THIÊN TÀI Ở RỂ


Sau khi lau sạch kem nền trên mặt, Ngô Hạo mở cửa nhìn một cái, là bố mẹ vợ ôm đứa trẻ trở lại.
“Mẹ, mẹ trở về rồi, con ra cửa hàng đây”.
Cho dù Ngô Hạo đã có thể mở miệng nói chuyện nhưng cũng rất ít khi tiếp lời với Lý Mai.

Từ lần tranh chấp ở cửa hàng, Lý Mai vẫn luôn tỏ ra hậm hực với vợ chồng bọn họ, cho nên cũng không cần phải mặt dày lấy lòng bà ta.
Advertisement
“Cậu chờ một chút, tôi muốn nói mấy câu với cậu”.
Thấy Ngô Hạo sắp ra khỏi cửa, Lý Mai gọi hắn lại.
“Ngô Hạo, cậu phải hiểu rõ về thân phận và địa vị của mình, có một vài cái không phải thứ mà cậu có thể mơ ước, cái nhà này là do tôi quyết định”.

“Mẹ, mẹ nói lời này là có ý gì? Con nghe không hiểu”.
“Được, vậy tôi sẽ nói rõ với cậu.

Cậu là ăn mày mà nhà chúng tôi chứa chấp, để cậu cưới Cẩm Nguyệt cũng là do tôi đồng ý.

Cậu có thể ăn no mặc ấm có một mái nhà thì nên biết đủ, tốt nhất không nên có ý tưởng gì với cửa hàng dưới tầng, nếu không cậu sẽ không ở nổi trong căn nhà này nữa đâu”.
Giọng điệu của Lý Mai rất kiêu ngạo, hống hách còn có một chút cảnh cáo.
Ngô Hạo lạnh lùng nhìn bà ta, cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, mặc dù hai chữ ăn mày rất chói tai, nhưng thân xác này đúng là ăn mày, vì Cẩm Nguyệt bị kẹt ở giữa nên không tiện làm gì, tạm thời không so đo với bà ta, chỉ lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, cho tới bây giờ con và Cẩm Nguyệt chưa từng nghĩ tới việc tranh giành cửa hàng, hết năm nay bọn con sẽ dọn ra ngoài”.
Lý Mai đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên cười lớn: “Ôi, đủ lông đủ cánh rồi muốn dọn ra ở riêng hả? Hai đứa dọn ra ngoài có thể làm gì? Không có gì ăn không lấp được đầy bụng, lại nói đây là phương nam, ngay cả gió tây bắc cũng không có mà hít, đúng là cười chết mất.

Một tên ăn mày mới qua mấy ngày mà đã không biết trời cao đất rộng, lại muốn đi ra ngoài ở riêng, đừng tự làm mất mặt nữa”.
Ngô Hạo cảm thấy nói chuyện nhiều với loại người này sẽ làm giảm trí thông minh của mình, liền không để ý tới bà ta nữa mà xoay người ra cửa.
Vừa đi vào cửa hàng đã nhìn thấy Tô Cẩm Nguyệt vội vã ra ngoài, Tô Chính Khôn đang nghe điện thoại.
“Cẩm Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngô Hạo thấy bầu không khí không đúng liền vội vàng hỏi.
Tô Cẩm Nguyệt cầm điện thoại lên chuẩn bị gõ chữ, Tống Thiến ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột: “Đừng gõ nữa, cậu của Cẩm Nguyệt chảy máu não phải nằm viện, nhanh vào bệnh viện xem một chút đi”.
Ngô Hạo vừa nghe vậy liền kéo Tô Cẩm Nguyệt chuẩn bị rời đi, lại nghe Tô Chính Khôn nói: “Ngô Hạo, ở khoa não tầng năm bệnh viện nhân dân, con dẫn Cẩm Nguyệt hãy đi trước, bố chuẩn bị ít tiền rồi sẽ đến sau”.

Hai vợ chồng gật đầu một cái rồi ra cửa gọi xe chạy thẳng tới bệnh viện nhân dân.
Đến cửa phòng giải phẫu khoa não đã nhìn thấy mợ, dì còn có mấy anh chị họ của của Cẩm Nguyệt đều ở đây, Ngô Hạo chỉ gặp bọn họ một lần trong đám cưới, nhưng cũng phân biệt được ai là ai, dù sao bọn họ cũng là người thân nhất của Cẩm Nguyệt.
“Mợ, có chuyện gì vậy?”
Ngô Hạo chào hỏi mọi người rồi hỏi.
Có thể là trước kia Tô Cẩm Nguyệt đã nhắc về Ngô Hạo với những người họ hàng này, mọi người thấy hắn nói tiếng phổ thông lưu loát như vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Nhà máy thời trang của chúng ta bị đòi nợ, cậu của cháu giận dữ quá mức nên mới bị trúng gió”.
Vẻ mặt mợ Tô Cẩm Nguyệt uể oải, giọng nói ỉu xìu, mới hơn năm mươi tuổi mà nhìn cứ như đột nhiên già hơn mười tuổi.
Tô Cẩm Nguyệt không nói được chỉ có thể ôm cánh tay mợ lau nước mắt.

Sau khi mẹ qua đời, bố còn chưa hoàn thành thủ tục chuyển nghề, có một khoảng thời gian rất dài cô sống ở nhà cậu mợ, bọn họ đối xử với cô như con gái mình, ăn uống còn tốt hơn cả anh chị họ, cho nên cô rất có tình cảm với cậu mợ.
“Anh Lượng, nhà máy thời trang của nhà anh nợ người ta bao nhiêu tiền mà cậu lại bị ép thành như vậy?”
Lúc trước Ngô Hạo đã nghe Cẩm Nguyệt nói anh họ La Lượng kinh doanh một nhà máy sản xuất quần áo, chuyên môn làm phụ kiện quần jean cho mấy công ty thương mại quốc tế, có khoảng một trăm công nhân.


Mấy năm trước một năm có thể kiếm được hơn 10 triệu, hai năm nay nền kinh tế trong nước tụt dốc, đơn đặt hàng cũng giảm bớt, hơn nữa phần lớn nền công nghiệp nhẹ đã chuyển tới khu vực Đông Nam Á, một số xí nghiệp nhỏ trong ngành lần lượt phá sản, cho nên cuộc sống của nhà cậu cũng không tốt lắm.
La Lượng hơn ba mươi tuổi, là một người trông rất khôn khéo, lúc này đang ủ rũ cúi đầu, làm như không nghe thấy câu hỏi của Ngô Hạo.

Mặc dù anh ta nể mặt Cẩm Nguyệt sẽ không khinh bỉ em rể xuất thân từ ăn mày này, nhưng cũng sẽ không coi hắn ra gì, bây giờ là lúc sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian rảnh để ý đến hắn.
Chắc hẳn những người khác cũng có suy nghĩ này, đều không trả lời câu hỏi của hắn.

Ngô Hạo đứng ở đó có chút lúng túng, thở dài một cái rồi đứng sang bên cạnh.
Khoảng mười phút sau, Tô Chính Khôn mới xách một cái túi bóng màu đen vội vã chạy tới.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi