THIÊN TINH GIỚI!!! XUYÊN ĐẾN RỒI


Cố Ngữ Yên nhìn hàng trăm ma thú trước mặt và hàng trăm ma thú cũng nhìn nàng.

Biểu cảm chung của bọn chúng là ngơ ngác, ngỡ ngàng.
“Nhân loại, ngươi là ai?” Hỏa Hầu thay mặt chúng ma thú, cảnh giác hỏi.
Bọn chúng vừa thoát khỏi ma trảo của tử thần, hiện tại đến không gian xa lạ này.

Dù là ma thú chúng cũng không phải loài vô tri vô giác, cũng có sự cảnh giác riêng của bản thân.
“Ta là Cố Ngữ Yên, tiểu thư Cố gia Mạc Ly quốc.

Nơi này là không gian huyễn tưởng của ta.”
Nàng mỉm cười dịu dàng, thanh âm trong trẻo tiếp tục nói.
“Tình hình bên ngoài vẫn còn nguy hiểm, khi nào mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, ta sẽ để các ngươi trở lại Bích Lâm Sơn.”
“Ngươi nói thật?”
Hỏa Hầu lại lên tiếng, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Cứu bọn nó mà không có bất cứ yêu cầu gì.
Cố Ngữ Yên vẫn tiếp tục mỉm cười, có vẻ nàng sắp đạt đến cảnh giới nụ cười thương hiệu giống Mị Tam.
“Có qua có lại, các ngươi có thể giúp ta một việc, xem như báo đáp.”

“Là việc gì?” Hỏa Hầu hỏi.
Trong lúc Cố Ngữ Yên đang trao đổi qua lại với nhóm ma thú thì Tiểu Bạch bỗng nhiên vươn chân khều khều Tiểu Hắc, Tiểu Hắc chỉ liếc nhìn Tiểu Bạch, sau đó liền quay ngoắt mặt đi.

Nhưng không biết lát sau, nó suy nghĩ lại thế nào, tiểu hồ ly bông trắng quay đầu nhìn Tiểu Bạch, lè lưỡi.

Trong lòng nó thầm nghĩ.
“Hứ dám trêu ghẹo nó, nói nó không biết cảnh giác, nó dỗi cho xem.”
Tiểu Bạch bối rối, hôm qua nó và Tiểu Hắc vừa thăng cấp trở thành thánh thú, có thể nói chuyện được nên nó mới nói nhiều một chút, không ngờ lại chọc giận tiểu hồ ly mất rồi.
“Hắc Hắc, ta biết sai rồi, lần sau sẽ không nói ngươi như vậy nữa” Tiểu Bạch năn nỉ.
“Còn có lần sau?”
Đôi mắt hồ ly của Tiểu Hắc liếc nhìn Tiểu Bạch khiến trái tim bạch lang nhảy dựng, rén nhẹ.
“Không có lần sau, không có, tuyệt đối không.” Tiểu Bạch gấp gáp nói tuy vậy giọng điệu của nó rất chắc chắn, khẳng định trăm phần trăm.
Động thái của đôi hồ ly và sói trắng lọt vào mắt của Tiểu Phượng.
“Tiểu Hổ đại ca nhìn kìa?”
Tiểu Hổ nhướng mày nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, song nó lại nhìn Tiểu Phượng, biểu cảm thay lời muốn nói, ý muội là gì?
Tiểu Phượng xua tay, buông thõng một câu.
“Bạch Hổ ngốc.”
Một tuần sau đó, trong Thiên Trung viện xảy ra chuyện lớn, một số đệ tử ngoại môn đột nhiên mất tích.

Lời đồn ma quỷ ở phía tây Bích Lâm Sơn bắt người được truyền khắp nơi trong viện.
Cố Ngữ Yên nghe được tin tức, mặc dù nàng không hiển lộ bất kỳ biểu cảm gì nhưng trong lòng đã biết rõ, nhất định là do Lý Phùng và Trương Triệu Khoan gây ra.

Bọn người này, thật điên rồ, nếu bọn chúng đã muốn chết sớm, nàng cũng sẽ tốt bụng toại nguyện cho lũ khốn kiếp này.
Tối hôm đó, lại là một đêm mất ngủ đối với Cố Ngữ Yên.

Đừng nghĩ nàng nhớ tới mỹ nam yêu nghiệt Tiêu Huyền, nàng là bận đi theo dõi, là chính sự không phải chuyện nữ nhi thường tình.
Đúng như nàng đoán, sào huyệt của bọn người Lý Phùng và Trương Triệu Khoan đã dời đi nơi khác.


Cố Ngữ Yên để bốn huynh đệ nhà Cửu Thiên ra, năm người tản ra tìm kiếm khắp Bích Lâm Sơn nhưng kết quả lại là con số không.

Trời gần sáng.
“Mỹ nữ chủ nhân, chúng ta đã tìm cả buổi tối rồi.” Tiểu Hành nói.
“Haizzz, mệt quá đi mất” Tiểu Hũ than thở.
Nói xong bé Hũ lại ngó nghiêng.
“Nấm Nấm, bóp vai cho tam ca một tí.”
Ngay lúc này, Trứng Gà phát hiện phía xa xa đang có người đi đến.

Cố Ngữ Yên cảm thán, gắng sức tìm kiếm thì không thấy, lúc không tìm thì người lại đến tận nơi rồi.

Còn chần chừ gì nữa, trốn lẹ thôi.
Từ đằng xa có ba người đi đến, đều là ba nam tử trung niên, có hai người cực kỳ quen mặt là Trương Triệu Khoan và Lý Phùng, riêng người còn lại thì Cố Ngữ Yên hoàn toàn không có ấn tượng.
Trong bụi rậm, năm người Cố Ngữ Yên cấp tốc thi triển nghe trộm công pháp.

Bọn họ nghe được một vài thông tin hữu ích, hơn nữa còn rất thú vị.
“Ngươi chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra?” Lý Phùng hướng Trương Triệu Khoan hỏi.
Trương Triệu Khoan cười khẩy, hắn đáp.
“Không có kẻ ngu nào bén mảng đến nơi nguy hiểm đó.”
“Lần trước ngươi cũng nói như vậy, kết quả thì sao?”

“Chuyện đó không thể trách một mình ta.”
“Không trách tên háo sắc ngươi chẳng lẽ trách ta?”
“Hahaha.” Trương Triệu Khoan đột nhiên cười lớn.
“Lý Phùng, thiếu nữ trẻ tuổi hương vị thật sự rất ngon, sảng khoái, ngươi thật không muốn nếm thử.

Kinh thành đệ nhất mỹ nhân cũng là đệ tử…”
Trương Triệu Khoan lời còn chưa nói hết thì nam nhân lạ mặt còn lại đã lớn giọng cắt ngang, điệu bộ không che giấu sự tức giận.
“Trương Triệu Khoan, ngươi câm miệng cho ta.”
“Ngươi nóng giận cái gì, Mộc Tu Trạch ta cũng không nói đến tiểu tâm can Cố Mỹ Ngọc của ngươi, ta là đang nói đến Cố Ngữ Yên.”

Ba người đã đi khuất dạng, Cố Ngữ Yên mới đứng dậy rời khỏi bụi rậm.
“Nha đầu có người muốn vươn móng heo với ngươi.” Trứng Gà thản nhiên nói.
“Nếu hắn có gan vươn, ta có gan chặt.”
Cố Ngữ Yên nhếch miệng, lát sau nàng lại bổ sung thêm một câu.
“Cho dù không vươn đến, thì móng heo này ta xác định chặt rồi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi