THIÊN TÀI TRIỆU HỒI SƯ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Edit: Mavis Clay

Cấm địa Dật Phượng tộc khá rộng lớn, Khúc Lam Y đẩy nhanh tốc độ hết mức cũng phải tốn mất tới mấy ngày, cẩn thận đi xuyên qua lãnh thổ Dật Phượng tộc, khu vực Tam Đại Bộ Tộc sống, cũng ngốn hết một khoảng diện tích lớn, tới được dải đất hòa bình giữa Tam Đại Bộ Tộc, khu vực này đã yên bình hơn nhiều, giúp Vân Phong và Khúc Lam Y nhẹ người đi không ít. Dù sao cũng là khu vực không ai quản lý, có thể nói là mảnh đất hoàn toàn buông thả, dù sao quan niệm lãnh thổ với ma thú mạnh mẽ như vậy, lại còn có dục vọng sở hữu siêu mạnh, lãnh thổ mà dính sát với nhau rất dễ xảy ra va chạm.

Các tộc nhỏ hơn thì không có ý kiến, Tam Đại Bộ Tộc mà đánh nhau thì Vạn Thú Sơn Mạch sẽ long trời lở đất mất.

Sau khi tiến vào khu vực hòa bình, Vân Phong đưa Khúc Lam Y vào trong Long Điện, tuy Diệu Quang đã từng dặn dò ở đây không được tùy tiện sử dụng Long Điện, nhưng đây là đất hòa bình, tương đối an toàn rồi.

Khúc Lam Y tiến vào trong Long Điện kiểm tra thương thế Mộc Thương Hải, còn Vân Phong thì lấy ngọc bội truyền âm ra liên lạc với Trạch Nhiên. Tuy rằng hắn và Hòa tiểu thư được Mộc Thương Hải xé không gian đẩy đi, nhưng có phải là nơi thực sự an toàn không thì chưa biết, Vân Phong không khỏi có chút lo lắng không yên. Trên ngọc bội truyền âm đã ghi lại hơi thở Trạch Nhiên, nhưng có thể liên lạc được hay không Vân Phong cũng không chắc.

Nàng rót hơi thở của mình vào trong, khởi động ngọc bội, một lát sau, ngọc bội sáng lên. “Trạch Nhiên?” Vân Phong vui mừng gọi, ngọc bội truyền ấm nhấp nháy vài cái, vọng ra tiếng Trạch Nhiên, “Ta đây, mọi thứ đều ổn, ngươi thì sao?”

Vân Phong ngạc nhiên, giọng Trạch Nhiên hình như có gì đó không đúng… Mặc dù nghe khá bình thường, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. “Ta và Khúc Lam Y đã ra được lãnh thổ Dật Phượng tộc rồi, Hòa tiểu thư sao rồi?”

Ngọc bội truyền âm qua một hồi mới lóe lên, “Nàng vẫn ổn, ngươi bình an ra ngoài là được rồi. Mộc Thương Hải sao rồi?”

“Ta đã đưa Khúc Lam Y vào Long Điện kiểm tra rồi, vẫn chưa rõ thế nào.”

“Có Khúc Lam Y ở đây, hắn sẽ không sao đâu. Vân Phong, trước mắt ta chưa thể quay lại tìm ngươi được, nhưng mà có Khúc Lam Y đi cùng ngươi chắc sẽ không có gì đáng ngại đâu nhỉ.”

“Ngươi cứ chăm sóc cho Hòa tiểu thư đi, dù sao nàng cũng đang mang thai.”


Ngọc bội thoáng im bặt, “Ha ha, nàng vẫn ổn, đừng lo, bên này ta sẽ chăm sóc cho nàng ấy.”

Vân Phong gật đầu, Trạch Nhiên ở bên cạnh Hòa tiểu thư chăm sóc cho nàng ấy là tốt rồi, chỉ hy vọng đứa con trong bụng nàng có thể bình an vô sự, “Chỗ của các ngươi an toàn chứ?”

“An toàn, Mộc Thương Hải xé rách không gian đưa chúng ta tới Mê Vụ Sâm Lâm, ta tính đưa nàng tới thế giới con người sinh con đã rồi tính tiếp.”

“Vậy là tốt rồi, dù là ma thú cũng không dám tùy tiện quấy nhiễu thế giới con người.” Ma thú và con người mặc dù khác biệt nhau, nhưng đều có một giới hạn rõ ràng riêng, ngẫu nhiên tìm hiểu thì không sao cả, nhưng hai bên đều hiểu giới hạn cuối cùng là ở đâu.

“Vân Phong, ngươi hãy cẩn thận.”

Vân Phong cười khẽ, “Chắn chắn rồi, ngươi cũng thế nhé, hy vọng Hòa tiểu thư đều bình an vượt qua mọi thứ.”

Trạch Nhiên lại cười lên, sau đó thì ngọc bội truyền âm đứt liên lạc, Vân Phong nhìn ngọc bội trong lòng bàn tay hồi lây, im lặng không nói gì, vừa rồi hình như hắn có cái gì đó không đúng… Chẳng lẽ Hòa tiểu thư xảy ra chuyện gò? Nghĩ tới quan hệ giữa hai người, Vân Phong giật nhẹ khóe môi, thôi, chuyện của họ thì để chính họ giải quyết đi.

Liên lạc với Trạch Nhiên xong nàng cũng vào trong Long Điện, bắt gặp sắc mặt tái nhợt Mộc Thương Hải, Khúc Lam Y ngước lên, “Đã liên lạc với Trạch Nhiên rồi?”

Vân Phong gật đầu, “Hắn và Hòa tiểu thư đã tới Mê Vụ Sâm Lâm rồi, hắn tới đưa Hòa tiểu thư tới thế giới con người một khoảng thời gian.”

“Coi như hắn còn biết suy nghĩ.” Bàn tay bao phủ trên ngực Mộc Thương Hải rời đi, thu lại ánh sáng vào lòng bàn tay. “Ta đã kiểm tra tình hình chung rồi, không quá tệ cho lắm, Không Gian Lực dùng tới mức gần như khô kiệt, may đây là lần đầu tiên, ta vẫn có thể khống chế được.”

Vân Phong cau mày, Mộc Thương Hải vẫn luôn dùng Không Gian Lực rất đúng mực, lần này tình hình quá khó giải quyết, hắn dốc toàn lực mới tạo được một cơ hội, chỉ là sử dụng quá độ như thế sẽ tạo thành ẩn họa. “Hắn khác với chúng ta, ta và chàng dù có sử dụng cạn kiệt Tinh Thần Lực cũng chả sao, có thời gian là sẽ phục hồi từ từ lại như cũ, còn Không Gian Lực của hắn một khi khô kiệt sẽ gây hại tới chính bản thân hắn.


Vẻ mặt Khúc Lam Y nặng nề, “Hắn lại giống với người Lăng gia, đều cùng thừa hưởng sức mạnh khống chế không gian từ Diệu Quang quái dị kia…”

“Tiểu tử, ngươi nói ai quái dị?” Giọng Diệu Quang khàn khàn vang lên, Khúc Lam Y ngẩng mặt lên thấy Diệu quang mặc áo choàng đen trên không trung, “Diệu quang tiền bối, người vãn bối nói chưa chắc là ngài nha?”

Đôi mắt Diệu Quang khẽ nheo lại, “Tiểu tử, lá gan ngươi lớn nhỉ, thật sự cho rằng huyết mạch trong cơ thể ngươi có thể khiến ta nể nang phần nào sao?”

“Nói như vậy, Diệu Quang tiền bối biết chuyện của Nạp Khê tộc ta sao?” Mắt Khúc Lam Y sắc lên, Diệu Quang nhếch môi cười lên khàn khàn khó nghe, “Tiểu tử, ta sẽ không nói cho ngươi biết bất kỳ chuyện gì đâu. “Diệu Quang chuyển tầm mắt sang Mộc Thương Hải nằm trên đất, “Tiểu tử này thật đúng là liều mạng.”

“Diệu Quang tiền bối, Mộc Thương Hải có gì đáng ngại không?”

“Hừ! Chưa chết là may đấy, còn ngươi nữa, chẳng phải ta đã cảnh báo là không được dùng Long Điện ở đây sao?”

Vân Phong ngạc nhiên, sau đó nghiêm mặt, “Tình hình lúc đó khiến ta không thể không làm vậy.”

Diệu Quang nhíu mày, “Dù sao tiểu tử này cũng đã chết một lần rồi, về cơ bản chính là người chết, chết thêm một lần nữa thì có sao đâu chứ?”

Ánh mắt Vân Phong lạnh lẽo, “Trong mắt ta, Mộc Thương Hải không hề chết.”

Diệu Quang kinh ngạc, sau đó bật cười, “Thú vị đấy… Vân Phong, nếu ngươi còn không chịu nghe ta khuyên bảo mà dùng Long Điện nữa, thì hậu quả giáng xuống ngươi không gánh nổi đâu. Nhất là ở Thú Vực, nếu để mấy tên kia phát hiện thứ này nằm trên người ngươi…”

“Ý Diệu Quang tiền bối là Huyễn Thú sống trong Thú Vực?” Mắt Vân Phong lóe lên, Diệu Quang sửng sốt? “Ngươi cũng biết? Là ai nói cho ngươi?”


Khúc Lam Y cười lạnh, “Tất nhiên là có người nói cho chúng ta biết rồi.”

Ánh mắt Diệu Quang lạnh lẽo nheo lại, “Các ngươi đã gặp ai?”

Vân Phong cau mày, hình như Diệu Quang rất để ý tới mọi thứ trong Thú Vực, hơn nữa còn gọi Huyễn Thú trong Thú Vực là “mấy tên kia”… Mặc dù đã từng nhìn thấy bản thể của Diệu Quang, nhưng… địa vị của hắn trong giới ma thú vẫn là một bí ẩn.

“Tại sao phải nói cho tiền bối?” Giọng Khúc Lam Y rất xấc xược, ánh mắt Diệu Quang lạnh đi, áo choàng trên người tung lên, tiếp đó biến mất khỏi khong gian. Vân Phong nhìn Khúc Lam Y, có chút không rõ tại sao hắn lại nói như thế với Diệu Quang.

“Ông ta biết chuyện về Nạp Khê tộc mà ta không hề biết.” Mặt Khúc Lam Y lạnh lùng, siết chặt hai nắm đấm, “Diệu Quang tiền bối chắc không có ác ý đâu.”

Khúc Lam Y hừ lạnh, “Đương nhiên là không rồi, nếu có e là đã sớm đánh ta rồi.”

“Tứ Đại Gia Tộc ra đời đã lâu lắm rồi, rất nhiều hậu bối đều không tài nào biết được bốn vị cường giả đã tạo ra Tứ Đại Gia Tộc ra sao.” Vân Phong nói, huyết mạch Triệu Hồi Sư trong cơ thể nàng chẳng phải là minh chứng tốt nhất sao? Càng về sau, rốt cuộc huyết mạch Triệu Hồi Sư càng thế nào, đến giờ Vân Phong vẫn chưa rõ, còn có sức mạnh của huyết mạch có thể giữ được còn bao nhiêu nàng cũng không biết.

“Ta biết, xưa nay huyết mạch truyền thừa luôn không ngừng bị mai một dần, đã có rất nhiều lúc đời truyền thừa bị mất đi, đó chính là lúc… đáng sợ nhất.” Mày núi nhíu chặt lại với nhau, hắn nhìn nàng, “Có lúc ta đã nghĩ, huyết mạch chảy trong cơ thể ta và nàng rốt cuộc chứa bao nhiêu tiềm năng? Giới hạn cuối cùng của nó là tới đâu? Tiểu Phong Phong, ta và nàng đều là người đặc biệt.”

Vân Phong im lặng, thực vậy, mặc dù trong Vân gia cũng có Triệu Hồi Sư, nhưng riêng nàng là lớn nhất… Ngoại trừ vị Triệu Hồi Sư từ xa xưa trước kia, có lẽ nàng chính là kỳ tích thứ hai. Còn Khúc Lam Y, mặc dù không rõ thể chất của Nạp Khê tộc thế nào, nhưng Quang Ám Đồng Thể đã là rất khó tin rồi. Bọn họ chính là đặc biệt và duy nhất trong tộc mình.

Họ đặc biệt như thế, sức mạnh ẩn bên trong cơ thể rốt cuộc lớn tới mức nào? Hay là… bí mật của huyết mạch giấu trong cơ thể mình, chỉ chờ một ngày bùng nổ?

“Được rồi, đừng nói tới những chuyện này nữa.” Khúc Lam Y cười khẽ, “Mộc Thương Hải cần ở đây tịnh dưỡng, chúng ta nên ít quấy rầy hắn thì hơn.”

Vân Phong gật đầu, liếc nhìn Mộc Thương Hải, biết hắn đã ổn trong lòng không khỏi thở phào một hơi, hai người rời khỏi Long Điện. Lần này Mộc Thương Hải cần tịnh dưỡng có lẽ sẽ rất lâu, nàng cũng không tính vận Long Điện nữa, vì thế trước khi Mộc Thương Hải tỉnh lại Long Điện trở nên tĩnh lặng.

“Lão già! Ra đây!” Giọng nói khàn khàn vang dội khắp không gian, Diệu Quang vận áo choàng đen lơ lửng trên không trung, gương mặt trẻ con dữ tợn lên đầy độc ác, chỉ chốc lát sau, trong chỗ tối vang lên tiếng cơ thể khổng lồ di chuyển, “Sao thế?”

Con ngươi xám lóe lên lửa giận, “Vân Phong đụng phải mấy tên trong Thú Vực.”


Không gian im lặng một lúc lâu mới vang lên tiếng nói già cỗi một lần nữa, “Mấy tên đó? Diệu Quang, sao ngươi dám khẳng định là bọn họ?”

“Trực giác.” Diệu Quang lạnh lùng nói, tiếng già cỗi khẽ cười, “Gặp phải thì sao? Vân Phong sớm muộn gì cũng sẽ tới Thú Vực, sớm muộn gì cũng sẽ gặp.”

“Nếu như thật sự gặp phải bọn chúng…” Không gian đột nhiên chấn động, tiếng cơ thể khổng lồ cử động vang lên, “Diệu Quang, chuyện trước đây coi như bỏ qua đi.”

“Không thể được! Bổn tôn tuyệt đối không thể tha cho bọn chúng được.” Giọng nói khàn khàn vang khắp không gian. (Mavis: Diệu Quang tự xưng là bổn tôn luôn @@)

Giọng nói già cỗi thở dài, “Thôi… Nếu ngươi vẫn cứ ôm chấp niệm như thế cũng hết cách, nhưng mà vật đổi sao dời, thực lực của họ hiển nhiên xưa đâu bằng nay.”

“Hừ! Ngươi nghĩ rằng thời gian qua ta đều lãng phí hết sao?” Mắt xám nhìn vào một nơi nào đó, một lúc lâu sau cơ thể khổng lồ chuyển động càng lúc càng xa, chỉ để lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Vân Phong và Khúc Lam Y ra ngoài Long Điện không lập tức hành động ngay, trước tiên hai người cần tóm lược tình hình trước mắt một phen đã, dựng một kế hoạch sơ lược về sau. Chuyện lão giả nhờ vả là ngoài ý muốn, đồng thời cũng đánh loạn kế hoạch từ đầu của Vân Phong, tìm kiếm tung tích của Huyễn Thú là chuyện không hề đơn giản chút nào, mặc dù lão giả chưa nói có vội hay không, nhưng Vân Phong sẽ không gạt sang một bên, nhất định toàn lực hỗ trợ, huống hồ lão giả đã tặng cho nàng không ít đồ, nếu không hai người bọn họ đã chẳng an toàn rời đi được.

Mục đích đầu tiên khi Vân Phong vừa xông vào Vạn Thú Sơn Mạch là cứu Hòa tiểu thư đã xong. Mục đích thứ hai chính là tìm kiếm căn cứ của Huyết Hồn, căn cứ vào suy luận trước đây, Huyết Hồn rất khó khả năng đã cấu kết với một trong Tam Đại Bộ Tộc, nói chính xác hơn, một trong Tam Đại Bộ Tộc rất có thể đã liên thủ với Huyết Hồn, âm thầm che chở cho chúng.

Mục đích thứ ba là theo mục đích thứ hai ở trên, tìm kiếm linh hồn tổ tiên Vân Lan, còn có tàn hồn nhị ca Vân Khải còn sót lại.

Lúc trước khi Vân Phong giao thủ với Đồ đại nhân, trong lời nói chứng tỏ cái chết của Vân Khải có liên quan tới Huyết Hồn,, Vân Phong có lý do để tin rằng tàn hồn còn lại của nhị ca đã bị Huyết Hồn khống chế. Nếu như có thể tìm được căn cứ thứ hai của Huyết Hồn, Vân Phong tin chắc mình tuyệt đói sẽ không tay không mà về.

Mục đích thứ tư là mảnh bản đồ, mặc dù Vân Phong tính thu thập mảnh bản đồ, nhưng đây chỉ là chuyện may rủi, một khi có tin tức về mảnh bản đồ xuất hiện nàng không bỏ qua là được. Hiện giờ trong tay nàng đang giữ năm mảnh bản đồ, còn lại bảy mảnh, trong đó ba


//


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi