắt đầu làm đến bước luyện đan. Quan sát thủ pháp và
kỹ xảo của hắn, nàng âm thầm sợ hãi than, không hổ danh là thiên tài
luyện đan trong lời đồn, hắn đối với dược liệu cùng thủ pháp luyện đơn
lại tự có kỹ xảo độc nhất của bản thân, cũng không hẳn là thay đổi hoàn toàn, là dựa theo lẽ thường tiến hành, nhưng cho dù là ai thì cũng khó mà bắt chước.
Đúng, không theo lẽ thường, đánh thắng bất ngờ... Chỉ có dùng
cách khác với bình thường nhất, mới là con đường thoát ra duy nhất của
nàng!
Híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, vầng trán nàng từ từ giãn ra. Lông
mày Lãnh ngạo*(lãnh khốc đầy kiêu ngạo) của nàng, thập phần anh khí nhẹ
nhàng nhướng lên, trên dung nhan tuyệt sắc nhất thời toả ra thần thái
khác thường, không biết đã mê hoặc bao nhiêu ánh mắt của người khác.
“Mang rượu tới!” Nàng vung ống tay áo lên, dũng cảm hướng phía dưới la.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, cổ tay của Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng chuyển động, bầu rượu trong tay nhẹ nhàng bay theo đường cung,
hướng về phía Vân Khê bay tới.
Vân Khê khéo léo tiếp nhận, ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, nụ cười dưới đáy mắt nàng hiện lên.
Long Thiên Tuyệt cũng hướng nàng mỉm cười, ánh sáng nhu hòa toả khắp tứ phương, sưởi ấm lòng người.
Tốc độ luyện đan của Tần Tú bỗng nhiên chậm lại, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Vân Khê, không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Vân Khê không để ý gì đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng tay
cầm bầu rượu, miệng rượu kề ngay bên cạnh lò đan, giọt rượu nhẹ nhàng
tiêu sái rơi xuống. Dược liệu đều ngâm ở trong rượu, màu sắc từ từ biến
đổi...
“Nàng điên rồi sao? Dược liệu sau khi ngâm trong rượu, làm sao có thể luyện chế đan dược đây? chẳng lẽ đợi đến lúc dược liệu khô rồi hẵng
dùng sao?”
“Có trời mới biết nàng nghĩ điều gì! Thua vẫn tốt hơn sao? điều này chứng minh tiểu sư thúc của chúng ta lợi hại hơn nàng!”
“Ta đoán nàng căn bản không biết luyện đan, chẳng qua là ở chỗ này
giả bộ thôi. Không hiểu sao tiểu sư thúc lại tìm một đối thủ như vậy để
tỷ thí, điều này đối với huynh ấy mà nói, quả thực chính là sỉ nhục!”
“Vẫn là sư tổ nói đúng! Nữ nhân làm sao có thể trở thành cao thủ
luyện đan? Tiểu sư thúc tỷ thí cùng một nữ nhân, thân phận đều bị giảm
xuống.”
“......”
Các đệ tử môn hạ của Ứng Ngũ rối rít nghị luận, tất cả đều mang thần
sắc khác nhau, có loại thì khinh bỉ, có loại thì nghi ngờ, còn lại chỉ mang thần sắc miệt thị, khinh thường. Bởi vì tài nghệ của tiểu sư thúc trong trong lòng bọn họ chính là thiên hạ đệ nhất, bọn họ căn bản
không hề nghĩ nữ nhân tầm thường này có thể thắng được tiểu sư thúc.
Ánh mắt của Ứng ngũ nheo lại, trong nháy mắt mang theo sự hoang mang
cùng hoảng hốt. Nhưng rất nhanh, hắn lại lắc đầu, bỏ qua những suy
nghĩ kia. Hắn căn bản không hề tin nàng có thể thi triển phương pháp
điều khiển ngọn lửa đã ghi chép trong sách cổ kia, phải biết rằng ngay
cả hắn cũng không thể làm được. Bởi vì những người muốn sử dụng phương
pháp đốt lửa đó, điều mấu chốt trong đó, chính là có sức mạnh linh hồn
lực để điều khiển, nếu không chẳng những không cách nào khống chế,
ngược lại tất cả toàn bộ đều tổn hại.
Phương pháp này bình thường đều dùng trong lúc điều chế các đan dược ở mức độ cao cấp, hiện vẫn chưa có người nào có thể sử dụng nó trong lúc luyện chế đan dược bình thường được, cho nên hắn vạn phần khẳng định, đối phương nhất định không phải thi triển phương pháp đó, chắc là chỉ
do trùng hợp.
Nhưng khi mà hắn nhìn thấy vô số hoả diễm cầu nho nhỏ tại phía trên
dược liệu bắn lên, cả người hắn đều chấn động, ý nghĩ trong lòng lập
tức bị dẹp bỏ ngay.
Hắn giật mình một chút liền từ chỗ ngồi đứng lên, hai mắt chăm chăm
nhìn những viên diễm châu Vân Khê đang thao túng trong tay, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Đó là Hoả diễm pháp! Đó thật sự là Hoả diễm pháp!
Không nghĩ tới nàng nhỏ tuổi như thế, đã có thể thi triển Hoả diễm
pháp, đem thủ pháp luyện đan cao cấp này khống chế đến xuất sắc như vậy, xảy ra chuyện như vậy, đã đả kích không nhỏ đến những tín niệm trong
đầu của hắn từ xưa đến nay!
Cái gì là thiên tài luyện đan, cái gì là thiên phú luyện đan? Đây mới chân chính là thiên tài luyện đan, mới chân chính là thiên phú luyện
đan hơn hẳn người bình thường!
Linh hồn lực a! Hắn đã hao phí mười mấy năm trời mới có thể lĩnh ngộ một chút đến bóng dáng của linh hồn lực, mà Linh hồn lực của nàng thi
triển đâu chỉ một chút? Đó chính là năng lực mà không ai có thể tưởng
tượng nổi!
Hắn mơ hồ thấy thân ảnh của nàng từ từ lớn hơn, linh hồn của nàng trong nháy mắt bành trướng*(cũng gần vs nghĩa lớn các nàng ạ), nàng mới chính là bậc thầy luyện đan tại nơi đây!
Mộ Tông Minh cũng kích động đứng lên, có lẽ những luyện đan sư tầm
thường không thể hiểu được ảo diệu trong đây, chỉ cho rằng đến đây là
chỉ muốn xem kịch hay mà thôi. Tuy vậy, theo như những kẻ giống như hắn
tại sự nghiệp luyện đan đã bỏ ra mấy chục năm tâm huyết mà nói, cấp bậc này chỉ tồn tại trong sách cổ, rất ít được thực hành trong thuật luyện đan, giống như là quỳnh tương ngọc dịch*(quỳnh: ngọc đẹp, tốt. Người
xưa đã nói rằng, nếu dùng những viên ngọc quý nghiền thành nước, mỗi
ngày đều uống một chút, lúc chết sẽ có thể đắc đạo thành tiên), quả thật khiến cho người ta thèm khát.
Linh hồn lực a! Hắn nỗ lực nhiều năm như vậy, cũng không thể chạm đến bờ bến cuối cùng của nó. Mà nàng, một tiểu cô nương chỉ có hai mươi
tuổi đầu liền có thể làm được, rốt cuộc thiên phú của nàng là bao nhiêu
đây
Đáy mắt của hắn không có có bất kỳ sự ghen tỵ nào, chỉ có sự kích
động cùng mừng rỡ, ánh mắt nhìn người của hắn ban đầu quả nhiên không
sai, cùng nàng giao hảo, có lẽ vài chục năm nay hắn vẫn chưa thể đột phá qua nút thắt này, có lẽ sẽ đột phá chăng.
Tia sáng rực rỡ trong mắt hắn càng lúc lóe sáng.
Đối với sự kích động của thầy trò Ứng ngũ, Vân Khê ngược lại rất
bình tĩnh, hai tay của nàng điều khiển huyền lực, vững vàng khống chế
tần số chuyển động*(tần số chậm hay nhanh) cùng tiết tấu*(tốc độ) của
diễm Châu, không thể quá mau, cũng không thể quá chậm. Nhanh, dược liệu không cách nào nhận đầy đủ nhiệt lực để luyện. Chậm, dược liệu trực
tiếp thiêu hủy, cho nên phần thi triển huyền lực này cực kì trọng yếu.
Cùng lúc nàng thi triển huyền lực, trong đầu một cỗ hàn thuỷ mát mẻ
từ từ hiện lên, sự mệt mỏi và nỗi hoang mang lúc mới bắt đầu, đã từ từ
biến thành thành thạo, một loạt quá trình này khiến Vân Khê cảm giác rất thoải mái.
Nàng thích cảm giác như thế, rất kì diệu!
Nàng biết thuật luyện đan của mình đã tiến nhập cảnh giới mới, đây chính là hiệu quả của sự giác ngộ lần trước.
Nhắc đến mới nhớ, nàng tựa hồ nên cảm tạ ngăn trở của Văn trưởng lão
chăng, nếu không phải chuyện xấu của hắn, nàng làm sao có thể nghĩ tới
sử dụng cổ pháp trong tàn Hoa bí lục để luyện chế thuốc đây?
Không có cổ pháp này, nàng cũng không thể nào lĩnh hội được cảnh giới của mình, cho nên mớ nói, nàng nên hảo hảo mà “Cảm tạ” Văn trưởng lão!
Văn trưởng lão đối với luyện đan cũng không phải người trong nghề, đến nay vẫn không hiểu rõ nàng rốt cuộc đang làm gì, chỉ khi nàng là kiềm lư kỹ cùng*(ta tra rồi, ý thành ngữ này nói tỷ đã xài hết vốn: kỹ năng á), hiện tại đang tự bạo tự thí*(tự huỷ hoại bản thân, chỉ những người không có ý chí tiến thủ)đốt dược liệu chơi, rất nhanh sẽ bại trận.
Kinh ngạc nhất chính là Tần Tú, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra thủ pháp luyện đan Vân Khê đang dùng, hắn cảm thấy rất hưng phấn, chẳng
những không bị đả kích, ngược lại để cho dục niệm cầu thắng của hắn
càng ngày càng mãnh liệt.
Đây mới thực sự là trận tỷ thí của cao thủ!
Tỷ thí chân chính, hiện tại mới chính thức bắt đầu!
“Người đâu, mang rượu tới!”
Vân Khê tâm tình khẽ rung động, dư quang*(ánh sáng trong đáy mắt)như có như không hướng về phía hắn, thì ra là hắn muốn cùng nàng đấu đến
cùng, nàng dùng Hoả diễm cổ pháp, hắn cũng muốn chọn dùng Hoả diễm cổ
pháp...
Phóc phóc phóc!
Thanh âm diễm Châu nảy lên, thanh thúy dễ nghe, tràn đầy sinh lực.
Hắn cư nhiên cũng có thể thi triển kỹ xảo của Hoả diễm thuật!
Vân Khê kinh cảm thấy nghi ngạc, dưới đáy lòng buông tiếng thở dài,
không hổ là có thiên tài luyện đan danh xưng là Tần Tú, rốt cuộc nó cũng không phải là hư danh.
Không sai! Chân chính tỷ thí, kể từ bây giờ mới chính thức bắt đầu!
Vân Khê đáy lòng dấy lên một ngọn lửa nhiệt huyết, ngọn lửa này càng lúc càng lan rộng, đủ để nuốt hết tất cả.
Ứng ngũ một lần nữa lại khiếp sợ, không ai dự liệu được Tần Tú cũng
sẽ sử dụng Hoả diễm thuật, hắn chẳng những biết sử dụng, hơn nữa lại
thi triển vô cùng thuần thục, cùng với nỗi khiếp sợ, đồng thời hắn lại
cảm thấy vui mừng và tự hào. Làm sư phụ, có thể đào tạo một đệ tử giỏi
hơn bản thân, đó chính là thành tựu lớn nhất trong đời!
Gương mặt cứng ngắt của Ứng ngũ, hiện nay rốt cục cũng trở nên nhu hòa.
Xôn xao ——
Các tân khách tại hiện trường bị tài nghệ của cả hai khiến cho bất
ngờ, thì ra là còn có thể luyện đan như vậy? Bọn họ coi như đã được mở rộng tầm mắt.
Văn trưởng lão sau khi nhìn thấy Tần Tú cũng sử dụng phương pháp
luyện đan đồng dạng, lúc này hắn mới hiểu, Vân Khê căn bản không phải
đang chơi đùa, mà là đang sử dụng một loại phương pháp luyện đan khác,
mà người khiến nàng nghĩ tới phương pháp này, căn bản không phải người
khác, chính là mình!
Ý thức được điểm này, hắn cảm thấy miệng mình như nuốt phải con ruồi, vẻ mặt trở nên tái nhợt xanh xao, không biết là nên buồn hay tức giận.
“Ha ha, ta nói đại tẩu nhất định sẽ xuất chiêu khiến người khác bất
ngờ, nàng không thể thua được!” Long Thiên Thần cười đến vô cùng rực
rỡ, kích động còn hơn bản thân mình đạt được thành tựu nữa là.
Cái miệng nhỏ nhắn Hách Liên Tử Ngữ trở nên méo mó, cảm thấy có chút ghen tỵ, mới vừa bắt đầu hắn đã phải một câu đại tẩu, trái một câu đại
tẩu, đem đại tẩu nói được lên trời dưới đất, không gì làm không được.
Những lời này rơi vào tai nàng, liền khiến nàng có chút không cam tâm,
mặc dù nàng cũng biết Vân Khê rất ưu tú, nhưng nàng hy vọng có thể trở
thành người xuất sắc nhất trong lòng của hắn.
Tâm tình có chút uất ức, nàng không nhịn được đưa tay, trên cánh tay của hắn ngoan ngoan lệ lệ nhéo một cái.
“Ây da! Làm gì vậy?” Long Thiên Thần phản xạ có điều kiện quay đầu
một cái, ngẩn ngơ trước ánh mắt oán niệm của Hách Liên Tử Ngữ, hắn ngơ ngác nháy mắt “Tử Ngữ, sao vậy? Sao lại nhéo ta?”
Hách Liên Tử Ngữ cúi đầu hừ một tiếng, quay đầu đi, cố ý không thèm để ý tới hắn.
Long Thiên Thần gãi gãi đầu, nàng nhéo hắn, rõ ràng lấy sự chú ý của hắn, hiện tại hắn quay đầu lại rồi, nàng lại đối với hắn hờ hững a.
Hắn không hiểu, mình rốt cuộc làm sai cái gì?
Được rồi, lòng dạ của nữ nhân, hắn cho tới bây giờ vẫn không hiểu được...
Động tĩnh của đôi tiểu tình nhân này có chút lớn, khó tránh khỏi quấy nhiễu đến không khí an tĩnh của hiện trường. Ánh mắt của Long Thiên
Tuyệt nhàn nhạt quét tới, mang theo vài phần uy hiếp, Long Thiên Thần
cùng Hách Liên Tử Ngữ đều cảm nhận được, hai người nhất tề im lặng,
chỉnh lý tư thế, không dám quấy nhiễu đến Vân Khê tỷ thí.
Hách Liên Tử Phong chăm chăm ngắm nhìn thần sắc chuyên chú của Vân
Khê khi luyện đan, mâu quang khẽ chớp, không biết đang suy nghĩ điều
gì, sâu không lường được. Cách đó không xa chính là chỗ ngồi của Nam
Cung Dực, thần sắc trên mặt giống y hệt hắn, chỉ có điều đáy mắt người
trước thỉnh thoảng hiện lên nỗi ham mê, nhưng người còn lại chính là
tính toán.
Trận Tỷ thí Luyện đan đã tới thời khắc cuối cùng.
Vân Khê cùng Tần Tú hai người âm thầm so sánh sức lực, từ trình độ
trên người cả hai phóng thích ra sức mạnh tinh thần lực cùng linh hồn
lực, lại bắt đầu có chút không thể khống chế.
Va chạm, đụng nhau! Va chạm, đụng nhau!
Giờ khắc này đã không còn đơn thuần tỷ thí luyện đan, mà là tiến đến
so đấu tinh thần lực cùng linh hồn lực, người nào có thực lực cường
đại, chính là người nào chiếm được thượng phong!
Vân Khê từ đầu đến cuối, thần sắc đều rất tự nhiên, từ khi nàng đã
giác ngộ ra, cũng cảm giác được hàn lưu này không ngừng lưu chuyển
trong đầu nàng, không có ý muốn dừng lại. Cho nên, nàng có thể điều
phối sử dụng nó, thậm chí tùy lúc nhận được sinh lực bổ sung. Giống như
là hệ thống cung cấp nước uống, chỉ cần ngươi muốn uống, liền mở vòi,
muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cho đến con đập chứa nước khô kiệt mới
thôi. Sở dĩ đem so với vòi nước, đó là do nàng có thể điều động linh hồn lực là từ từ tăng cao, như một dòng nước nhỏ, mà không phải là xu thế như sóng triều mãnh liệt chảy xiết.
Nếu đem linh hồn lực của Vân Khê so sánh là một con đập chứa nước,
vậy linh hồn lực mà Tần Tú cực khổ tu luyện đến nay chỉ là một nguồn
nước có hạn. Thời điểm vừa mới bắt đầu linh hồn lực của cả hai không
sai biệt lắm, không phân cao thấp, sau đó trong quá trình thi đấu, cứ
như vậy linh hồn lực của cả hai đều từ từ nhận được bổ sung, sức mạnh
của hai người vẫn giữ thế cân bằng nhất định, sự cân bằng này ở đã trải
qua một thời gian rất dài, vẫn không bị đánh vỡ. Cho đến khi nguồn nước có hạncủa Tần Tú từ từ cạn đến đáy, thắng bại đều đã rõ...
Tần Tú thở gấp, mồ hôi lạnh từ chỗ trán rơi xuống càng nhiều, có vài
giọt không cẩn thận rơi vào giữa đan dược, thân hình hắn nhoáng một
cái, đột nhiên ngã lăn xuống đất, lúc đó hắn biết mình đã thua cuộc.
Hiện trường lại là một mảnh xôn xao, những tiếng tiếc hận vang lên không dứt.
Một thiên tài luyện đan trẻ tuổi, cứ như vậy bại hạ trận, đến đan
dược đơn giản nhất cũng không luyện chế thành công, nguyên nhân chuyện
này ở đâu?
Đáy mắt Tần Tú trong nháy mắt có hiện lên sự thất bại, hắn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về Vân Khê như cũ vẫn đắm chìm trong quá trình luyện đan, thần sắc nàng lạnh nhạt, đồng thời để cho trong lòng hắn sinh ra nỗi
thất bại, rất nhanh khiến đáy lòng hắn sinh ra nỗi hiếu thắng vô hạn.
Mặc dù lần này hắn thua, nhưng hắn tuyệt không nổi giận, hắn tin rằng có một ngày, hắn có vượt xa nàng!
Đây cũng là mục tiêu lớn nhất của cuộc đời hắn!
Vân Khê dừng tay, trong miệng khẽ than, một viên Bích Tâm hoàn coi như đã luyện thành.
Ứng ngũ cùng các cao thủ luyện đan và các các đệ tử rối rít vây kín
thượng đài, không ai chú ý đến Tần Tú trên mặt đất, ánh mắt của mọi
người đều không ngoại lệ tập trung vào viên Bích Tâm hoàn của Vân Khê sử dụng Hoả diễm Cổ pháp luyện thành.
“Tốt! Viên Bích Tâm hoàn này có phẩm chất vượt xa cấp bậc của nó, trở thành đan dược cấp năm! Thật là kỳ tích a!” Mộ Tông Minh tự đáy lòng sợ hãi than.
Trên mặt Ứng Ngũ khẽ rung rẫy, nhưng rất nhanh hồi phục, hừ nhẹ một tiếng: “nịnh hót!”
Vân Khê nhướng mày, lười cùng hắn so đo.
Lúc này, Tần Tú từ trên mặt đất bò dậy, sau khi sửa sang lại một phen y phục, khôi phục hình tượng công tử của bản thân, ôn hòa cười nói:
“Tài nghệ luyện đan của phu nhân cao siêu, tại hạ thua tâm phục khẩu
phục! Bất quá ngày sau tại hạ nhất định sẽ Hướng phu nhân khiêu chiến
lần nữa, hi vọng phu nhân không nên lơ lãng việc luyện tập tài nghệ, để
tại hạ mất đi một đối thủ tuyệt hảo.”
Vân Khê cười một tiếng, lãnh khốc đáp: “cứ việc!”
Tần Tú sửng sờ, khoé miệng chợt nhếch lên một nụ cười trong sáng, xuất phát từ nội tâm mà ra.
Vân Khê đối với hắn thêm mấy phần coi trọng, hắn không cần thắng
thua, quan tâm nhất chính là quá trình khiêu chiến với đối thủ của bản
thân, nhân tài như vậy mới chân chính là một Luyện Đan Sư dốc lòng với
tâm huyết!
Nàng cảm thấy bản thân không bằng.
“Ứng ngũ tiên sinh đánh giá đúng trọng tâm. Bất quá, nàng chẳng qua
muốn lấy lòng mọi người thôi, luyện chế một viên đan dược bình thường,
cần gì phiền toái như thế? Nếu không phải Tần thiếu chủ cố ý nhường cho
nàng, nàng làm sao có thể thắng được?”
Giữa tiếng ca ngợi của mọi người, một tiếng nói âm dương quái khí nhẹ nhàng vang lên.
Vân Khê đột nhiên quay đầu, ánh mắt quét về hướng Văn trưởng lão đang nói chuyện, hắn rõ ràng chính là khích bác ly gián, muốn khiến đám
người Ứng ngũ cùng nàng mâu thuẫn lẫn nhau, do đó mượn đao giết người,
cho dù là đám người Ứng ngũ không có cách nào giết nàng, cũng có thể mài mòn nhuệ khí của nàng... Rất tốt, nàng vẫn chưa tìm hắn tính sổ,
hắn đã đưa mình đên tận cửa rồi.
Vân Khê lạnh lùng nhếch môi, nhẹ nhàng bước qua đám người, từng bước hướng Văn trưởng lão phương hướng đi tới.
“Văn trưởng lão, có thể mời ngài đem những lời vừa nói, lặp lại lần nữa?”
Cùng lúc đó, Long Thiên Tuyệt cũng từ chỗ ngồi đứng lên, bất động thanh sắc nhích tới bên cạnh Vân Khê, hộ giá cho nàng.
Ánh mắt của Văn trưởng lão vì có sự góp mặt của Long Thiên Tuyệt có
chút rung rẫy, cố ý tăng thêm ngữ điệu nói: “Thế nào, miệng của lão phu, chẳng lẽ lão phu không được nói?”
“Có thể, dĩ nhiên có thể!” Vân Khê đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, lại
khiến người nghe cảm thấy rợn tóc gáy, nàng giơ tay lên, sờ sờ càm nói, “Ta cũng vậy có mấy câu nói muốn, bất quá... Không phải là nói với
ngài Văn trưởng lão, mà là... Sẽ “nói” với vài món bảo vật trên
người của ngươi.”
Văn trưởng lão nghe vậy, vô thức mò tới phần eo của mình......
p/s: hà hà, đoán xem trên người Văn trưởng lão có cái gì mới đọc chương sau nha, cũng dễ lắm mà!