THIÊN TỐNG

Âu Dương nói:

"Năm trước không phải hai châu đã liên hợp lại để cùng nhau tiêu diệt một đám thổ phỉ có hơn một trăm người vốn đã chiếm cứ nơi đây đã nhiều năm rồi sao?"

Mấy người đang nói chuyện với nhau, đột nhiên có mười người từ trong bụi cỏ bên đường xông ra, dẫn đầu là một tên cao bảy thước hai, trên mặt có một chòm râu, vai vác một đại đao và hét lớn:

"Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn đi qua con đường này thì phải để lại chút tiền mãi lộ."

"Haha."

Âu Dương nhịn không được cười một cách hả hê rồi nói:

"Lời thoại này thật quá lạm dụng đi. Ê, ta nói này, các ngươi có mười hai người, bên ta lại có mười nam nhân, sao các ngươi lại cướp của chúng ta?"

Một tên thổ phỉ nói với tên thủ lĩnh:

"Đại ca, hắn không sợ chúng ta."

"Phí lời, ta đương nhiên là không sợ rồi. Chúng ta có tới tám thanh đao, còn các ngươi chỉ có một mà thôi."

Âu Bình cũng rất vui vẻ, trong số đám thổ phỉ này, có kẻ còn cầm mộc côn, thậm chí có vài kẻ còn đang tay không nữa. Xem ra muốn làm gì cũng phải có nhãn lực mới được, vì việc nhìn rõ xem đối tượng là ai rất quan trọng.

"Đại ca, xem ra tên tiểu tử này không dễ đối phó. Chúng ta chạy thôi."

"Muốn chạy?"

Âu Dương lắc đầu:

"Cùng ta đến Lư Châu một chuyến đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."

"Ngươi....... Ngươi là ai?"

Tên thủ lĩnh chỉ đao về phía Âu Dương và quát.

"Tri huyện nho nhỏ của Dương Bình, Âu Dương."

Thủ lĩnh kinh hãi hô:

"Xa hô."

Đám thủ phỉ có liên quan lập tức chạy thục mạng.

Âu Dương phất tay:

"Bắt hết lại cho ta, có thể không giết thì không giết."

"Vâng!"

Tám tên nha dịch cột chặt hai con ngựa, sáu con ngựa còn lại đuổi theo tứ phía. Mấy tên này đều là đồ đệ của Triển Minh, đối phó với những người đến vũ khí cũng không có, việc bắt chúng chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Chỉ có điều Âu Dương rất buồn bực hỏi Âu Bình:

"Từ lúc nào mà mấy tên cướp lại sợ tri huyện như vậy?"

Một tên nha dịch vừa cười vừa nói:

"Đại nhân không biết rồi, năm trước tiểu nhân có nghe được một câu chuyện ngắn, nói là đại nhân cầm trong tay phương thiên họa kích nặng một trăm lẻ tám cân dẫn theo một trăm kỵ vệ tinh nhuệ, trong vạn quân chiếm được Thiết Diêu Tử của chủ tướng Ngôi Danh Thủ Toàn, Ngôi Danh Thủ Toàn kinh hãi, vội cướp đường chạy thoát thân. Từ đó mới có câu chuyện Âu Dương đánh tan đội quân Thiết Diêu Tử."

"Haha."

Âu Dương khẽ cười:

"Thực ra trước giờ ta luôn không hiểu, ngươi xem, Tam quốc lựa chọn nhiều binh sĩ như vậy mà lại toàn là những kẻ ngồi không. Một con ngựa chạy nhanh như gió cũng đủ khiến đối phướng bắn ra hai đợt phi tiễn rồi."

"Tạm nghe được như vậy thì chúng cũng tạm tin như thế."

Nha dịch cười:

"Dù sao thì cũng không thể nói là tiền của đại nhân đè chết Thiết Diêu Tử được đúng không? Người ta không thích nghe. Vả lại, dù sao đại nhân cũng rất tốt, người tiếp thu ý kiến của Hàn tướng quân và Lưu tướng quân, đó chính là thiên thần hạ phạm."

Trong lúc nói chuyện, hơn mười tên thổ phỉ đã bị mấy tên nha dịch đuổi kịp và lôi ra giữa đường, xem ra căn bản là không có sức kháng cự. Hai tay tên thủ lĩnh cầm đao, căng thẳng nhìn mấy người đang ở trước mặt. Âu Dương hỏi:

"Ngươi làm thổ phỉ bao lâu rồi."

"Lần thứ hai."

Thân phận của những người này nằm ngoài dự liệu của Âu Dương, hắn vốn nghĩ họ chính là những nạn dân không có đất đai, nhưng không ngờ họ lại là một đám lưu manh. Mỗi lúc không có việc gì làm thì bọn họ lại tụ tập ở trong trấn đánh bạc, dọa nạt để vơ vét tài sản, ngang nhiên giở trò lừa gạt.

Sau đó, kinh tế Lư Châu bắt đầu phát triển, quan phủ đáp ứng yêu cầu của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, tăng cường đả kích những kẻ chuyên phá hoại việc buôn bán, thương mại. Năm ngoái có hai người vì vơ vét tài sản không thành, trêu chọc vợ của thương nhân, mấy lần sờ soạn ngực của người ta, kết quả là hại vợ của thương nhân treo cổ tự tử.

Hai người này liền bị quan phủ bắt giam. Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình nghe thương nhân khóc lóc kể lể thì giận dữ, lập tức bỏ tiền mua chuộc quan phủ, để họ đem hai người kia ra xử trảm. Đối với những người thường xuyên ở cùng với hai người kia thì cũng tiến hành đuổi cùng giết tận.

Thêm vào đó là việc các gia đinh tư nhân của các thương nhân bản địa liên hợp lại để đối phó với đám người du thủ du thực, tiến hành gây gổ, đánh nhau với họ rồi đuổi họ ra khỏi địa phương. Bị đẩy đến bước đường cùng, mấy người này bất đắc dĩ phải lựa chọn, hoặc là chạy trốn khỏi châu lị, hoặc là đi lên núi làm sơn tặc.

Ở thời hiện đại thì chỉ có đám lưu manh ép thương nhân sống không nổi, còn ở thời cổ đại thì ngược lại. Âu Dương nghe xong lại dở khóc dở cười. Ở niên đại mà pháp chế được xây dựng vững chắc thì người tốt không cần phải bảo vệ, trong thời đại không có vương pháp thì lại là kẻ xấu gặp tai ương, cái án kệ này nhất định sẽ khiến cho việc nghiên cứu pháp luật rất khó khăn rồi.

Âu Dương cảm thấy mình tạm thời phải dừng lại việc dâng sớ bàn về quyền lợi căn bản của bách tính mà mình đang làm trước mắt thôi. Vốn dĩ hắn muốn nói rõ những quyền lợi căn bản của bách tính, mà tác dụng chính là dùng thái độ ôn hòa để khắc chế sự xuất hiện của bạo dân, giảm bớt sự mâu thuẫn giai cấp. Đám lưu manh này ngang nhiên càn quấy như vậy chính là vì sự khiển trách của pháp luật hiện hành quá yếu.

Người làm cảnh sát như Âu Dương biết rất rõ, một tên lưu manh có thể ảnh hưởng đến chỉ số an toàn của cư dân xung quanh một con phố. Vì để xóa bỏ các phần tử xã hội đen phạm tội, mà đặt ra các đặc khu đặc biệt có tương quan đến pháp lệnh.

Bất kì người nào, chỉ cần dám nói mình là thành viên của xã hội đen, hoặc có lời nói khiến công dân hiểu nhầm họ là thành viên xã hội đen, thì bất luận là lời nói đó có chân thật hay không, thì có thể bị phán quyết ở mức cao nhất là tù hai năm.

Một khi có xung đột tứ chi, tạo nên sự tổn thương nhỏ, thì sẽ bị phạt tù cao nhất là năm năm. Nếu như có lời đe dọa, sách nhiễu người khác, có thể bị phạt tù đến mười năm. Phải đến gần mười năm, pháp lệnh này mới được ra đời, tiến hành càn quét các tổ chức xã hội đen trên diện rộng.

Nhìn Trung Quốc đại lục thì còn buồn cười hơn, cuối năm ngoái, ở một huyện cấp thị nào đó của tỉnh Phúc Kiến, mấy chục tên lưu manh cứ đi nghênh ngang trên những con phố sầm uất nhất, đến từng thương gia thu phí bảo hộ hoạt động.

Tình hình ấy diễn ra trong một thời gian rất dài, sau đó thì các thương nhân liên quan bao vây lấy cục cảnh sát, nói họ bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa ra được một lời khẩn báo. Nhưng tháng tư đã qua rồi mà người cũng không bị bắt, án cũng chưa được phá, bỏ mặc không ai lo.

Đến nỗi các học trò nhỏ ở địa phương cũng cho răng mình làm xã hội đen là quang vinh, lấy việc dọa nạt và lừa gạt các bạn cùng lớp là bổn sự và việc quen biết, tham gia vào việc thu phí bảo hộ cùng với đám lưu manh mà kiêu ngạo.

Như Đoạn Dịch Hồng đã nói: khi cái thiện bắt gặp cái ác, thì bao giờ cũng là cái thiện bị thương, nếu muốn làm thì hãy làm một người ác mà có tấm lòng lương thiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi