THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

“Chính là khu rừng phía trước rồi, chủ nhân bị bắt ngay tại khu rừng rậm kia.”

Côn Bằng bay ở trên bầu trời, ngăm nhìn nơi xa sương mù dặc giăng đầy cánh rừng, cao giọng hô.

Vân Khê  ngẩng đầu lên, nhìn nơi sương mù giăng đầy, nàng khẽ hí mắt, quả nhiên là có người cài đặt trận pháp, cho nên noi đó mới có thể tràn ngập sương mù, quanh năm không tiêu tan. Nơi hiểm ác như thế, muốn xông nhất định rất khó khăn, nàng phải tạm thời dừng bước lại.

Suy nghĩ lại, bỗng nhiên phía sau có tiếng bước chân truyền đến, đưa tới sự chú ý của nàng, sẽ là ai chứ? Là người của đối phương sao? Không được, nàng trước hết phải nghĩ biện pháp loại bỏ người theo dõi phía sau, mới có thể nghĩ biện pháp tiến vào rừng rậm, nếu không, đến lúc đó gặp đối phương trước sau công kích, bọn họ tựu thật sự lâm vào khốn cảnh, nguy hiểm!

“Côn Bằng, chúng ta đi về phía trước!” Vân Khê nói.

Côn Bằng có chút chần chờ: “Còn chủ nhân làm sao bây giờ? Không đi cứu sao?”

“Trước trừ đi cái đuôi phía sau rồi hãy nói.” Vân Khê bí hiểm nói.

Côn Bằng nhìn một cái rừng rậm phía xa xa, mặc dù không cam lòng, nhưng là không thể làm gì khác hơn là nghe theo Vân Khê phân phó, đi vòng trở lại.

Trên mặt đất, đám người năm thầy trò Côn Luân lão giả, Bách Lí Song cùng Long Thiên Tầm cũng rối rít chạy tới lối vào rừng rậm.

Vân Khê từ trên không trung nhảy xuống, cùng mấy người hội hợp, âm thầm cho cái ánh mắt, mấy người lập tức lĩnh ngộ, sau đó oanh một tiếng, tản mát ra, vô ảnh vô tung biến mất.

Đuổi theo mà đến, Phượng Thanh Bình mang theo bốn nữ nhi theo dõi đến nơi này, đột nhiên phát hiện người các nàng theo dõi không thấy, trên mặt đất chỉ để lại mấy cái dấu chân đi các phương hướng, trong khoảng thời gian ngắn làm cho các nàng mất đi phán đoán, không biết đến tột cùng nên đuổi theo phương hướng nào.

“Nương, có thể bọn họ đã phát hiện chúng ta.” Nữ nhi nhỏ nhất tâm tư kín đáo, nàng ngồi xổm xuống xem xét dấu chân trên mặt đất, trải qua phân tích rồi nói.

“Phát hiện thì thế nào? Ta đoán chừng người của đối phương cũng đang ở phụ cận, nêu không bọn  họ cũng sẽ không đuổi theo tới nơi này, chúng ta tiếp tục đi phía trước xem một chút cũng được!” Đại nữ nhi nói.

“Không bằng chúng ta phân ra bốn phương tám hướng cùng nhau tìm, vốn có thể tìm thấy bọn họ.” Yêu xinh đẹp tam nữ nhi xoay xoay nhánh tóc đẹp đẽ nói.

Phượng Thanh Bình cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, cảm thây mấy nữ nhi đều nói rất có đạo lý, bất quá  khu rừng rậm này thoạt nhìn u ám, cũng không ai biết trong đó có thể bị nguy hiểm hay khồng, phân tán ra, trời mới biết có thể hay không găp cái nguy hiểm gì.

Nàng suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi,bốn người các ngươi trước tiên chờ ở nơi này. Nương tới phía trước xem một chút, nếu có tin tức gì,  sẽ gọi các ngươi cùng đi qua.”

“Dạ, nương, một mình người cẩm thận.” Bốn nữ nhi cùng nói.

Rất nhanh, Phượng Thanh Bình rời đi bốn nữ nhi.

Lưu lại tại chỗ bốn tỷ muội sinh tư bắt đầu tự do hoạt động, đại nữ nhi Phượng Mạt Xá nhìn trong rừng có không ít dã ma cô, lại bắt đầu hái ma cô, giết thời gian.

Nhị nữ nhi Phượng Mạt Tử, gương mặt nàng lạnh lùng, nhìn quanh bốn phía, biểu tình người lạ chớ tới gần, đạm mạc cùng xa cách.

Tam nữ nhi Phượng Mạt Yên liền trực tiếp tìn chỗ sạch sẽ ngồi xuống, thỉnh thoảng xoa bóp bắp chân mảnh khảnh, thỉnh thoảng thưởng thức mái tóc đen nhánh của nàng, bất cứ lúc nào cũng không quên sửa sang lại dung nhan của nàng.

Chỉ có tứ nữ nhi Phượng Mạt Hồng ngồi xổm dưới đất, cầm nhánh cây vạch lên cái gì, dần dần, một bức bản đồ đại hình khu rừng từ từ thành hình.

Tên bốn tỷ muội các nàng có thể goi chung là “Xá Tử Yên Hồng”. Ba vị tỷ tỷ đều xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha mềm mại, chỉ có muội muội vóc người dị dạng, không có xinh đẹp thiên phú, nhưng có một phương diện thiên phú khác hơn xa ba vị tỷ tỷ của nàng.

Đang lúc bốn chị em có hành vi khác lạ, bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong đã lặng lẽ tiến tới gần các nàng, bốn huynh đệ ở phía sau cây nhìn trộm các nàng, lén thảo luận.

“Đại ca, ngươi nhìn các nàng là bốn tỷ muội sinh tư sao, hình như là sinh ba, ba nữ nhân kia lớn lên giống nhau như đúc dây.” Đinh Thụ hưng phấn mà nói.

Từ trước vẫn cảm thấy bốn huynh đệ bọn họ lớn lên giống nhau như đúc, giống như là ngoại tộc, luôn đưa tới ánh mắt quái dị của mọi người, hiện tại rốt cuộc thấy được ba tỷ muội giống bọn họ, hắn không khỏi có chút hưng phấn. Huynh đệ bọn họ bốn người vẫn đơn thân, tìm không ra cô nương thích hợp, hiện tại thật vất vả thấy được ba vị lớn lên giống nhau như đúc tam bào thai, hơn nữa mọi người lớn lên đều có dấu hiệu đặc biệt, vóc người thướt tha, quả thực gả cho bọn họ là tuyệt phối!

Bọn họ thấy vậy có chút tâm ngứa, xuẩn xuẩn dục động.

Đinh Ngọc cùng Đinh Lâm hai người mắt sáng lên nhìn về phía ba cô gái, huynh đệ ba người liếc mắt nhìn nhau, lẫn nhau ngầm hiểu.

Buồn bực nhất, tứ đệ Đinh Phong của bọn họ không có ai, hắn buồn bực nhìn về phía trước, sinh ba cũng được, nhưng bọn họ là bốn huynh đệ a, đại ca, nhị ca, tam ca đều có được, vậy hắn làm sao bây giờ?

Hắn cũng không muốn đơn thân, làm sao, bọn họ tứ huynh đệ cũng phải tìm tứ bào thai mới là tuyệt phối a!

“Đại ca, nhị ca, tam ca, các ngươi cũng đừng nhìn, các nàng lớn lên xấu như vậy, có cái gì đẹp mắt? Ta nhờ các người ánh mắt để cao một chút có được hay không? Chúng ta là người nào? Chúng ta là đệ nhất mỹ nam tử Côn Luân tiên cảnh, hậu nhân đích truyền của Đinh Tiêu Dao, thân phận không giống bình thường, làm sao, cũng phải tìm mỹ nhân giống như Vân Huyên cùng Vân nương tử mới đúng, các nàng làm sao xứng đôi cùng chúng ta?” Đinh Phong dưới đáy lòng tính toán nhỏ nhặt, bất kể như thế nào, cũng không thể để cho đại ca, nhị ca, tam ca coi trọng vài vị cô nương kia, nếu không  là ba vị đại tẩu hắn rồi, vậy hắn làm sao bây giờ? Một mình hắn chẳng phải là cô đơn nhàm chán đến chết?

Huynh đệ ba người nhất tề quay đầu nhìn về phía hắn, chút tâm tư của hắn làm sao có thể lừa gạt được ánh mắt của bọn họ?

Còn Vân Huyên ư, một Vân nương tử đã có thể đem bốn huynh đệ bọn họ tóm gọn, mỹ nhân là mỹ nhân, bất quá mỹ nhân mạnh mẽ như vậy, bọn họ tiêu thụ không nổi.

“Lão tứ, ngươi đừng vội a, bên kia không phải là còn có một ư, ta xem rất thích hợp với ngươi, lớn lên vô cùng cường tráng bền chắc, có thể tùy thời bảo vệ ngươi, cho ngươi cảm giác an toàn, vô cùng thích hợp, thật.” Đinh Ngọc cố ý dùng giọng nói vô cùng trấn định nghiêm túc đối với đệ đệ.

Hai người khác âm thầm nhún vai cười trộm, nàng kia khổ người có thể chống đỡ ba tứ đệ rồi, đổi lại bọn họ, đánh chết cũng không nguyện ý cưới nữ nhân như vậy, con gái đã xuất giá, bọn họ chính là cưới vợ, không phải là tượng Phật!

Đinh Phong mới vừa chỉ chú ý tới ba cô gái lớn lên giống nhau như đúc, cũng không có chú ý tới người thứ tư, điều này cũng không trách được hắn, thật sự ba người đó quá hấp dẫn ánh mắt người khác rồi, đến nỗi để cho hắn không thấy người chung quanh khác.

Quay đầu, hắn hướng người ngồi xổm trên mặt đất Phượng Mạt Hồng nhìn lại, vừa nhìn, da mặt hắn đột nhiên nhảy lên, chấn kinh không nhỏ, hắn nhảy chân, oa oa quát to lên: “Các ngươi tại sao có thể như vậy? Ta là thân đệ đệ của các ngươi, các ngươi cư nhiên như vậy hại ta? Không được! Chúng ta nói qua, nếu có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, hoặc là cùng nhau cô đọc sống quãng đời còn lại. hoặc là cùng nhau thành thân, bất kể các ngươi không thể bỏ lại ta! Dù sao người này ta sẽ không cưới, các ngươi cũng không cho cưới ba người khác, nếu không các ngươi chính là kẻ bội bạc, là tiểu nhân!”

Đinh Phong bắt đầu đùa bỡn tính tình, để cho hắn cưới người quái dị như vậy, còn không bằng giết hắn rồi tính, hắn thấy kỳ quái, tại sao cùng là cô gái, ba người lớn lên xinh đẹp như vậy, duy chỉ có người cuối cùng lớn lên vừa xấu vừa mập vừa cường tráng, hắn cũng có thể tưởng tượng đêm động phòng hoa chúc, mình bị một bàn tử đè ép chết bi thảm ra sao.

“Ta nói bốn người các ngươi còn ngốc lăng nơi này làm gì, chưa từng thấy mỹ nữ sao?” Vân Khê từ phía sau của bọn họ đi tới.

Bọn họ nguyên lai là bị cử tới bắt bốn cô gái này, tra hỏi các nàng vì sao phải theo dõi phía sau bọn hắn, ai ngờ bốn gã đầu trâu mặt ngựa này lại ở chỗ này nhìn quanh, chỉ lo nghị luận, quên mất nàng phân phó. Nàng thật hận không được ở trên đầu mỗi người gõ một cái đối với bọn họ một phát cây dẻ.

Bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong quay đầu lại, thấy được nàng, mọi người liền nghiêm mặt ra vẻ lãnh khốc đứng đắn.

“Vân nương tử, ngươi không phải là cũng nhìn thấy sao? Các nàng chẳng qua là bốn cô gái tay trói gà không chặt, điều này làm cho chúng ta như thế nào xuống tay được đây?” Đinh Ngọc một lòng thương hoa tiếc ngọc nói.

“Tay trói gà vô lực? Không thấy được các nàng trên tay đều có kiếm sao? Hơn nữa các nàng có thể vô thanh vô tức theo chúng ta lâu như vậy, cũng không có bị phát hiện, có thể thấy được các nàng thực lực không tầm thường. Bốn người các ngươi cùng so sánh với các nàng, chưa chắc  đã là đối thủ của các nàng, các ngươi cũng là bị sắc đẹp của đối phương mê hoặc, đối với các nàng mất đi phòng bị.” Vân Khê liếc vẻ mặt bốn người  như cử chỉ lẳng lơ, rõ ràng chính là coi trọng sắc đẹp đối phương, lại còn không biết xấu hổ ở chỗ này nói với nàng đối phương tay trói gà không chặt?

Bốn người nhất tề quay đầu nhìn bầu trời, làm bộ không nhìn tới ánh mắt khinh bỉ của nàng.

Thanh âm nói chuyện của bọn họ bên này có chút lớn rồi, quấy nhiễu đến nơi xa.

Bốn chị em Xá Tử Yên Hồng tụ lại chung một chỗ,  ánh mắt cảnh giác trừng hướng bọn họ.

“Các vị cô nương, có phải hay không các ngươi nên cho một lời giải thích, tại sao muốn đi theo phía sau chúng ta, có mục đích gì?” Vân Khê dẫn đoàn người phía sau, đứng đầu đoàn người, đi tới, nàng đi thẳng vào vấn đề, cũng không cùng các nàng vòng vo.

Bốn chị em liếc mắt nhìn nhau, biết mình theo dõi người bị phát hiện rồi, hiển lộ ra hoang mang, cuối cùng vẫn là muội muội nhỏ nhất Phượng Mạt Hồng đi ra, cùng Vân Khê trả lời.

“Này vị phu nhân, xin không nên hiểu lầm, chúng ta không có ác ý. Không nói gạt ngươi, chúng ta là người Phượng gia, nghe nói có người ép buộc con nối dòng Phượng gia chúng ta, cho người Phượng gia chúng ta trong vòng ba ngày hiện thân, trao đổi con tin. Chúng ta nghe được tin tức, liền khẩn cấp đi trước tìm người. Mới vừa thời điểm ở phố xá, lại nghe đến các vị nói tới chuyện Phượng gia, chúng ta liền theo dõi các ngươi tới nơi này. Chúng ta không có ác ý khác, chỉ là muốn phải nhanh một chút cứu về người Phượng gia chúng ta.” Đừng xem nàng lớn lên cường tráng dũng cảm, tiếng nói cũng là oanh oanh yến ngữ, ôn nhu nhẵn nhụi, nói chuyện lên, cũng là có người để ý tới, hữu lễ có cách.

Nàng không có giấu diếm, bởi vì nàng trực giác đối phương không phải cùng các nàng đối lập, có lẽ mục tiêu của các nàng là một, đều là tìm kiếm một người. Cho nên, nàng lựa chọn thẳng thắn.

“Các ngươi là người Phượng gia?” Vân Khê lần nữa tỉ mỉ quan sát bốn chị em Phượng gia, thật là vừa vặn, mới vừa rồi bọn họ còn muốn như thế nào tìm được người Phượng gia, hiện tại cá nàng tự mình đưa tới cửa. Chẳng lẽ các nàng chính là người nhà Sở Mục?

“Phượng gia các ngươi không phải là ở mấy năm trước cũng đã bị diệt môn sao? Làm sao ta tin tưởng các ngươi thật là người Phượng gia?”

“Phu nhân nói đúng! Phượng gia chúng ta đúng là ở mấy năm trước gặp một kiếp nạn, đàn ông trong nhà  trên căn bản cũng chết hết rồi, chỉ còn lại có chúng ta những nữ quyến này dưới sự hướng dẫn xủa lão tổ tông mới trốn thoát. Vì không để cho cừu nhân phát hiên chúng ta, Phượng gia chúng ta mai danh ẩn tích, không hề xuất hiện nữa, cho nên trên giang hồ không hề có người nghe được tin tức Phượng gia chúng ta. Nhưng kỳ thực, người Phượng gia chúng ta vẫn lưu lại ở phụ cận Thiên Hỏa thành, bởi vì nơi này dù sao đã từng là nơi Phượng gia chúng ta trải qua hưng thịnh, chúng ta vẫn mong mỏi có một ngày Phượng gia có thể ở trên Long Tường đại lục một lần nữa quật khởi!” Phượng Mạt Hồng êm tai nói, chân tình cắt ý, còn lại ba tỷ muội lòng có cảm xúc, rối rít lộ ra buồn bã.

“Thì ra là vậy.” Vân Khê tin nàng, ánh mắt người chắc là không biết nói dối, nàng từ trong mắt đối phương thấy được chân thành.

“Các ngươi Phượng gia hôm nay tới cũng chỉ có bốn người các ngươi sao? Các ngươi có nắm chắc cứu ra được người Phượng gia?” Vân Khê đánh giá các nàng, nhìn bốn người thực lực ở bạn cùng lứa tuổi coi như không tệ, nhưng cùng cao thủ chân chính so sánh thì cách nhau xa. Nếu như các nàng bốn người mạo muội xông vào rừng rậm, sợ rằng không đợi các nàng cứu ra người, cũng đã chết trong trận pháp.

“Hồi phu nhân lời mà nói…, đi cùng còn có mẫu thân chúng ta, nàng đi phía trước thăm dò đường đi, rất nhanh sẽ trở lại.”

Đang khi nói chuyện, nơi xa truyền đến tiếng đánh nhau, bốn chị em nhất tề cả kinh, cái hướng kia chính là vị trí mẹ các nàng, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

“Nguy rồi, nhất định là nương gặp nguy hiểm, chúng ta mau đi xem một chút.” Phượng Mạt Hồng nói.

Bốn chị em không chần chờ, vội vàng chạy đi, Vân Khê cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cũng mang theo những người khác đi theo.

“Phượng Thanh Bình, ngươi quả nhiên xuất hiện, Phượng gia các ngươi ẩn núp lâu như vậy, rốt cuộc chịu lộ diện sao?” Gần tới, Vân Khê nghe được giọng cô gái nói.

Chỉ thấy trong hỗn chiến, hai cô gái giằng co tại trong vòng chiến. Hai cô gái niên kỉ đều ở gần bốn mươi năm mươi tuổi, trong đó một nữ tử mặc quái dị, mà một người có dung mạo tương tự với bốn chị em nàng đã chứng kiến, nói vậy người này chính là mẫu thân của bốn tỷ muội sinh tư sao? Vân Khê suy đoán nói.

“Lữ cô cô, nguyên lai là ngươi đang ở đây phía sau giở trò, đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi còn đang để chuyện kia canh cánh trong lòng. Đại ca của ta hủy bỏ hôn ước là hắn không đúng, nhưng ngươi như thế gắt gao dây dưa, cơ hồ phá hủy Phượng gia chúng ta, ngươi cảm thấy đáng giá không?” Phượng Thanh Bình lãnh tĩnh nhìn đối phương, trên người tự có một cổ khí ngạo nghễ.

“Nương, người không sao chứ?” Bốn chị em rối rít hướng mẹ của các nàng hỏi lớn.

“Xá nhi, Tử nhi, Yên nhi, Hồng nhi, các ngươi lui qua một bên.” Phượng Thanh Bình nhăn mày, tình huống bây giờ là kẻ địch mạch ta yếu, nếu bốn nữ nhi nàng bị đối phương bắt, các nàng sẽ không có đường chạy trốn.

“Muốn đi? Nếu đã tới thì hết thảy đều lưu tại cho ta.” Lữ cô cô cười lớn một tiếng, phất tay lệnh cho các thủ hạ đem năm mẹ con hết thảy bao vây lại.

Sau khi Vân Khê đuổi theo tới, giơ tay ngăn trở bước đi của mọi người. Nàng lãnh tĩnh nhìn về phía trươc, không có hành động tiến thêm một bước, tính toán tiếp tục quan sát.

Lữ cô cô đánh giá bốn nữ nhi Phượng Thanh Bình, cúi đầu cười lạnh: “Bốn nàng là nữ nhi của ngươi? Ngươi cũng là phúc khí tốt a!” Nàng cúi đầu cười u ám, nhìn thật khủng bố.

Phượng Thanh Bình con ngươi căng thẳng: “Ngươi có cái gì tức giận thì hướng tới ta, không nên đối với hài tử hạ thủ, các nàng là vô tội.”

“Ta tại sao phải nghe lời ngươi, năm đó thời điểm ca ca của ngươi thoái hôn, người Phượng gia các ngươi có nghĩ đến cảm thụ của ta?” Lữ cô cô mang theo giận dữ  nói, “Phượng gia các ngươi thiếu ta, ta muốn đòi lại toàn bộ, hiện tại trước từ trên bốn người nữ nhi của ngươi hạ thủ sao.” Nàng vung tay lên, bọn thủ hạ bắt đầu hướng bốn chị em công kích.

Phượng Thanh Bình xuất ra trường kiếm trong tay, mắt trái lóe lên ngân quang, hàn quang bắn ra toán loạn, lại kế thừa một nửa huyết thống thiên phú của Phượng gia. Một kiếm này đâm ra, chu vi không khí theo trường kiếm chấn động, như nộ hải chi đào, mãnh liệt đi.

Lữ cô cô bình tĩnh ứng đối, không vội không từ xuất ra một chiếc vòng vàng, vòng vàng ở giữa không trung từ từ lớn hơn, cấp tốc xoay tròn hướng kiếm khí đánh tới. Chỉ một thoáng trên  bầu trời khí lãng tràn ngập, chỉ nghe tiếng binh khí va chạm, cuộc chiến kịch liệt.

Mà trên mặt đất, bốn nữ nhi Phượng gia thi triển ra tuyệt kỹ của riêng mình, đại nữ nhi Phượng Mạt Xá am hiểu trọng kiếm, trường kiếm uy vũ sinh phong, huyền khí chấn động, lại có thực lực của Huyền tôn cấp bảy.

Nhị nữ nhi Phượng Mạt Tử am hiểu khinh công, thân hình nhạy bén mạnh mẽ, nàng trường kiếm nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn, xuyên qua trong không khí, như nước chảy mây trôi, kiếm khí khinh linh, giống đại tỷ cũng là thực lực Huyền tôn cấp bảy.

Tam nữ nhi Phượng Mạt Yên,  nàng sử dụng không phải là trường kiếm mà là hai cây loan đao, hai cây loan đao điêu khắc tinh sảo ở trong tay nàng khiến cho nàng phảng phất như mọc thêm hai cánh tay theo người, thuận buồm xuôi gió.

Nhưng khiến cho người chú ý nhất ngược lại là tiểu nũ nhi  Phượng Mạt Hồng, nàng sử dụng vũ khí không phải là kiếm cũng không phải là loan đao, mà là một cái trường tiên, trường tiên màu bạc quấn ở bên eo nàng, trong ngày thường bị nàng xem như đai lưng. Nàng vung một cái “viu”, trường tiên liền ở giữa không trung sát sát rung động. Thân thể của nàng vụng về nhưng trường tiên trong tay nàng không hề vụng về, mà linh hoạt tự nhiên, có thể cương, có thể nhu, một kích liền đánh địch thủ lui năm bước. Nàng cũng đòng dạng là thực lực Huyền tôn cấp bảy, nhưng chân chính so với ba tỷ tỷ nàng cao hơn một chút.

Tỷ muội bồn người nhất tề quát to một tiếng, xung phong liều chết đi vào, mọi người trong đôi mắt đều có ánh sáng màu bạc vụt qua. Các nàng toàn bộ đều kế thừa một nửa huyết thống Phượng gia, thiên phú dị bẩm.

Cho nên, trên trời dưới đất, chiến đấu càng thêm kịch liệt. Vân Khê ôm ngực quan sát cuộc chiến, đồng thời nàng ở mọi nơi đánh giá cách đi thông vào chỗ rừng sâu, chỉ là không có ý tứ xuất thủ hiệp trợ.

Bốn người huynh đệ Ngọc Thụ Lâm Phong nhìn cuộc chiến càng thêm kịch liệt đến xuất thần.

“Sư phụ, chúng ta có muốn hay không đi giúp các nàng? Các nàng chỉ có năm người, làm sao địch nổi đối phương nhiều người như vậy đây?” Đinh Lâm chủ động đề nghị.

Côn Luân lão giả liếc xéo hắn một cái, nói: “Ta làm sao không biết từ khi nào bốn huynh đệ các ngươi có lòng hiệp nghĩa như vậy rồi?”

“Sư phụ, làm sao người có thể xem chúng ta như vậy đâu, bốn người chúng ta từ trước đến giờ cũng là vô cùng có tinh thần trọng nghĩa khí?” Đinh Lâm nghĩa chính ngôn từ nói, một mặt chính khí, đều muốn nhanh tản mát ra tia sáng.

Côn Luân lão giả nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, hoàn toàn từ đầu luôn không đem lời hắn để trong lòng. Hắn ngẩng đầu liếc bốn cô gái một cái, sờ sờ cằm, gật đầu nói: “Này bốn nha đầu cũng không tệ, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thực lực có thực lực, hơn nữa xuất thân không tồi, cũng là rất thích hợp với bốn đồ nhi tốt của ta.” Côn Luân lão giả hí mắt nhìn bốn vị cô nương Phượng gia, càng xem càng vừa ý. Hắn vừa cười, đáy mắt xẹt qua vẻ giảo hoạt, có thâm ý khác.

Bốn đồ đệ nghe vậy, Đinh Ngọc, Đinh Thụ, Đinh Lâm ba người nhảy nhót rối rít, xoa tay rất là hưng phấn, rồi lại giả bộ căng thẳng, rất xấu hổ.

“Sư phụ, ngài tuệ nhãn như đuốc, nói thật sự quá đúng! Thật sự các nàng lớn lên vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, miễn cưỡng cho là xứng đôi đây!”

Duy chỉ có một người Đinh Phong gương mặt khổ, phản ứng cùng ba vị ca ca bất đồng.

“Sư phụ, ngài ánh mắt cũng quá kém, các nàng tốt đẹp gì chứ, ngươi nhìn một cái eo nàng thô giống như thùng nước, còn có cặp chân cùng chân voi không có gì khác biệt, muốn ta cưới nàng, chẳng phải là khổ cả đời? Nếu như ngươi thật muốn tác hợp hôn sự này, ta đây nhất định phải chọn ba người khác, để cho các ca ca cưới cái nữ nhân mập kia.” Lời của hắn vừa nói xong, ba đạo ánh mắt sắc bén thoáng cái tựu hướng hắn bắn tới, Đinh Phong ưỡn ngực, hung hăng nhìn chằm chằm lại, chung thân đại sự, nói gì hắn cũng sẽ không nhường bước.

Huynh đệ bốn người nhìn lẫn nhau, cùng loại  ngang bướng như nhau, ánh mắt trừng lớn.

Vân Khê ở phía sau bọn hắn dùng sức lau mồ hôi, bốn người bọn họ còn có thể quay đầu nhìn một chút sao, bây giờ là tình cảnh nào, lại còn nghĩ tới cưới vợ, cũng không hỏi một chút xem người ta có đáp ứng hay không, ở chỗ này tự chủ trương chọn vợ, thật là người không đứng đắn!

Trên bầu trời kiếm quang bay vụt, Lữ cô cô cùng Phượng Thanh Bình thực lực cấp bậc xê xích không xa, thế lực ngang nhau. Song dù sao cũng là chiếm được lợi thế, Lữ cô cô ra vẻ bại lui, quay người mà chạy. Đang lẩn trốn dọc theo rừng rậm, nàng đột nhiên xoay người lại đánh lén, Phượng Thanh Bình nhìn chăm chú nàng, cầm kiếm mà lên, không có nửa khắc dừng lại.

Muốn gạt nàng? Không có dễ dàng như vậy! Nàng Phượng Thanh Bình cũng là nhiều năm lão luyện trên giang hồ, làm sao sẽ dễ dàng như vậy tựu thua trong tay của nàng?

Nàng ống tay áo bay lên, một chút lam quang lóe lên, đem bảo vật tùy thân ném mạnh ra ngoài, vạch lên màu lam quang, xông phá tầng tầng không khí cách trở. Lữ cô cô rất nhanh thấy rõ vật lai lịch bất minh  kia, đó là một phi tiêu trải qua đặc biệt luyện chế, phi tiêu trong quá trình đang bay, không ngừng biến hóa hình dáng, cấp tốc xoay tròn, lúc gần tới trước mắt, đột nhiên hiện lên dạng xòe ô mở ra, vô số ngân châm bay vụt ra, như mưa sa trong hoa lê, khuếch tán ra ngoài.

Lữ cô cô song đồng mở to, trong con ngươi đen hiện lên vô số ngân châm, trên môi nàng nhiều hơn một tia cười lạnh: “Cứ như vậy một chút khả năng thôi sao? Phượng Thanh Bình, ngươi cho rằng trải qua nhiều năm như vậy, ta còn không chịu được chiêu của ngươi sao?”

Nàng cầm kiếm trên tay ở giữa không trung vạch lên một đường vòng cung, đột nhiên trong miệng mặc niêm một đạo khẩu quyết. Chỉ một thoáng, thân thể của nàng chung quanh đông nghịt một mảnh chèn ép xuống, không khí chợt ba động, ngưng tụ thành một cổ nước xoáy, nước xoáy đen ngòm đem ngân châm toàn bộ thu nạp vào, tính bản thân Phượng Thanh Bình cũng bị một cổ nước xoáy thật sâu hút lấy, suýt nữa thì bị hút đi vào.

“Đây là cái gì?” Phượng Thanh Bình  thân chịu đựng, nhanh rút lui thân mình.

“Muốn chạy trốn? Không ai có thể từ trong trận pháp của ta chạy trốn!”  trong miệng của nàng lần nữa mặc niệm khẩu quyết, chu vi lãng khí đột nhiên xoay tròn, ngưng tụ thành một nước xoáy lớn hơn, đem hai người đồng thời cuốn vào bên trong vòng nước xoáy.

“Nương, cẩn thận a! Tỷ, chúng ta mau nghĩ biện pháp đi giúp nương.” Phượng Mạt Hồng hô lớn một tiếng, tỷ muội bốn người lo lắng không dứt, phân tâm hết sức, đại nữ nhi trên tay liền bị một nhát kiếm, liền rỉ ra máu.

Mẹ con năm người thoáng cái lâm vào trong khốn cảnh.

Lúc này, có bốn thân ảnh trước sau xông vào vòng chiến, một tay vung trường tiên, trường tiên quét ngang, một cái liền đánh trúng bốn người, một tay cầm vòng lượn la bàn, vòng  lượn la bàn càng lợi hại, trung tâm nở hoa, đem bốn nàng bên cạnh địch thủ rối rít đánh mở ra đường lui.

Ngọc Thụ Lâm Phong bốn huynh đệ xung phong liều chết vào vòng chiến, hộ vệ ở bên cạnh bốn chị em. Tám người liếc mắt nhìn nhau, không có quá nhiều không gian suy tư, liên tay tới cùng nhau tác chiến.

“Cám ơn vị công tử này.” Hình thể to lớn Phượng Mạt Hồng hướng về phía Đinh Phong ôn nhu cười một tiếng.

Đinh Phong trong lúc đánh nhau nhìn lại nàng một cái, “Nôn” một tiếng, suýt nữa liền ói ra ngoài, quá kinh hãi rồi!

Tại sao mỗi lần có chuyện tốt đều không tới phiên hắn? Mới vừa hắn rõ ràng chính là muốn bảo vệ ba cô gái kia, ai biết để cho ba vị ca ca đoạt trước, hắn chỉ có thể luân lạc tới bảo vệ vị xấu nữ này.

“Không có, không có gì, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, ngươi không cần để trong lòng.” Đinh Phong ngượng ngùng cười nói, vội vàng quay đầu lại đánh lui địch nhân.

Phượng Mạt Hồng vẫn cười ôn hòa, không có để ý tới thái độ của hắn. Bị vắng vẻ, nàng đã thành thói quen, khó có được còn có người nguyện ý cùng nàng đáp lời, trong nội tâm nàng rất vui mừng.

“Sư phụ, chúng ta có muốn hay không đi giúp bọn hắn?” Bách Lí Song nhìn tình hình chiến đấu phía trước hỏi Vân Khê nói.

Vân Khê tầm mắt cũng là rơi xuống trên người hai vị trung niên nữ tử trên bầu trời, hai người các nàng Huyền giai đều ở Huyền Hoàng trở lên, chính là cao thủ chân chính, về phần những người phía dưới, nàng căn bản không để vào mắt, huống chi chính sư phụ người ta cũng còn không có xuất thủ, nàng vội vã xuất thủ làm gì chứ?

Nàng lẳng lặng phủi một cái Côn Luân lão giả, chỉ thấy hắn cười híp mắt nhìn chằm chằm bốn đồ đệ của mình, sờ lên cằm, mép chứa đựng nụ cười, nụ cười kia thấy thế nào cũng là vẻ hèn mọn tà ác.

Vân Khê âm thầm suy đoán, lão này ngoài chú ý bốn đồ đệ của hắn, sẽ không phải còn đang nhớ thương Phượng gia lão thái thái sao, thật là một lão đầu không biết xấu hổ a, cũng không sợ e lệ.

“A!” Lúc này trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, cũng là Phượng Thanh Bình chịu không được vòng nước xoáy hút vào,, xông về  phía trước người Lữ cô cô, Lữ cô cô xuất kiếm đâm trúng đầu vai đối phương.

“Ha ha ha ha......” Lữ cô cô ầm ĩ phá lên cười, mang theo một cổ mãnh liệt cho hả giận tình cảm, “Phượng Thanh Bình, ta có thể rơi vào tình cảnh hôm nay tất cả đều là bởi người Phượng gia ban tặng, ngươi hôm nay chết ở trong tay ta coi như là Phượng gia bồi thường cho ta một chút lợi tức, một ngày nào đó ta muốn đem mọi người Phượng gia hết thảy tiêu diệt sach sẽ, đây là báo ứng các ngươi nên nhận được.”

Phượng Thanh Bình sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, chịu đựng đau đớn tại vết thương, nàng cao giọng: “Ngươi mơ tưởng, thà rằng ta cùng ngươi đòng quy vu tận, cũng sẽ không để cho ngươi thương hại bất cứ người nào Phượng gia, ngươi hãy theo ta cùng chết đi.”

Trong tay nàng đột nhiên nhiều ra thêm một cây chủy thủ, đột nhiên hướng phía trước đánh tới, kèm theo thân thể của nàng hướng trước lao xuống, trường kiếm xuyên thấu cả xương vai nàng. Nàng cắn răng, một tay vững vàng túm đầu vai Lữ cô cô, một tay chấp chủy thủ hung hăng hướng trước ngực nàng ta đâm tới, nàng đây là muốn cùng nàng ta đồng quy vu tận a!

“Nương, không nên!” Xá Tử Yên Hồng bốn chị em hoảng sợ la lên.

Lúc này!

Vân Khê lấy lại bình tĩnh, cả người đột nhiên bay lên, như giẫm trên đất bằng từ từ đạp hướng trời cao, hai tay của nàng nhanh chóng kết ân, mặc phát trên không trung bay múa, đôi môi đỏ mọng nhẹ thở ra mấy chữ: “Phong Ấn thuật!”

Khoảng cách chủy thủ Phượng Thanh Bình cách trước ngực Lữ cô cô chỉ có một tấc, mà Lữ cô cô đánh ra một chưởng cũng dừng ở vị trí cánh tay Phượng Thanh Bình không tới một tấc.

Thời gian vào giờ khắc này như dừng lại.

Trên bầu trời, Vân Khê nhàn nhạt ánh mắt nhìn xuống mặt đất, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Phong Ấn thuật của nàng thật đúng là dùng tốt, nhất là thời gian lĩnh vực Phong Ấn thuật, có thể làm cho thời gian trong khoảnh khắc dừng lại, nàng mới có thể ngăn cản hết thảy bi kịch phát sinh.

Mới vừa nghe đến Phượng Thanh Bình cùng Lữ cô cô nói chuyện, nàng trên căn bản đã biết một chút ân oán gút mắc giữa Phượng gia cùng Lữ gia. Lữ cô cô sở dĩ thống hận Phượng gia, cũng là Phượng gia hủy bỏ hôn ước trước, đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ ruồng bỏ mình, mặc dù thủ đoạn trả thù của nàng có chút ác độc hơn, nhưng về tình có thể tha thứ. Cũng là chuyện cũ nắm xưa rồi, mọi người đã mất, còn có cái gì không giả được ân oán đây?

Vân Khê ở giữa không trung quay đầu: “Thiên Tầm, Song Nhi, hai người các ngươi mang theo một người trong đó, đến bên trong tìm người, ta ở chỗ này xử lý hậu sự.”

“Tốt, sư phụ.” Bách Lí Song rất vui sướng đáp ứng, sau đó cùng Long Thiên Tầm hai người tuỳ tiện bắt một người bị phong ấn, mang lấy nàng đi trước tìm kiếm tung tích Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục.

Hai người anh không ra anh, em không ra em Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục còn đang trong địa lao ăn uống vui vẻ như thần tiên, hai người bọn họ tùy ngộ nhi an mỗi lần tiến tới cùng một nơi, bất cứ lúc nào đều giống như một loại ngao du, nào có nửa điểm đang ở trong lao ngục nghèo túng?

Cho nên nói, tri túc thường nhạc.

Trong khi hai người ăn uống, nào có thể nghĩ đến đã mau có người tới đây cứu bọn họ?

Ngoài của lao, có tiếng đánh nhau vang lên, bọn họ nghe được giọng nói quen thuộc.

“Long Thiên Thần, ngươi tên khốn kiếp này, rốt cuộc có ở bên trong đó hay không, mau trả lời ta một tiếng.”

“Là thanh âm Song Nhi.” Long Thiên Thần mừng rỡ đứng lên hướng của hô lớn: “Song Nhi, ta ở chỗ này.”

Bạch Sở Mục bĩu môi, nói không ra lời cao hứng hay mất hứng, bởi vì hắn vẫn mong mỏi người Phượng gia đến cứu hắn, nhưng bây giờ người tới cũng là bằng hữu mình, nội tâm nho nhỏ có chút thất vọng.

“Di? Nghe giọng nói Song Nhi làm sao có cái gì không đúng đâu, ngươi có phải hay không vừa trêu trọc nàng?” Hắn nửa trêu chọc nói.

“Làm sao có thể, ta gần đây cũng không có phạm cái gì sai lầm a.” Long Thiên Thần không tin nói.

“Vậy chúng ta chờ coi.” Bạch Sở Mục nhìn có chút hả hê nói.

Rất nhanh, cửa địa lao bị phá vỡ rồi, Bách Lí Song cùng Long Thiên Tầm hai người vọt vào, Long Thiên Tầm trước hết chạy tới, thấy Bạch Sở Mục bình yên vô sự, nàng vui vẻ đến nỗi khóc lên: “Sở Mục ca ca, huynh không có chuyện gì là tốt rồi, lo lắng chết muội, các nàng không có ngược đãi huynh chứ?”

Bạch Sở Mục thấy nàng quan tâm mình như vậy, trong lòng ấm áp, xuyên qua chấn sonh, cầm lấy tay nhỏ bé của nàng, ôn nhu nói: “Ta không sao, các nàng không có đem ta ngược đãi. Tốt lắm, đừng khóc, khóc xấu mặt, có thể không đẹp.”

Long Thiên Tầm vểnh miệng lên, khẽ nở nụ cười, tiếu dung rưng rưng.

So sánh với hai người bọn họ ấm áp gặp mặt, Long Thiên Thần bên này vận khí không tốt như vậy, chỉ thấy Bách Lí Song đôi mắt hạnh giận nhìn chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi. Long Thiên Thần chột dạ nhìn nàng, không biết làm sai chỗ nào, nói quanh co: “Song Nhi, nàng làm gì nhìn ta như vậy? Nàng là trách ta một mình tới mạo hiểm, nàng lo lắng ta gặp chuyện không may, cho nên mới giận ta sao?”

“Ngươi  xú nam nhân, ngươi thành thật mà nói, có phải hay không giữa thanh thiên bạch nhật chạy đi thanh lâu phải không?” Bách Lí Song ngoan nhìn chằm chằm hắn, một bộ bắt gian tại trận, bộ dáng người đàn bà chanh chua.

“Nga, cái này...... Ta không có a! Ta cũng vậy là người bị hại, ta bị lừa đi. Song Nhi ngươi phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối là người rất chính trực.” Long Thiên Thần chỉ thiên thề nói, song trên mặt một bộ khuôn mặt cười hì hì không đứng đắn.

Bách Lí Song tiến lên trước một bước, hung ác đạp xuống chân hắn một cái, hai tay chống nạnh: “Ta thấy ngươi cũng không phải là loại người chân thực, nên bị giam ở trong lao, mấy ngày tỉnh lại nhiều hơn.”

Tầm mắt nàng lướt qua hắn, rơi vào một ít thức ăn đã ăn hơn một nửa trên mặt đất, nàng nở nụ cười lạnh: “Các ngươi đãi ngộ cũng không tệ lắm, ngồi ở trong lao còn được chiều chuộng, đã như vậy chúng ta cũng là không cần cứu các ngươi nữa. Thiên Tầm, chúng ta hay là đi trước thôi, ngươi nhìn bọn họ còn ngây ngốc ở chỗ này, nói không chừng vui đến quên cả trời đất luôn rồi, căn bản không cần chúng ta cứu.”

Long Thiên Tầm lau nước mắt, vẻ mặt vô tội nhìn về phía nàng.

“Thiên Tầm, đừng nghe nàng, nhanh lên một chút giúp chúng ta mở cửa đi.” Bạch Sở Mục nói, hắn biết Thiên Tầm là người thiện lương, cũng không giống như Bách Lí Song chua ngoa ngang ngược như vậy.

“Chuyện nhà các ngươi, trở về rồi hãy nói, không nên liên lụy người vô tội.” Bach Sở Mục nói.

Long Thiên Tầm liếc Bách Lí Song một cái, ánh mắt vô tội khẩn cầu kia, cho dù ai cũng  ngăn cản không nổi.

Bách Lí Song nhẹ nhàng thở dài, chỉ có thể nói: “Được rồi, được rồi, xem ngươi đều khóc thành như vậy, nếu ta không để ngươi gặp thì ngươi chắc sẽ hận ta.” Vừa nói, nàng vừa đem cái chìa khóa vừa lục soát được trên người cô gái đưa tới.

Đang lúc bốn người chuẩn bị rời đi phòng giam, Tình Nhi xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Bốn người đều cho là nàng muốn ngăn trở bọn họ, rối rít rút kiếm hướng tới. Tình Nhi lại rất trấn định nhìn bọn họ, ôn nhu nói: “Xin không nên thương tổn cô cô, nàng chẳng qua chỉ là miệng cứng lòng mềm, nàng căn bản cũng không có ý định muốn thương tổn các ngươi.”

“Người nào tin tưởng ngươi là ma quỷ? Cô cô của các ngươi lòng dạ độc ác, đem chúng ta giam lại, cũng đã thương tổn chúng ta!” Long Thiên Thần tức giận nói.

“Ta chính là nói thật, cô cô nàng chẳng qua là oán hận Phượng gia, nhưng nàng sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Chúng ta tất cả nơi này đều không có nhà để về, là cô cô đã chăm sóc chúng ta. Nàng chẳng qua  là đối với người Phượng gia cừu hận đặc biệt lớn mà thôi, trừ người Phượng gia nàng sẽ không lạm sát của người vô tội.”

Long Thiên Thần bốn người nhìn lẫn nhau, phân không rõ rốt cuộc là thật hay giả.

“Cô cô các ngươi hiện tại đang cùng sư phụ ta đánh nhau, có muốn bỏ qua cho cô cô ngươi hay không, ngươi vẫn là đi theo sư phụ nói đi.” Bách Lí Song nói, trong nội tâm nàng đối với cô gái trước mắt không có hảo cảm gì.

“Phải không? Ta đã biết.” Tình Nhi ánh mắt mỉm cười nói, quay đầu hướng phương hướng ngoài điện chạy đi.

Trong rừng, Lữ cô cô cùng thủ hạ của nàng bị mọi người trói lại, giống như dê đợi làm thịt.

Bốn chị em Xá Tử Yên Hồng vây quanh bên người mẫu thân, thay nàng chữa thương, bốn người Ngọc Thụ Đinh Phong ngoại trừ Đinh Phong, còn lại ba người ân cần vây quanh ở bên cạnh ba người Xá Tử Yên, lần lượt đưa nước.

Trải qua một phen kích đấu vừa rồi, bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong coi như là ân nhân cứu mạng của các nàng, cho nên bốn chị em đối với bọn họ ấn tượng không tệ, hai bên chung đụng rất vui vẻ, duy chỉ có Đinh Phong buồn bực muốn chết, vững vàng núp ở phía sau sư phụ, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy mị nhãn Phượng Mạt Hồng bay tới.

Quá kinh khủng!Có thể hay không không muốn lão nhìn theo hắn như vậy?

Hắn nằm mơ cũng sẽ bị sợ tỉnh!

Phượng Thanh Bình đánh giá huynh đệ sinh tư, nhìn lại phản ứng bốn nữ nhi, trong lòng âm thầm tính toán. Song khi thời điểm nàng nhìn thấy thân ảnh Côn Luân lão giả, sắc mặt của nàng xảy ra biến hóa cực lớn.

“Là ngươi? Bốn người bọn họ là đồ đệ của ngươi?” Ánh mắt của nàng rõ ràng hiển lộ ra địch ý bất thiện, nàng cũng không quên mất thời điểm ở trên phố chính là cái lão đồ này ở sau lưng chửi bới lão tổ tông Phượng gia bọn họ, vốn là còn đối với bốn huynh đệ có chút vừa ý, thoáng cái bởi vì nguyên nhân sư phụ bọn họ, đối với bốn huynh đệ ấn tượng liền giảm thật lớn.

Côn Luân lão giả đánh giá nàng mấy lần, vừa mới bắt đầu không có nhận ra nàng, từ từ hắn nhớ ra cái  gì đó, vui vể nói: “Nguyên lai là ngươi a, mẹ ngươi gần đây tốt không?”

“Ngươi lão đầu không biết xấu hổ còn có mặt mũi hỏi thăm mẹ ta?” Phượng Thanh Bình căm phẫn nói.

Côn Luân lão giả sắc mặt khẽ biến, hắn đâu biết rằng mình ở sau lưng nói làm cho người ta nghe được, hắn lúng túng gãi đầu: “Lão phu cùng nương ngươi coi như là  chỗ quen biết cũ, hỏi thăm một chút tình trạng nàng gần đây cũng không quá đáng đi?”

Phượng Thanh Bình quay đầu đi, không hề để ý tới hắn nữa.

“Cô cô.” Tình Nhi từ đằng xa chạy tới, nhìn cô cô bị trói lại, nàng lòng như lửa đốt, liếc mắt liền nhìn thấy được trong những người này có quyền nói chuyện lớn nhất là Vân Khê.

Nàng cầu khẩn nói: “Cô nương, xin bỏ qua cho cô cô ta. Cô cô ta những năm gần đây trôi qua rất khổ, nàng còn cưu mang những người không nhà để về như chúng ta, nàng thật ra là người tốt, chẳng qua là bị cừu hận nhất thời làm cho hôn mê đầu óc, mới có thể đối với người Phượng gia hạ tay, cầu xin ngươi bỏ qua cho nàng.”

“Tình Nhi, cầu xin bọn họ làm gì, bọn họ muốn giết cứ giết, dù sao ta đối với Phượng gia khẩu khí này là nuốt không trôi, bọn họ nếu là thả ta, ta còn là sẽ cùng Phượng gia là kẻ địch.” Lữ cô cô hẳn là vô cùng kiên cường, không chịu cúi đầu. Nàng giận nhìn chằm chằm Phượng Thanh Bình, chỉ hận một kiếm vừa rồi không đâm trúng chỗ yếu hại của nàng, làm cho nàng tiếp tục còn sống.

Phượng Thanh Bình nhìn lại nàng, sâu kín thở dài nói: “Sao phải khổ như thế chứ? Chuyện cũng đã qua, đại ca của ta mệnh cũng đã tang ở tha hương, ngươi bây giờ cho dù giết hết người Phượng gia chúng ta có thể được cái gì?”

“Ta bất kể, người Phượng gia các ngươi một ngày chưa trừ giệt, ta liền một ngày nuốt không trôi khẩu khí này, các ngươi tốt nhất hiện tại giết ta, nếu không sớm muộn gì có một ngày các ngươi sẽ phải hối hận.”

Tình Nhi nhìn chính sư phụ mình, nàng quật cường như thế, khuyên như thế nào cũng không khuyên được, nàng bắt đầu gấp gáp. Nàng quỳ xuống trước mặt Vân Khê, khẩn cầu: “Cô nương, cầu xin ngươi bỏ qua cho cô cô ta, chỉ cần ngươi chịu bỏ qua cho nàng, ta nguyện ý vì ngươi làm trâu làm ngựa, nghe theo bất cứ chuyện ngươi phân phó.”

Vân Khê im lặng nhìn chăm chú vào nàng, nhìn nhìn lại cô cô của nàng, một lúc lâu, nàng mở miệng nói: “Nguyên tắc từ trước đến giờ của ta, chính là trảm thảo trừ căn, bỏ qua cho địch nhân của mình, chẳng khác nào lưu lại tai họa cho mình. Bất quá, đây là ân oán giữa Phượng gia cùng cô cô các ngươi, ta không có phương tiện nhúng tay, ngươi vẫn là cùng người Phượng gia thương lượng đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi