THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

“Tha các ngươi một mạng cũng được! Ngươi bây giờ ở trước mặt của mọi người, thừa nhận ngươi chính là người trộm Phỉ Thúy Ngọc Hoàn của lão phu nhân, hơn nữa quỳ gối trước mặt con ta, hướng hắn nói xin lỗi, nói ngươi trăm phương ngàn kế, gài tang giá họa, nói xấu hắn!” Vân Khê lạnh lùng nói. Nàng cũng không tin Bạch Tịch Tình thật cam tâm chịu thua, cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho nàng ta, chẳng phải là quá có lợi cho nàng ta sao?

Bạch Tịch Tình sắc mặt cực kì khó coi, làm cho nàng hướng đối phương cầu xin tha thứ, đã là giới hạn của nàng, bây giờ còn muốn cho nàng trước mặt mọi người, thừa nhận mình là trộm, thậm chí còn làm cho nàng quỳ trước một hài tử, cái này so sánh với giết nàng còn muốn khó chịu hơn.

“Tốt, vậy ngươi buông ra trước.” đáy mắt nàng tinh quang chớp động.

Vân Khê lạnh lùng cười một tiếng, thu roi mềm trong tay, lộ ra thần sắc hết thảy đều nắm trong bàn tay.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Bạch Tịch Tình vừa mới đạt được tự do, liền cả người như mủi tên xông về Vân Tiểu Mặc, trong ống tay áo rộng rãi, một cây chủy thủ lộ ra ánh sáng...

Bốp! Tốc độ của nàng mau, tốc độ Vân Khê còn nhanh hơn!

Còn chưa chờ Bạch Tịch Tình xông đến trước mặt Vân Tiểu Mặc năm bước, roi tiên trong tay Vân Khê đã quấn lên cổ Bạch Tịch Tình, từng tấc từng tấc siết chặt.

“Buông! Yêu nữ, ta với ngươi bất cộng đái thiên!” Bạch Tịch Tình từ cổ trở lên mặt càng ngày càng hồng, dử tợn đáng sợ vì khó thở.

Vân Khê hừ lạnh: “Người dám đả thương con ta, chỉ có một kết quả...” thanh âm như tới từ địa ngục, đem Bạch Tịch Tình hoàn toàn đánh vào hầm băng lâu năm.

Liếc nhìn ánh mắt nhi tử căng lớn, Vân Khê giọng nói ôn hòa nói: “Tiểu Mặc, nhắm mắt lại.”

“Nha.” Vân Tiểu Mặc đáp lời, vội vàng biết điều một chút dùng tay nhỏ bé che lên hai mắt của mình, vẫn không quên chuyển cáo một tiếng, “Mẫu thân, đã nhắm lại, Tiểu Mặc cái gì cũng nhìn không thấy.”

Vân Khê nhẹ nhàng nhếch môi, sóng mắt lưu chuyển, mị hoặc tùng sinh, không biết mê hoặc tim bao nhiêu người tại chỗ, song ai có thể nghĩ đến giờ phút này trong tay của nàng đang lôi một tánh mạng đang sống sờ sờ đây?

Dạ Hàn Nhật chân mày nhíu lại, quay đầu cùng cô và lão phu nhân nhìn lẫn nhau, Bạch Tịch Tình đúng là ghê tởm, nhưng nàng dù sao cũng là người tam đại Thánh Địa, nếu chết, không biết sẽ dính dấp ra bao nhiêu chuyện.

Bạch Tịch Vũ thấy vậy, làm cho sợ đến cả người run run, vội vàng lắt tay lão phu nhân cầu trợ: “Lão phu nhân, xin ngài mau cứu cứu biểu tỷ ta đi! Van xin ngài! Hiện tại chỉ có ngài có thể cứu nàng......”

Lão phu nhân địa vị cao thượng, chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, những cao thủ Huyễn Dạ Tinh Cung cũng sẽ nghe theo hiệu lệnh nàng, dưới mắt cũng là chỉ có nàng có thể khắc chế Vân Khê vô pháp vô thiên.

Lão phu nhân thần sắc có chút do dự, đang muốn mở miệng, Dạ Hàn Nhật để sát vào nàng bên tai nói nhỏ mấy câu, lão phu nhân lộ ra vẻ quái lạ: “Thật không?”

“Tôn nhi không dám nói bừa.”Dạ Hàn Nhật hướng Vân Khê nhìn một cái, thần sắc có chút xa xăm.

Lão phu nhân cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Vân Khê, cũng là không có ý định muốn ngăn cản.

Vân Khê cũng mặc kệ những thứ này, nàng muốn người nào chết, dù là Ngọc Hoàng Lão Tử cũng đừng nghĩ đến ngăn trở!

Mọi người kinh hãi nhìn Bạch Tịch Tình ở dưới roi mềm liều chết giãy dụa, từ từ mất đi tức giận, mọi người không khỏi sởn gai óc, nữ nhân này cũng quá ác rồi, cho dù là một kiếm giết đối phương, cũng so sánh với như bây giờ từ từ hành hạ chết thống khoái hơn.

Bạch Tịch Vũ kinh hô một tiếng, tắt thở.

Hoảng sợ nhất là thầy trò ba người Thần trưởng lão, bọn họ rất lo lắng Vân Khê cũng sẽ giống như giết Bạch Tịch Tnh giết bọn hắn.

“Lão phu nhân, ngài cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng sát hại người tam đại Thánh Địa? Ngài dung túng nàng như thế, các trưởng lão Bạch Sa đảo ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên!”

“Chỉ cần chúng ta còn sống, chúng ta nhất định sẽ giết yêu nữ này! Huyễn Dạ Tinh Hải cũng từ đây đừng nghĩ được an bình!”

“Thù này không báo, lão phu thề không làm người!”

Thầy trò ba người Thần trưởng lão hai mắt đỏ ngầu nói.

Lão phu nhân giơ tay lên, đụng vào vị trí huyệt Thái Dương, thân hình lắc lư, ngã vào đầu vai Dạ Tử Hi: “Ôi, đầu của lão bà tử ta đau quá, có phải hay không trúng gió rồi? Nhanh lên một chút đở ta đi vào nhà nghỉ ngơi một chút.”

“Nương, ta đở ngài đi vào nghỉ ngơi, bên ngoài gió lớn, đúng là không nên ở lâu.” Dạ Tử hi cười trộm, quay đầu hướng về phía những đệ tử còn lại quát lên, “Các ngươi còn đợi ở chỗ này làm cái gì? Nên làm gì thì đi làm! Nhớ kỹ, người nào nếu đem chuyện hôm nay lão phu nhân nhức đầu loạn truyền, các ngươi nên biết hậu quả!”

Vân Khê ý vị thâm trường nhìn hai mẹ con, các nàng giả bộ nhức đầu, một nói năng xảo diệu, nói cho cùng chính là đối với chuyện lần này xem như không biết, nàng thích làm như thế nào thì lam như thế đó, cùng Huyễn Dạ Tinh Cung họ không liên quan, họ chỉ cho là cái gì cũng không còn nhìn thấy, cái gì cũng không còn nghe thấy.

“Hàn Nhật, mang theo Tiểu khách nhân cùng nhau vào nhà.” Dạ Tử Hi lại nói.

“Hàn Nhật, mau đưa Tịch Vũ dìu vào phòng.” Lão phu nhân liền phân phó một câu sau, mới đi theo nữ nhi vào phòng.

Vân Tiểu Mặc tay che ánh mắt để xuống, ánh mắt chân thuần chớp chớp, nhìn về phía mẫu thân.

“Tiểu Mặc, con đi vào nhà trước, mẫu thân sẽ tới sau.”

Đợi tất cả mọi người rời đi vườn, trong vườn chỉ có Vân Khê cùng thầy trò ba người Thần trưởng lão, Thần trưởng lão mí mắt không được nhảy lên, cảm thấy dự cảm xấu.

“Yêu nữ? Ngươi quả thật muốn giết chúng ta?”

“Ngươi cho rằng như thế nào?” Vân Khê cười lạnh.

Thần trưởng lão hoảng sợ nói: “Không! Ngươi không thể giết chúng ta! Ngươi giết chúng ta, chính là đắc tội Bạch Sa đảo, một mình ngươi, như thế nào cùng Bạch Sa đảo chống lại?”

“Hiện tại nơi này chỉ có bốn người i chúng ta, ta muốn các ngươi sống, các ngươi liền sống, ta muốn các ngươi chết, các ngươi cũng chỉ có thể chết! Cho dù ta giết các ngươi, cũng sẽ không có người biết! Ngươi đi tìm ai tới thay các ngươi báo thù?” Vân Khê tàn nhẫn nói cho hắn biết sự thật.

“Không! Ngươi sẽ không giết chúng ta! Cõi đời này không có gió không lọt tường, cho dù lão phu nhân cố ý thay ngươi giấu diếm chân tướng, thì cũng có người điều tra ra......”

“Điều tra ra thì như thế nào? Trên người của ta có thập đại thần khí, chính là một người duy nhất có thể trợ giúp tam đại Thánh Địa vượt qua cửa ải khó khăn, ngươi cho là người Bạch Sa đảo sẽ vì báo thù cho ngươi, mà đem người toàn tộc vứt bỏ sao?”

“Ngươi nói cái gì? Trên người của ngươi có thập đại thần khí?”

Oanh!

Thần trưởng lão nghe nói lời ấy, như bị sét đánh! Hắn hiện tại rốt cục hiểu, vì sao Vân Khê dám suồng sã tứ phía cùng Bạch Sa đảo đối địch như thế, thậm chí dám ở Huyễn Dạ Tinh Cung tùy ý giết người, thì ra là nàng là có kim bài chống lưng, hơn nữa vật mà nàng dựa vào là thứ mà tuyệt đối hắn không dám nghĩ đến.

Xong! Hắn lần này là thật hoàn toàn xong, chết chắc!

Chỉ một thoáng, hắn mặc niệm câu này ngàn lần.

” Ba người Các ngươi tự mình đem hoàn thuốc ăn vào, ta liền tha các ngươi một con ngựa.” trong tay Vân Khê đưa ra ba viên hoàn thuốc màu đỏ, trong không khí bay nhàn nhạt mùi thuốc, không biết đến tột cùng là mùi thuốc gì.

“Đây là thuốc gì? Ngươi đến tột cùng muốn làm gì chúng ta?” Thần trưởng lão cảnh giác ngó chừng hoàn thuốc, không dám tùy ý dùng.

“Yên tâm đi, chẳng qua là có thể làm cho các ngươi quên mất một chút chuyện phát sinh gần đây, sẽ không đả thương tánh mạng. Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể không ăn...” Vân Khê giọng nói đột nhiên Lãnh, “Mà ta, sẽ không dễ dàng lưu lại tánh mạng của người đối với mình có uy hiếp.”

Ba người liếc nhau một cái, bọn họ hiện tại cũng bị thương, thương thế khác nhau, cũng không tiếp tục có sức đánh trả. Dưới mắt không người nào có thể cứu bọn họ, bọn họ chẳng khác gì cá nằm trên thớt, mặc người làm thịt. Chỉ bằng vào Vân Khê việc mới vừa giết Bạch Tịch Tình, ánh mắt tà ác lom lom nhìn không chớp, thì bọn họ tuyệt đối tin tưởng nếu bọn họ không phục tòng, nàng nhất định sẽ giết bọn họ, trừ ăn thuốc, bọn họ tựa hồ cũng không có lựa chọn khác.

“Tốt, chúng ta ăn!” Giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt! Chỉ mong mất đi trí nhớ, bọn họ ngàn lần muốn học ngoan chút, không nên lại đi trêu chọc cái yêu nữ giết người không chớp mắt này.

Nhìn tận mắt ba người ăn vào hoàn thuốc, Vân Khê lúc này mới thả Tâm, nói thật ra, nếu không phải là đồ đại gian đại ác, nàng không muốn giết. Bạch Tịch Tình là ngoại lệ, bởi vì nàng ta chạm đến đến điểm mấu chốt của nàng, dám can đảm sát hại con trai của nàng, đó chính là muốn chết!

Chết không có gì đáng tiếc!

Làm Vân Khê đi tới phòng lão phu nhân, bên trong nhà vui vẻ hòa thuận, một mảnh cười vui rộn ràng.

Tiểu Mặc chính là Tiểu Mặc, vô luận đi đến nơi nào, đều chọc người thích. Này không, hắn một ngụm một tiếng bà nội, đem lão phu nhân mừng rỡ hợp bất long chủy.

“Thần trưởng lão bọn họ đâu?” Thấy Vân Khê vào nhà, Dạ Tử Hi mở miệng hỏi.

“Thả bọn họ đi.” Vân Khê thuận miệng nói.

“Đi?”Dạ Tử Hi nghi ngờ nhìn nàng, phảng phất đang hoài nghi cái này không giống như là tác phong của nàng.

Vân Khê nở nụ cười nói: “Ta để cho bọn họ ăn vào chút hoàn thuốc, để cho bọn họ tạm thời quên mất đoạn này trí nhớ mà thôi. Ngươi cho rằng ta sẽ giết bọn họ sao? Làm sao có thể? Ta từ trước đến giờ cũng là thiện lương nhân từ......”

Dạ Tử Hi ôm kiếm mà đứng, rất không khách khí quăng nàng một cái liếc mắt, nàng nếu là thiện lương nhân từ, thì trên đời này sẽ tìm không ra bất kì người thiện lương nhân từ nào khác.

Vân Khê hơi sửng sờ, không nhịn được khoan khoái cười to.

Tư thái cùng ánh mắt này, thật đúng là phiên bản nàng thường dùng mà.

Vân Tiểu Mặc tầm mắt từ hồ cá triệu quay lại, mấy bước chạy chậm, chạy vội tới trước mặt của nàng: “Mẫu thân, người đem những thứ kia người xấu thế nào?”

Vân Khê sờ sờ đầu của hắn, nghiêm túc nói: “Mẫu thân đem bọn họ hảo hảo mà giáo dục một phen, bọn họ đáp ứng sau này cố gắng làm người, không bao giờ … nữa làm chuyện xấu rồi, cho nên mẫu thân để lại bọn hắn.”

“Có thật không?” Vân Tiểu Mặc vẻ mặt hồ nghi.

“Đương nhiên là thật!” Không một chút xấu hổ mà nói láo.

Trong lúc bất chợt, mặt đất khẽ chấn động, như có dấu hiệu động đất.

Hồ cá nghiêng, gần nửa bộ phận lộ ra bàn, sắp rơi xuống... Dạ Hàn Nhật tay mắt lanh lẹ, vững vàng tiếp được hồ cá. Mặt đất vẫn đung đưa như cũ, càng lúc càng kịch liệt.

“Chuyện gì xảy ra?” Vân Khê khom người ôm lấy nhi tử, dùng thân thể của mình bảo vệ hắn.

“Không có chuyện gì, chẳng qua là chấn động nhỏ mà thôi, phu nhân không cần phải lo lắng! Tháng này vẫn hay xuất hiện tần suất động đất nho nhỏ như vậy, điều này nói rõ núi lửa trên đảo thật sự sắp phun trào...” Dạ Hàn Nhật ngữ điệu ôn nhuận thanh nhã trả lời, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng.

Hai mẹ con Lão phu nhân bình tĩnh đứng ở tại chỗ, cũng là lộ ra thần sắc lo âu, cũng vì tiểu chấn trước mắt.

“Vậy có thể suy tính ra thời gian chuẩn xác núi lửa bộc phát hay không?”Vân Khê nói.

“Có thể là có thể, nhưng phải xem số tử vi biến hóa mà định ra” Dạ Hàn Nhật có thâm ý khác nhìn Vân Khê một cái, mâu quang chớp động nói, “Đêm qua, ta xem thiên tượng... Phát hiện trên Phượng tinh phá lệ lóe sáng, đem ánh sao khác toàn bộ che đi, cho nên vô pháp tính ra chính xác thời gian núi lửa bộc phát. Hiện nay... Phượng Tinh trở về vị trí cũ... Ta nghĩ, tối nay nhất định có thể tính ra chính xác thời gian.”

“Phượng Tinh trở về vị trí cũ?” Đêm qua chính là nàng tìm về thần khí, thần khí trở về vị trí cũ, chẳng lẽ trong miệng hắn gọi là Phượng Tinh...

Dạ Hàn Nhật con ngươi nhẹ lay động trong nháy mắt, nói ra nghi vấn trong lòng nàng: “Không sai! Phượng Tinh đại biểu chính là phu nhân, ta cũng tính ra hôm nay Phượng Tinh rơi xuống Huyễn Dạ Tinh Hải, cho nên mới phải thật sớm ở vườn trái cây chờ.”

Vân Khê hoàn toàn kinh ngạc, thì ra là hắn xuất hiện ở vườn trái cây, cũng không phải là tình cờ, là đã sớm đoán chắc nàng sẽ ở nơi đó xuất hiện. Người này... Đến tột cùng là người hay thần? Lại có thể tính chính xác như thế?

Hai mẹ con Lão phu nhân cũng kinh hãi, Dạ Hàn Nhật xem thiên tượng, chưa từng có sai, nếu hắn nói Vân Khê là Phượng Tinh, như vậy Vân Khê chính là Phượng Tinh. ánh mắt Hai mẹ con nhìn lại Vân Khê,phát ra tia sáng.

“Ách, các ngươi đừng nhìn ta như vậy.” Bị các nàng xem như thần đối đãi, đáy lòng Vân Khê thật đúng là chột dạ.

Thật ra thì... chỉ là truyền thuyết.

“Thật tốt quá! Tam Đại Thánh Địa Chúng ta được cứu rồi!” Dạ cô Phong không có giấu diếm chuyện nguy cơ của tam đại Thánh Địa đối với lão phu nhân, lão phu nhân sâu hiểu ngọn nguồn trong đó, không khỏi thoải mái.

“Nương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tam Đại Thánh Địa Chúng ta khi nào có nguy cơ rồi?” Dạ Tử Hi không hiểu nói.

“Chuyện này, Nương sẽ nói tỉ mĩ sau.” Lão phu nhân cẩn thận đánh giá Vân Khê, hai mắt không lóe sáng, Vân Khê thấy vậy phần gáy lạnh lẽo, thật giống như bị coi là quái vật.

Lúc này, có đệ tử đến đây bẩm báo, nói đảo chủ đã cùng đi khách quý đến phòng khách chính, tùy thời chuẩn bị mở yến tiệc, chiêu đãi tân khách. Lão phu nhân để cho Dạ Hàn Nhật cùng đi với hai mẹ con Vân Khê, đi ra mắt đảo chủ trước.

Trên đường đi thông phòng khách chính, có thị nữ báo lại, nói thú sủng Dạ Hàn Nhật nuôi có chút vấn đề, Dạ Hàn Nhật lộ ra vẻ lo lắng, chỉ có đem hai mẹ con Vân Khê phó thác cho thị nữ tới dẫn đường, chính hắn thì vội vàng chạy tới chiếu khán thú sủng của hắn. Thật vừa đúng lúc, thị nữ dẫn đường, không phải là người khác, chính là thị nữ lúc trước nhìn Vân Khê không vừa mắt.

Mới vừa rồi Vân Khê đại náo vườn lão phu nhân, nàng trùng hợp ở nơi khác chiếu cố thú sủng của công tử, không có tận mắt nhìn thấy, cho nên lúc này nhìn mẫu tử Vân Khê, vẫn như lúc trước xa cách và ghét bỏ.

“Đến, chính các ngươi vào đi thôi, ta còn có những chuyện khác phải làm nữa.” thị nữ kia đem hai mẹ con dẫn tới cửa yến hội, xem như xong việc, lắc lắc eo nhỏ, phủi mông bỏ đi.

Vân Khê ngẩng đầu nhìn lại, phía trên mười bậc thang, chính là một ngọn cung điện lớn, cung điện này chính là một tòa cung điện lớn nhất trong Huyễn Dạ Tinh Cung, bình thường làm nơi chiêu đãi khách quý, đồng thời cũng là chỗ các thành viên trưởng lão hội họp thương nghị đại sự, cho nên cảnh giới sâm nghiêm, không phải là người bình thường cũng có thể đi vào.

Khi hai mẹ con đi lên bậc thang, nhìn trong cung điện cảnh tượng người đến người đi, đang muốn đi vào trong, thì mấy tên đệ tử thủ vệ đem hai mẹ con ngăn lại.

“Các ngươi là người nào? Có biết đây là địa phương nào không?”

Vân Khê ngẩng đầu, thấy trên của điện có đề tên, trên tấm bảng vàng có ba chữ lớn “Tụ Tinh Cung” Cho nên trả lời: “Tụ Tinh Cung a, sao vậy?”

Trong đó một gã đệ tử vóc người tương đối khôi ngô nói: “Còn hỏi sao vậy? Ngươi cũng biết Tụ Tinh Cung là địa phương nào? Há lại để người tùy tùy tiện tiện có thể vào?”

“Ta... Cái kia mới vừa..... Vân Khê xoay người lại, muốn đi tìm thân ảnh thị nữ, ai ngờ nàng đã sớm chạy mất dạng không khí có chút lúng túng, Vân Khê gãi gãi chân mày, nói: “Mới vừa là đại công tử các ngươi theo ta tới, kết quả đại công tử các ngươi nửa đường có việc đi, hắn phái thị nữ của hắn cho ta dẫn đường, sau đó thị nữ của hắn đem ta dẫn tới phía dưới, nàng đã đi...” Nàng mở miệng giải thích, ai ngờ đối phương càng nghe càng thấy khả nghi.

“Xem ngươi rất lạ mặt, hẳn không phải là người Huyễn Dạ Tinh Hải chúng ta, ngươi cũng không phải là khách quý cùng nhau tới. Ngươi đến tột cùng là người nào? Đại công tử Chúng ta bế môn tu luyện, rất ít cùng người khác lui tới, ngươi đừng vội mang hắn tới lừa gạt chúng ta. Ngươi nói mau, ngươi đến tột cùng là người nào? Nếu như ngươi nói không nói rõ ra, đừng trách chúng ta không khách khí, đem ngươi bắt lại!”

Phía sau hắn hai gã đệ tử đã rút kiếm, làm ra trạng thái canh gác.

“Ta thật là khách nhân của đại công tử các ngươi, các ngươi không tin, có thể đi hỏi hắn.” Vân Khê rất buồn bực, đầu năm nay vào cửa làm sao lại khó như vậy đây?

“Mẫu thân!”Vân Tiểu Mặc kéo kéo góc áo của nàng, thần thần bí bí đem nàng kéo đến, để sát vào nàng bên tai nói, “Mẫu thân, bọn họ không để cho chúng ta đi vào, có phải bởi vì chúng ta không có cho bọn hắn bao tiền lì xì hay không đây?”

Vân Khê lật ra hạ mí mắt, con trai nói cũng đúng nga, đầu năm nay tìm người làm việc, không phải đều đưa chút lễ vật sao? Thôi, phá chút tài, nho nhỏ hối lộ một chút thủ vệ, thuận lợi đi vào, tránh cho gặp phải nhiều mầm tai vạ hơn nữa.

Người Bạch Sa đảo khinh người quá đáng, nàng phải cường thế không sợ, bất quá bây giờ là người Huyễn Dạ Tinh Hải, lão phu nhân cùng đại công tử bọn họ đều đối với nàng không tệ, nàng dù sao cũng phải xem chút mặt mũi người ta, tận lực không nên gây chuyện nữa.

Vân Khê sờ sờ càm, làm như có gật đầu nói: “được! Tiểu Mặc, vậy con liền cho bọn hắn mỗi người một Hồng bao nhỏ đi!”

Vân Tiểu Mặc nghe vậy, vội vàng khẩn trương bưng kín hà bao của mình, quắt cái miệng nhỏ nhắn, mãnh liệt hất đầu: “Tại sao là Tiểu Mặc cho bao tiền lì xì? Tiểu Mặc nghèo rớt mồng tơi, rất nghèo, thật đáng thương!”

Bốp!

Một cái đập tay vào trên ót của hắn, hắn còn giả bộ nghèo? Người nào không biết hắn là Tiểu Phú ông chứ?

Tài bảo cũng có thể xếp thành núi nhỏ rồi, còn giả nghèo? Còn để cho những người khác sống hay không?

“Nhanh lên một chút, cầm chút ít bạc đưa ra, mỗi người cho chút đi.”

“Mẫu thân!” Vân Tiểu Mặc quắt cái miệng nhỏ nhắn, một vạn lần không muốn.

“Ý kiến là con nói ra, con không đưa người nào đưa?” Vân Khê đưa tay trước mặt hắn, vừa ngoắc ngoắc ngón tay, vừa nói nhanh, “Đứa nhỏ này thật keo kiệt, học phụ thân a?”

Vân Tiểu Mặc bất đắc dĩ móc ra vài đồng tiền bạc, nhỏ giọng nói thầm: “Mẫu thân mới keo kiệt đấy!”

Vân Khê từ trong tay của hắn cầm qua bạc, xoay người lần nữa đi tới cửa đại sảnh yến hội: “Mấy vị huynh đệ cực khổ, cầm ít bạc đi mua rượu uống đi.”

Đem bạc nhất nhất phân đến trong tay mỗi đệ tử thủ vệ, không đợi bọn họ kịp phản ứng, Vân Khê liền nắm tay của con trai công khai hướng trong cửa mà đi.

“Đứng lại!” các đệ tử thủ vệ phía sau rốt cục cũng phục hồi tinh thần.

“Ai cho phép các ngươi tiến vào? Các ngươi thật to gan, lại còn dám hối lộ chúng ta? Ta liền biết các ngươi nhất định có vấn đề, có ai không, bắt lại cho ta!”

Mấy tên đệ tử rối rít rút kiếm ra, đem hai mẹ con cho bao vây quanh.

Các đệ tử Huyễn Dạ Tinh Hải cơ hồ cũng là ở Huyễn Dạ Tinh Hải lớn lên, rất nhiều người chưa từng có ra khỏi nơi ở, mà quy củ Huyễn Dạ Tinh Hải sâm nghiêm, cho tới bây giờ không có phát sinh quá chuyện hối lộ này. Hai mẹ con cầm hành động ngoài tam đại Thánh Địa tới hối lộ đệ tử Huyễn Dạ Tinh Hải, căn bản là dùng sai Chiêu, ngược lại làm hư chuyện.

Vân Khê khóe miệng run lên, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nàng lắc đầu, không biết nên nói gì. Bình sanh lần đầu tiên hối lộ người ta, ai ngờ còn dùng sai chỗ, thật là đủ mất mặt!

“Mẫu thân, bao tiền lì xì thật giống như không dùng được đấy “Vân Tiểu Mặc khờ dại nói, không chút nào sợ hãi

“Cũng là chủ ý của con!”Vân Khê tà tà liếc về hướng con trai, làm hình dáng chống cằm. Hai mẹ con không coi ai ra gì trò chuyện với nhau, để cho đệ tử thủ môn rất căm tức, trong đó hai người mấy bước xông lên, muốn bắt hai mẹ con. Mắt thấy sẽ phải tới tay, đột nhiên một trận tật phong đập vào mặt, ống tay áo màu trắng vũ động, đem hai người mạnh mẽ hất ra.

“Ghê tởm! Ngươi dám đối với chúng ta xuất thủ?”

Mấy tên đệ tử khác nhất tề giơ kiếm tấn công Vân Khê, sinh gió, tấn công mãnh liệt.

“Dừng tay!” Một cái quát lạnh từ bên trong cửa truyền ra, ngăn trở các đệ tử tiến công.

Trong cửa lớn, một gã nam tử vóc người cao to, nhanh nhẹn bước ra, Dung Nhan tuấn mỹ, làm cho hai mắt người ta tỏa sáng. Giọng nói Hắn mang theo vài phần uy nghiêm: “Hôm nay đảo chủ mở tiệc chiêu đãi cao nhân lánh đời khắp nơi, chính là đại sự của Huyễn Dạ Tinh Cung, các ngươi lại ở chỗ này cùng người ẩu đả, còn ra thể thống gì?”

“Nhị công tử thứ tội! Là có người ở chỗ này quấy rối, muốn xông vào yến hội, cho nên bọn thuộc hạ mới có thể động thủ.”

“Dạ, Hàn, Tinh!”Vân Khê nhận ra người, Lãnh Tĩnh hô lên.

Dạ Hàn Tinh nghe được thanh âm quen thuộc, bỗng dưng quay đầu, thấy được hai mẹ con, hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó tách ra nụ cười thật tươi, nhiệt tình nghênh đón: “Vân tiểu thư, Tiểu Mặc, thế nào lại là các ngươi?

“Tiểu Mặc, có nhớ Dạ thúc thúc hay không?” Hắn khom người, đem Vân Tiểu Mặc ôm vào trong lòng, mặt mày đều là nụ cười, tao nhã vô hạn.

“Nhớ a!” giọng trẻ con dễ nghe, nghe được khiến đáy lòng Dạ hàn tinh một trận thư sướng, song câu tiếp theo lại làm cho hắn có chút khó chịu.

“Dạ thúc thúc còn thiếu bạc của ta, ta vẫn nhớ.”

Dạ Hàn Tinh khóe mắt mất tự nhiên co rút mấy cái: “Yên tâm, Dạ thúc thúc nhất định sẽ trả.”

Cái này thì Vân Tiểu Mặc cười vui vẻ, ôm đầu của hắn, trên mặt hắn hôn một cái. Dạ Hàn Tinh thụ sủng nhược kinh, cười đến càng thêm phong hoa tuyệt đại.

Hắn quay đầu, liền nhìn về phía Vân Khê, hỏi: “Long huynh đâu? Làm sao không thấy hắn với các ngươi cùng đến đây?

Vân Khê buồn cười nhìn bọn họ, nói: “Chúng ta tới Bạch Sa đảo trước, hắn ở lại Bạch Sa đảo còn có chút chuyện, cho hai mẹ con chúng ta tới trước gặp đảo chủ, cùng đảo chủ thương lượng chút ít chuyện, hắn sẽ tới sau.”

“Vậy thì tốt! vậy mau theo ta đi vào trông thấy đảo chủ, ta nghĩ hắn hẳn là sẽ rất cao hứng khi nhìn thấy các ngươi.” Dạ Hàn Tinh cúi đầu nhìn một chút Vân Tiểu Mặc, Ngụ ý, Tiểu Mặc chính là người đảo chủ muốn nhất thấy.

Vân Khê quay đầu, nhìn một chút đệ tử đứng ở một bên nhìn mắt đã choáng váng, nhún nhún vai nói: “Các ngươi thấy chưa, ta thật là khách nhân của đại công tử các ngươi, ta không có nói láo!”

“Dạ, Dạ! Là tiểu nhân có mắt như mù, mới vừa đắc tội.” Các đệ tử trên trán đều rỉ ra mồ hôi lạnh, vội vàng hai tay đem bạc xin trả.

Dạ Hàn Tinh cũng là hiểu lầm, hướng về phía các đệ tử khiển trách: “Đây là chuyện gì xảy ra? Các ngươi lại thu bạc khách nhân?”

“Ách... Này không liên quan đến bọn họ, phải.. Là chủ ý của Tiểu Mặc!” Vân Khê tay nhỏ nhấc lên, đem chuyện mất mặt này đẩy cho nhi tử.

Vân Tiểu Mặc ủy khuất bẹp miệng, hắn biết, mẫu thân chắc là sẽ không tự mình thừa nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi