THIÊN TÀI TRIỆU HỒI SƯ


Edit: Mavis Clay

Sự thật chứng minh công việc chủ nhiệm lớp của Ngao Kim hết sức khó khăn, bọn Long tộc chết bầm này còn khó bảo hơn mấy đứa trẻ con nữa. Ngao Kim tốn một đống thời gian vẫn không thể khiến cho đám người Long tộc này chấp nhận rằng Long Điện vốn dĩ không thuộc về Long tộc, càng không có cách nào khiến bọn họ chấp nhận rằng Long Điện đã là vật của Vân Phong. Tính nhẫn nại của Ngao Kim vốn đã không tốt, nửa uy hiếp nửa rống giận nói một hồi, đám Long tộc vẫn cứ cứng đầu, nhất là còn có thêm một Tiểu Linh cứ tạo sóng gió, Ngao Kim tức giận tới mức gân xanh cũng nổi cả lên, thật đúng là phải rút gân lột da bọn họ, mình mới thanh tịnh nổi.

Tầng năm Long Điện cứ ồn ào náo nhiệt mãi, thi thoảng còn vọng ra tiếng rống giận của Ngao Kim, Vân Phong ở tầng hai Long Điện lại vô cùng nhàn nhã, Mộc Thương Hải càng ngày càng hoài nghi, rốt cuộc là đã đưa cái gì vào mà động tĩnh lớn thế? Cứ ầm ầm rần rần thế này, một người cực kỳ nhẫn nại cuối cùng cũng phải bị đánh thức, Diệu Quang vừa mở hai mắt ra, con ngươi xám tro tràn ngập lửa giận và sát khí, “Cái đám vừa vào kia là đang muốn ta lấy mạng chúng đúng không?”

“Diệu Quang, đều là mấy trẻ mà thôi, so đo làm gì.” Từ trong bóng tối vang lên tiếng sột soạt nhỏ, âm thanh già cỗi vang lên, Diệu Quang khẽ hừ, “Lão già, ta và ngươi không giống nhau, nếu bọn chúng còn dám nháo nhào thế nữa, đừng trách ta không khách khí.”

“Tất cả các ngươi im hết ngay cho lão tử!” Ngao Kim lại tức giận rống lên, lần này thực sự hỏa khí bùng nổ.

Đôi mắt xám tro của Diệu Quang sáng lên, thoáng cái đã biến mất, chạy thẳng tới tầng năm.

“Haizzz….” Một tiếng thở dài trong tối vang lên, tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Vào thời điểm Ngao Kim sắp bị bọn rồng chết bầm này bức điên, Diệu Quang đột nhiên xuất hiện, ngoại hình nhỏ bé cộng áo choàng màu đen làm thân thể hắn như một đứa trẻ, còn có gương mặt vô cùng non nớt. Nhưng đôi mắt màu xám tro lại tản ra áp lực kinh người, Diệu Quang vừa xuất hiện, áp lực không gian ở tầng năm Long Điện nặng hơn rất nhiều.

“Tiền bối!” Tiểu Linh vừa thấy Diệu Quang xuất hiện, lập tức giật mình kêu lên, cả người bất giác lùi về sau mấy bước, nàng vẫn chưa quên những gì Diệu Quang đã làm với nàng lúc vừa vào Long Điện, một bài học khó quên. Ngao Kim vừa thấy Diệu Quang không khỏi thở phào, đành phải để mấy lão già ở đây ra sân mới được, nếu không đám rồng nhóc con này sẽ quậy tới lật trời.

Diệu Quang lơ lửng trên không, khó chịu nhìn tộc nhân Long tộc, “Còn ồn ào nữa, ta xé xác các ngươi!” Giọng nói khàn khàn khó nghe khiến Long tộc cau mày, nhưng khí thế của Diệu Quang quá mạnh mẽ, Long tộc ai nấy đều yên tĩnh.

“Ngao Kim, bản lãnh của ngươi chỉ có nhiêu đó thôi sao? Ngay cả người tộc mình cũng không quản nổi?” Diệu Quang lườm Ngao Kim, hắn giật khóe miệng, không phải là có quản được hay không, mà là làm sao để bọn họ chấp nhận vấn đề về Long Điện.

“Tiền bối, ngài nói hộ với đám rồng chết bầm này với, về quan hệ giữa Vân Phong và Long Điện.”

Diệu Quang nhíu mày, sau đó cười khằng khặc, “Chẳng lẽ các ngươi thực sự cho là, tòa Long Điện này là đồ của Long tộc các ngươi?”

Khải trưởng lão khẽ nuốt nước bọt, “Vị tiền bối này, Long Điện đã có không ít năm lịch sử ở Long tộc, cho dù lúc trước là vật có chủ, nhiều năm như vậy đều ở Long tộc, cũng đã trở thành đồ Long tộc rồi.”

“Hừ, Long tộc các ngươi quả nhiên cùng một giuộc, từ trên xuống dưới đều tham lam y chang nhau.” Diệu Quang nhìn sang Tiểu Linh.


Tiểu Linh nghĩ tới ngày đó mới vào Long Điện, xảy ra đủ chuyện ngại ngùng cúi đầu,

“Long Điện hiện giờ toàn bộ đều là của Vân Phong, các ngươi từ bỏ suy nghĩ này đi.”

“Nhưng mà tiền bối, mặc dù Vân Phong tiểu hữu không tệ, nhưng nàng… không có khả năng có được cả Long Điện, hơn nữa…”

“Khải lão đầu, ông nói xong chưa?” Ngao Kim khó chịu quát lên, “Lão tử đã nói rồi, bây giờ Long Điện là của Vân Phong!”

“Không cần nói nhiều đâu, Ngao Kim! Nếu các ngươi cảm thấy tiểu nha đầu kia không có bản lãnh sở hữu Long Điện, thì các ngươi càng không xứng để sở hữu!” Lời Diệu Quang không bhuts thương tiếc đả kích người khác, Long tộc vốn có lòng tự ái cao ngút trời lập tức không vui.

“Diệu Quang, ngươi tội gì phải làm thế?” Một giọng nói già cỗi xa lạ vang lên, làm Ngao Kim và tộc nhân ngẩn ra. Diệu Quang lại liếc mắt về nơi nào đó, “Ngươi đã đánh động như vậy, giải thích là được rồi, ta còn muốn về nghỉ ngơi, nếu bọn họ còn náo, đừng trách ta ra tay.”

“Biết rồi biết rồi.”

Diệu Quang hừ lạnh lắc mình rời đi, Ngao Kim quét mắt nhìn bốn phía, bởi vì hắn cảm nhận được có một hơi thở quen thuộc, giống như hơi thở Kim Long của hắn.

“Tiểu tử, ngươi đừng tìm nữa, hiện nay ta không thể xuất hiện trước mặt các ngươi, nhưng mà nói chuyện thì vẫn có thể.” Giọng nói già nua lại xuất hiện.

Ngao Kim kinh ngạc, Khải trưởng lão kích động ngửa đầu hỏi, “Vị này… nhưng tộc ta…”

“Ha ha, tạm gác những thứ khác sang một bên, bản thân ta ở đây dạo chơi lâu nhất, có một số việc các ngươi cần phải hiểu.”

Tầng năm Long Điện hoàn toàn yên tĩnh, không còn vang lên bất kỳ tiếng động nào nữa. Mộc Thương Hải ở tầng hai, mi mắt hơi giật giật, cuối cùng cũng an tĩnh lại rồi. Mà Vân Phong ngồi cạnh cũng giật nhẹ khóe miệng, xem ra Sắc Kim đại thúc vẫn còn chút bản lĩnh, có thể khiến cho những Long tộc kia ngoan ngoãn nghe lời. Thu những Long tộc còn lại vào Long Điện xong, Vân Phong điều khiển Long Điện hóa thành hạt bụi nhỏ, bắt đầu men theo đường cũ trở về, Sắc Kim đại thúc không hiểu sao không thể rời khỏi đây chắc là có nguyên nhân, để đảm bảo an toàn thuận lợi, dùng Long Điện di chuyển tương đối đáng tin hơn.

Thực tế đúng như Vân Phong đoán, Ngao Kim không thể rời khỏi được cái động thần kỳ này, nhưng Long Điện thì có thể. Nó hóa thành một hạt bụi thuận lợi di chuyển qua sơn động, trở lại đường hầm tối om ban đầu khi Vân Phong tới, không ngừng tiến về phía trước.

Ra khỏi cửa động, bên trong Tang Lũng Cốc vẫn tràn ngập hơi thở rồng, nhưng không hề ảnh hưởng tới hạt bụi nhỏ, Vân Phong thao túng Long Điện cẩn thận rời khỏi Tang Lũng Cốc, nghĩ thầm Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc và La Đằng, còn có Tiêu Vân chắc đã sớm rời khỏi đây, nhưng nàng không ngờ rằng, vừa ra khỏi Tang Lũng Cốc đã thấy La Đằng đang ngồi xếp bằng trên đất.

“Tiểu tử này vẫn chưa đi?” Dđlqđ Vân Phong giật mình, mấy ngày nay nàng không hề ra ngoài, chẳng lẽ hắn vẫn luôn chờ ở đây?


Vân Phong không tính ra ngoài, bây giờ nàng và Ngao Kim làm việc chung, chuyện liên quan đến Long tộc không thể cho người khác biết được, nhất là một kẻ bám đuôi như La Đằng, với tốc độ của hắn nàng bỏ lại không được, chỉ có thể làm thế này mới bỏ lại được hắn, thuận tiện hành động dưới Vô Tận Hải cũng dễ hơn. Một hạt bụi nhỏ chậm rãi bay ra khỏi cửa Tang Lũng Cốc, La Đằng đang nhắm mắt đợi mở choàng mắt, nhìn xung quanh, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, giống như có thứ gì đó đang chạy trốn cạnh hắn.

Bằng khả năng của hắn không thể nhận ra Long Điện, một hạt bụi nhỏ thì hắn biết tìm ở đâu? La Đằng nhìn hồi lâu cũng không thấy nguyên nhân, lại nhìn chằm chằm vào Tang Lũng Cốc, “Phong Vân… Ta không thấy gnuowi tuyệt đối không rời đi.” Một hạt bụi xẹt qua mặt hắn, không hề bị phát hiện chút nào, hạt bụi càng ngày càng trôi xa, cuối cùng biến mất khỏi quanh người La Đằng, không thấy gì nữa.

Vân Phong bật cười, cuối cùng cũng thoát khỏi tiểu tử này rồi. Sau này hoạt động dưới Vô Tận Hải sẽ gặp rất nhiều tình huống, nàng rất phòng bị với La Đằng, có một hải tộc cứ nhất quyết bám theo cạnh mình, có rất nhiều việc không thể làm được, dù có cẩn thận cũng rất bó tay bó chân.

Vân Phong lấy ra bốn mảnh bản đồ, xem xét cẩn thận, trong đó có hai mảnh có thể nối lại được với nhau, nhưng mà vẫn không nhìn ra được manh mối. Một tấm bản đồ bị phân thành 12 mảnh, dù có hai mảnh ghép lại được với nhau, cũng chỉ hiện ra được một phần nhỏ mà thôi.

“Bốn mảnh?” Mộc Thương Hải đi tới, thấy đồ trong tay nàng thì kinh ngạc, chuyến đi lần này nàng lấy được tới hai mảnh bản đồ? Tốc độ của nàng thật đáng kinh ngạc. Vân Phong bật cười, thu lại mảnh bản đồ, làm phiền Sắc Kim đại thúc rồi, nếu như không có sự giúp đỡ của hắn nàng không thể nào trong thời gian ngắn như vậy lấy được tới hai mảnh bản đồ, mười hai mảnh nàng đã sở hữu được bốn, nếu để cho mấy thế lực truy đuổi bản đồ biết được, chắc chắn sẽ phát điên lên.

“Xoẹt!” Bóng Ngao Kim xuất hiện ở tầng hai Long Điện, Mộc Thương Hải thấy đột nhiên có một nam nhân anh tuấn hiện ra thì kinh ngạc, Vân Phong cũng kinh ngạc không kém, Sắc Kim đại thúc tự đi tới đây được? Phải biết là Long Điện chịu sự kiểm soát của nàng, Sắc Kim đại thúc lại có thể tự do đi lại?

“Ta bị đưa tới đây…” Ngao Kim nói, đột nhiên thấy Mộc Thương Hải, “Ngươi là ai?”

Mộc Thương Hải híp mắt, con ngươi u ám nhìn Ngao Kim, không hiểu sao lần đầu tiên gặp mặt người đàn ông này hắn không có cảm tình gì cả, còn thấy kích động muốn đánh hắn, “Ngươi là ai?”

Vân Phong nhìn khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai người đàn ông, chợt thấy đau đầu, “Hai người các ngươi…” Nàng day day huyệt thái dương bản thân, bắt đầu giới thiệu, “Ngao Kim, Thiếu Chủ Long tộc, Mộc Thương Hải… bạn thân của ta.”

Vân Phong nói xong, Ngao Kim rõ ràng rất không hài lòng, “Nha đầu, hắn là bạn tốt, còn ta là Thiếu Chủ Long tộc?”

Vân Phong cười khanh khách, “Sắc Kim đại thúc cũng là bạn tốt của ta, điều này là hiển nhiên rồi.”

Lúc này Ngao Kim mới hài lòng gật đầu, Mộc Thương Hải kinh ngạc nhìn hắn, Thiếu Chủ Long tộc? Người Long tộc? Vân Phong lại quen biết với người Long tộc sao?

“Tiểu tử, hình ngươi…” Ngao Kim nhận thấy Mộc Thương Hải có gì đó không bình thường, Vân Phong lập tức đưa tay kéo cánh tay hắn, “Sắc Kim đại thúc, ai đưa thúc tới đây thế? Bọn họ im lặng như thế, Sắc Kim đại thúc hay thật đó.”

Sắc mặt Ngao Kim cứng đờ, nghĩ tới tầng năm Long Điện, hắn lại thấy nhức đầu, “May mà cuối cùng cũng chịu chấp nhận, không ầm ĩ nữa, cũng may là…”


“Hả?” Vân Phong nhướn mày.

Ngao Kim nghĩ tới dặn dò của vị kia, đành phải mím môi, “…chịu thua tính nhẫn nại của lão tử.”

Vân Phong khẽ nhíu mày, cảm thấy lời Ngao Kim có gì đó sai sai, nhưng không hỏi nữa, nếu Sắc Kim đại thúc muốn nói sẽ tự nói ra, không muốn thì có truy vấn cũng không được. Mộc Thương Hải nhận ra rất rõ Ngao Kim có thái độ đặc biệt với Vân Phong, Thiếu Chủ Long tộc hẳn là Kim Long, trong người phụ thân Vân Phong có máu Kim Long chắc là từ Ngao Kim mà có, còn có tòa Long Điện, quan hệ với Long tộc… thầm tính toán thời gian, hai mắt hắn tối đi, so với hắn, Ngao Kim quen biết Vân Phong… EditbyMavis

Mặc dù chỉ là thời gian trước sau, Mộc Thương Hải vẫn cảm thấy có chút thất bại, vẻ mặt khó nén thất vọng. Gượng mặt lãnh khốc khẽ chuyển, ngồi xếp bằng xuống, “Ta tiếp tục tu luyện đây.” Vân Phong gật đầu, Ngao Kim suy tư nhìn Mộc Thương Hải, cảm thấy trong lòng có chút mâu thuẫn.

Mộc Thương Hải an tâm tu hành, Vân Phong đưa Ngao Kim tới nơi khác trong Long Điện nói chuyện.

“Nha đầu, tiểu tử kia thích ngươi.” Giọng Ngao Kim có chút khó chịu, gương mặt tuấn tú cũng ân trầm.

Vân Phong snwrg sốt, Mộc Thương Hải thích mình? “Sắc Kim đại thúc, thúc nghĩ nhầm rồi.” Nàng lắc đầu.

Mắt Ngao Kim lóe lên, “Ta không nhìn nhầm, tiểu tử kia thực sự thích ngươi.”

Vân Phong im lặng, chuyện tình cảm với Vân Phong mà nói thực sự là mít đặc, Khúc Lam Y tốn một thời gian dài mới khó khăn đả thông được. Mặc dù nàng biết thế nào là tình yêu nam nữ, biết tình cảm và tâm ý của Khúc Lam Y với mình, nhưng rất khó cảm nhận được tình nghĩa người khác với mình, trừ phi biểu hiện điều đó rất thẳng thừng, nhiệt liệt. Nếu không, cứ khó chịu lãnh khốc như Mộc Thương Hải, nàng có nghĩ nát óc cũng không cho là Mộc Thương Hải có cảm tình với mình.

Ngao Kim khăng khăng một mực Mộc Thương Hải thích Vân Phong, nàng lại không coi là quan trọng, dù sao Mộc Thương Hải ở bên nàng cũng không ít thời gian, nhưng nàng chẳng cảm nhận tý gì gọi là “thích” từ hắn cả. Ngao Kim còn tính nói thêm gì đó, Vân Phong lại muốn dừng đề tài này lại.

“Sắc Kim đại thúc, Mộc Thương Hải có thích ta hay không, với ta mà nói cũng thế thôi.” Vân Phong nói, Ngao Kim bất giác thấy yên tâm, aaa, xem ra nha đầu không thích Mộc Thương Hải.

Sắc mặt hắn tốt hơn chút, “Nha đầu thích ai?”

Nói tới phương diện tình cảm, Ngao Kim cũng chả tốt hơn Vân Phong gì mấy, vừa sinh ra đã bốp chát y chang như Nhị Lôi, có thể khá hơn được bao nhiêu? Cho dù trong lòng có tình cảm cũng không nhận ra được, hắn không hiểu được cảm giác mông lung với Vân Phong trong lòng mình là gì, sẽ cảm thấy tức giận khi thấy bên cạnh nàng xuất hiện nam nhân, nhưng không hiểu tại sao mình lại như thế, nhưng mà hắn biết, hắn thích nhất là nhìn Vân Phong, nhất là dáng vẻ của nàng khi cười.

Vân Phong thì chưa bao giờ tự hỏi những vấn đề đó, nói tới tình cảm, toàn là Khúc Lam Y điên cuồng công lược nàng, nàng mới chủ động biểu đạt một chút. Bây giờ Ngao Kim trước mặt mình thẳng thừng nói có người thích nàng, nàng bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

Nhìn gương mặt hơi đỏ lên của nàng, tim Ngao Kim bỗng đập mạnh vài cái, máu trong người như chảy nhanh hơn, càng ngày càng nóng, nóng tới mức hắn không biết làm sao, nhưng đôi mắt lại si ngốc nhìn dáng vẻ xấu hổ của Vân Phong, khó mà kiềm chế. Ngao Kim vươn tay, muốn sờ mỹ nhân đang đỏ mặt, đúng lúc đó Vân Phong ngẩng đầu, hắn lập tức bỏ tay xuống, giống như đứa bé làm chuyện xấu lo sợ bị phát hiện.

Hai má đỏ hồng, đôi mắt lấp lánh động lòng người, Ngao Kim càng nhìn càng mê mẩn như say, nha đầu càng nhìn càng thấy đẹp, từ lúc mới gặp nàng đã thấy nàng không giống như mấy nữ nhân Long tộc, hắn vừa nhìn liền không dời mắt được. Bây giờ càng thêm đẹp mắt, hắn căn bản không muốn dời mắt mình đi.

“Sắc Kim đại thúc, chưa kịp nói cho thúc biết, ta có người trong lòng rồi.

Giọng nói Vân Phong có chút mông lung, Ngao Kim còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, “Nha đầu thích ai?” Ngao Kim hỏi lại, mắt nhìn gò má càng ngày càng đỏ của nàng, một cơn bão nhỏ phức tạp hiện lên sâu trong đôi mắt vàng.


“Khúc Lam Y.”

……..

………

Khúc Lam Y? Ba chữ này không ngừng vang vọng trong đầu Ngao Kim, ngọn lửa trong đôi mắt vàng lúc sáng lúc tối, Khúc Lam Y… chẳng phải là nữ sao? Nha đầu lại đi thích nữ nhân? Ngũ quan yêu mị của Khúc Lam Y ngày đó hiện lên trong đầu Ngao Kim, còn có tư thái thân mật các kiểu của nàng với Vân Phong, từ lúc đó hắn đã thấy không vừa mắt rồi, mà bây giờ… Khúc Lam Y là một phụ nữ nha!

“Không được!” Ngao Kim thốt lên, Vân Phong sửng sốt, nhìn gương mặt biết bốn chữ nhất định không được của hắn, chợt nhớ là hắn không biết Khúc Lam Y là nam nhân.

“Khụ khụ, Sắc Kim đại thúc, có một chuyện nữa…”

“Không được! Nha đầu, thích nữ nhân thì không được!” Ngao Kim đè vai Vân Phong, ngôn từ chánh nghĩa nói, “Ta sẽ không để ngươi bước lên con đường không lối về đó.”

Vân Phong dở khóc dở cười, “Sắc Kim đại thúc, thúc nghe ta giải thích đã…”

“Nha đầu, nữ nhân đó có gì tốt? Chỉ có dung mạo xinh đẹp mà thôi, còn kém xa ngươi lắm, tính tình lại bám người như thế, đến ta còn không thích nàng ta, sao ngươi lại thích nàng?”

Vân Phong bất đắc dĩ, nghe Ngao Kim nói Khúc Lam Y là nữ nhân này kém cỏi như thế nào, “Trên đời này sẽ không có nam nhân nào thích nàng hết!”

Vân Phong gật đầu, không sai, thực sự trên đời này sẽ không có nam nhân nào thích Khúc Lam Y.

Ngao Kim thấy nàng gật đầu thì mừng rỡ, “Nha đầu cũng nghĩ là ta nói đúng đúng không? Cho nên, loại nữ nhân không nam nhân nào thích đó, nha đầu ngươi làm sao…”

“Khúc Lam Y là nam nhân.”

“… nha đầu vừa nói gì?”

Vân Phong hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng của Ngao Kim, từ tốn nói, “Khúc Lam Y, là-nam, khí đó chàng ấy chỉ giả gái thôi.”

Một sự im lặng tuyệt đối.

Im lặng như tờ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi