THIÊN TÀI TRIỆU HỒI SƯ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Edit: Mavis Clay

Ba vị trưởng lão Vân gia nói chuyện với Phong Thanh Huyền khá lâu, bởi vì cơ thể Phong Thanh Huyền cần tĩnh dưỡng nên ba vị trưởng lão kết thúc buổi nói chuyện rất nhanh, nhanh chóng chọn một góc yên tĩnh nhất trong đại trạch Vân gia, Phong Thanh Huyền cố ý yêu cầu đừng để ai tới quấy rầy, lại càng không muốn ai biết về thông tin của ông, ba trưởng lão đồng ý, cho dù ông ấy có không nói gì Vân gia cũng vẫn sẽ làm vậy.

Phong Thanh Huyền cứ thế mà điều dưỡng, toàn thể Vân gia đều biết sư tôn Vân Phong tới đây, cũng biết đại khái đó là một con người cực kỳ tài giỏi, tuy rất muốn được nhìn thấy phong thái của Phong Thanh Huyền nhưng tiếc rằng ông lại không hề xuất hiện đã đi tịnh dưỡng luôn rồi.

Sư tôn ở lại Vân gia điều dưỡng, Vân Phong không tới làm phiền, sự hao hụt Tinh Thần Lực liên tục ở Thú Vực thực sự là một vết thương lên sư tôn, cần thời gian dài để hồi phục, nếu muốn khôi phục lại hoàn toàn như thời đỉnh cao có lẽ phải tiêu tốn rất rất nhiều thời gian và chỉ tự lực mình thôi thì chưa đủ, Vân Phong thầm nghĩ, không biết có thuốc bổ gì tốt để giúp sư tôn một tay không nhỉ?


Về phần linh hồn của tổ tiên, nàng đã thử hỏi sư tôn, đáp án của sư tôn giống Diệu Quang một cách phi thường, còn linh hồn thì may ra còn được, nhưng chỉ là một tàn hồn thì cơ bản không thể hồi sinh được, chỉ có thể chờ tiêu tan vào đất trời mà thôi.

“Nha đầu, ta đã sớm biết kết quả này rồi.” Tàn hồn của Vân Lan từ từ chui ra khỏi bình, ánh sáng quanh thân ông thoắt ẩn thoắt hiện, lúc này Vân Phong đang ngồi trong sân của mình, xung quanh không có ai khác, nở nụ cười cô quạnh, lông mày nàng nhíu chặt lại một chỗ.

Vân Lan thấy vẻ mặt nàng như vậy thì không khỏi bật cười, “Tội gì phải khó xử như vậy? Sinh mạng trên đời này chẳng phải rồi cũng sẽ tới lúc phải chết sao? Đây là vòng tuần hoàn, thực tình mà nói, ta đã sớm tiêu vong khỏi thế gian này rồi.”

“Tổ tiên!” Vân Phong lên tiếng, nhưng Vân Lan lại lắc đầu, “Nha đầu, ta chỉ tiếc là không thể bồi ở cạnh con được lâu hơn, không thể được tận mắt chứng kiến con đường trưởng thành của con.”

Hốc mắt Vân Phong cay cay, “Tổ tiên, Vân Phong biết sự trưởng thành của Phong nhi vẫn luôn ở trong lòng người.”

“Ha ha, được, tốt!” Mặc dù Vân Lan đang ở trạng thái tàn hồn, nhưng lúc này trông ông vô cùng mông lung, trạng thái gần như trong suốt cho thấy thời gian của ông ở thế gian này cũng không còn nhiều.

Năm đó khi tàn hồn bám trên tảng đá kia, chính là nha đầu này gọi mình tỉnh dậy, khi ông tỉnh lại còn có thể thấy được Vân gia xuất hiện một hậu bối kiệt xuất như thế, bước chân đặt lên con đường Triệu Hồi Sư của nàng có thể nói là do mình chỉ đạo và dẫn dắt, mỗi lần nghĩ tới đây là Vân Lan lại có cảm giác, cho dù ông có tan biến thành hư vô cũng chẳng có gì tiếc nuối, nếu như có điều thực sự tiếc nuối, thì đó chính là không còn được tận mắt nhìn thấy thành tựu sau này của đứa trẻ này nữa, không còn được nhìn thấy nàng bước lên đỉnh cao như thế nào.


“Tổ tiên, con sẽ không từ bỏ đâu.” Vân Phong nắm chặt quyền, nhìn chằm chằm vào tàn hồn trước mặt, Vân Lan cười rộ lên, “Được rồi nha đầu, con đã gồng gánh quá nhiều rồi, không cần vác thêm cả ta đâu, hơn nữa tình huống của ta thực sự không cần phải phí tâm đâu, đây là kết quả hiển nhiên rồi, ai cũng không thể thay đổi được.”

Bàn tay Vân Phong siết chặt hơn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trên đời này, không phải chuyện nào cũng có thể làm được dựa vào sự cố gắng, lần đầu tiên trong lòng nàng cảm thấy thất bại cùng cực, tiêu tán vào đất trời, đây chính là điểm dừng cuối cùng của tổ tiên sao?

“Nha đầu, không biết sợi tàn niệm ta đây có thể được về tới từ đường Vân gia không…” Tiếng tổ tiên từ từ vang lên.

Vân Phong nói. “Hiển nhiên là được rồi.”

Khi Vân Phong nói chuyện muốn đưa tàn hồn Vân Lan về từ đường cho ba vị trưởng lão Vân gia nghe, cả ba không nói hai lời lập tức đồng ý. Mặc dù Vân Lan không phải là người của Tổng Bộ Vân gia, nhưng Vân Lan có vai trò rất quan trọng trong việc dẫn dắt Vân Phong lên con đường Triệu Hồi Sư, vì Vân gia bồi dưỡng ra được một hậu bối ưu tú, Vân gia hiện giờ không thể không có công của Vân Lan. Mặc dù Vân Lan chỉ là một tàn hồn, nhưng đưa về từ đường Vân gia cũng là chuyện cần làm.

Vân Phong để Vân Lan nằm trong bình đặt vào từ đường, coi như Vân Lan đã có được một nơi để về. Từ đó Vân Phong không thể đưa tổ tiên cùng chu du với mình được nữa, nàng cũng không cảm thấy gì, kinh nghiệm của mình đã khá nhiều, con đường sau này còn phải tự dựa vào chính bản thân.


Mộc Thương Hải vẫn đang dưỡng thương trong Long Điện, Vân Phong tính đưa hắn ở lại Tổng Bộ Vân gia, mặc dù thương thế của hắn đã không còn đáng lo nhưng vẫn chìm trong hôn mê, sau lần điều khiển quá nhiều Không Gian Lực đã khiến cơ thể yếu ớt của hắn càng thêm suy nhược, nàng cũng không có ý định đưa hắn đi theo, còn đi theo mình nữa, hắn còn chưa khỏi hẳn rất có thể sẽ làm ra chuyện kích động. Huống chi hai huynh muội nhà Mộc Thương Hải và Mộc Tiểu Cẩm còn chưa chân chính ở cùng với nhau, vừa sống lại đã cùng bôn ba ngược xuôi với Vân Phong, khiến trong lòng nàng vô cùng băn khoăn, lần này đúng lúc để hai huynh muội Mộc gia sinh sống với nhau.

Mộc Tiểu Cẩm hiển nhiên sẽ đảm nhiệm trọng trách chăm sóc Mộc Thương Hải, Vân Phong nói chuyện với phụ thân và đại ca một lát. Địa vị của Vân gia ở Nội Vực không ai dám tới khiêu khích, cuộc sống mọi thứ đều gần như yên ổn, chuyện


//


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi