THIÊN THẦN BÊN ANH


Lý Ngạc và A Tuân chỉ cung cấp cho Hứa Thiên Việt mọi thông tin mà họ biết.

Anh cũng nhận được cuộc gọi từ Vương Dư Huy thông báo về việc cô đã để lại bức thư từ biệt và sau đó biến mất.

Trái tim anh bây giờ trở nên lúng túng rối bời, khi nghe tin cô không còn đến trường, không còn đi học...!Anh có thể sẽ mãi mãi không thể gặp lại cô nữa.
Vương Dư Huy càng không muốn điều đó, cậu và anh bắt đầu tìm kiếm cô, hỏi thăm và tìm hiểu thông tin từ những người xung quanh, đến những nơi mà cô có thể lui tới.

Mọi cuộc gọi điện thoại đều vô vọng, không có liên lạc, điều này làm cậu cảm thấy thêm đau lòng.
Bỗng một ngày nọ, một số sự kiện đáng tiếc xảy ra.

Ông nội của Hứa Thiên Việt, người đang trong tình trạng bệnh nặng, đã qua đời trong một cuộc phẫu thuật đau đớn.

Trong cảnh tượng đau buồn, anh bị mất kiểm soát, cô đơn và khóc như một đứa con nít, tự nhốt mình trong căn phòng tối om như mực.


Ba mẹ anh đã trở về từ nước ngoài để lo hậu sự cho ông và tất nhiên anh không muốn gặp họ.
“Thiên Việt...!Ông trên trời sẽ không vui nếu thấy con như thế này, hãy đi ra ngoài và ăn một chút gì đó.” Mẹ cậu gõ nhẹ cửa phòng, giọng nói mang nỗi đau xót, trong khi người đàn ông - ba cậu - đứng bên cạnh cố gắng an ủi.

Cả hai nhìn cửa phòng rồi lắc đầu, sau đó thở dài và rời đi khi không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ anh.
.
.
.
“Tiền bối Ảnh Quân...” Lâm Hạ Y im lặng khi nhìn thấy linh hồn quen thuộc đi cùng anh, trong lòng cô nghĩ liệu đây có phải ông nội của Hứa Thiên Việt, người sẽ sớm vượt qua cơn bệnh hay không? Cô cảm thấy hơi mông lung, trong khi đó Ngô Ảnh Quân nói: “Em đã giải quyết xong những vấn đề chưa?”.
Cô đột nhiên tỉnh táo lên, cụp mắt xuống.

Ngô Ảnh Quân liền nhận ra sự do dự trong lòng cô: “Anh không kiên nhẫn đợi, nếu em không muốn thì anh sẽ giúp em.”.
Lâm Hạ Y giật mình, vội xua tay: “Không...!không cần đâu ạ!”.
Sau khi Ngô Ảnh Quân đã đưa linh hồn đi, cô mới nhớ đến Hứa Thiên Việt, ông nội là người mà anh yêu thương nhất.

Bây giờ, anh đang cảm thấy như nào nhỉ...
Đứng trước căn biệt thự của nhà anh, cô không biết liệu việc điều tra và đến tận đây là đúng hay sai, nhưng cô thật sự lo lắng cho anh.

Sau khi trò chuyện với người bác gái, cô được phép lên phòng của anh.

Lâm Hạ Y nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói ngọt ngào quen thuộc gọi tên anh: “Hứa Thiên Việt...” Cô biết rằng những người đang trong tâm trạng tồi tệ thường thích ở một mình, nhưng có thể đây sẽ là lần gặp cuối cùng của cả hai, vì vậy xin anh hãy để cho cô ích kỷ một chút.
“Tôi là Lâm Hạ Y, xin lỗi vì làm phiền cậu...!Về chuyện của ông nội, tôi xin chia buồn vì sự mất mát này-” Trong lúc đang nói, cánh cửa bất ngờ mở ra, một bàn tay to lớn kéo cô vào bên trong, ánh sáng trong phòng tối khiến mắt cô như mù lòa.

Cô cảm nhận một sức nặng đè lên người.

Mặc dù không nói bất kỳ lời nào nhưng cô cảm nhận được, giơ tay vuốt nhẹ lưng đáp lại cái ôm của anh.

Sau khoảng thời gian ngắn, Hứa Thiên Việt nhẹ nhàng buông cô ra, nhưng vẫn giữ lấy đôi vai mảnh mai của cô.

Nhìn sâu vào đôi mắt như ánh sao trong đêm tối, cố gắng nén lòng trước khi nói: “Cậu đã đi đâu vậy...?”
Lâm Hạ Y hít một hơi ngắn, sau đó mỉm cười: “Ngồi xuống và nói chuyện nhé, tôi hơi mệt.” Cả hai ngồi bên nhau dưới khung cửa sổ đóng kín mít.

Anh nắm chặt tay cô, giữ lấy nỗi lo sợ trong lòng rằng cô có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Lâm Hạ Y cảm nhận rõ hơi ấm từ tay anh, và nghe thấy sự nghẹn ngào trong giọng nói của anh.

Anh trông lạ lùng hơn bao giờ hết, từ một người thường cằn nhằn, ngang tàn giờ đây lại trở nên yếu đuối và thất thần.

Cũng phải, một cú sốc như vậy mà…
“Mặc dù có vẻ vô lý, nhưng tôi đã gặp ông nội của cậu, ông trông rất lo lắng về cháu trai của mình...” Cô nói và cười nhẹ, như đang kể một câu chuyện hóm hỉnh, làm sao mà anh có thể tin, có thể hiểu được chứ.
Bàn tay anh bỗng siết chặt, cô đã quen với cái tối nên dễ dàng nhìn thấy sự nhẹ nhõm trong ánh mắt của anh: “Ông nội có nói gì không?” Hứa Thiên Việt nhìn cô trông rất mong đợi, Lâm Hạ Y muốn tìm những lời dối trá để an ủi anh, nhưng sau đó lại lắc đầu nhẹ.
Hứa Thiên Việt cứng đờ một lúc, rồi nói bình tĩnh: “Tôi không buồn, thay vì để ông chịu đựng nỗi đau bệnh tật thì việc ông được yên nghỉ lại tốt hơn nhiều.” Cô biết rõ anh đang tự dối mình, nhưng vẫn nuôi hy vọng, lắng nghe anh.

Hứa Thiên Việt tiếp tục kể về những ngày tháng vui đùa cùng ông khi còn nhỏ, tràn ngập tiếng cười.


Hứa Thiên Việt nằm gục ngay trên vai cô, mặt anh chìm trong giấc ngủ, mày không yên mà cau lại.

Nước mắt vô thức tràn từ khóe mắt và lặng lẽ rơi xuống.
“Thế mà cậu còn nói không buồn à?” Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt, chạm vào giữa ấn đường của anh, ngón tay thon dài cố xoa giãn mày anh, xem ra giấc ngủ không tốt lắm.

Có lẽ việc lựa chọn đến đây là đúng đắn.

Tuy căn phòng yên tĩnh, nhưng cũng khiến tâm trạng cô nặng trĩu và buồn bã.

Cô xoay mặt đi, môi mím lại để che giấu những giọt lệ vẫn còn chưa lăng dài.

Nếu không có lời nói của Ngô Ảnh Quân, lúc này cô vẫn sẽ ở bên Vương Dư Huy và tiếp tục cuộc sống bình thường như trước đây, tại sao lại mệt mỏi thế này… Quả thật, cô đã có cảm xúc như một con người, thật đau đớn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi