Trong lúc ngắm nhìn, Vân Khê một lần nữa lại phát hiện, một đạo tựa như tia chớp tiếp tục phi hành, nó xuyên qua mây mù, nhanh nhảu nhạy bén, không hề sợ hãi, tựa hồ có chút khí thái vương giả!
Vạn Hoàng chi hoàng giả, Phượng dã*(vua của các loài chim, chính là phượng hoàng)!
Vân Khê cũng dần dần nhận định suy đoán của bọn họ, có lẽ con kim Phượng Hoàng này thật sự là vạn Hoàng chi hoàng chuyển thế không chừng.
Trong lúc cảm thán, trên ngọn núi đồng thời bay ra mấy đạo nhân ảnh, đuổi theo con kim Phượng Hoàng kia. Kim Phượng Hoàng vừa nhận ra nguy cơ, liền quát to một tiếng, ngẩng đầu xông vào đám mây!
Mấy đạo nhân ảnh kia cũng không hề buông tha, cũng bám theo nó biến mất trong mây mù...
Không tốt! Vân Khê thầm kêu to, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng cho kim Phượng kia, bởi vì lực lượng của bọn họ*(chỉ đám người đuổi theo) thật sự rất cường đại!
Phi thiên độn địa, vô tung khả tầm*(ý chỉ lên trời xuống đất rất tự nhiên, nhưng khiến người khác không thấy được mình). Đây tuyệt đối không phải là phạm vi của Huyền Tôn chi cảnh làm được!
Vân Khê bị lực lượng này rung động thật sâu, không ngờ học viện Vạn Hoàng lại có cao thủ cường đại đến thế.
Thiên Tuyệt nói không sai, Huyền Tôn chi cảnh ở Ngạo Thiên đại lục có lẽ đã là cao thủ đứng đầu, nhưng một khi tiến vào Long Tường đại lục, Huyền Tôn chi cảnh cũng không tính có điều gì ly kỳ. Trên Huyền Tôn còn có cảnh giới cao hơn!
Giờ khắc này, đáy lòng Vân Khê nổi lên từng đám mây trắng, một người sau khi mở rộng tầm mắt, đối với việc lĩnh ngộ Huyền giai cũng tăng lên, cảm xúc hiện tại của nàng chính là vậy.
Muốn trở thành cao thủ chân chính, con đường vẫn còn rất là dài.
Kim Phượng Hoàng, ngươi ngàn vạn không thể rơi vào tay bọn người nọ! Trong lòng Vân Khê mặc niệm, đáng tiếc nàng không thể giúp sức.
“Vân tỷ tỷ, chúng ta mau đi thôi! Ta dẫn ngươi đi gặp Lam sư tỷ, nàng nhất định sẽ hoan nghênh ngươi.” Thanh Hà mừng rỡ nói.
“Vân tỷ tỷ, ta và các ngươi không cùng đường, chỉ có thể ở đây tạm thời cáo biệt với các ngươi, đợi khi ta có cơ hội, nhất định sẽ đến thăm các ngươi, Vân tỷ tỷ nếu là có thời gian, cũng có thể tới nội viện thăm ta nga!” Mạc Tử Hành cười ha ha cáo biệt, hắn là nội viện học sinh, cùng Thanh Hà các nàng tân nhập môn vốn không cùng một chỗ, hơn nữa nam nữ hữu biệt, cho nên song phương không cùng đường.
Sau khi Vân Khê cùng hắn cáo biệt, liền theo đám người Thanh Hà và Thu sư tỷ đi đến nơi ở của cái gì Lam sư tỷ trong miệng các nàng. Khi đến nơi, lại nghe thấy người ở đó nói Lam sư tỷ đã tới Diễn Võ đường luyện tập võ nghệ, đoàn người lại tiếp tục hướng về phía Diễn Vũ đường tìm người.
Diễn Võ đường chính là một trong những nơi tại học viện dùng để tu luyện và trao đởi võ nghệ, đồng thời cũng là nơi các đảng phái tụ tập, chẳng qua, học sinh không cùng đẳng cấp, nơi có thể vào cũng bất đồng. Tỷ như các thành viên của Thanh Chữ đường, Huyền giai cao nhất cũng chính là thủ lĩnh của các nàng Lam sư tỷ Tần Lam, Huyền giai của Tần Lam chính là Thần Huyền sơ giai*(mới bước vào cảnh giới TH), các thành viên dưới nàng trở xuống, chỉ có phần nhỏ là Thiên Huyền cao thủ, còn lại toàn bộ đều là Mặc Huyền, Tử Huyền chi cảnh, tổng kết lại lực lượng của các nàng mà phán đoán, cùng lắm chỉ có thể sử dụng Diễn Võ đường của ngoại viện học sinh mà thôi.
Chưa kịp tới gần Diễn Võ đường, đã từ đằng xa nghe thấy tiếng cãi vã ở bên trong.
“Sân này, bắt đầu từ bây giờ, do người của Hồng Tụ đảng chúng ta trưng dụng. Bất kỳ tạp nhân*(người ngoài) nào ở đây, hết thảy đều cút khỏi đây cho ta!”
“Dựa vào cái gì? Diễn Võ đường từ trước tới giờ cũng là nơi để mọi người cùng sử dụng, tới trước được trước, Hồng Tụ đảng các người dựa vào cái gì có thể tuỳ tiện trưng dụng Diễn Võ đường?”
“Dựa vào cái gì ư? Đương nhiên là dựa vào thực lực mà nói chuyện! Đại sư tỷ của Hồng Tụ đảng chúng ta đã tấn chức trở thành Thần huyền nhị phẩm, thực lực cao hơn Lam sư tỷ của các ngươi rất là nhiều, huống chi thành viên của Hồng Tụ đảng chúng ta có phân nửa là Thiên Huyền chi cảnh trở lên, thử hỏi Thanh chữ đường các người làm sao có thể sánh bằng? Hừ, thực lực không bằng người ta, nên biết điều cút sang một bên, để khỏi làm bẽ mặt mình!”
“Lam sư tỷ, các nàng thật là quá đáng! Nếu hôm nay chúng ta bỏ qua cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ được nước làm tới, nên chúng ta không thể để bọn họ toại nguyện.”
“Đúng! Chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua!”
“......”
Vân Khê bên ngoài chỉ vừa nghe một lát, đã biết đại khái tình huống bên trong, nguyên lai hai bên đang tranh giành địa bàn, hơn nữa thành viên của hai bên toàn bộ đều là nữ nhân. Haiz… đều là nữ nhân, tội gì làm khó nữ nhân!
“Là Lam sư tỷ!” Thu sư tỷ mở miệng, không nói hai lời liền tức khắc dẫn người xông ào vào Diễn Võ đường, khí phách mười phần.
Thanh Hà và Vân Khê đi phía sau đội ngũ, nàng lo lắng hướng Vân Khê giải thích:” Vân tỷ tỷ, tay áo của những người có thêu hồng vân*(mây màu hồng ==) chính là những người của Hồng Tụ đảng, xếp hạng của các nàng một mực dưới chúng ta, nên đối với Thanh Chữ đường oán hận từ lâu, đại sư tỷ của các nàng gần đây không biết gặp phải kỳ ngộ gì, Huyền giai bất chợt đột nhiên tăng mạnh, đuổi xa Lam sư tỷ rất nhiều. Hiện tại các nàng bắt đầu ngông cuồng, muốn tìm chúng ta gây phiền phức! Thật là khiến người ta nổi giận!”
“Nàng chính là Lam sư tỷ của các ngươi?” tầm mắt Vân Khê rơi vào nữ tử đứng đầu Thanh chữ đường, nàng lãnh diễm cao quý nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, đối mặt với khiêu khích của đám người Hồng Tụ đảng, lại thủy chung trấn tĩnh ứng phó, không hề hiển lộ một chút tâm phù khí táo*(ý nói không hề giận dữ, mất bình tĩnh). Một nữ tử như vậy, đích xác là một nhân vật, khó trách nàng có thể trở thành người đứng đầu của một đảng.
Vân Khê cùng Thanh Hà đứng bên cạnh, lẳng lặng ngắm nhìn.
Nữ tử đứng đầu của Hồng Tụ đảng cũng là trầm mặc không nói lời nào, song đáy mắt khinh miệt để hiện rõ nội tâm của chủ nhân nó, không sai, nàng chính là tới đây gây phiền phức. Thật vất vả mới có cơ hội trở mình, nàng tuyệt đối sẽ hết sức sử tận dụng!
“Lam sư tỷ, các nàng thật là quá đáng! Mọi việc đều theo quy củ thứ tự trước sau, các nàng cư nhiên bá đạo*(làm mọi việc theo ý mình, không thèm quan tâm đến thứ khác) như thế, bất tuân quy củ không nói, còn dám khiêu khích chúng ta, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!” Thu sư tỷ trải qua hai ngày luyện tập ở núi Âm Thi, cỗ sát khí trên người vẫn tồn tại như cũ, khí thế bức người.
“Chỉ bằng ngươi, một Thiên Huyền nho nhỏ cũng dám ở trước mặt ta càn rỡ? Vậy trước tiên ta sẽ giáo huấn nữ nhân vô tri*(ý chỉ ngu ngốc á) như ngươi một chút!” Thủ lĩnh của đối phương vừa động, một chưởng đột nhiên đánh ra, chân khí bão táp như nước thủy triều, khắp nơi đều là chưởng ảnh, giống như một ngọn núi khổng lồ áp về phía Thu sư tỷ.
“Biết sự chênh lệch giữa Thần huyền và Thiên Huyền không? Đây chính là sự chênh lệch!” Trên gương mặt nàng bắn ánh sáng, đáy mắt tràn đầy sát cơ, châm biếm liên tục.
Thu sư tỷ sớm đã có chuẩn bị, song đối mặt với chưởng lực cường đại như thế, tay chân nàng mất tự chủ lui về phía sau. Mặt nàng trở nên cực kì khó coi, đúng vậy, chênh lệch giữa Thần huyền và Thiên Huyền, không thể nào dễ dàng tan biến đi được, nhưng, một đạo kiếm này nếu không xuất ra, sẽ rất khó mà giải trừ nỗi hận trong lòng nàng!
Chân nàng tức khắc phanh lại, lại tiếp tục dùng kiếm trên tay hướng về phía đối phương mà đâm tới, mang theo ngọc thạch câu phẫn*(thị phi bất minh) xu thế!
Dũng giả vô cụ*(kẻ dũng cảm thì không hề sợ hãi)!
“Muốn chết!” tay phải vừa động, lại là chưởng ảnh liên tiếp công kích tới, sức mạnh tựa như bài sơn đảo hải*(dời núi đắp biển) hướng tới Thu sư tỷ, sát khí hùng hậu, như phá núi chém thạch.
Thu sư tỷ kinh hãi, kiếm của nàng bị trắng trợn chặn lại, trường kiếm uống lượn thành con rắn, cuối cùng tạo thành phản lực, đem nàng nặng nề bắn văng ra phía xa.
Đối phương làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng? Khóe miệng liên tục cười lạnh, hàn quang chợt loé, đối phương lộ ra kiếm ngọc, nhất cử đâm về phía Thu sư tỷ!
Thu sư tỷ chính là phụ tá đắc lực của Tần Lam, là nhân vật tương đối trọng yêu ở Thanh Chữ đường, diệt trừ nàng, chính là diệt trừ một thế lực ở Thanh Chữ đường, đối với Hồng Tụ đảng mà nói tuyệt đối có lợi vô hại. Đáy mắt nàng hiện lên sát khí, thế kiếm càng hung hiểm hơn lớn trước, hàn quang bắn ra bốn phía!
“Dừng tay!” Tần Lam lên tiếng, cũng rút bội kiếm bên hông ra, phi thân từ phía sau đâm về phía đối phương.
Thanh Chữ đường tỷ muội xung quanh thở phào một hơi, rối rít đổ mồ hôi thay Thu sư tỷ.
Hồng Tụ đảng tỷ muội thì đắc ý cười lạnh, đúng là một người đắc đạo gà chó cũng lên trời, thủ lĩnh của các nàng thăng cấp, các nàng cũng hãnh diện theo, trong lòng rối rít ủng hộ đại sư tỷ, hy vọng nàng có thể giết chết Thu sư tỷ, phát dương quang đại uy danh của Hồng Tụ đảng chúng ta.
Sau khi có kiếm đâm tới, nhưng thủ lĩnh của Hồng Tụ đảng lại không hề lo sợ, mục tiêu nhắm thẳng vào Thu sư tỷ, thề phải đem nàng đưa vào chỗ chết. Thật là một nữ nhân ác độc tàn nhẫn!
Vân Khê không biết là nên khen nàng mưu kế cao thâm, hay là nên khen nàng lòng dạ độc ác, cổ tay trong áo khẽ chuyển, nàng bất động thanh sắc đánh vào lưng đối phương một cỗ Huyền lực vô hình, cỗ Huyền lực này tuy không nguy hại tới tánh mạng của nàng, nhưng có thể làm chậm tốc độ của nàng, khiến Tần Lam có cơ hội đuổi kịp.
“Ân.” Đối phương hừ nhẹ một tiếng, thân thể cứng lại, quả nhiên tốc độ đã chậm đi rất nhiều. Trên mặt nàng tràn đầy thần sắc kinh ngạc, vô luận thế nào cũng nghĩ không ra Tần Lam kia làm sao có thể thi triển thủ đoạn thần không biết quỷ không hay.
Tần Lam cũng khẽ kinh ngạc, không biết tốc độ của đối phương vì sao đột nhiên chậm lại, nàng mâu quang khẽ phát sáng, cổ tay nhẹ chuyển động, mũi kiếm thuận thế mà đi, lướt ngang qua cổ của đối phương.
Thời gian tại thời khắc này đều dừng lại.
Hoa lệ nghịch chuyển!
Thu sư tỷ điều chỉnh tốt tâm trạng, vững vàng đáp xuống đất. Tần Lam cùng thủ lĩnh bên đối phương cũng đồng thời đáp xuống đất, mà kiếm của Thái Lam tựa như sinh trưởng ở cổ của đối phương, không hề nhúc nhích.
Song phương các thần sắc nhất thời nghịch chuyển.
“Lam sư tỷ! Lam sư tỷ! Lam sư tỷ!” bọn tỷ muội của Thanh chữ đường sôi trào.
“Không thể nào! việc này không thể nào!” Gương mặt của thủ lĩnh đối phương tràn đầy sự bất ngờ, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tần Lam, ” vừa rồi nhất định có người âm thầm giúp ngươi, nếu không ta không thể nào thua được! Tần Lam, ngươi thật bỉ ổi! Có bản lãnh chúng ta đấu một cuộc tỷ thí công bằng!”
Tần Lam ánh mắt lóe lên, dư quang nhẹ nhàng từ trong đám người quét qua, kì thật trong lòng nàng cũng cảm thấy nghi ngờ, bất quá bây giờ không phải là lúc truy cứu. Nàng lãnh ngạo cười một tiếng, nói:”Sắp tới chính cuộc thi niên cấp của học viện, nếu ngươi cảm thấy không phục, trong cuộc thi đó chúng ta cũng có thể tranh tài phân cao thấp. Chẳng qua, trước khi đó ngươi còn dẫn người đến đây khiêu khích, thì đừng trách ta tại sao không giống như hôm nay hạ thủ lưu tình! Nàng thu hồi trường kiếm, nhướng cao lông mày, hướng về phía đối phương phun ra một chữ:”Cút*(chữ này lúc nói mạnh quá văng nước miếng ra á =]])!”
Vẻ mặt đối phương đỏ lên, vừa thẹn vừa giận, không ngờ hôm nay lại bị bẽ mặt trước đám tỷ muội*(nước miếng văng vào mặt à:D), khẩu khí này nàng vô luận thế nào đều nuốt không trôi, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Lam, tầm mắt lại phiêu hốt*(ý chỉ ánh mắt lơ lãng nhìn lướt qua) xẹt qua đám người của Thanh Chữ đường, nàng hồ nghi lắc đầu, không tin vị cao nhân kia lại âm thầm núp trong đó, tầm mắt lại xẹt qua những góc khác của Diễn Võ đường, đáy lòng nàng đổ mồ hôi lạnh, sợ vị cao thủ kia lại âm thầm xuất thủ với nàng lần nữa. Ân! nghĩ vậy, nàng quyết định đem đám tỷ muội của mình vội vàng rời khỏi Diễn Võ đường.
Người của Hồng Tụ đảng rốt cục cũng rời đi, Tần Lam quay đầu, nhìn về phía tỷ muội của Thanh chữ đường, tầm mắt của nàng rất nhanh khóa trên người Vân Khê, khẽ cau mày, hỏi: “Nàng là ai?”
“Lam sư tỷ, nàng là Vân tỷ tỷ, là cao thủ mà bọn muội gặp ở Âm Thi sơn. Nàng lợi hại hơn …”
Thanh Hà còn muốn nói tiếp, Vân Khê kéo kéo góc áo, ngăn trở nàng.
“Ta tên là Vân Khê, nay theo các tỷ muội của Thanh chữ đường là do có chuyện muốn thỉnh giáo Lam cô nương.”
Ánh mắt Thái Lam yên lặng nhìn nàng, làm một động tác mời:” nơi này không tiện nói chuyện, thỉnh đến chỗ của ta.”
“Mọi người cũng mệt mỏi rồi, hãy quay về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, nàng đi phía trước dẫn đường, dẫn Vân Khê đến chỗ ở của nàng, đồng hành*(đi cùng) còn có Thu sư tỷ cùng mấy vị Thiên Huyền cao thủ, đám người Thanh Hà do là tân nhập môn nên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn trở về chỗ ở của mình.
Tần Lam chính vừa mới tấn thăng làm Thần huyền đường học sinh, mỗi vị Thần huyền đường học sinh đều có nơi ở của riêng mình, hơn nữa chỗ ở của mỗi vị Thần huyền đường học sinh đều cách nhau khá xa, để cho học sinh có không gian độc lập riêng tư. Bên trong nơi cư ngụ của bọn họ có lâu thai đình các*(Lâu: kiến trúc cao tầng – Thai: ban công – Đình: mái đình vv… hay cái gì đó đại loại như vậy – Các: thông thường chỉ những loại kiến trúc vừa có thể nghỉ ngơi, vui chơi các loại), vườn hoa, và Võ trường độc lập của riêng mình, hoàn cảnh ưu nhã thư thích*(thoải mái+thích hợp), trừ những thứ đó ra, mỗi người còn có một gian mật thất dùng để bế quan, một khi tiến vào trong mật thất, có thể cùng ngoại giới*(bên ngoài) hoàn toàn ngăn cách, trong mật thất thiết kế trận pháp, người ở ngoài căn bản không thể tự tiện xông vào, quấy rầy đến người bên trong tu luyện. Về phần trong mật thất, còn có ẩn chứa bí mật khác, những thứ này không cần nói tỉ mĩ, tóm lại học viện đối với những cao thủ Thần huyền trở lên đều bồi dưỡng rất kỹ càng, hao tốn không ít tâm lực, cho nên ai nấy đều muốn có thể thăng lên làm Thần huyền trở lên, để có thể hưởng thụ tôn vinh này.
“Vân cô nương, thỉnh!”
Tần Lam cho lui những người khác, chỉ còn lại Thu sư tỷ cùng các nàng hai người trong phòng.
Thu sư tỷ trước tiên mở miệng nói:”Lam sư tỷ, lần này chúng ta đến Âm Thi sơn mạch lịch luyện*(trải qua luyện tập), đã phiền Vân cô nương tương trợ, thu hoạch được khá nhiều, cũng không có thành viên nào thương vong, cũng không thiếu tỷ muội trong lần lịch luyện này tấn chức, có thể nói chuyến đi này không tệ.”
Tần Lam tỉ mỉ quan sát Vân Khê, sau đó đứng dậy, hướng với nàng chắp tay, đáp tạ nói:”Đa tạ cô nương ra tay giúp đỡ, ta đại biểu mọi người của Thanh chữ đường cảm tạ cô nương viện thủ chi tình*(ân tình giúp đỡ).”
“Không có gì.” Vân Khê nhìn thấy sự chân thành trong mắt nàng, cười một tiếng cho qua.
“Cô nương hẳn không phải là học sinh của học viện Vạn Hoàng?” tầm mắt Tần Lam rơi vào xiêm y trên người Vân Khê, tuy nói là đây là y phục thống nhất của học viện Vạn Hoàng, nhưng mỗi học sinh của mỗi đảng phái đều có kí hiệu của riêng mình, cho nên nàng vừa liếc mắt một cái liền nhận ra nguồn gốc của kiện y này*(ý nói tuy y phục của học viện này phát cho hs đều là y chang nhau, nhưng vì sợ nhầm lẫn nên mỗi đảng phái đều thiết kế 1 ký hiệu của riêng mình [đừng hiểu lầm là mỗi hs đều có ký hiệu khác nhau nha, làm vậy sao nhớ hết:D], bộ y phục này do Thanh Hà cho Khê tỷ nên có ký hiệu của Thanh Chữ đường trong khi Khê tỷ chưa gia nhập nhóm này nên Lam sư tỷ này mới nhận ra được).
“Lam sư tỷ, Vân cô nương nàng” Thu sư tỷ có chút lo lắng, muốn thay nàng nói đỡ, Vân Khê tự mình mở miệng, Nói:” ta không phải là học sinh của học viện Vạn Hoàng, chỉ là trong lúc vô tình xuất hiện ở Âm Thi sơn mạch, đây cũng nguyên nhân ta muốn tìm Lam cô nương giúp đỡ, ta muốn biết tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này, còn thân nhân của ta đã đi đâu.”
Thái Lam cùng Thu sư tỷ hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lẫn nhau đều xuất hiện kinh ngạc.
“Vân cô nương muốn biết cái gì, cứ nói đừng ngại, chỉ cần là ta biết được, nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn*(biết sẽ nói, nói tất sẽ không giấu giếm điều gì).” Tần Lam hiển nhiên đã xác nhận, Vân Khê chính là người lúc trước đã âm thầm xuất thủ tương trợ, nàng mới có thể hù doạ đám người của Hồng Tụ đảng, hơn nữa nàng lại đối với Thanh Chữ đường các nàng có ơn, cho nên nàng nên mang theo hoài ân chi tâm để báo đáp Vân Khê.
Vân Khê trầm ngâm chốc lát, hạ giọng nói:” Ta muốn biết liên hệ giữa Ngạo Thiên đại lục cùng Long Tường đại lục, nhất là mấy năm trước thậm chí là mấy trăm năm, vài ngàn năm lúc trước, hai đại lục phát sinh qua điều gì, lịch sử tại sao lại không ghi lại.”
Nàng đổi loại phương thức hỏi thăm khác, bởi vì nếu để đối phương biết chính mình đến từ Ngạo Thiên đại lục, nói không chừng sẽ gây ra tai hoạ gì đó, cái này không phải là không tin tưởng đối phương, mà chuyện này thực sự quá nhạy cảm, nàng phải cẩn thận.
Tần Lam nghe vậy sau, lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc, nàng lẳng lặng suy tư một lát, ánh mắt đột nhiên sáng lên:”Mặc dù ta không biết những thứ này, bất quá ta lại biết có một nơi có thể tra được những gì ngươi muốn biết.
“Ở đâu?” Vân Khê vui mừng.
Tần Lam suy nghĩ một chút, dùng hết sức trịnh trọng nói ra ba chữ: “Tàng Thư Các!”
Lúc này vân phá nguyệt khai*(mây trôi đi để lộ ánh trăng), thanh huy vô hạn*(cực kỳ sáng chói), một thân ảnh màu đen bị ánh trăng lơ lãng phát hoạ, nhẹ nhàng chạy về hướng Tàng Thư Các phía tây đỉnh núi.
Tàng Thư Các của học viện Vạn Hoàng được xây rất xảo diệu, nó độc lập trên nhai, cùng với các kiến trúc khác ngăn cách hoàn toàn, bởi vì vị trí của nó, cao vút trong mây, mây mù lượn lờ xung quanh, trừ phi là cao thủ Huyền tôn trở lên, nếu không rất khó đến đó.
Cũng bởi vì lý do này, cho nên bốn phía Tàng Thư Các đều rất ít người trông chừng, bởi vì học sinh từ Huyền tôn trở xuống căn bản không có khả năng leo lên núi, mà học sinh từ Huyền tôn trở lên đều có thể tự do ra vào Tàng Thư Các, nếu đã như vậy, trừ phi là người trông chừng Tàng Thư Các cũng là cao thủ Huyền tôn chi cảnh trở lên, nếu không để người bình thường trông chừng chắc cũng không trông chừng được cái gì cả.
Lúc Tần Lam nói tới Tàng Thư Các, trong lòng cũng có chút lo lắng, bất quá nàng cũng muốn xem thực lực của Vân Khê một chút, cho nên mới đem bản đồ của Tàng Thư Các nói cho nàng biết.
Ánh trăng cách mây mù, một tầng một tầng trôi đi, lơ lửng dưới chân hắc y nhân. Thanh ảnh người nọ linh hoạt, bước đi nhẹ nhàng, một thân áo đen cùng bóng đêm hòa hợp một chỗ, gió đêm thổi lất phất tay áo cùng mái tóc đen của nàng, tạo nên một loại mùi vị thánh khiết và thần bí.
Vân Khê tháo xuống mặt nạ, thần thức khoếch tán ra, cũng không phát hiện hơi thở của ai. Đuôi lông mày của nàng theo thói quen liền nhướng nhẹ một cái, liếc mắt liền tiến vào tầng bảy của Tàng Thư Các.
Vừa mới bước vào, mùi sách liền phả vào mặt, mang theo một loại hơi thở cổ xưa, khiến người ta sinh ra một loại kính trọng.
Nàng không dám đốt hỏa điệp, chỉ lấy ra một viên Dạ Minh Châu, chiếu sáng một phần đất nhỏ, một đường hướng về phía trước.
Tàng Thư Các được quét dọn rất sạch sẽ, không nhiễm chút bụi, từng dãy sách đều được xếp gọn gàng ngăn nắp. Nàng bước tới gần một giá sách xem xét một phen, không khỏi đbị kiến thức trước mắt làm rung động.
Không hổ là học viện có vạn niên lịch sử*(lịch sử mấy ngàn năm), sự phong phú trong tàng thư của nó, nội dung bên trong tri thức lại liên miên vô hạn, đủ để khiến nàng bái phục. Nàng vừa nhìn qua hàng này liền nhận ra nội dung chủ yếu của tàng thư liên quan đến sơ cấp tu luyện pháp môn Huyền khí, mặc dù chỉ là sơ cấp pháp môn tu luyện, nhưng trong đó bao hàm toàn diện, đem tất cả phương pháp tu luyện Huyền khí nguyên lý cùng tăng nhanh Huyền khí như thế nào trình bày được hết sức tường tận, mặt khác còn liên quan đến quá trình tu luyện xuất hiện tình trạng khác thường cùng nguyên lý sửa chữa đúng lúc*(e hèm! ta kiến thức tài mọn nên chỉ có thể dịch chữ chứ không thể dịch nghĩa được).
Vân Khê tiện tay chọn lấy vài quyển sách, đại khái lật vài trang, liền thu hoạch được không ít, đối với tu luyện huyền khí có thêm kiến thức mới. Nếu căn cứ vào cuốn sách này làm sách giáo khoa, bất cứ ai trên đời này, chỉ sợ cho dù hắn không có tư chất, vẫn có thể tu luyện Huyền khí thành công, đây tuyệt đối là một quyển sách giáo khoa hết sức có giá trị.
Trong lòng đang âm thầm cảm thán, ngoài cửa đột nhiên nổi lên một trận gió, Vân Khê giật mình thu hồi Dạ Minh Châu, lắc mình trốn trong chỗ tối*(hehe! tâm có quỷ à?).
Ân? Không có ai?
Nhất định là gió ban đêm trên núi gây ra!
Vì lý do an toàn, Vân Khê tiếp tục ẩn núp tại chỗ tối, cho đến nửa canh giờ sau, vẫn không có động tĩnh gì như cũ, nàng lúc này mới lấy Dạ Minh Châu ra lần nữa, tiếp tục xem xét giá sách trước mặt.
Số sách trên lầu một của Tàng Thư Các, phần lớn đều là bí kíp sơ cấp tu luyện cùng một ít cơ sở kiếm pháp, quyền pháp, cước pháp, tuy rằng ứng hữu tận hữu*(nên có đều có), ngũ hoa bát môn*(đây là tên của một trận binh pháp thời cổ đại, ta sẽ không nhắc gì nhiều, ở đây ý của nó muốn nói sự việc phức tạp, biến hoá vô lường), nhưng phần lớn chỉ thích hợp cho người tu luyện Thần huyền trở xuống, đến cảnh giới hiện nay của Vân Khê, cũng không giúp ích được bao nhiêu. Nàng hướng về phía cầu thang, tiếp tục leo lên tầng tiếp theo.
“Lạc Nhật kiếm pháp, Ti Vũ Lưu Hoa kiếm pháp, Thiên Diệp kiếm pháp, Tứ Qúy kiếm pháp... Đoạt hồn kiếm trận, Thất Tinh kiếm trận, huyết hồn đại trận,......*(ta bó bó bó……. chiếu =]])
Vân Khê càng đọc xuống dưới, càng cảm thấy kinh sợ, thì ra thế gian này lại có nhiều kiếm pháp, kiệm trận như vậy, nàng bây giờ thật là cô lậu quả văn*(kiến thức nông cạn) rồi.
Số bí kíp ở Tầng thứ hai cũng thích hợp cho cao thủ Thần huyền trở lên tu luyện, so với bí kíp của tầng thứ nhất cao thâm hơn rất là nhiều, nhưng vẫn không thể hấp dẫn sự chú ý của Vân Khê. Nàng tiếp tục men theo thang lầu đi lên, nàng tin tưởng càng đi lên, những bí kíp kia nhất định càng lợi hại.
“Ân.” ở một nơi nào đó không xa, một tiếng hừ nho nhỏ từ không khí nhẹ nhàng truyền tới, rơi vào tai Vân Khê.
Ân? Lại có người?
Vì sao lúc nãy nàng sử dụng thần thức lại không cảm giác được?
Như vậy chỉ có một câu trả lời, Huyền giai đối phương nhất định là so với mình cao hơn rất là nhiều.
Theo bản năng, ý niệm đầu tiên của Vân Khê, chính là xoay người bỏ chạy. Vừa mới bước một bước, nàng liền dừng lại, bởi vì âm thanh của đối phương nghe có vẻ thống khổ.
Xuất phát từ sự tò mò, nàng liền mang mặt nạ lên mặt, theo nơi phát ra thanh âm từng bước mà đến gần.
Ánh trăng nhàn nhạt từ khe cửa sổ lọt vào, chiếu vào một gương mặt nam tử, nam tử niên kỉ kỷ đại khái chừng hai bảy hai tám tuổi, hắn không phải là cái loại nam tử vừa mới thấy lần đầu tiên liền có mỹ cảm, ngược lại, ấn tượng đầu tiên cho người ta, chính là khí phách cường tráng của thiết hán*(thiết: sắt, đồng – hán: nam tử hán). Đường viền trên gương mặt hắn rất rõ ràng, ngũ quan kiên nghị tựa như điêu khắc, trên trán mang theo dương cương khí phách dị thường, chẳng qua là hiện tại hắn lại nhắm chặt hai mắt lại, mím chặt lấy đôi môi và lông mày, hiển lộ ra sự thống khổ của hắn.
Thân thể của hắn chung quanh có nhàn nhạt ánh huỳnh quang quay chung quanh, mang theo hơi thở thánh khiết, nhưng có một tia màu đỏ kinh dị hơi thở đan vào ở trong đó, bao hàm mấy phần tà ác mùi vị.
Không tốt! Sợ rằng hắn trong lúc đột phá Huyền quan*(chuẩn bị tấn thăng đấy), đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Bây giờ nếu không có người giúp hắn giúp một tay, hắn không chết, cũng sẽ nổi điên, trở thành sát nhân cuồng ma.
Có nên giúp hắn không?
Trong lòng Vân Khê do dự, một là không rõ ràng lai lịch đối phương, tùy tiện xuất thủ cứu giúp, vạn nhất đối phương tâm tư ác độc, ngược lại cắn nàng một ngụm, đem nàng giao cho học viện Vạn Hoàng, cho nàng một cái tội tự ý xông vào Tàng Thư Các, vậy nàng chẳng phải sẽ gặp xui xẻo sao?
Nhưng thấy chết mà không cứu, vạn nhất hắn không chết, ngược lại nổi điên, biến thành sát nhân cuồng ma, nàng lại càng không có mạng xuống núi.
Rốt cuộc có cứu hay không? Đó là một vấn đề.
Vân Khê đứng trước mặt hắn, quan sát hắn hồi lâu, trong lòng vẫn do dự.
Thôi đi, nàng đừng nên xen vào việc của người khác, trên đời này thiếu đi một cao thủ, xem như mất đi một phần nguy hiểm, vậy chẳng phải là tốt hơn sao? Nàng không có bỏ đá xuống giếng, thừa dịp hắn tẩu hỏa nhập ma, cho hắn một chưởng, cũng không tệ lắm rồi.
“Muội muội, không nên đến gần, nguy hiểm!”
“Muội muội”
“Muội muội”
Từng tiếng gào thét thê lương từ miệng nam tử phát ra, hắn đã tiến trong ảo ảnh, đây là dấu hiệu của việc trước lúc tẩu hỏa nhập ma.
Tiếng hô của nam tử khiến Vân khê đang chuẩn bị xoay người rời đi dừng lại cước bộ, nơi nào đó ở đáy lòng bỗng nhiên trở nên mềm mại, nghe được hắn xé thanh kiệt lực gọi muội muội của mình, làm cho nàng liên tưởng đến hài tử cùng trượng phu của mình. Chuyện đau khổ nhất trên thế gian này, chính là cốt nhục phân li, một người coi trọng tình thân như thế, làm sao có thế xấu xa được? Ánh mắt nàng chớp động, phát ra một đạo ánh sáng kiên nghị, liền phi thân ra sau hắn, đem một cỗ Huyền lực rót vào yếu huyệt sau cổ hắn. Oa! Huyền lực thật hùng hậu*(chỉ Huyền lực của hắn chứ không phải sức mạnh của Khê tỷ đánh vào nha)!
Huyền lực của Vân Khê vừa mới đưa vào cơ thể đối phương, liền lập tức phát hiện mâu thuẫn, cỗ Huyền lực tựa như một vũng nước nhỏ, dung nhập vào biển rộng mênh mông của đến đối phương, rất nhanh đã bị hoàn toàn chôn vùi.
Vân Khê ngạc nhiên trợn to cả mắt, thực lực thế nào, mới có thể có sức mạnh hùng hậu như thế?
Rốt cuộc người này là ai? Cư nhiên lại cường đại đến thế?
“Ta liền không tin tà vậy!” Vân Khê cắn răng, gia tăng thêm sức mạnh cho Huyền lực trên tay, xông thẳng vào yếu huyệt hắn, cỗ Huyền lực này tựa như một con du long*(cái con rồng dài dài a) du hành trong tứ chi bách hài của đối phương, nhưng trong quá trình du hành cũng không ngừng bị Huyền lực hắn cắn nuốt.
Mồ hôi từ trán rơi xuống ngày càng nhiều, Vân Khê cảm thấy hết sức mệt mỏi, chỉ tiếc hiện tại nàng đã lên phải thuyền giặc, không còn cách nào rút lui. Nếu giờ phút này rút lui, nàng cũng chỉ có thể cùng hắn đồng quy vu tận thôi.
“Mẹ kiếp! Liều thôi!” Vân Khê âm thầm thúc dục sức mạnh của thần khí, lực lượng cường đại quán thâu tiến vào, từ từ đổi khách làm chủ, rốt cục đem Huyền lực hùng hậu đối phương từ từ chèn xuống.
Vẻ thống khổ trên mặt nam tử từ từ yếu bớt, hắn tựa hồ đã khôi phục thần thức, hai tay điểm huyệt trên người mình, khơi thông kinh mạch... Từ từ, một cỗ nhiệt lực màu đỏ từ từ dâng trào lên mặt của hắn, hắn muốn tấn chức rồi!
Vân Khê cảm giác đuộc, liền tranh thủ lực lượng rút lui.
“Ha!”
Tiếng hô đinh tai nhức óc từ miệng nam tử phát ra, cả Tàng Thư Các sáng ngời, ngọn núi cũng khẽ đung đưa, dư âm từng chút từng chút khuếch tán ra, truyền rất xa rất xa.
Các trưởng lão cùng các học sinh của học viện bị âm thanh này khiến cho thức tỉnh, đưa mắt nhìn về phía Tàng Thư Các, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có mấy trưởng lão có tư cách lão đạo*(chắc nói người có quyền+mạnh) mới biết rõ ngọn nguồn, mọi người thần bí liếc mắt nhìn nhau, nhất tề lộ ra nụ cười mừng rỡ.
“Tốt! Tốt! Nhất định là Chiến Thiên Dực đột phá Huyền Tôn tam phẩm rồi!”
“Dựa vào thiên phú của Thiên Dực, học sinh có tiền đồ nhất thực lực hùng hậu nhất của học viện Vạn Hoàng chúng ta, chính là niềm tự hào của chúng ta! Để khi đến ngày tỷ võ của thập đại học viện, học viện chúng ta nhất định sẽ lấy lại sự hãnh diện, để những học viện khác quát mục tương đãi*(thay đổi cách nhìn)!”
“Đi! Đi Tàng Thư Các xem một chút!”
Không chỉ các trưởng lão kích động, những học sinh của Chí Tôn điện cũng sôi trào, mọi người đưa mắt nhìn về phía Tàng Thư Các, lộ ra thần sắc ngưng động hoặc kích động, trong đó cũng có người thầm mắng.
“Chiến Thiên Dực, cái tên yêu nghiệt này*(sặc! làm như ảnh quốc sắc thiên hương không bằng ==”)! Lại tấn chức nữa rồi! Còn muốn các huynh đệ như chúng ta sống nữa không?” Nói xong, hắn phi thân theo phương hướng Tàng Thư Các chạy đi, mắng vẫn mắng, chúc mừng vẫn chúc mừng.
Cũng có người ngưng mắt nhìn cái hướng kia, đáy mắt u ám, đều là học sinh Huyền tôn chi cảnh trở lên, có người so với mình giỏi hơn, tuyệt không phải chuyện tốt. Một loại cảm giác cấp bách đột nhiên lan tràn, phần lớn số người đều lựa chọn trốn vào mật thất của mình, liều mạng tu luyện, hy vọng có một ngày đuổi kịp Chiến Thiên Dực, đệ nhất cao thủ của học viện Vạn Hoàng!
Trong Tàng Thư Các, Chiến Thiên Dực từ từ thu liễm hơi thở trên người mình, bình tĩnh trở lại. Khi hắn hoàn hồn, muốn tìm người lúc nãy giúp hắn vượt qua cửa ải, nhưng bóng dáng của người đó đâu còn ở đây?
Hắn”Di” một tiếng, sợ hãi than về tốc độ của đối phương, hắn chỉ vừa phí chút thời gian tấn chức, đối phương liền biến mất ngay, thật đúng là quá nhanh rồi!
Những người nguyện làm việc tốt không nói tên, thật là ít lại càng ít.
Chiến Thiên Dực đứng dậy, hít sâu vài khẩu khí, trong không khí vẫn còn lưu lại mấy phần hương thơm nhẹ của nữ tử ấy. Hắn nhướng mày, lộ ra vẻ nghi hoặc, rốt cuộc ai là người đã giúp hắn đây?
Trong học viện Vạn Hoàng, có thể đi lên đây, tới Tàng Thư Các này, nhất định có Huyền giai là Huyền tôn trở lên. Hương thơm đó tựa như thanh tân di nhân*(làm người ta sảng khoái), không thể nào đến từ những nữ nhân trưởng lão được, khả năng duy nhất, người này là học sinh đến từ học viện Vạn Hoàng. Nữ học sinh có thực lực Huyền tôn chi cảnh trở lên, nhìn chung cả học viện, cũng là chỉ có ba người, vậy là ai trong đó đây?
Tỷ muội Mục Tiêu Tiêu, Mục Tương Tương?
Hắn đột nhiên lắc đầu, nhớ tới bộ dáng chanh chua của hai tỷ muội kia, đánh chết hắn cũng không tin hai người sẽ xuất thủ giúp hắn, không thừa dịp hắn tẩu hoả nhập ma cho thêm hắn một đao coi như là tốt lắm rồi.
Trừ các nàng hai tỷ muội, còn lại chỉ có...
Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, chẳng lẽ là nàng?
Hắn khẽ híp mắt, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi vấn, nếu để hắn tin tưởng người cứu hắn chính là hai tỷ muội Mục thị chanh chua kia, hắn thà tin tưởng khả năng là người thứ ba cứu hắn!
Cũng chỉ có nàng, phù hợp với suy đoán trong lòng hắn nhất.
“Vân Tiên Tử, sau này ngươi do Chiến Thiên Dực ta bảo hộ. Người nào nếu là dám động đến ngươi, Chiến Thiên Dực ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!” Chiến Thiên Dực hắng giọng cười dài, khí phách dũng cảm, xông thẳng lên trời.
Giờ phút này Vân Khê đang liều mạng chạy xuống núi, nhưng nếu nàng biết công lao của mình bị mang sang cho người khác, nàng nhất định sẽ giận đến tắt thở, chẳng qua, lựa chọn bỏ chạy cũng chính là lựa chọn của nàng, không thể trách ai được.
Ai bảo nàng một mình tự tiện xông vào Tàng Thư Các?
Sau tiếng hô của Chiến Thiên Dực truyền ra, nàng lập tức cảm thấy không ổn, động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động đến mọi người. Bằng thực lực của nàng, muốn tránh khỏi đám trưởng lão kia, sợ rằng rất khó, cho nên phương pháp an toàn nhất chính là mau chóng rời đi.
May mà nàng thoát nhanh, khi nàng vừa mới rời khỏi đó không lâu, những lão cổ đổng của học viện liền chạy tới đến dưới chân núi, thời gian chêch lệch cơ hồ chân trước chân sau.