THIÊN TÀI TENNIS

Echizen Ryoma biết cơ thể mình đang lơ lửng trong một khoảng không vô định. Cũng đã được một lúc rồi.

Ryoma không muốn mở mắt và cũng không thể mở mắt.

Đôi mắt Ryoma nhắm chặt, nhưng cậu không còn chìm trong bóng tối nữa, vẫn có ánh sáng xuyên qua mi mắt truyền đến đồng tử Ryoma.

Rồi đột nhiên cơ thể bắt đầu có điểm tựa, cảm giác vô định và trôi nổi khi nãy đã hoàn toàn biến mất, Ryoma cũng thoát khỏi sự mê mang.

-Lâu rồi không gặp, Echizen Ryoma.

Một người đàn ông cao lớn trong bộ đồ theo khuynh hướng cổ đại cất tiếng nói.

Ryoma ngồi dậy, chậm rãi xoay đầu, dù một khoảng thời gian khá lâu đã trôi qua, song Ryoma vẫn không thể quen được giọng nói này, giọng nói của người đã đưa cậu đến thế giới mới, ban cho cậu một cuộc sống mới.

-Diêm Vương...

Ryoma thốt ra trong sự ngạc nhiên, cậu đã nghĩ bản thân sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông kì lạ này nữa.

-Đúng, là ta, Diêm Vương, người quyền lực nhất nơi địa phủ này.

Người đàn ông quái dị nào đó đang rất tự mãn.




Ryoma chỉ sửng sốt một lúc, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt nhàn nhã thường ngày. Nếu lần đầu tiên gặp Ryoma đã có thể bình tĩnh để nói chuyện với Diêm Vương một cách bình thường thì lần thứ hai cũng vậy thôi.

Ryoma mắt cá chết nhìn người đàn ông vẫn chưa thoát khỏi cơn tự mãn của bản thân, đầu óc đồng thời cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Echizen Ryoma càng nhớ lại, vẻ mặt cậu càng trở nên nghiêm trọng, trông trưởng thành hẳn cho với độ tuổi hiện tại của cơ thể. 

-Akutsu....

Ryoma khá hiểu Akutsu, dù là một người có khuynh hướng dùng bạo lực để giải quyết hầu hết mọi chuyện, nhưng mỗi lần đều phải có nguyên nhân chính đáng. Và theo lời chính chủ nói, thì Akutsu đã nhận được một tin nhắn thách thức từ...cậu?

Sao có thể?

-Sao lại không thể?

Ryoma lại đưa mắt nhìn thẳng Diêm Vương, giờ thì ông ta đã chịu ngồi thẳng nghiêm túc trên cái ghế cao lớn được làm bằng vàng của mình rồi.

-Echizen Ryoma, cậu quá ngây thơ. Tin nhắn kia được gửi bởi Echizen Ryoma, nhưng không nhất định là do chính tay cậu gửi đi.

Ryoma cau mày trước câu nói kia, cậu sớm đã biết có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra, suy cho cùng thì cả một chuỗi sự việc kia diễn ra không khác gì đã được sắp đặt trước.

Một tia sáng lóe qua trong đầu Ryoma...


-Ý ông là Ryuzaki Sasaki?

Diêm Vương nhếch mép.

"Quả là thần tượng của ta, thật thông minh."

-Việc là do Ryuzaki Sasaki làm, nhưng nghĩ ra kế hoạch đó không phải cô ta.

Ryoma đưa cặp mắt đầy nghi vấn nhìn Diêm Vương, chỉ thiếu chút nữa là ném một dấu chấm hỏi to đùng về phía ông.

Dù bình thường rất thông minh nhưng bản chất Ryoma không phải một người hay toan tính, thành ra tốc độ suy nghĩ của cậu đối với những thứ thế này chậm hơn bình thường không ít.

Diêm Vương khựng lại một chút, một bộ dạng mắt mở to kết hợp cùng đôi lông mày nhíu lại trên khuôn mặt trắng nõn vì khó hiểu của Ryoma thật sự rất dễ thương, đây là một đốn tim người nhìn mà.

Diêm Vương ho khan một tiếng, cố giữ thần thái uy nghiêm của một người đứng đầu, bắt đầu vào vấn đề chính, cũng là lí do tại sao ông ta lại triệu hồi linh hồn của Ryoma đến vào lúc này.

-Ba ngày trước, Địa phủ đột ngột mất điện, dẫn đến hậu quả khó lường là hàng trăm tù nhân bị giam trong ngục sâu đã trốn thoát. 

-Đương nhiên rất nhanh chúng đã bị bắt lại, nhưng trong số đám tù nhân trốn thoát thành công đó, có một thứ không tồn tại ở dạng hữu hình, nói cách khác, nó không có hình dạng nhất định, vì vậy cho đến nay vẫn chưa bắt lại được.

Diêm Vương vừa mở sổ sách ghi chép vụ việc vừa nói. 

Hung thủ của việc mất điện đã nhận hình phạt, linh hồn mãi mãi không được siêu thoát, suốt kiếp phải chịu sự nô dịch của các quỷ sai ở bậc thấp nhất trong Địa phủ. 

-Và ngay hôm sau, con đường luân hồi dẫn đến thế giới hiện tại của cậu xuất hiện rung động bất thường. Và thứ ta đề cập cũng chính là thứ đã nghĩ ra kế hoạch cho từng bước đi của Ryuzaki Sasaki.

Ryoma cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Tất nhiên Ryoma biết những lời đó có ẩn ý gì, cậu cảm kích Diêm Vương đã đặc biệt trực tiếp thông báo, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc hiếm có kia của ông ta, thứ đó chắc chắn không dễ giải quyết.

-Nó tự gọi bản thân là Hệ thống. Với bản tính khinh thường sự yếu kém của con người, Hệ thống chuyên giúp đỡ (trên danh nghĩa) những linh hồn phạm vào ít nhất 5 trên 7 đại tội, lợi dụng họ phá hủy những thế giới khác và sau đó, vứt bỏ họ. 

-Có nghĩa...bên cạnh Ryuzaki Sasaki bây giờ chính là Hệ thống?

Ryoma trực tiếp nói ra suy đoán của mình.

-Đúng thế.

Lời khẳng định của Diêm Vương làm cho cơ thể Ryoma bất giác căng cứng, bởi trong đầu cậu bỗng xuất hiện vài cảnh tượng...




Trên thực tế, Ryoma không sợ việc không thể chơi tennis nữa. 

Thứ mà Echizen Ryoma đã sống qua hai kiếp ám ảnh, chính là sự cô đơn bất tận khi người thân đã không còn trên đời. 


Tennis là thứ gợi lại nhiều kỉ niệm nhất của Ryoma cùng họ, nhưng lúc đó, cậu lại không thể tiếp tục chơi tennis được nữa, cũng đồng nghĩa với việc, Ryoma chỉ có thể gom góp từng mảnh kí ức vụn trong mình sau di chứng từ vụ tai nạn. 

Cơ thể ngày một già yếu đi, kí ức tốt đẹp sẽ sớm biến mất...

Và Ryoma thật sự chỉ còn một mình, một mảnh kí ức nhỏ cũng không thể giữ lại.

Vì vậy, hiện giờ, trong Ryoma, tennis đã gắn liền với người thân...

Mất tennis chính là mất người thân...

Tựa như kiếp trước vậy.




-Kí chủ càng mạnh, Hệ thống càng quyền năng. Đã dẫn dắt không dưới 10 người thành công phá hủy một thế giới, Hệ thống bây giờ cũng đã có những quyền năng nhất định cho riêng mình, thứ giúp nó can thiệp vào dòng chảy của một thế giới. 

-Và điều đó đe dọa đến sự tồn vong của Địa phủ. Do vậy, ta muốn cậu, Echizen Ryoma, giúp ta tiêu diệt hoàn toàn Hệ thống.

Ryoma vẫn nghe được những gì Diêm Vương nói, đơn giản là vì trong căn phòng kín gần như tối đen như mực này, giọng nói to rõ của ông ta không ngừng vọng đi vọng lại vào tai cậu, nhưng cậu chưa trả lời.

Ryoma thừa nhận mình hèn nhát...

Nhưng cậu thật sự muốn giữ lại một chút hèn nhát đó cho bản thân mình.

Nếu Ryoma chỉ biết mạo hiểm đương đầu, có thể cậu sẽ toàn mạng đến cuối cùng, nhưng những người xung quanh cậu thì sao, từ gia đình đến bạn bè, bọn họ không biết gì cả.

Vì vậy cậu muốn lựa chọn trốn tránh...

-Echizen Ryoma, lựa chọn ngay sau đây của cậu có thể thay đổi cả một thế giới. Ta biết cậu không phải thánh nữ, sẽ không vì tất cả người lạ khác mà hi sinh chính mình, cũng biết cậu lo lắng cho người thân của mình, nhưng Hệ thống có một điểm yếu chí mạng.

Ryoma ngẩng cao đầu, hai đôi mắt đối diện nhau.

-Chỉ khi Kí chủ của nó đạt được độ hảo cảm tuyệt đối từ các nhân vật chủ chốt của một thế giới bất kì, thì Hệ thống mới có thể tiến hành phá hủy thế giới đó.

Nhân vật chủ chốt?

-Các tiền bối?

-Không sai, cũng không đúng. Echizen Ryoma, chính bản thân cậu mới là trụ cột quan trọng nhất của thế giới này.

Lại một làn sóng kinh ngạc nữa đập thẳng vào mặt Ryoma...


-Vì vậy nên Ryuzaki Sasaki mới mãi nhắm vào một mình tôi?

-Chuẩn.

-Còn đối với các tiền bối và những người khác thì Ryuzaki Sasaki luôn cố gắng chiếm lấy hảo cảm từ họ?

-Quá chuẩn. Vì vậy Ryuzaki Sasaki chắc chắn sẽ không làm hại đến bọn họ, ngược lại cậu mới là người phải cảnh giác và thận trọng nhất.

Ryoma thở phào trong lòng, vậy là tốt rồi.

-Tôi còn lí do gì để từ chối nữa?

Diêm Vương thỏa mãn cười lớn, búng tay một cái, cơ thể Ryoma mờ đi, có lẽ cậu đang trở về...

-Cố lên Echizen Ryoma, ta sẽ luôn hỗ trợ cậu, bọn họ cũng ở bên cậu.

Đó là những lời cuối cùng Ryoma nghe thấy trước khi chậm rãi tỉnh lại trong sự vui mừng của chính tuyển.




-Ochibi, cuối cùng em cũng tỉnh lại, anh lo chết mất!

Mèo lớn Kikumaru Eiji nhảy tới ôm chầm lấy Ryoma chỉ mới được Oishi đỡ ngồi dậy.

-Nặng...quá...

Ryoma khó khăn nói, tay đưa thẳng, hướng những người khác sau lưng Kikumaru cầu cứu.

-Được rồi Eiji, cậu làm Ryoma khó thở đấy.

Oishi gà mẹ sau khi kê gối ngay ngắn sau lưng Ryoma, đắp chân ngay ngắn cho cậu, cũng kiểm tra tổng quát cho Ryoma xong, liền đi qua nhắc nhwor người bạn thân thiết của mình.

-Oa! Ochibi, nhóc không sao chứ?

Kikumaru nghe lời Oishi liền tin râm rấp việc mình đang làm Ryoma khó thở, vội lùi lại lo lắng quan tâm hỏi.

-Không sao.

Ryoma nhẹ nhàng thở vài hơi thông thuận.

-Ryoma-chan~ Đã có chuyện gì xảy ra thế?

Fuji Shusuke nở nụ cười tươi hơn thường ngày bắt đầu tra hỏi Ryoma bé nhỏ.

Ryoma trước tiên nhìn quanh căn phòng y tế một lần, vẫn chưa trả lời câu hỏi của Fuji. Sau khi chắc chắn được suy đoán của mình, Ryoma mới nói:

-Không phải Inui tiền bối hiện không có mặt sao? Chút nữa Inui tiền bối trở về thì các tiền bối sẽ biết được thôi.

Ryoma vừa dứt lời, cánh cửa phòng y tế lần nữa được mở ra, vị Inui tiền bối vừa được nhắc đế thông thả bước vào.

Nhận thấy ánh mắt của mọi người đều hướng lên người mình, vị stalker vừa hoàn thành nhiệm vụ thu thập thông tin cũng rất tự giác đọc lên hết những gì mình vừa thu thập được.


-Akutsu Jin trường sơ trung Yamabuki sao?

-Yamabuki cũng là một trong bốn đội vào bán kết đúng không?

Inui gật đầu.

-Ừm...

-Có chuyện gì sao Kawamura tiền bối?

Ryoma thấy Kawamura ngập ngừng mãi không nói, không nhịn được lên tiếng, nếu cậu nhớ không lầm thì anh ấy có quen với Akutsu.

-Anh thay mặt Akutsu xin lỗi em, Ryoma.

Nghe Kawamura nói vậy, tất cả những người còn lại đều rất ngạc nhiên, Ryoma không ngoại lệ, ừ thì, suy cho cùng, Kawamura tiền bối cũng không phải kiểu người dễ dàng hạ mình vì người khác như thế dù cho khi không có việc trong tay thì anh ấy rất hiền.

-Sao anh lại xin lỗi giúp tên kia chứ, Kawamura tiền bối?

Momoshiro khó hiểu hỏi.

-Akutsu...cậu ấy là bạn thân từ nhỏ của anh. Dù có khuynh hướng thích dùng bạo lực nhưng kì thật Akutsu không phải người xấu, chỉ là quá nóng tính.

-Không sao.

Ryoma nói vậy đó.

22/10/2021.

























Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi