THIÊN TÀI TRIỆU HỒI SƯ


"Tiểu Cẩm, bám chặt vào ta." Lời nói trầm thấp của Vân Phong truyền đến. Tay Mộc Tiểu Cẩm bắt lấy vạt áo của Vân Phong, một cảm giác ấm áp khiến cho người ta cảm thấy an tâm chảy vào trong lòng Mộc Tiểu Cẩm. Một cảm giác thư thái chỉ có người thân mới mang lại dâng lên, trong sự hoảng hốt Mộc Tiểu Cẩm như thấy được ca ca của nàng trở lại. Cái ôm ấm áp như vậy, khiến nàng không còn bất kì một ý nghĩ sợ hãi nào nữa.

Vân Phong ôm chặt Mộc Tiểu Cẩm vào trong ngực, cả người nhanh chóng dừng lại trong không trung, tiếp theo cũng chạy ra khỏi đế đô. Lúc này, năng lượng nguyên tố cuồn cuộn kia cũng đã sắp không có chút sai lệch nào mà bay về phía hoàng cung Tạp Lan. Ngay lập tức người hoàng thất Tạp Lan cũng chạy trốn ra xung quanh, hoàn toàn hỗn loạn. Tạp Y cũng lôi kéo Tạp Lan đế vương chạy theo: "Đại ca, đi mau!" Tạp Y kêu lên. Nhưng Tạp Lan đế vương chỉ lắc đầu, cuối cùng lại cười ha ha, cứ như vậy mà nở một nụ cười điên cuồng!

"Một thế hệ đế vương Tạp Lan ta, vậy mà lại rơi vào kết cục như vậy, ha ha ha ha ha ha ha!" Âm thanh điên cuồng của Tạp Lan đế vương rất nhanh chóng đã bị một tiếng nổ vang lấn át. Tốc độ cùng sức mạnh của năng lượng dung hợp giữa lôi nguyên tố cùng phong nguyên tố, không một ai trong hoàng thất Tạp Lan có đủ sức để tránh thoát một kiếp nạn này, một người cũng không thể.

Tạp Y nhìn thấy lý trí của Tạp Lan đế vương hiện tại có chút mơ hồ, lập tức bỏ mặc hắn, cho dù là thân huynh đệ thì như thế nào, thời khắc mấu chốt bản thân mình vẫn quan trọng hơn! Tạp Y chạy ra bên ngoài, trên đường đi không ngừng đẩy đám người gây cản trở cho hắn, những người này đều là thành viên của hoàng thất Tạp Lan, nói đến cùng vẫn là huyết thống huyết mạch tương liên! Nhưng hiện tại vào thời khắc này, ngươi thân hay không phải người thân thì như thế nào, đẩy người nào hay dưới chân đã giẫm lên người nào đều không còn ai bận tâm đến nữa!

Dieenndkdan/leeequhydonnn

Tạp Y liều mạng chạy ra bên ngoài, trong lòng chỉ còn ý nghĩ muốn sống sót, năng lượng kinh hoàng đang rít gào trên đỉnh đầu kia đã khiến toàn thân hắn căng thẳng, chạy, liều mạng mà chạy, nhưng hết thảy đã không còn kịp nữa, Tạp Y nhìn khối cầu sáng chói nơi không trung kia, không cam lòng mà thét lên đến khàn giọng: "Không!"

"Ầm!"

Một tiếng nổ thật lớn, năng lượng nguyên tố nổ tung tại hoàng cung Tạp Lan trong nháy mắt. Một tiếng nổ tung ầm ầm vang lên, chỉ nghe thấy một loạt các tiếng kêu thất thanh thảm thiết vọng đến, tiếp đó đều chìm ngập trong tiếng nổ vang! Năng lượng nguyên tố bị nổ tung hệt như một đợt sóng mà không ngừng khuếch tán ra bốn phía, nơi nó tiếp xúc, không có một chỗ nào có thể tồn tại yên ổn. Phòng ốc sụp đổ, cây cối bị bẻ gãy, vừa rồi vẫn là khung cảnh đế đô Tạp Lan hoàn hảo, trong nháy mắt đã vỡ nát, như cảnh tượng một đại quân đã từng đi qua, bị vó ngựa san bằng, vô cùng thê lương!

Sự ảnh hưởng của năng lượng nguyên tố đã sắp phủ kín toàn bộ ba phần tư diện tích của đế đô Tạp Lan, tất cả phòng ốc đều bị huỷ, đường phố bị phá tan, mọi công trình đều vỡ nát. May mà toàn bộ dân chúng của đế đô Tạp Lan đều đã chạy ra ngoài, nêu không thì chỉ sợ nơi này đã máu chảy thành sông!


Nhóm dân chúng tụ tập bên ngoài đế đô Tạp Lan nghe thấy tiếng nổ động trời ấu, đều không khỏi giật mình một chút. Mọi người đều nhìn lên bầu trời, tại nơi hoàng cung Tạp Lan đã nổ tung thành một quả cầu sáng chói rực rỡ: "Đó là cái gì vậy..." Có người mê mang hỏi, có một số người lại run lên, đôi môi run rẩy nhỏ giọng nói một câu: "Ánh sáng chết chóc!"

Không sai, là ánh sáng chết chóc, là ánh sáng chết chóc của hoàng thất Tạp Lan.

Năng lượng dao động cuối cùng cũng lắng xuống, tình trạng của hoàng cung Tạp Lan sau khi nguồn năng lượng nổ tung cũng dần hiện lên: Tường đổ, một hoàng cung to lớn dưới vụ nổ mạnh vừa rồi đã hoàn toàn sụp đổ. Khắp nơi đều có vô số những cột đá cũng gỗ vụn, còn có vết máu tràn ngập trên mặt đất cùng mùi vị khác thường. Dưới khung cảnh đổ nát rộng lớn thê lương, có thể thoáng thấy được các bộ phận còn dư lại của con người, những thành viên hoàng thất Tạp Lan vừa rồi đã tập trung trong này, không có một kẻ nào thoát khỏi cái chết, mà vị trí của Tạp Lan đế vương vừa rồi, chỉ để lại một bãi máu màu nâu sậm, còn có một chiếc nhẫn đẹp đẽ rơi xuống một bên.

Vân Phong ôm Mộc Tiểu Cẩm dừng lại nơi không trung, trên cơ thể hai người đều đã được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt, đó là quang nguyên tố của Khúc Lam Y. Cho dù lấy tốc độ của Vân Phong, dưới vụ nổ mạnh vừa rồi cũng khó có thể không bị liên luỵ, may mà có quang nguyên tố của Khúc Lam Y bảo vệ, hai người mới bình yên vô sự. Ba người lẳng lặng trên cao nơi không trung, nhìn xuống cảnh tượng thảm thiết bên dưới. Một thế hệ hoàng thất Tạp Lan để từ thời khắc này, đã hoàn toàn bị xoá tên khỏi lịch sử.

Mộc Tiểu Cẩm có chút không đành lòng mà quay mặt đi, nhưng Vân Phong lại không như thế. Con ngươi đen của nàng nhìn cảnh tượng thê thảm bên dưới, trong lòng dần trở nên lạnh lùng. Nếu hoàng thất Tạp Lan vẫn còn một hơi thở, như vậy thì tình cảnh thảm thiết sẽ xảy ra tại Vân gia, nghĩ đến khả năng đó khiến tâm Vân Phong lạnh hơn vài phần. Trong thế giới này, nhân từ là thứ không cần thiết. Bỗng nhiên nghĩ tới một người nàng đã suýt quên mất, Tạp Toa. Hiện tại chắc hẳn Tạp Toa đang ở tại trường Ma Tang, tuy nàng ta có chút phiền phức, nhưng cũng sẽ không tạo ra uy hiếp gì, không cần tự mình đi tìm kẻ ngu ngốc kia, kẻ ngu ngốc ấy cũng sẽ tự chủ động dâng tới cửa.

Vân Phong giao Mộc Tiểu Cẩm trong lòng cho Khúc Lam Y, thân thể chợt loé lên muốn rời khỏi.

"Tiểu Phong, ngươi còn phải đi đâu sao?"

Bóng dáng của Vân Phong nhanh chóng phóng về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi từ từ vọng lại: "Còn một con chuột chạy trốn, tất nhiên là phải đi diệt rồi."

Khúc Lam Y cười cười, túm lấy cánh tay Mộc Tiểu Cẩm rồi mang nàng bay về phía Xuân Phong trấn. Ân oán của Vân gia cùng hoàng thất Tạp Lan đã được giải quyết! Vân gia vẫn luôn trung thành lại là nguyên nhân trực tiếp khiến hoàng thất Tạp Lan bị diệt vong, nói ra thật đúng là châm chọc.


Liệt Đức Nhĩ chạy như bay về phía Bắc của đế đô Tạp Lan, tốc độ vô cùng nhanh. Không lâu sau phía sau hắn đã truyền đến một tiếng nổ mạnh cùng với một trận gió mạnh, một cỗ năng lượng hệt như một đợt sóng khuếch tán ra. Liệt Đức Nhĩ phải phát chiến khí ra toàn thân, mới kháng trụ được năng lượng công kích này. Cho dù là hắn, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút nghĩ lại mà sợ, lực công kích bây giờ so với lần trước còn mạnh hơn! Lần dung hợp nguyên tố lần trước xem ra là lần đầu tiên nha đầu đó làm vậy, bản thân mình mới có thể miễn cưỡng tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng lực lượng bây giờ lại không phải là nhỏ! Lần thứ hai lại càng bạo phát ra uy lực còn cường đại hơn...

Trong lòng Liệt Đức Nhĩ cả kinh, tốc độ chạy trốn càng nhanh hơn, xem ra hắn chắc chắn không thể ở lại Tạp Lan đế quốc nữa rồi, Sau khi hoàng thất Tạp Lan bị diệt hắn tất nhiên cũng phải tìm một chủ tử khác, lấy cấp bậc cường giả của hắn hiện tại muốn tìm một công việc béo bở cũng không khó. Liệt Đức Nhĩ không hề vì chuyện hoàng thất Tạp Lan bị giết mà cảm thấy bi thương trong lòng, sau một đường điên cuồng chạy trốn, lúc này mới chậm rãi dừng lại.

[email protected]*dyan(lee^qu.donnn)

"Lão thất phu, cuối cùng cũng không chạy nữa rồi sao?" Một tiếng nói khiến cho Liệt Đức Nhĩ cả kinh, thân thể bỗng chốc trấn tĩnh lại, liền nhìn thấy một cặp mắt sói đầy trêu tức, lòng Liệt Đức Nhĩ căng thẳng, đây không phải là ma thú khế ước của nha đầu kia sao!

Lập tức Liệt Đức Nhĩ cũng không nói lời vô nghĩa, ma thú khế ước này đuổi theo cũng có nghĩa là nha đầu kia còn chưa buông tha cho mình. Dù thế nào cũng phải cắt đuôi được hai tên này mới được! Thân thể Liệt Đức Nhĩ vừa chuyển, lại hoá thành một luồng sáng mà tiếp tục chạy trốn điên cuồng. Tiểu Hỏa cùng Lam Dực cười lạnh ha ha một tiếng, tuy Liệt Đức Nhĩ là cấp bậc quân chủ đỉnh, nhưng hai ma thú cấp bậc quân chủ trung kỳ này, lại chậm đến thế nào đây?

Liệt Đức Nhĩ điên cuồng mà phóng tới phía trước. Mặc kệ hắn bay nhanh bao nhiêu, Tiểu Hỏa cùng Lam Dực dù có chút bận rộn nhưng vẫn có thể ung dung mà suy trì một khoảng cách với hắn. Liệt Đức Nhĩ không thể cắt đuôi, nhưng hai bên cũng không thể rút ngắn khoảng cách, lúc này lại rơi vào trạng thái giằng co.

" Tiểu Hỏa, Lam Dực đã đuổi tới chỗ của lão thất phu kia chưa?" Giọng nói của Vân Phong truyền đến từ tâm niệ. Tiểu Hỏa nhìn Liệt Đức Nhĩ không ngừng chạy trốn trước mặt, cười khà khà: "Chủ nhân, lão thất phu kia đang chạy trốn vô cùng hăng say."

"Bức hắn chạy đến phía Tây, ta sẽ ở đó nghênh đón hắn!" Giọng nói của Vân Phong truyền đến, hai ma thú lập tức hiểu rõ, đột nhiên tốc độ không khỏi nhanh hơn. Điều này làm cho Liêt Đức Nhĩ đang chạy trốn không ngừng không khỏi kêu khổ, đây là ma thú gì vậy? Lại cứ vướng víu như thế!


Lam Dực giương cả bốn cánh ra, tốc độ bỗng chốc được tăng lên, bắt đầu không ngừng rút ngắn khoảng cách với Liệt Đức Nhĩ! Liệt Đức Nhĩ cả kinh trong lòng, thân hình của Lam Dực lại tiếp tục đè ép tới, cả người Liệt Đức Nhĩ lệch sang một chút, thay đổi phương hướng mà tiếp tục chạy trốn một cách điên cuồng. Lam Dực cùng Tiểu Hoả nhìn phương hướng Liệt Đức Nhĩ chạy trốn mà trong lòng không khỏi vui sướng, chạy đi chạy đi, dù sao có chạy đến cuối cùng cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của chủ nhân.

Liệt Đức Nhĩ lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay của hắn để chạy đến phía trước, dần dần, hắn lại cảm giác được hai con ma thú vẫn đuổi theo mình phía sau lại thả chậm tốc độ. Liệt Đức Nhĩ mừng rỡ trong lòng, nghĩ đến việc lấy tốc độ của cấp bậc quân chủ đỉnh của hắn là có thể bỏ bọn chúng lại phía sau. Nhưng, ý cười trên mặt Liệt Đức Nhĩ vừa duy trì được vài giây, khi thấy một bóng người lẳng lặng đứng ở phía trước, xem dáng vẻ là đã đợi lâu, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Thân hình của Liệt Đức Nhĩ đột nhiên dừng lại, đứng tại trên cao nơi không trung, hai mắt nhìn về thiếu nữ xinh đẹp ở phía trước: "Vân Phong, chẳng qua ta chỉ thay hoàng thất Tạp Lan làm việc, ngươi đã tiêu diệt hoàng thất Tạp Lan, giữa chúng ta cùng không còn nhiều thù hận."

Vân Phong đứng ở nơi đó không mở miệng nói gì, giữa nàng và hắn tới cùng có thù hận hay không, trong lòng nàng có thể biết được rõ ràng, không phải do hắn nói một câu không có là có thể phân rõ hoàn toàn! Vân Phong cười cười, Tiểu Hoả cùng Lam Dực cũng ngăn chặn Liệt Đức Nhĩ từ phía sau, con ngươi đen của Liệt Đức Nhĩ nhíu chặt lại, tình cảnh hiện tại của hắn thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Vân Phong nhìn Liệt Đức Nhĩ, trong đầu cũng đang nghĩ đến cách để có thể giết hắn trong vòng một chiêu. Bản thân mình vừa mới sử dụng dung hợp nguyên tố tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực của mình. Tình trạng khô kiệt lần trước là do đã phải chiến đấu kịch liệt quá lâu, lại liều lĩnh mà sử dụng một chiêu mạnh mẽ này mới dẫn đến việc Vân Phong ngất đi. Nhưng bây giờ, tuy phần lớn tinh thần lực trong cơ thể Vân Phong đã tiêu hao, nhưng vẫn còn một phần nhỏ để cho nàng chống đỡ. Tuy thân thể của mình đã vô cùng suy yếu, nhưng vẫn không đến nỗi phải ngất đi.

Lại sử dụng dung hợp nguyên tố là chuyện không có khả năng, Vân Phong thầm suy nghĩ. Lần trước sau khi Liệt Đức Nhĩ bị nàng đánh trọng thương, chỉ một thời gian ngắn sẽ không xó khả năng khôi phục về tình trạng ban đầu, tình huống của hắn hẳn không khác gì mình, nếu không thì sẽ không tập trung tinh thần để chạy thoát rồi.

Vân Phong suy đoán không sai một chút nào, sau một chiêu lần trước kia của Vân Phong, thân thể đã hoàn toàn bị tổn thương. Cho dù có trải qua một tháng điều dưỡng kĩ càng, Liệt Đức Nhĩ chỉ có thể miễn cưỡng mà khôi phục nhiều nhất là năm phần thực lực, nếu không thì hắn cũng sẽ không chạy trốn thục mạng như vậy.

"Lão thất phu, bỏ qua không nói đến ân oán của Vân gia và hoàng thất Tạp Lan sang một bên, giữa ngươi và ta cũng không thể nào xong chuyện như vậy được.

Đồng tử của Liệt Đức Nhĩ co rụt lại: "Lần đó ở trường Ma Tang, đó là tuân theo yêu cầu của Tạp Toa, cũng không phải là ý của ta. Nếu muốn ngươi vẫn nên đi tìm Tạp Toa để tính sổ còn hơn."

Vân Phong lạnh lùng cười: "Thực lực của ngươi quả thật là có thể xưng là cường giả, nhưng sợ rằng tính cách này so với cường giả thì cách xa."


Trong lòng Liệt Đức Nhĩ thoáng qua một cảm giác xấu hổ: "Trên thế giới này, cường giả nào cũng muốn bảo toàn bản thân mình, đây là quy tắc mà ai cũng hiểu."

Ý lạnh trên khoé môi của Vân Phong càng sâu hơn: "Ta không muốn nhiều lời với ngươi, giữa chúng ta cũng nên tính toán rõ ràng rồi!" Con ngươi đen của Vân Phong trầm xuống, thân thể nhanh chóng phóng về phía trước, tốc độ nhanh đến mức Liệt Đức Nhĩ không kịp có bất kì phản ứng nào, chỉ cảm thấy một quả đấm mang theo tiếng gió ngầm mà công kích đến!

"Ư!" Trên ngực Liệt Đức Nhĩ, nắm đấm của Vân Phong đã đấm mạnh vào. Sắc mặt Liệt Đức Nhĩ lúc này đã trắng nhợt, thân thể chuyển động một chút, tay ôm ngực, trên mặt đều là sự thống khổ. Vân Phong lắc lắc tay mình, mặt ngoài đã bị máu tươi bao phủ. Tuy tay rất đau, bất quá để đối phó với lão thất phu trước mặt này, lực lượng cơ thể mới đúng là thứ hữu hiệu nhất.

Nếu là thường ngày, lực lượng cơ thể của Vân Phong sợ rằng cũng khó có thể tạo thành thương tổn cho Liệt Đức Nhĩ. Nhưng hiện tại thực lực của Liệt Đức Nhĩ chỉ mới khôi phục được năm phần, lực lượng cơ thể của Vân Phong lại không có liên quan gì với tinh thần lực, tất nhiên sẽ không có chút yếu thế nào, Liệt Đức Nhĩ hoàn toàn không thể chống đỡ được.

die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

"Ngươi---!" Hai mắt Liệt Đức Nhĩ trợn tròn nhìn Vân Phong, Vân Phong đáp lại hắn bằng một nụ cười tươi tắn. Thân thể lại điên cuồng mà tấn công lại, Tiểu Hoả và Lam Dực chỉ phụ trách việc bao vây chặt chẽ đường lui xung quanh Liệt Đức Nhĩ. Hai người ép Liệt Đức Nhĩ bên trong một vòng tròn nhỏ hẹp, chỉ có thể chống đỡ công kích dồn dập rơi xuống như mưa rơi của Vân Phong.

"Nhìn không ra, tại phương diện lực lượng chủ nhân cũng rất khá." Tiểu Hoả nhìn mà không khỏi sinh lòng bội phục, người chủ nhân này của hắn quả nhiên là không bình thường, vô cùng không tầm thường.

" Hỏa huynh, cho tới bây giờ chủ nhân vẫn đều không chịu lật bài mà." Lam Dực cười ha ha, Tiểu Hoả cũng rất có cảm tưởng mà gật đầu.

Liệt Đức Nhĩ chật vật né tránh, lúc phản kích lại không có đủ sức lực. Một vị chiến sĩ quân chủ đỉnh lại bị Vân Phong đánh đuổi đến chạy trối chết, nhìn thế nào cũng cảm thấy buồn cười. Từng nắm đấm của Vân Phong không có cái nào trật mà đều rơi vào trên người của Liệt Đức Nhĩ, Liệt Đức Nhĩ cũng đã sắp không chống đỡ được nữa. Lúc một quyền mạnh mẽ Vân Phong lại sắp đánh úp lại là lúc, Liệt Đức Nhĩ đột nhiên hô lớn: "Tha cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tin tức của huyễn thú."

Ánh mắt Vân Phong, Lam Dực, Tiểu Hoả đồng loạt nheo lại, Liệt Đức Nhĩ nhân cơ hội này mà thở một hơi, đã sớm không còn tư thái cao cao tại thượng kia nữa: "Đế vương Tạp Lan đã không còn cách nào để nói cho ngươi. Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta sẽ nói cho ngươi!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi