THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

Cửu cô cô không do dự bay về phía tông chủ đang chạy trối chết, cho nên phòng ngự không lớn, Cửu cô cô bổ nhào về phía trước như vậy, tông chủ trên lưng bị tập kích, thân thể lảo đảo về phía trước, ngăn cản mụ ta chạy trốn.

Vân Khê nhìn thấy cơ hội, đuổi theo, hai tay ở giữa không trung nhanh chóng kết ấn.

“Đóng Băng thuật”

Tông chủ cảm giác không ổn, nhanh chóng né tránh, Khách khách rắc, thanh âm đóng băng truyền vào trong tai, mụ ta cúi đầu nhìn lại, tay trái mình vẫn không thể nào tránh được uy lực Đóng Băng thuật, bị đóng băng tại chỗ. Mụ ta nhíu mày thật sâu, chỉ cảm thấy cái tay của mình đã mất đi tri giác, nàng vận khí, muốn phá giải thuật Đóng Băng, lại phát hiện rất khó. Bất quá, không cần gấp gáp, đợi mụ trở lại nội tông Vân tộc, mụ có thể nghĩ đến phương pháp phá giải Đóng Băng thuật.

“Vân Khê, ngươi chờ đó cho bổn tọa, bổn tọa sẽ không để cho ngươi sống tốt qua ngày″

“Những lời này, hẳn phải để ta nói. Sớm muộn gì, ta sẽ đích thân giết ngươi.”

Nhớ tới cái nhục ngày hôm nay, trong mắt Vân Khê bắn ra từng đợt lệ khí, toàn thân tỏa ra sát khí.

Lúc này, có hơn mười người nội tông cao thủ từ khắp mọi nơi nhảy ra ngoài, ngăn cản trước mặt ở tông chủ và Vân Khê. Lúc trước bọn họ bị tông chủ phái đi ra ngoài, đến đáy vực tìm kiếm tung tích Long Thiên Tuyệt, nửa đường nhận được lệnh của tông chủ, ra lệnh cho bọn họ trở về nghênh địch. Trải qua một phen giày vò, giờ này bọn họ kịp thời đến hiện trường.

“Tông chủ, ngài đi trước. Để chúng ta đi đối phó nàng”

Tông chủ cúi đầu cười một tiếng, cuối cùng nhìn Vân Khê một cái, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Vân Khê thịnh nộ, muốn đuổi theo, hơn mười cao thủ lập tức đem nàng vây lại, một người trong đó mở miệng nói: “Vân Khê cô nương, chuyện hôm nay, ai đúng ai sai, khó mà định luận. Bất quá, từ trước đến giờ Vân tộc chúng ta vẫn coi trọng tôn ti trật tự, tông chủ mặc dù sai, thủy chung vẫn là Vân tộc tông chủ, chúng ta thân là Vân tộc đệ tử, nên nghe theo hiệu lệnh tông chủ. Ta khuyên ngươi không nên dây dưa nữa, đến đây là chấm dứt, chúng ta cũng không muốn đối địch với ngươi.”

Vân Khê chê cười, tôn ti trật tự? bởi vì nàng ta là tông chủ, cho nên hắn làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghe lời, không dám phản đối?

Con mẹ nó buồn cười.

“Tông chủ của các ngươi, đến tột cùng là người như thế nào, các ngươi cũng vừa nhìn thấy. Hèn hạ,vô sỉ, tiểu nhân như vậy, các ngươi cho là mụ ta xứng làm Vân tộc tông chủ sao? Không, mụ ta không phải là hèn hạ vô sỉ, mụ ta căn bản là đang vũ nhục bốn chữ ‘ hèn hạ vô sỉ ’.”

Hơn mười tên nội tông cao thủ liếc mắt nhìn nhau, mặc dù trong nội tâm cũng không tán thành tông chủ, nhưng tư tưởng tôn ti đã cắm sâu vào trong đầu của bọn hắn, bọn họ là trăm ngàn lần không dám phản đối và chỉ trích tông chủ.

“Vân Khê cô nương, tông chủ làm gì, chúng ta không thể đàm luận, bất quá chúng ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, các ngươi có vị bằng hữu rơi xuống vách đá ở khu vực cấm địa, giờ phút này sống chết không rõ. Các ngươi tốt nhất nên đi tìm hắn, hoàn cảnh đáy vực rất tồi tệ, nơi đó có đặt một cái cấm chế, bằng hữu của các ngươi đi xuống, sợ rằng dữ nhiều lành ít.”

Vân Khê rùng mình, nghĩ đến Thiên Tuyệt còn đang ở dưới vách núi, có tâm tư khác nàng cũng không muốn nghĩ.

“Các ngươi đi đi. Đừng để cho ta thấy các ngươi lại trợ Trụ vi ngược, nếu không cho dù giết sạch người Vân tộc ta cũng sẽ không tiếc”

Tiếng quát trong trẻo lạnh lùng vang lên trên không trung, đôi mắt nghiêm nghị quét qua hơn mười tên cao thủ, trên ngũ quan xinh xắn tản ra một cỗ khí thế không giống người thường.

Hơn mười tên cao thủ chợt cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng cảm thấy kỳ quái, trước mắt bọn họ rõ ràng là người có võ công thấp hơn họ nhưng vì sao khí thế kia lại khiếp người như thế ? Bọn họ thậm chí cảm thấy được, nếu có một ngày nàng muốn trả thù, thì nhất định là một cơn lôi đình.

Không muốn ở lại thêm nữa, hơn mười tên cao thủ cùng nhau rời khỏi Vân Huyễn điện.

Bọn họ đi lần này, Vân Huyễn điện nhất thời như rắn mất đầu, mọi người đem ánh mắt mong mỏi, sợ sệt nhìn về phía Vân Khê, không biết bước kế tiếp nàng rốt cuộc muốn làm gì.

Vân Khê quay đầu, nhìn về phía bọn họ,thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói: “Triệu tập tất cả các cao thủ Vân Huyễn điện, theo ta cùng nhau đi xuống dưới vách núi tìm người.”

“Dạ, Vân Khê cô nương.” Mọi người nhất tề trả lời, nhanh chóng tản đi, không ai nói thêm gì nữa.

Vân Khê đi về phía Tử Yêu, đưa tay, muốn nhận Tiểu Nguyệt Nha trong tay của hắn. Tử Yêu thờ ơ, cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, nàng theo bổn tọa. Bổn tọa sẽ chăm sóc tốt nàng.”

Vân Khê và Tiểu Nguyệt Nha nhất tề biến đổi sắc mặt, vừa thoát khỏi miệng hổ lại rơi vào hang sói. Vân Khê đầu tiên là tức giận trừng trừng nhìn Tử Yêu, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt Nha.

Lúc này Vân Huyên đang ở trong cơ thể Tiểu Nguyệt Nha cũng đang ảo não áy náy chuyện vừa rồi, nếu không phải nàng hành động thiếu suy nghĩ, cũng sẽ không hại con gái của Vân Khê rơi vào tay tông chủ, suýt nữa bỏ mạng.

Lúc trước nàng quen thói trời không sợ đất không sợ, nàng hồn nhiên quên mất lúc này mình đang gửi hồn trên người một cô bé, thực lực bị kiềm chế, không bằng lúc trước. Bởi vì nàng nhất thời thiếu suy nghĩ, thiếu chút nữa hại cô bé, cũng thiếu chút hại mình.

Hiện tại Vân Khê trừng mắt nhìn nàng, trong lòng nàng thấy áy náy, chỉ đành phải cam tâm tình nguyện nhận lấy. Bất quá, đối với Tử Yêu nàng cũng chưa từng thiếu nợ hắn cái gì, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, Vân Huyên mở miệng nói: “Ngươi không phải là muốn cùng ta đánh một trận công bằng sao? Hiện tại uy hiếp tính mạng của một cô bé thì coi là cái gì?”

“Ai nói bổn tọa muốn thương tổn nàng? Ngươi yên tâm, bổn tọa sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đối phó một đứa trẻ tay trói gà không chặt, bổn tọa không có hứng thú tí nào.” Tử Yêu cười nhẹ nói.

Màu đỏ u quang lần nữa hiện lên trên mặt Vân Huyên, Tử Yêu hí mắt, tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng nắm giữ mấy chỗ huyệt đạo trên người nàng. Lực lượng vừa hiện lên đã bị ngăn lại,giống như bị lửa thiêu trên khuôn mặt Vân Huyên đỏ bừng lên.

″Giống như ngươi bây giờ còn nói không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?” Vân Huyên tức giận.

Tử Yêu giơ tay lên, lòng bàn tay đặt ở đỉnh đầu của nàng, một đoàn huyền khí mỏng manh từ trên đầu truyền xuống phía dưới đem hồng quang bế tắc trong cơ thể nàng khơi thông, cho đến khi hồng quang biến mất.

Tử Yêu nhìn Vân Khê nói: “Hài tử của ngươi, bổn tọa mang đi trước. Bất quá không lâu nữa Bắc Thần gia tộc ta sẽ tái xuất giang hồ, muốn mời cao thủ Long Tường đại lục và các đại gia tộc cùng cao thủ các môn phái đến xem lễ, đến lúc đó, ngươi dẫn cao thủ Vân tộc đến chúc mừng, bổn tọa sẽ trả lại con cho ngươi.”

“Không được,ngươi không thể mang bé đi.”

Vân Khê xuất thủ, muốn đánh nhau, thân ảnh Tử Yêu chớp động, trong thời gian ngắn đã nhảy xa ngoài trăm bước, thanh âm từ phía xa truyền tới: “Tử Phong, còn không đuổi theo?”

Hách Liên Tử Phong chau nhẹ chân mày, không biết lão tổ tông rốt cuộc có chủ ý gì, đưa tay, ngăn Vân Khê lại: “Khê Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp.”

Vân Khê bình tĩnh nhìn hắn, nghĩ đến Thiên Tuyệt giờ phút này đang gặp nguy hiểm, nàng chỉ có thể đem trách nhiệm nặng nề này phó thác cho hắn: “Hách Liên đại ca, nhất định phải thay ta chiếu cố tốt Tiểu Nguyệt Nha, nhờ cậy huynh.”

“Tin tưởng ta” Hách Liên Tử Phong cho nàng một ánh mắt tin cậy, hộ tống Tử Yêu rời khỏi Vân Huyễn điện.

“Tiểu Nguyệt Nha, chờ ta một chút” Tiểu phượng hoàng vỗ cánh đuổi theo.

Vân Khê nhìn hướng bọn họ rời đi, tâm tình nặng nề, mặc dù Tử Yêu đáp ứng sẽ không thương tổn Tiểu Nguyệt Nha, nhưng mà hắn đem Tiểu Nguyệt Nha từ bên người nàng mang đi, bụng dạ khó lường, nàng không thể nào không lo lắng.

Phiá xa có một nhóm người giơ đuốc chạy tới, chính là Vân Trung Thiên dẫn cao thủ phủ thành chủ và các tân khách đến đây.

“Khê Nhi, tình huống thế nào? Chúng ta là nhận được tin tức của Thịnh công tử báo, gấp gáp chạy tới.” Vân Trung Thiên chỉ chỉ Vân Trung Thịnh bên cạnh, thì ra là hắn nhìn thấy Long Thiên Tuyệt rơi xuống vực xong, thừa lúc ban đêm chạy tới báo tin, bởi vì không biết đám người Vân Trung Thiên đang ở phủ thành chủ, cho nên trên đường đi gặp chút khó khăn, so với lúc Hách Liên Tử Phong tới phủ thành chủ chậm hơn một chút. Hách Liên Tử Phong tin tưởng vào thực lực của Tử Yêu, cho nên chỉ báo cho mình hắn, đám người Vân Trung Thiên từ trong miệng Vân Trung Thịnh mới biết được sự việc phát sinh ở Vân Huyễn điện.

Vân Khê nhìn Vân Trung Thịnh một cái, hướng hắn gật đầu, hắn có thể chạy tới mật báo, coi như là hết sức trượng nghĩa. Thở dài một hơi, nàng tạm thời không đề cập tới chuyện Tiểu Nguyệt nha: “Thiên Tuyệt còn đang dưới vách núi, mọi người tới vừa lúc, giúp ta đi xuống dưới vách núi tìm chàng, nhất định phải nhanh chóng tìm được chàng ″

“Khê Nhi, đừng quá lo lắng. Thiên Tuyệt hắn võ nghệ cao cường, không có việc gì, chúng ta nhiều người như vậy, nhất định có thể tìm được hắn.” Vân Trung Thiên an ủi.

Vân Khê gật đầu, mang theo đông đảo cao thủ cùng chạy tới cấm địa.

Dưới vách đá, sương mù giăng dày đặc, ở  trong mang sương mù dày đặc, cài đặt một cấm chế cổ xưa.

Long Thiên Tuyệt theo Thiên Long rớt xuống vách đá, gió lạnh thổi vào da thịt của hắn khiến hắn run lên, hắn hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc mình đang ở chỗ nào, chỉ có thể nghe được phía dưới truyền đến thanh âm đau đớn của Thiên Long, khiến cho hắn không chút do dự đuổi theo nó, rơi xuống vách núi.

Vách núi dù sâu tới đâu cũng có điểm dừng, hắn không sợ mình không thể rời khỏi đáy vực, hắn chỉ lo lắng Thiên Long sẽ mất mạng.

Người bạn trung thành nhất của hắn, hắn nhất định phải cứu nó.

Uỳnh !

Cũng không biết rơi xuống được bao lâu, thân thể đột nhiên đụng phải một cổ huyền khí mạnh mẻ, bị bắn ngược trở lại. Bắn ngược đến độ cao nhất định, bởi vì trọng lực, thân thể của hắn lại rơi xuống lần nữa.

Lực phản như thế khiến Long Thiên Tuyệt kinh ngạc, kia rốt cuộc là lực lượng gì, sao lại kỳ quái như vậy?

Hắn rút kiếm, tung mình đâm về phía dòng huyền khí.

Phanh!

Lực phản của dòng khí mạnh hơn trước, Long Thiên Tuyệt cả người cả kiếm, bị bắn ra xa.

“Ta biết rồi, chỗ này có người cài đặt cấm chế, không cho phép người ngoài tiến vào bêm trong, cũng không cho phép người ở bên trong rời khỏi phạm vi cấm chế.” Hắn cúi đầu lẩm bẩm, rất nhanh thăm dò quy luật cuả cấm chế, ngươi mạnh nó càng mạnh, ngươi yếu nó cũng yếu. Hắn thu hồi lực lượng,thả mình nhẹ nhàng rơi vào phạm vi cấm chế, lại bị lực lượng cấm chế bắn ngược ra, cứ thế lặp lại nhiều lần, cấm chế cũng không gây thương tích cho hắn chút nào.

“Kỳ Lân thần thú, nhanh đi đem Thiên Long đến đây, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây thôi!”

Trong hoàn cảnh phức tạp, cảm giác của Kỳ Lân thần thú ngược lại dị thường bén nhạy, nó rất nhanh tìm được Thiên Long ở một chỗ khác của cấm chế, đem nó để lên lưng của mình.

“Chủ nhân, tìm được Thiên Long rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”

“Đi” Long Thiên Tuyệt nhảy nhảy lên lưng Kỳ Lân thần thú, đang muốn rời đi, lúc này, từ trong cấm chế truyền tới một cỗ lực lượng kì dị, xuyên qua cấm chế, quấn quanh người Long Thiên Tuyệt và Kỳ Lân thần thú, vững vàng khống chế bọn họ.

Một thanh âm thần bí mà xa xôi, phá không bay tới: “Nếu đã tới rồi thì lưu lại đi thôi”

Cấm chế nứt ra một cái khe hẹp, gió lớn gào thét, rét lạnh bức người.

Long Thiên Tuyệt kinh hoảng, muốn phá vỡ sự ràng buộc của lực lượng thần bí, cả người của hắn và thú sủng của hắn lại bị lực lượng thần bí kia kéo laị,thoáng cái bị lôi vào trong cấm chế.

“A ——”

Bên trong cấm chế, lạnh lẽo biến mất, thay vào đó là ôn hòa  ấm áp, hắn cảm thấy giống như là từ mùa đông vèo cái bay sang mùa xuân,cả thân thể đều ấm áp.

Phịch một tiếng, hắn ngã xuống mặt đất.

Trên người tràn ngập đau đớn, hắn mở mắt ra, từ từ thích ứng với ánh sáng chung quanh. Khi hắn ngồi dậy, đập vào mắt là một mảnh mênh mông bát ngát đỏ bừng.

Long Thiên Tuyệt ngưng mắt nhìn biển hoa không thấy bờ, không khỏi sợ ngây người.

Dưới vách đá, lại còn có một chỗ kỳ quái như vậy, còn có cả một biển hoa, rốt cuộc đây là hoa gì? Vì sao hắn chưa từng thấy qua?

Đó là một loại hoa không có lá, nó có mười ba cánh hoa, cánh hoa là màu đỏ máu, không có bất kỳ điểm tỳ vết nào.

Mùi hoa trong không khí thật mê người, song trong lòng Long Thiên Tuyệt vẫn có cảm giác khó chịu, cảm giác mình nhìn qua không phải là một biển hoa, mà càng giống như là một biển máu.

Rất nhanh, hắn trấn định lại, đi tìm Kỳ Lân thần thú và Thiên Long khắp mọi nơi.

“Chủ nhân, chúng ta ở chỗ này” cách hắn không xa, Kỳ Lân thần thú từ trong bụi hoa bò dậy, Thiên Long nằm ở bên chân của nó, hấp hối.

Long Thiên Tuyệt chạy tới, ngồi bên cạnh Thiên Long, chạm vào thân thể của nó, nhận thấy khí tức của nó càng ngày càng yếu ớt, máu trên người đã từ khô lại.

“Thiên Long, ngươi nhất định phải chống đỡ.”

Hắn vận khí, giúp Thiên Long cầm máu chữa thương.

Thiên Long bị thương, một kiếm xuyên qua vảy rồng đâm vào thân thể của nó đem nội tạng và kinh mạch phá hủy hoàn toàn. Hắn chữa thương, giống như muối bỏ biển, căn bản không tạo nên bất kỳ tác dụng gì.

Trong lòng hiểu đạo lý này, Long Thiên Tuyệt vẫn không muốn buông tha cho bất kỳ cơ hội nào, hận ý từ trong đôi mắt thâm thúy của hắn tràn ra.

Kỳ Lân thần thú đứng bên người hắn, nhắc nhở: “Chủ nhân, ngươi làm vậy là vô dụng, hơi thở của Thiên Long đang từ từ biến mất, ngươi làm như vậy, nhiều lắm cũng chỉ kéo dài thêm một chút tuổi thọ của nó mà thôi.”

“Cho dù chỉ kéo dài tuổi thọ của nó một chút thôi, ta vẫn phải làm như vậy. Thiên Long làm bạn ta hơn hai mươi năm, cùng ta đã trải qua tất cả lớn nhỏ không biết bao nhiêu trận chiến, nó là đồng bọn của ta, cũng là thân nhân của ta. Nó vì cứu ta mà bị thương nặng, bây giờ ta có thể làm cũng chỉ là ra một chút lực mà thôi……” Nói xong, hắn nghẹn ngào, sao mình lại vô năng như thế, không có cách nào cứu nó.

“Chủ nhân, trên người ngài không phải còn có một viên Tru Tiên Đan sao? Có lẽ có thể giúp được cho nó” Kỳ Lân thần thú nói.

Mắt Long Thiên Tuyệt sáng lên, lộ ra sắc mặt vui mừng: “Đúng rồi, hi vọng Tru Tiên Đan có thể giúp Thiên Long…… Thiên Long,, mau đem Tru Tiên Đan ăn vào.”

Hắn lấy ra viên Tru Tiên Đan cuối cùng trên người đưa đến khóe miệng Thiên Long, trong lúc bất chợt, một làn gió kỳ lạ cuồn cuộn nổi lên, thổi qua tay của hắn, đem Tru Tiên Đan cuốn đi.

“Tru Tiên Đan? Quả thật là Tru Tiên Đan mà người trong thiên hạ tha thiết mơ ước. Thật tốt quá. Ha ha ha ha, không nghĩ tới lão phu sinh thời, còn có cơ hội lấy được Tru Tiên Đan mà người trong thiên hạ tha thiết mơ ước, ông trời đối với lão phu không tệ.”

Tiếng cười lớn cuồng dã, trung khí mười phần.

Long Thiên Tuyệt men theo tiếng cười, nhìn qua, chỉ thấy trong biển hoa, chẳng biết lúc nào xuất hiện một vị lão giả râu tóc bạc trắng, hắn cười điên cuồng, trong tay cầm viên Tru Tiên Đan mà hắn đang muốn cho Thiên Long ăn.

“Lão Tam, có thứ tốt không chia sẻ cùng các ca ca, ngươi thật là không hiểu chuyện?” Một cơn gió khác lại cuốn Tru Tiên Đan đi, vị lão giả râu tóc bạc trắng không thấy viên Tru Tiên Đan trong tay đâu.

“Nhị ca, là ta phát hiện Tru Tiên Đan trước, sao ngươi lại đoạt của ta?” vị lão giả râu tóc bạc trắng tức giận, đạp gió mà đi, đánh về phía lão giả đối diện, hai người giao thủ, đánh nhau kịch liệt.

“Lão Tam, nếu để cho đại ca biết, ngươi độc chiếm thứ tốt, nhìn xem đại ca làm sao thu thập ngươi.”

“Đại ca thì như thế nào? Dù sao người nào chiếm được Tru Tiên Đan thì nó thuộc về người đó”

“Ngươi nói, người nào chiếm được Tru Tiên Đan thì nó thuộc về người đó.”

Hai người ngươi đánh ta ta đánh ngươi, đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, ai cũng không chịu nhường cho ai.

Long Thiên Tuyệt trầm mặt, tức giận, hai người này không khỏi quá mạnh mẻ cướp đoạt, cướp đồ đạc của hắn, lại còn không biết xấu hổ cãi vã lẫn nhau, nói là đồ đạc của bọn hắn. Người trên cõi đời này quả nhiên là cường đạo hoành hành.

Lại xem thực lực hai người này,cao hơn rất nhiều so với hắn, này còn không dừng lại, hắn thậm chí cảm thấy được, nếu để cho hai người bọn họ cùng tông chủ một mình giao chiến, chưa hẳn sẽ thua.

Gặp gỡ kẻ địch mạnh như thế, lại là một đôi cường địch, hắn nên làm cái gì bây giờ? Làm thế nào đem Tru Tiên Đan một lần nữa đoạt lại?

Dùng lực, hắn nhất định sẽ đánh không lại, xem ra, chỉ có thể dùng trí.

“Nhị vị, các ngươi không nên đánh nữa. Không phải chỉ là một viên Tru Tiên Đan thôi sao? Chỉ cần ta muốn, sưu tập đủ dược liệu, ta muốn luyện chế bao nhiêu viên, thì chừng đó viên. Các ngươi cần gì vì chuyện nhỏ như vậy, tự giết lẫn nhau, phá hư tình cảm huynh đệ chứ?” Long Thiên Tuyệt ngẩng lên bầu trời đối với hai người hô lớn, khuyên bảo nói.

Hai huynh đệ đang đánh nhau nhất thời cùng ngưng lại,tách nhau ra,kinh ngạc nhìn về phía hắn.

“Ngươi vừa mới nói Tru Tiên Đan là ngươi luyện chế?” vị lão giả râu tóc bạc trắng hỏi.

Long Thiên Tuyệt gật đầu nói: “Đúng vậy. Phương pháp  luyện chế Tru Tiên Đan được ghi lại trên Tàn Hoa Bí Lục của Vân tộc thất truyền đã lâu, vãn bối may mắn chiếm được Tàn Hoa Bí Lục, hơn nữa tinh thông một chút luyện khí…… Không, là thuật luyện đan, thừa dịp nhàn rỗi, vãn bối thỉnh thoảng có luyện mấy viên Tru Tiên Đan vui đùa một chút. Lần trước ra lò, vãn bối luyện chế mười viên Tru Tiên Đan, còn lại chín viên đều lục tục tặng đi ra ngoài, cho những hảo hữu của ta, trên tay các ngươi là viên Tru Tiên Đan cuối cùng. Nhưng nếu biết nhị vị tiền bối đối với Tru Tiên Đan cảm thấy hứng thú như thế, vãn bối sẽ đem những đan dược kia đưa ngươi rồi, đưa cho nhị vị, cũng tốt kết giao với hai vị thế ngoại cao nhân.”

Hai vị lão giả nghe vậy, không khỏi trợn trắng mắt, “Luyện mấy viên Tru Tiên Đan vui đùa một chút”? Lời này có vẻ quá khoa trường rồi.

Bất quá, người này nói không thấy phải là giả, xuất xứ của Tru Tiên Đan, còn có viên Tru Tiên Đan là từ trong tay của hắn cướp được, tất cả đều nói rõ vấn đề.

Ánh mắt hai người lóe sáng mấy cái, lộ ra vẻ vui mừng.

“Đúng vậy, đúng vậy, Tru Tiên Đan được ghi chép ở trên Tàn Hoa Bí Lục của Vân tộc thất truyền đã lâu. Năm đó ba huynh đệ chúng ta vì muốn có Tàn Hoa Bí Lục, tự xông vào Vân Huyễn điện, cuối cùng rơi vào bẫy rập, bị cung chủ Vân Huyễn điện cung chủ đánh vào đáy vực.”

“Bọn họ đều cho rằng ba huynh đệ chúng ta đã mất mạng ở đáy vực, chúng ta cũng cho rằng mình chết chắc rồi. Ai ngờ đáy vực này nở đầy hoa thánh Hồng Lăng, chẳng những đã cứu mệnh ba huynh đệ chúng ta còn làm cho thực lực ba huynh đệ chúng ta tăng lên rất nhiều, có thể kéo dài tuổi thọ, vẫn sống trên vạn năm.”

“Chỉ tiếc đáy vực này bị cài đặt cấm chế, cho dù ba huynh đệ chúng ta thực lực phi phàm, cũng không thể nào bài trừ cấm chế, thoát khỏi đáy vực.”

Hai người nhớ lại tình cảnh mình bị vây khốn tại nơi này, bắt đầu lộ ra thần sắc tức giận và tiếc hận.

Long Thiên Tuyệt quan sát thần sắc hai người, ra vẻ tức giận phụ họa nói: “Người Vân tộc thật đáng ghét. Thì ra là bọn họ đã từng hại hai vị tiền bối, hành động ti tiện như thế, quả thực là nhân thần phẫn hận”

“Sao vậy? Tiểu huynh đệ cũng bị cao thủ Vân tộc đánh rơi xuống vách đá?” vị lão giả kia cũng nói theo, hai người này đối với hắn rất đồng tình.

“Đúng vậy.” Long Thiên Tuyệt miêu tả cảnh ngộ bi thảm mình gặp phải sinh động như thật, “Vãn bối được mời tới Vân Huyễn điện, không nghĩ rằng gặp phải tông chủ Vân tộc, nàng đối với Tru Tiên Đan trên người vãn bối nổi lên tham lam, muốn cướp đoạt. Vãn bối hận nhất là người không hỏi tự cướp đồ của người khác, nếu như nàng nói tốt đẹp một chút, van xin ta cho đan dược, ta có thể suy nghĩ rồi cho nàng, nhưng nàng hết lần này tới lần khác không nói chuyện nhẹ nhàng, không nói hai lời tự động thủ cướp đoạt.”

Nghe thấy vậy, hai vị lão giả liếc mắt nhìn nhau, lời này nghe giống như là lên án bọn họ vậy? Tông chủ mơ ước đan dược trong tay của hắn, cho nên đối với hắn động thủ, mà hai người bọn họ cũng mơ ước đan dược trong tay của hắn, cho nên động thủ, vừa nghe thấy như vậy, tựa hồ cùng hai người không có gì khác biệt.

Long Thiên Tuyệt liếc trộm bọn họ một cái, tiếp tục phẫn hận nói: “Vãn bối sao chịu đem thứ tốt như vậy không công đưa cho nàng? Vì vậy vãn bối cùng bọn họ động tay động chân, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, bọn họ người đông thế mạnh, vãn bối sao có thể địch nổi? Thú sủng Thiên Long vì cứu vãn bối, bị bọn họ gây thương tích, Thiên Long hiện tại đang hấp hối, viên Tru Tiên Đan này là đan dược cứu mạng.”

Một vị gã lão giả liếc nhìn Thiên Long một cái, híp mắt nói: “Lão phu xem Thần Long của ngươi chảy máu quá nhiều, không còn sống bao lâu nữa, trước tiên ngươi có thể ngắt lấy chút hoa thánh Hồng Lăng đút cho nó, có lẽ còn có thể khiến nó chống đỡ thêm một chút. Bất quá Tru Tiên Đan sao có thể cho một con súc sinh ăn được, rất đáng tiếc.”

Long Thiên Tuyệt nghe thấy đối phương gọi Thiên Long là súc sinh, sắc mặt của hắn đột nhiên trầm xuống, đè nén phẫn nộ trong lòng xuống, hỏi tên kia: “Hoa thánh Hồng Lăng? Đây là hoa gì?” Long Thiên Tuyệt nhìn quanh một vòng, thầm nghĩ chẳng lẻ những bông hoa kì lạ này chính là hoa thánh Hồng Long trong miệng bọn họ?

” Đây, tự ngươi nhìn đi, những thứ này toàn bộ đều là Hoa thánh Hồng Lăng” lão giả râu tóc bạc trắng nâng cằm lên nói, “Chúng ta có thể sinh tồn ở nơi này, đều dựa vào nó, ăn nó, chẳng những có thể gia tăng công lực, còn có thể kéo dài tuổi thọ, nó có thể mạnh hơn những thứ linh hoa linh quả gấp trăm lần.”

Long Thiên Tuyệt suy tư: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở, bất quá thú sủng của vãn bối bị thương nghiêm trọng, ăn vào Tru Tiên Đan đối với thương thế khôi phục tốt hơn. Không bằng hai vị tiền bối không bằng trước tiên đem viên Tru Tiên Đan này cho thú sủng của vãn bối ăn trước, sau đó vãn bối sẽ nghĩ biện pháp luyện chế ra rất nhiều Tru Tiên Đan cho hai vị không phải tốt hơn sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi