THIÊN TỐNG

Người cẩn thận cũng có mặt, tập đoàn quan văn do tăng thêm quan viên mới vào và quan viên tuổi già về hưu, Thái Kinh đã lãnh đạo không được quan văn. Còn võ tướng cũng giống vậy, mọi loại âm thanh đều có.

Âu Dương còn chưa khởi hành chợt nghe thấy một tin tức bất ngờ, trong trận tranh luận, Thái Kinh dâng tấu, cầu xin cáo lão hồi hương. Mặc dù Triệu Ngọc tự mình thuyết phục, không có kết quả, nhưng mà óc thể nhìn ra thế lực tranh đấu triều đình đã khiến những lão già này mệt mỏi rồi. Tuy rằng triều đình có tranh đấu, nhưng là đối với đế vương thích chơi quyền mưu cân bằng mà nói ngược lại là một chuyện tốt. Triệu Ngọc do dự không quyết cũng là tương đối hài lòng. Nếu như Thái Kinh dẫn đầu quan văn không nói hai lời, ngược lại sẽ làm nàng không hài lòng.

Âu Dương nhận khẩu dụ còn đợi mấy ngày, là vì đang chọn bảo tiêu xuất hành có chút khó khăn. Trương Tam, Lý Tứ và Bạch Liên vốn là lựa chọn đầu tiên. Từ trong vụ án chìm xác mà thấy, Bạch Liên là có thể tin, nhưng Bạch Liên đã kết hôn, đi theo mình cũng không quá thuận tiện, cũng sẽ tạo thành phức tạp đối với cuộc sống gia đình. Cho nên vấn đề chính là có mang theo Trương Tam, Lý Tứ hay không.

Theo manh mối phân tích, hai người này rất có thể ít nhất có một người đã trở thành người của Triệu Ngọc. Mà Âu Dương lần này đi Đông Kinh còn muốn âm thầm quan sát Kim Tam, dẫn bọn hoj theo quả thực không tiện. Không mang theo đi, vậy thì rõ ràng không tin bọn họ. Hơn nữa còn sẽ đả thảo kinh xà. Cuối cùng hỏi thăm Huệ Lan, Huệ Lan cấp Âu Dương phân tích, nếu bọn họ là người của hoàng đế, không mang bọn họ theo sẽ bị hoàng đế nghi kỵ càng sâu. Nếu bọn họ không phải là người của hoàng đế, mang bọn họ theo đương nhiên không sao cả. Cho nên Huệ Lan cho rằng cho dù như thế nào, đều phải dẫn bọn họ lên đường, nhưng phải từ bỏ kế hoạch âm thầm điều tra Kim Tam.

Trương Tam Lý Tứ không hề nghĩ nhiều như vậy, bọn họ cũng sẽ không ngờ vực vô căn cứ Âu Dương. Vừa gọi, bọn họ rất nhanh liền thu thập xong quần áo và lương khô, đến đúng giờ tới cửa thành, ba người cùng đi lên Đông Kinh. Âu Dương thấy bọn họ dáng vẻ thế kia, trong lòng vẫn có chút hơi áy náy. Nếu đổi lại là hiện đại, Âu Dương sẽ không trước khi không có bằng chứng xác thực dễ dàng hoài nghi thuộc hạ của mình, nhưng đã đến cổ đại ngay cả mình cũng nói không rõ ràng, Âu Dương không thể không chú ý.

Trương Tam nói nhiều chịu khó, Lý Tứ khôn khéo trầm ổn, đường đi không tịch mịch. Hơn nữa bởi vì Cam Tín dặn dò, hai người lần này cũng so sánh với trước kia càng cẩn thận hơn. Triển Minh năm sau đi Tề Châu hỏi thăm lai lịch Kim Tam, mãi luôn chưa về. Lần này Triển Minh danh nghĩa phải đi Thái Nguyên phủ vấn an thúc bá, muốn vòng một vòng, ít nhất còn phải hơn một tháng.

Đoàn người Âu Dương không sợ hãi đến Đông Kinh, cùng khâm sai Lý Hán đãi ngộ khác biệt. Thái giám đi vào bẩm báo, Âu Dương trực tiếp được tuyên gặp mặt.

Triệu Ngọc theo thường lệ ân cần thăm hỏi vài câu, lời nói xoay chuyển nói:

” Chuyện trong triều trẫm tin tưởng ngươi đã hiểu rõ. Không biết ngươi có ý kiến gì không?”

Âu Dương nói:

” Thật ra thì rất đơn giản. Xin hỏi người Liêu với Tây Hạ nghị hòa thì thái độ gì đây?”

” Người Liêu?”

Triệu Ngọc ngược lại hỏi một câu.

Cửu công công đứng bên trả lời:

” Bệ hạ, người Liêu cũng có hai loại ý kiến. Một loại là hi vọng Tây Hạ cùng Đại Tống ta đồng ý nghị hòa, một khi Tống Liêu giao chiến, người Tây Hạ tất nhiên sẽ dấy lên hi vọng phục quốc. Mặt khác một loại ý kiến hi vọng Tây Hạ kiên quyết chống cự, tiêu hao thực lực của Đại Tống ta.”

” Nếu chúng ta giả dụ địch là người Liêu, vậy không thể để người Liêu lấy được chỗ tốt. Theo như vi thần thấy, điều kiện nghị hòa Tây Hạ đưa cho chúng ta, chi bằng chúng ta ngược lại đưa điều kiện cho người Tây Hạ. Thứ nhất, buông tha cho binh quyền, có thể phong Vương mấy người, để chúng ta cắt ra mấy châu cho bọn hắn. Thứ hai, phải buông tha cho binh quyền. Bởi vậy, cầu đá đến bên phía Tây Hạl không phải chúng ta bất nhân bất nghĩa, điều kiện chúng ta đưa ra, chúng ta cũng đã nhân nghĩa rồi, chúng ta cũng hi vọng nghỉ ngơi binh ngừng tướng nghỉ. Nếu Tây Hạ không lấy đi binh quyền, người ủng hộ nghị hòa đến đâu cũng sẽ thấy rõ ràng rằng người Tây Hạ có dã tâm phục quốc, tiếp tục xuất binh bọn họ cũng không thể nói gì hơn. Nếu Tây Hạ buông tha cho binh quyền, cũng không uy hiếp với thương nhân, các đại thần ủng hộ thương nhân cũng không có lý do gì phản đối. Cho nên chúng ta liền hỏi Tây Hạ, hoặc là làm một An Lạc Công, hoặc là ngọc đá cùng vỡ. Cho dù người Tây Hạ chọn như thế nào, ý kiến triều đình đều sẽ nhất trí.”

Triệu Ngọc liên tục gật đầu:

“Vẫn là Âu Dương thấy rõ ràng nhất.”

Âu Dương lại cảm thấy hổ thẹn, hắn tin tưởng lời giống vậy người khác cũng nói qua rồi, nhưng Triệu Ngọc chỉ nghe một mình mình, hiển nhiên là cho mình sự tín nhiệm vô cùng lớn. Thấy Triệu Ngọc mỉm cười, Âu Dương có xúc động muốn cáo lão hồi hương, thậm chí có xúc động ngay mặt lên tiếng hỏi về chuyện của Lưu Tứ Nữ.

Triệu Ngọc nói:

” Đối với Đại Tống ta mà nói, hy vọng nhất chính là người Tây Hạ vứt bỏ binh quyền, tiếp tục đánh nữa với Tống hay Tây Hạ cũng không phải là chuyện tốt. Âu Dương, ngươi không có chuyện gì, không bằng đi đến Tây Hạ một chuyến đi.”

” Đi Tây Hạ?”

Âu Dương lập tức không hổ thẹn nữa, bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ chiêu này là mượn đao giết người trong truyền thuyết?

” Đương nhiên sẽ không đi vào biên cảnh Tây Hạ, địa điểm hoà đàm tạm định ở hành lang Hà Tây. Hàn tướng quân sẽ phái đại quân bảo vệ. Ngươi là nổi danh chiếm tiện nghi, danh tiếng cũng đủ. Cũng cùng với Tây Hạ nghị hòa rồi, có giao thủ với Lý Càn Thuận, trẫm nghĩ trong Đại Tống ngươi là người thích hợp nhất.”

“Dạ”

Âu Dương lại hổ thẹn rồi, ở trong lòng Âu Dương rất không muốn nghĩ rằng Triệu Ngọc muốn đưa mình vào chỗ chết, nhưng chứng cớ dù sao cũng là chứng cớ.

” Trẫm có một tin tức tốt còn chưa tuyên bố.”

Tâm tình Triệu Ngọc rất tốt nói:

” Ngày hôm qua Ngọc Châu báo lại, hai tháng trước, hạm đội Lương Hồng Ngọc dẫn dắt đã có năm chiếc chiến thuyền đi trước đến bến tàu Ngọc Châu, Lương Hồng Ngọc còn đang ở tại Địa Trung Hải đã tự tay viết một bản tấu chương, người xem xem.”

Cửu công công mang tới, Âu Dương mở ra, là do lão bà của mình tự tay viết, bên trong miêu tả hướng đi của hạm đội. Trong đó nhắc tới người da đen Châu Phi còn có người da trắng, hạm đội trên căn bản là dựa theo kế hoạch hàng hải mà tiến hành. Ngoại trừ phần nhỏ thuyền bè ở trên biển hoặc là cảng để sửa chữa ra, phần lớn thuyền bè đều đang ở Địa Trung Hải. Hạm đội đang lần lượt đến thăm hỏi các nước, trong tấu chương nói, hạm đội được phần lớn quốc vương của các quốc gia tự mình tiếp kiến, đặc biệt là quốc gia Địa Trung Hải, đối với hạm đội tương đối trọng đãi, hơn nữa hỏi thăm không ít quốc vương và Tổng đốc được hỏi thăm còn tặng quà đáp lễ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi