THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

Edit: bongtuyetlonely

Beta: Tiểu Mộng

Hai vợ chồng Vân Khê keo kiệt, khiến cho mọi người vô cùng im lặng. Một tỉ rưỡi bạc trắng a, đây chính là một khoản lớn, vượt xa ra khỏi dự tính của bọn họ. Vì lần hôn lễ này, bọn họ quả thật là rủi ro rồi.

Nhưng mà, nếu là chuyện vui, dùng nhiều bạc chút cũng không coi là gì. Thương nghị xong, người Phượng gia cùng Bách Lý gia liền muốn rời phòng khách. Ai ngờ, từ ngoài cửa truyền đến một trận tiếng cười sảng khoái, âm thanh cười cứng cáp rất có lực, vô cùng đặc biệt, Vân Khê vừa nghe cũng biết là Hiên Viên gia chủ tới.

“Là ông ngoại tới.” Vân Khê cười một tiếng

Hiên Viên gia chủ cười lớn đi vào phòng khách, vẻ mặt hồng quang, tâm tình vô cùng vui vẻ: “Ha ha ha ha……Thì ra là mấy vị thông gia Phượng gia cùng Bách Lá gia tộc đều ở đây! Lần hôn lễ này hai ngoại tôn của lão phu cùng cưới vợ, lão phu thật là cao hứng a! Chúng ta cũng rất nhanh trở thành thông gia rồi, đi vội làm cái gì?  Ngồi xuống đây cùng lão phu hảo hảo hàn huyên một chút, làm cho tình cảm của mấy nhà chúng ta gần gũi hơn.”

Phượng gia cùng Bách Lý gia nhìn thấy gia chủ Hiên Viên tự mình trình diện, rồi rít tiến lên bái kiến. Nói thế nào Hiên Viên lão gia chủ cũng là nhân vật nổi tiếng, là trưởng bối của bọn họ, có thể tự mình đến, chính là cho bọn họ mặt mũi lớn.

“Hiên Viên tiền bối, chúng ta sau này thành thông gia rồi, người có chuyện gì cứ phó thác cho chúng ta, vãn bối nhất định dốc toàn lực.” Bách Lý gia chủ khách khí nói.

Phượng Thanh Bình cũng không yếu thế, ôm quyền nói: “Hiên Viên tiền bối, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Nếu không phải Sở Mục nói, vãn bối trăm triệu cũng không nghĩ tới, đại ca ta lại thích nữ nhi của Hiên Viên gia tộc ngài. Chỉ tiếc, đại ca ta đã mất sớm, nếu không hôm nay cũng có thể đích thân tới đây thương nghị hôn sự rồi.”

Ánh mắt Hiên Viên gia chủ lóe lên một chút, ảm nhiên nói: “Đúng vậy a, đứa bé kia của ta mệnh khổ, còn trẻ như vậy đã qua đời. Nếu bây giờ còn sống nàng cũng có thể tự mình tới tổ chức hôn lễ cho Sở Mục rồi.”

Lời của ông vừa chuyển, lại nói: “Phượng gia lão phu nhân gần đây có khỏe không? Lão phu mấy thập niên trước cùng lão phu nhân có gặp mặt một lần. Đáng tiếc, năm tháng không buông tha người, nháy mắt thời gian tóc lão phu đã bạc hết rồi, không biết Phượng lão phu nhân có hay không hết thảy đều khỏe mạnh. Mượn hôn lễ lần này, lão phu nhất định phải cùng lão phu nhân hảo hảo họp mặt.”

“Đa tạ Hiên Viên tiền bối quan tâm! Vãn bối nhất định sẽ đem lời của tiền bối chuyển tới mẫu thân.” Phượng Thanh Bình nói.

“Tốt tốt, không nói những điều này nữa, chúng ta hay là trước nói chính sự, đem chuyện hôn lễ định sớm, cũng là nỗi lòng của lão phu.” Hiên Viên gia chủ vung tay lên, rồi đi tới tự mình tìm chỗ ngồi xuống. Khí thế uy phong kia lập tức chấn nhiếp toàn trường, thành nhân vật trung tâm của cả đại sảnh.

“Ngoại công, vừa mới rồi chúng con cùng người của Phương gia Bách Lý gia thương nghị xong, bọn họ quyết định xuất ra một tỉ rưỡi bạc trắng làm sính lễ và của hồi môn, còn có một tỉ rưỡi cuộn tơ lụa, tỉ rưỡi vò rượu ngon cùng với trang sức châu báu. Người xem như thế nào, có thể cao quá hay không? Nói như thế nào đều là sui gia, nhận lễ vật cao như vậy chẳng phải là tỏ ra Long gia ta quá hà khắc?” Long Thiên Tuyệt giọng nhàn nhạt hỏi.

“Một tỉ rưỡi bạc trắng? Đùa gì thế?” Hiên Viên gia chủ không vui vỗ bàn làm vợ chồng Vân Khê một trận mê man, không biết chỗ nào chọc giận lão nhân gia?

“Ngoại công cảm thấy không ổn?” Long Thiên Tuyệt hỏi lại lần nữa, xác nhận nói.

“Không ổn? Đâu chỉ là không ổn?” Hiên Viên gia chủ trừng mắt, giống như hai vợ chồng đã làm chuyện tội ác tày trời vậy.

Người của Phượng gia cùng Bách Lý đều rối rít cười trộm, từng ánh mắt mong chờ nã về phía ông. Cái giá này đích thị là quá cao, bọn họ hết sức kỳ vọng Hiên Viên gia chủ có thể nói lời công đạo, giảm bớt gánh nặng cho bọn họ. Bọn họ chẳng qua là đến đưa sính lễ với của hồi môn, có nhất thiết phải kêu giá cao vậy không? Cũng không phải là ra ở riêng!

Song, bọn họ lại gửi gắm nguyện vọng sai người rồi!

Chỉ nghe Hiên Viên gia chủ vẻ mặt không vui không giận nói: “Một tỉ rưỡi bạc trắng, các ngươi lại có thể thu vào tay sao?”

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt nhìn nhau, càng đoán không ra ỹ nghĩ của lão gia tử. người Phượng gia và Bách Lý gia thì lại lén mừng rỡ, đúng vậy, nhiều bạc như vậy các người làm thế nào thu vào? Vẫn là lão gia tử anh minh, hiểu được suy nghĩ của thông gia bọn họ.

Thế nhưng, chỉ sau một khắc mộng của họ liền vỡ nát.

Chỉ nghe Hiên Viên lão trịnh trọng mở miệng nói: “ Hai thân ngoại tôn của lão phu thánh hôn mà các ngươi chỉ lấy một tỉ rưỡi bạc trắng, các ngươi cho là ngoại tôn của lão phu là đi nhặt được sao? Lão phu đi Thịnh Bảo Trai, tùy tiện đấu giá một món bảo vật cũng đã tốn hơn tỉ lượng bạc trắng. Lẽ nào ngoại tôn của lão phu còn không bằng một món đồ?”

Người Phượng gia cùng Bách Lý gia nhất tề lau mồ hôi. Ngài đến tột cùng là mua bảo vật gì, cư nhiên phải cần hơn tỉ lượng bạc trắng? Bọn họ rất rất hoài nghi Hiên Viên lão gia ngài có khả năng mua vài món bảo vật như vậy?

Hiên Viên gia chủ nhìn bảy cha con Bách Lý gia nói, “Lão phu không thể không nói với các ngươi, các ngươi bây giờ là đem nữ nhi gả cho ngoại tôn của lão phu. Sau khi vào cửa, chính là người của Hiên Viên gia tộc ta. Lẽ nào cháu dâu của Hiên Viên gia tộc chỉ đáng chút ngân lượng như thế?”

Hiên Viên gia chủ càng nói càng giận dữ, người Phượng gia cùng Bách Lý gia nghe được ngẩn người. Vốn đang nghĩ Hiên Viên lão gia thông tình đạt lý, thông cảm cho chỗ khó xử của bọn họ. Ai ngờ ông càng làm trầm trọng thêm, ngược lại khiển trách bọn họ, cho là một tỉ rưỡi bạc trắng quá ít.

“ Kia, theo ý của Hiên Viên gia chủ, bao nhiêu ngân lượng mới xứng là thê tử của ngoại tôn gia tộc Hiên Viên đây?” Bách Lý gia chủ trên mặt giật giật, cặp trứng vô cùng đau đớn! [trứng kia là nguyên văn của tác giả nhé:)) ]

Hắn gả nữ nhi dễ dàng sao? Mọi người đều nói gả con gái đi chính là thu bạc, nhưng sao đến hắn thì hoàn toàn không giống? Gả nữ nhi còn phải bỏ thêm hơn tỉ lượng bạc. Này không tránh khỏi quá độc ác đi!

Hiên Viên gia chủ bộ dạng tử hỏi, suy nghĩ nửa ngày, hồi lâu nói: “Dù thế nào, hai tỉ lượng bạc cũng là nên đi! Lão phu đây là nhìn trên viện trưởng phụ thân ngươi, mới cho ra giá cả hữu nghị. Nếu như không phải là lão phu cùng viện trưởng Bách Lý giao hảo nhiều năm, đừng nói là hai tỉ, chính là ba tỉ các ngươi cũng đừng mơ tưởng lão phu sẽ cho qua!”

Lần này, Bách Lý gia chủ hung hăng lau mồ hôi, quá độc ác rồi. Chưa từng thấy qua kiểu mặc cả như này. Hai tỉ lượng bạc, tại sao không đi cướp a?

Phượng Thanh Bình nghe thế cũng không lên tiếng, nhưng trong đầu thầm nghĩ, Sở Mục là người của Hiên Viên gia tộc, đồng thời cũng là cháu trai ruột của Phượng gia. Theo lý thuyết, bọn họ đưa sính lễ cũng là đưa cho Long gia, cùng Hiên Viên gia tộc không có bất cứ quan hệ gì chứ sao. Tệ hơn nữa, nếu Hiên Viên gia chủ thực sự quan tâm hôn sự của cháu ngoại, vậy thì ông cũng nên đưa chút sính lễ cho Long gia mới đúng.

Nàng suy nghĩ một chút, ứng phó với lão nhân gia lưu manh này, không để ý tới ông mới là thượng sách. Nàng quyết định tạm thời không nói gì, lấy bất biến ứng vạn biến.

Rất nhanh, Hiên Viên lão gia thấy người Phượng gia không nói gì, đôi mắt linh hoạt của ông liền quét tới. Ông vuốt vuốt chòm râu, hiền lành nở nụ cười: “ Nha đầu Phượng gia a, Sở Mục không chỉ là cháu ngoại của lão phu mà còn là cháu trai ruột của Phượng gia nữa. Hắn cưới vợ, các ngươi dự tính đưa bao nhiêu sính lễ hả?”

Phượng Thanh Bình nghe vậy, không tự giác mà run run, luôn cảm thấy nụ cười này của Hiên Viên lão gia thật không đơn giản.

“Quay trở lại lời nói của tiền bối lúc trước, chúng ta dự định là đưa ra một tỉ lượng bạc, bất quá, suy cho cùng người chúng ta thú cũng là thiên kim tiểu thư của Long gia. Sau khi cùng vợ chồng Long công tử bàn bạc, chúng ta quyết định đưa một tỉ rưỡi bạc trắng.”

“Thân ngoại tôn của lão phu cưới vợ lại chỉ đưa sính lễ một tỉ rưỡi lượng bạc, đây là ý của các ngươi hay ý của Phượng gia lão thái thái?

Ông đây rõ ràng là dùng danh hiệu của mẫu thân tới đè ép nàng đi!

“ Là ý của vãn bối.” Phượng Thanh Bình do dự một chút, theo như ý của mẫu thân thì chỉ có năm trăm triệu lượng bạc thôi. Thế nhưng, nàng lại sợ đối phương quở trách mẫu thân cho nên buộc lòng phải tự mình nhận tội

Hiên Viên gia chủ nói: “Nếu như là ý của ngươi, tỉ rưỡi lượng bạc, còn nói được. Thế nhưng nếu là ý của Phượng lão thái thái thì lão phu liền cần trách mắng Phượng gia các ngươi. Gia tộc Phượng gia mấy thập niên trước kia từng ngạo thị một cõi đại lục Long Tường, là đại gia tộc oai phong một cõi. Địa vị Phượng gia các ngươi ở trên giang hồ làm sao có thể chỉ lấy ra một tỉ rưỡi bạc chứ? Đây không phải là mất hết thể diện của Phượng lão thái thái sao?”

Ông nói, bỗng nhiên vẻ mặt lại đau lòng thêm, chùi nước mắt nói: “Lúc đầu con gái của lão phu muốn đi theo đại ca của Phượng gia ngươi, vô danh vô phận, cũng chưa từng cử hành hôn lễ. Hiện tại ngoại tôn lão phu muốn cử hành hôn lễ, Phượng gia lại làm qua quýt cho xong chuyện, lão phu nhất định không bỏ qua! Lão phu không thể không hoài nghi, Phượng gia có phải là không đem Hiên Viên gia tộc để ở trong mắt?”

Ông còn không đồng ý?

Phượng Thanh Bình sắc mặt trắng bệch, nội tâm xốc xếch, thầm nghĩ Hiên Viên gia chủ cũng quá hồ nháo, so với Côn Luân lão già không biết xấu hổ kia cũng không hơn chút nào. Để đem bảng giá sính lễ lên nói, ngay cả con gái mình cũng lôi ra, thực sự là làm cho người ta dở khóc dở cười!

“Hiên Viên tiền bối, vãn bối rất hiếu kỳ, không biết Hiên Viên gia tộc dự tính mang ra bao nhiêu sính lễ? Hiên Viên tiền bối đối với ngoại tôn của mình yêu mến có thừa, tin tưởng sính lễ cũng không ít đi? Bằng không chẳng phải là để cho gia tộc khác coi thường?” Phượng Thanh Bình đáy mắt hiện lên tia giảo hoạt, nàng nhanh trí đem Hiên Viên gia tộc cùng dụ dỗ, “ Phượng gia chúng ta tuy rằng thua kém Hiên Viên gia tộc hiển hách nhưng chúng ta nhất định hướng Hiên Viên tiền bối học tập. Như vậy đi, Hiên Viên các ngài đưa bao nhiêu bạc thì Phượng gia chúng ta cũng đưa bằng đấy, phụng bồi tới cùng!”

Như vậy liền xem Hiên Viên gia tộc đáp lại thế nào, hoặc là hai nhà cùng nhau đưa sính lễ, sẽ là chia ra mỗi người một ít. Nàng cũng không tin, Hiên Viên gia chủ kia lại keo kiệt quá, ông sẽ phải vui lòng đưa ra một khoản sính lễ kích xù.

“Sính lễ sao? Dòng họ Hiên Viên chúng ta dĩ nhiên là phải đưa. Bất quá, lão phu đúng là tổng quản của hôn lễ này, nắm trong tay toàn bộ đại cục, những việc nhỏ nhặt này các ngươi tìm đại nữ nhi của lão phu đi, nàng có quyền đại diện cho toàn bộ gia tộc Hiên Viên.” Hiên Viên gia chủ nói, bỗng nhiên “a ha” một tiếng, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ nói: “Lão phu thiếu chút nữa quên mất, đại nữ nhi của lão phu chính là con dâu Long gia, nàng đây chẳng phải là ra tay trái vào tay phải vào hay sao? Ha ha, nếu bạc cuối cùng đều là vào túi của nàng, vậy sính lễ kia có hay không cũng không sao.”

Nữ tử Phượng gia nghe thế, từng đám trong lòng phỉ nhổ, lão đầu tử này thật quá giảo hoạt, tùy tiện nói một hai câu liền đem sính lễ đẩy đi không còn một mảnh, những điều này cũng thật quá khôn khéo đi?

Vân Khê âm thầm hướng Hiên Viên gia chủ giơ ngón cái, không ngờ lão nhân gia ông ấy vẫn cao hơn một bậc a. Đây gọi là mâm đồng gõ tiếng vang, các nàng có thúc ngực cũng đuổi không kịp.

Hiên Viên gia chủ cười đến ôn hòa, nói với người của Phượng gia: “Về phần Phượng gia nha, dầu gì cũng là đại gia tộc, phương diện sính lễ sao có thể so sánh với Bách Lý gia kém hơn đây? Lão phu nhìn như vầy, các người liền đưa ra giá cả giống nhau đi. Có như vậy ai cũng không ép được ai, ai cũng chiếm không được danh tiếng của ai hết. Ha ha– hợp lý! Các ngươi yên tâm, chờ đến khi khách khứa các gia tộc khác đến lão phu sẽ thay các ngươi tuyên truyền, để cho người ta biết rõ, Phượng gia cùng Bách Lý gia các ngươi là bậc nào đại khí! Sính lễ cùng của hồi môn đều là hai tỉ bạc trắng, nghĩ nghĩ những gia tộc khác khi nghe được tin này, còn không ca tụng Phượng gia Bách lý gia sao, cho các ngươi thể diện cực kỳ to lớn?”

Phượng Thanh Bình gương mặt âm u, rất là bất đắc dĩ. Lão gia ngài đã nói như vậy, nàng nếu còn không đưa ra, đó không phải là Phượng gia các nàng lộ ra tiểu khí thế, sau này Sở Mục làm sao có chỗ đứng ở Long gia?

Bảy cha con Bách Lý gia cuống quýt lau mồ hôi, nếu như là ra nhiều bạc như vậy để lấy cái danh tiếng này, bọn họ tình nguyện không cần!

“Long Thiên Tuyệt, Khê nhi nha đầu, chuyện này cứ quyết định như vậy. Sính lễ cùng của hồi môn thương nghị xong. Về phần khách khứa của những gia tộc khác hết thảy đều giao cho lão phu đi, lão phu sẽ thay các ngươi hảo hảo mà tiếp đãi.”

“Ông ngoại, vậy người dự định tiếp đãi khách nhân như thế nào đây?” Vân Khê buồn cười hỏi.

“Việc này còn không đơn giản? Lão phu tự mình đích thân đến nhà lần lượt đưa thiếp mời. Bọn họ nếu vẫn để mắt đến lão phu, vậy coi như xong. Ví mà cho rằng bánh cưới không đáng tiền (ở Trung Quốc khi mời cưới thường kèm theo bánh cưới, kiểu kiểu như bánh phu thê), lão phu liền trực tiếp tới nhà, đích thân hỏi bọn họ một câu, bọn họ đến tột cùng là có để lão phu vào mắt hay không?” Gương mặt vô lại kia cùng uy phách, thật khiến cho người ta khóc dở mếu dở.

Vân Khê có thể tưởng tượng, người gia tộc nào nếu là gặp được lão gia tử, không bị ông nặn ra mấy giọt mỡ, bọn họ mơ tưởng là có cuộc sống ổn định rồi. Rất tốt, như vậy nhân hôn sự này Long gia bọn họ có thể thu được tiền lời thật to!

“Ông ngoại, vậy cực khổ ngài rồi, có việc gì cứ nói, Long gia chúng con hiện nay bạc không nhiều nhưng nhân công thì không thiếu, tùy người chọn!”

Đích thị toàn gia keo kiệt…Phượng gia cùng Bách Lý gia tộc hoàn toàn hết nói nổi với bọn họ rồi.

Sau khi ly khai đại sảnh liền có hạ nhân truyền lời, Long phu nhân cho gọi Vân Khê, nàng liền chạy đi.

Bên trong gian phòng ngoại trừ Hiên Viên Túc Nhã, còn có Bách Lý Song, Long Thiên Tầm. Hai nàng đang mặc thử giá y, hoa văn mới lạ, thêu thùa tinh tế, còn có phong cách thiết kế độc đáo riêng làm cho Vân Khê âm thầm ao ước.

“Nương, tay nghề của ngài thật tuyệt. Hai người bọn họ được mặc giá y đích thân người may tựa như biến thành người khác vậy. Tiếc là con thành thân quá sớm, đều không có cơ hội được mặc gia y đích thân người may.”

Hiên Viên Túc Nhã dịu dàng cười, xoay người trong chớp mắt lấy ra từ giữa tủ một cái quần lụa mỏng màu trắng.

“Khê nhi, mẫu thân không thiên vị như vậy, lúc làm giá y cho Thiên Tầm cùng Song nhi cũng làm cho con một cái váy, con mặc thử chút xem có hợp không?”

“Nha, sư phụ, thật đẹp! Bà bà còn nói không thiên vị, xiêm y của sư phụ so với chúng ta còn đẹp hơn, nhìn đồ thêu trang trí phía trên này xem, thực vô cùng khéo léo, không biết tinh tế hơn của chúng ta bao nhiêu lần ấy chứ?” Bách Lý Song giọng chua chua nói.

“Đúng vậy, xiêm y này thêu tinh xảo như thế, tốn của bá mẫu không ít thời gian đâu? Đại tẩu, bá mẫu thế nhưng đối với ngươi vô cùng đặc biệt, chúng ta có chút ghen tỵ đây này.” Long Thiên Tầm ngọt ngào cười nói.

Vân Khê đưa tay nhận quần lụa mỏng kia, tiến tới sau bình phong, bắt đầu thay y phục.

Bách Lý Song cùng Long Thiên Tầm hai người đều tự đánh giá áo cưới của mình, sôi nổi vui sướng. Hiên Viên Túc Nhã thì phụng bồi các nàng tỉ mỉ đo đạc, điều chỉnh thích hợp. Mất một lúc lâu rồi cũng không thấy Vân Khê đi ra, sau bình phong tựa như không có bất kỳ động tình gì, ba người không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Sư phụ, lâu vậy, người cẫn chưa thay xong xiêm y sao?”

Bách Lý Song cất bước hướng phía sau bình phong đi tới, cách xa ba bước liền dừng lại, hỏi một câu thăm dò: “Sư phụ, người xong chưa? Con có thể vào không?”

Sau tấm bình phong không có bất kỳ lời đáp trả nào, Bách Lý Song rung mình, phát giác ra có cái gì không đúng, nàng chạy nhanh mấy bước vọt tới sau bình phong.

“A!” Nàng hét lên, “Thiên Tầm, Bà bà, mau đến xem, sư phụ nàng ngất đi rồi!”

Hiên Viên Túc Nhã và Long Thiên Tầm chạy đến sau tấm bình phong, các nàng liền thấy Vân Khê té trên mặt đất, trên người nàng đã thay xiêm y mới, quần lụa mỏng cùng một thân trắng tinh, nhưng lại dính nhiều vết máu, như những đóa hồng mai nở rộ trước ngực nàng.

Ba người sợ ngây người, Vân Khê ngất rồi, khóe miệng vẫn còn lưu lại vết máu.

“Chuyện này là sao? Vừa mới rồi vẫn còn hoàn hảo, như thế nào đột nhiên liền ngất đi chứ? Mau, mau đi gọi người!” Hiên Viên Túc Nhã vội la lên.

Long Thiên Tầm Bách Lý Song hai người cũng không kịp bỏ giá y trên người, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, trước đi hô gọi người.

Cũng không lâu lắm, Long Thiên Tuyệt là người đầu tiên vọt vào cửa phòng, tựa như một hồi gió táp đụng cả cửa phòng lảo đảo lắc lư. Hắn vọt tới bên mép giường, khẩn trương nắm tay nàng xem xét toàn bộ một lượt.

“Khê nhi, mau tỉnh, ngươi làm sao? Làm sao lại đột nhiên ngất đi?”

“Tuyệt nhi, đừng gấp, mẹ đã đi gọi đại phu tới rồi, Khê nhi có thể là quá mệt mỏi cho nên mới tạm thời thiếp đi chăng.” Hiên Viên Túc Nhã an ủi.

Long Thiên Tuyệt mắt không chớp nhìn chằm chằm Vân Khê đang hôn mê, dư quang thấy trước ngực nàng nở rộ ra nhưng đóa hoa do máu tươi hội thành màu đỏ rực, tim hắn bỗng nhiên trầm xuống. Điều này sao có thể đơn giản là do thiếp đi mà thành chứ? Khê nhi nàng rốt cuộc là bị thế nào?

Hắn vận huyền khí, đưa một cỗ lực đạo tiến vào trước ngực Vân Khê, mang huyền lực từ từ vận chuyển tới thân thể nàng. Cỗ huyền lực kia vừa mới tiến vào cơ thể, chậm rãi, trong cơ thể Vân Khê liền xuất hiện một cỗ lực phản kháng, lực lượng mạnh mẽ, đưa lực lượng chuyển nhập hắn vừa cấp vào hung hăng bài xích ra, tay của hắn bắn về phía sau, rút khỏi cơ thể Vân Khê.

Long Thiên Tuyệt sắc mặt ngưng trọng, vừa xem lại mạch đập của Vân Khê, mạch của nàng hết thảy đều bình thường, cũng không có gì kỳ quái mà nàng vẫn cứ khăng khăng bất tỉnh, hơn nữa trong cơ thể nàng còn tồn tại một cỗ sức mạnh kỳ dị, bài xích ngoại lực.

“Khê nhi, nàng nhất định phải tỉnh lại!” Tay của hắn hữu lực, nắm thật chặt tay Vân Khê.

Ngoài cửa lớn, Bách Lý Song kéo một vị đại phu lớn tuổi của Long gia đi vào trong.

“Đại phu tới, mau cho đại phu xem một chút bệnh tình của sư phụ đi.”

Long Thiên Tuyệt nắm thật chặt tay Vân Khê, không chịu buông ra. Đại phu khó xử nhìn hắn một chút, khom người nói: “Đại công tử, mời người trước tiên lui qua một bên, lão phu trước bắt mạch cho phu nhân, xác nhận bệnh trạng của nàng.”

Long Thiên Tuyệt phảng phất như không có nghe được lời của hắn, tay nhẹ run rẩy, mơ hồ có dự cảm xấu. Khê nhi trước nay đều rất tốt, mới vừa rồi lúc chia tay cũng không có dị trạng gì, giờ đột nhiên thành ra thế này, rất không bình thường! Đáy lòng chậm rãi tăng thêm lo lắng, hắn khẩn trương đến thất thần.

Đại phu thấy hắn không chịu dịch tay đi nửa phần, chỉ đành đem ánh mắt cầu cứu về phía Hiên Viên Túc Nhã.

“Phu nhân, người xem cái này…?”

Hiên Viên Túc Nhã tiến lên, vỗ vỗ vai Long Thiên Tuyệt, khuyên lơn: “Tuyệt nhi, trước hết để cho đại phu xem mạch chẩn đoán tình trạng bệnh, chỉ một lát thôi, con không cần lo lắng, Khê nhi sẽ không có chuyện gì.”

Tiếng mẫu thân nhỏ nhẹ khuyên bảo, Long Thiên Tuyệt cuối cùng cũng đứng lên, nhưng chỉ xê dịch ra một bước nhỏ, yên tĩnh đứng bên mép giường chứ không chịu tách ra một bước.

Đại phu thật vất vả chen vào, cuối cùng cũng có chút không gian bắt mạch kiểm tra bệnh trạng. Thần sắc hắn lộ ra vẻ kỳ quái, lại là than thở, lại là lắc đầu.

“Thế nào, rốt cuộc là tình huống gì?” Long Thiên Tuyệt hỏi.

“Quái, thực sự là rất quái, bệnh của Thiếu phu nhân lão phu thực không nhìn ra, chẳng qua là khí huyết của nàng có phần hư nhược, những thứ khác hết thảy đều bình thường. Không bằng lão phu kê ít thuốc bổ huyết khí xem thử một chút?”

Long Thiên Tuyệt nhíu mày thật sâu, nghe thầy thuốc chẩn đoán bệnh hắn cũng biết đại phu căn bản cũng không có nắm chắc bệnh trạng của Khê nhi, hắn liền đưa tay vẩy thầy thuốc.

“Ngươi trước đi kê thuốc đi.” Giọng điệu xa cách, cũng là tiễn khách.

Đợi thầy thuốc đi xa, Long Thiên Tuyệt nói với mẫu thân: “Mẹ, trong gia tộc chúng ta còn có đại phu nào y thuật cao minh không? Nếu như không có, vậy phải đi mời ngay những đại phu phía ngoài. Bất kể thế nào cùng phải đem bệnh trạng Vân Khê biết rõ.”

Hiên Viên Túc Nhã tiến lên, ôn nhu nói: “Tuyệt nhi, con đừng lo lắng, mẹ sẽ đi mời đại phu đến, tin tưởng nhất định có thể chữa khỏi cho Khê Nhi.” Nói xong nàng đem Bách Lý Song cùng Long Thiên Tầm đám người ra khỏi căn phòng, hiểu rõ lúc này nhi tử không thích bị người quấy rầy, nên lưu lại hai vợ chồng bọn họ trong phòng.

Long Thiên Tuyệt ngưng mắt lẳng lặng ngắm Vân Khê, bàn tay to êm ái lướt qua vết màu trên áo lụa trắng, tim hắn từng chút từng chút chìm xuống, lòng đau như cắt.

Hắn lấy tay lướt qua mặt mũi Vân Khê, ôn nhu lưu luyến trên má mềm mại của nàng, trong đầu xẹt qua một màn hai vợ chồng kề vai chiến đấu, hỉnh ảnh liên tiếp nghênh đón cường địch.

Nàng lúc nào cũng không sợ hãi như vậy, tươi sáng linh động, trước mặt bất kỳ cường địch nào cũng luôn luôn không khuất phục, giống như tinh thần và thể lực luôn luôn khiến cho địch không tưởng.

Mà bây giờ, nàng lẳng lặng nằm ở đây, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi hắn như là bị khâu lại, bị cái gì đó nặng ngàn cân đè ép, rốt cuộc là cái gì cũng không nói lên lời.

Hắn chưa bao giờ nghĩ Khê nhi có một ngày rời hắn đi, hắn nên làm cái gì bây giờ? Ngày trước cũng từng có xa cách, nhưng trong lòng hắn biết rõ, hắn biết rõ sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ trở về bên cạnh, nhưng nếu là nàng thật sự… Hắn không dám nghĩ thêm nữa, không thể mất đi nàng, tuyệt đối không thể mất đi nàng!

Hắn ngồi lẳng lặng, một lần lại một lần khẽ vuốt gương mặt của nàng, phảng phất như hết thảy đều không tồn tại, cũng không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn nửa điểm lo âu.

Một lúc sau, có không ít người tiến vào xem xét, cũng có đại phu tới chẩn bệnh cho vợ yêu của hắn.

Thế mà, Vân Khê giống như là đã ngủ say, làm thế nào cũng không chịu tỉnh lại.

Long Thiên Tuyệt vẻ buồn rầu trên mặt ngày càng tăng, vô phương chẩn đoán bệnh của Khê nhi, hắn cũng không dám để nàng tùy ý dùng đan dược, điều có thể làm nhất bây giờ là chờ bên người nàng, chờ nàng tỉnh lại

Vân Khê giống như làm một hồi quái mộng, trong mộng khắp nơi tràn ngập sương mù dày đặc, không có một bóng người, nàng cao giọng la lớn cũng không có ai đáp lại.

Nàng lục lọi đi về phía trước, trước mắt từng từng sương mù tản ra, nàng nhìn thấy quang cảnh chung quanh nhưng là giống nhau, không khí đầy vẻ đe dọa, tìm không ra một chút sinh cơ.

Vân Khê không kìm được hoảng hồn, mình đến tột cùng là ở nơi nào? Là mộng hay là thực? Nếu như là mộng, nàng hi vọng mau chóng tỉnh lại. Nếu như là thực, nàng không dám tưởng tượng, nếu như nàng bị mất phương hướng ở chỗ này, nàng phải làm cái gì bây giờ?

Trong lúc bất chợt, khắp nơi sương mù xảy ra dị động, mơ hồ nàng thấy sương mù đậm đặc ở một nơi tụ lại, đại đoàn sương trắng tụ hội, chậm rãi huyễn hóa ra hình dạng một con quái vật to lớn kềnh càng.

“Hống————-“

Quái vật khổng lồ kia biến ảo chốc lát mà thành, nó há mồm gào thét. Chỉ trong nháy mắt, thiên địa biến sắc, cuồng phong gào thét từ trong miệng nò trào ra.

Vân Khê che lỗ tai lại, cơ thể bị cuồng phong cuốn lên giữa không trung.

Đó là vật gì? Chẳng lẽ là bóng đè trong truyền thuyết? Hồi nhỏ nàng cũng có nghe phụ thân nói qua, hài tử nào làm chuyện xấu, lúc nằm mơ sẽ bị bóng đè, bị bóng đề đó một ngụm nuốt hết.

Khi đó nàng chỉ cảm thấy là phụ thân đang hù dọa nàng, trên cõi đời này làm gì có bóng đè tồn tại, nhưng mà bây giờ nàng có một chút tin.

“Cửu cô cô, mau tới giúp ta!” Vân Khê la to một tiếng, nàng không đủ tự tin có khả năng chiến thắng bóng đè.

“Cửu cô cô, mau hiện thân a!” Liên tục hô to mấy tiếng cũng không thấy Cửu cô cô hiện thân, tâm trạng Vân Khê rối loạn, chuyện gì xảy ra? Không chỉ Cửu cô cô không hiện thân, ngay cả Huyền Long, Hổ Vương, còn có thần thú Thủy Quy và Hoàng kim cự long nàng cũng không cảm ứng được, không thể cùng bọn nó truyền lại tiếng lòng.

Qúa kỳ quái! Tất cả thần thú của nàng đều không cách nào triệu hoán, vậy có phải hay không chứng minh nàng hiện tại đang là một mình trong mộng đây?

Song, sau một khắc, nàng cùng không nghĩ vậy, bóng đè lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay hướng tới lồng ngực của nàng, khiến nàng chợt phun ra một ngụm máu tươi.

Đau quá! Cơ thể nàng cảm nhận chân thật như vậy, nếu chẳng qua chỉ đơn giản là mộng, nàng sao lại đau thế này đây chứ? Nàng không dám lơ là, hai tay nhanh chóng kết ấn, đọc lên mấy chữ: “Đóng băng thuật!”

Chỉ thấy một chút hàn quang lóe lên, phun ra một đạo huyền khí, hướng thẳng về phía bóng đè.

“Rống!” Bóng đè điên cuồng hét lên một tiếng, giữa không trung xoay tròn một vòng, quạt lên một trận gió lốc đưa cơ thể Vân Khê vọt ra xa. Bóng đè vốn là do sương mù đậm đặc cấu tạo thành, nó căn bản không sợ Đóng băng thuật uy hiếp.

Vậy có thể làm gì cho tốt? Vân Khê cau mày, chậm rãi tĩnh tâm lại. Xem ra, nếu như không đối phó với cái mộng yểm này trước tiên thì nàng sợ là khó mà ra khỏi đây

“Na di thuật!”

“Hấp thu thuật!”

“Phản phệ thuật!”

Các loại thuật pháp của Tàn hoa bí lục nàng đều thử một lần, cùng bóng đè lâm vào kịch chiến.

Long Thiên Tuyệt canh giữ ở bên mép giường chợt thấy thân thể nàng bỗng nhiên chấn động, chân mày chau lại thật sâu, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ.

Hắn hơi sững sờ, lấy tay sờ sờ trán Vân Khê, khẽ gọi vài tiếng: “Khê nhi, mau tỉnh lại, đừng ngủ, mau tỉnh lại đi!”

Vân Khê không có bất kỳ phản ứng, chẳng qua tứ chi của nàng thỉnh thoảng dãy dụa giống như là lâm vào một cơn ác mộng, vùng chân mày vẫn không giãn ra.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Long Thiên Tuyệt không kiên nhẫn hỏi: “Ai?”

“Thiên Tuyệt, là ông ngoại. Còn có Phượng lão thái thái cũng cùng đến. Phượng lão phu nhân kiến thức uyên bác, để cho bà nhìn một chút có thể hay không tìm ra manh mối gì.” Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Hiên Viên gia chủ. Ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Hiên Viên gia chủ cùng Phượng lão thái thái tiến vào bên mép giường.

Phượng lão thái thái quan sát thần sắc Vân Khê, trầm giọng nói: “Tình huống không ổn, Vân cô nương sợ là đã rơi vào chính giữa mộng yểm rồi…”

Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt mong mỏi nhìn về phía bà. Nếu Phượng lão thái thái có thể nói ra được tình huống, vậy thì chắc chắn cũng có thể giải khai mộng yểm.

“Phượng lão phu nhân, cầu xin người nhất định phải giúp Khê Nhi.”

Phượng lão thái thái nhưng lại lắc đầu: “Việc này, lão thân sợ là không giúp được gì rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi