THIÊN TỐNG

Như Hồ Hạnh Nhi nói đấy, Âu Dương được xếp cho ngồi cùng với mấy nhân viện quản lý thuộc tầng lớp trung lưu của mỏ quặng. Hồ Hạnh Nhi còn thảm hơn, nàng ta phải ngồi với đám hạ nhân, ngăn cách với Âu Dương bởi khuôn mặt của một tên hạ nhân, đang miễn cưỡng cùng với đám quản đốc uống rượu. Tiệc rượu bày ra hai mươi mấy chiếc bàn. Mỗi chiếc bàn chỉ có sáu người, từ điểm này có thể nhận ra Hồ Vạn Tam vô cùng khách khí. Âu Dương mời khách ở Dương Bình đều là mười người ngồi chung một bàn, mỹ danh viết về điều này như sau: Càng nhiều giao lưu, càng nhiều giao thiệp.

Có thể nói Vương chưởng quỹ là bạn làm ăn lớn nhất của Hồ Vạn Nam ở Hà Nam, người này vốn không phải là thành viên ngồi ghế nghị sĩ, người này rất khiêm tốn, cũng rất ít khi đến hỏi về sự quản lý của Hồ Vạn Tam. Nhưng Âu Dương nghe nói người này chỉ đại trí giả ngu, mặc dù người này là cổ đông lớn nhất trong ngành mỏ ở Hạc Bích, nhưng chủ yếu là do Hồ Vạn Tam cử người đến xử lý việc kinh doanh, cũng không ép mấy đứa con của mình tiếp quản việc làm ăn của gia tộc. Người này tuy không phải là thành viên ngồi ghế nghị sĩ, nhưng để bày tỏ sự tôn trọng, Âu Dương vẫn nên viết cho ông ấy một bức thư.

Âu Dương nhìn sơ qua thì thấy, Vương chưởng quỹ tuổi ngoài bốn mươi, vẻ ngoài rất nho nhã, y phục mang trên người tuy không đơn giản, nhưng tuyệt đối cũng không đạt tới mức xa hoa. Nghe đâu người này chính là chủ của quỹ dưỡng lão Hà Nam. Mục đích mở quỹ này của ông ấy là vì những người cô quả, ngoài ra còn vì một mục đích khác nữa là muốn cải thiện hình tượng của Hồ Vạn Tam trong lòng người Hà Nam.

Tên đầy đủ của Vương chưởng quỹ Âu Dương không nhớ rõ, Vương chưởng quỹ phát hiện ra Âu Dương đang nhìn mình, Hồ Vạn Tam cũng thuận mắt nhìn qua. Hồ Vạn Tam nói với người bên cạnh mình mấy câu. Ngay tức khắc có người đến bên cạnh Âu Dương và nói:

“Quan gia, Vương chưởng quỹ mời người qua đó một chuyến.”

Mời? Âu Dương lập tức đứng dậy, đi đến bàn chính của buổi tiếng, lấy ra bức thư đã được chuẩn bị từ trước:

“Ngưỡng mộ đại danh của Vương chưởng quỹ đã lâu, đây là thư tín Âu đại nhân gửi cho người.”

Vương chưởng quỹ khẽ gật đầu và nói:

“Sức khỏe của Âu đại nhân các ngươi vẫn tốt chứ?”

Xem chừng câu hỏi của ông cũng có khá nhiều ý tứ đấy nhỉ, dù sao thì trong hai hiệp hội thương nghiệp, Âu Dương là trẻ tuổi nhất. Âu Dương trả lời:

“Cũng không tệ, thường xuyên chạy đến khắp nơi.”

“Âu đại nhân chạy tới chỗ nào chứ? Haha, theo như những gì ta biết thì mỗi chuyến đi của Âu đại nhân đều có thêm ý cả. Vì nước, vì dân, vì sự phát triển của thương nghiệp, bao giờ cũng có kiến giải rõ ràng. Không như những gì mà đám hạ nhân các ngươi nhìn thấy đâu.”

Vương chưởng quỹ lấy ra hai tờ ngân phiếu và chuyển qua cho Âu Dương:

“Đây là chút thơm thảo.”

“Tạ ơn Vương chưởng quỹ.”

Hử? Vương chưởng quỹ liếc nhìn tay của Âu Dương, khẽ nhíu mày:

“Phải nói cái đám vô tích sự như các ngươi cũng khá khổ cực, ta nghe nói Dương Bình có mã khoái chuyên phụ trách việc truyền tin có phải không? Các ngươi chính là mã khoái đó sao?”

“Vâng ạ.”

“Ngươi làm việc này được mấy năm rồi, đi đến những nơi nào rồi?”

“Chắc cũng khoảng năm, sáu năm rồi thì phải.”

Âu Dương nói:

“Hà Nam thì ít đi qua, chủ yếu là đi tới hiệp hội thương nghiệp Đông Nam. Đại nhân nói, Tô đại chưởng quỹ đang ở Dương Bình, mọi chuyện của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình cứ để cho Tô đại chưởng quỹ lo liệu, còn mình thì phần nhiều là chạy đến ba châu Dương, Hàng và Hồng.”

Mô thức hiện giờ có điểm giống với chính trị quốc gia, Dương Bình là một Đảng, Đông Nam là một Đảng, đều là thành viên của Tổng hiệp hội thương nghiệp. Mà nhiệm kỳ chủ tịch của Âu Dương còn tới một năm rưỡi nữa, đến nhiệm kỳ mới, sẽ xem xem là người của đảng phái nào bước lên đài cầm quyền. Đừng có xem thường chủ tịch, tuy có những quy tắc ràng buộc trong nội bộ, nhưng quyền lợi vẫn tương đối lớn, cụ thể thế nào thì không thể chỉ một hai câu là có thể nói rõ được.

“Năm, sáu năm? Quả thực rất vất vả.”

Vương chưởng quỹ như có điều trầm tư, ông ta hỏi:

“Hình như đại nhân của các ngươi là người Hàng Châu phải không?”

“Vâng ạ, nguyên quán của đại nhân là ở Âu gia trang thuộc Tân Thành – Hàng Châu.”

“Âu gia trang? Có phải là quê hương của một vị phó tướng họ Âu, phó tướng của khai quốc công thần Thạch Thủ Tín không?”

Lần này đến lượt Âu Dương sửng sốt:

“Đúng vậy, Vương chưởng quỹ quả thật thông kim bát cổ.”

Mấy trăm người ở cùng trong một cái xó xỉnh, thế mà cái lão này lại có thể nói rõ ra lai lịch của mình như vậy. Quả là không đơn giản tẹo nào, phải biết rằng có rất nhiều người dân bản địa ở Tân Thành đều không hiểu vì sao Âu gia trang lại được miễn thu thuế.

“… .”

Vương chưởng quỹ gật đầu:

“Tiểu ca đang ở trong nhà trọ sao?”

“Vâng ạ.”

“Vương mỗ có chút hứng thú với cách cư xử và hành động của Âu đại nhân nhà các ngươi, nếu như không phiền, ngày mai Vương mỗ sẽ đến nhà trọ bái kiến, được chứ?”

Có hứng thú với cách cư xử và hành động. . . Dựa vào cái này sao? Có phải là thật không thế, cái lão hồ li tinh này thế quái nào mà lại nhìn thấu mình thế kia. Âu Dương bị dọa cho giật mình một cái, nếu như không phải là mình lo lắng suông, thì lời nói của Vương chưởng quỹ như có ý ám chỉ điều gì, nhưng nghe nói phẩm hạnh của người này cũng không tệ lắm, có khí chất của một nho thương yêu nước, yêu dân.

Vương chưởng quỹ thấy Âu Dương do dự liền nói tiếp:

“Nếu không tiện thì thôi vậy. Nếu tiểu ca có đi qua Hạc Bích thì nhất định phải đến uống chén rượu nhạt đấy.”

“Tiện chứ, đương nhiên là tiện rồi.”

Âu Dương cười và nói:

“Tiêu nhân chỉ là thán phục tài học của Vương chưởng quỹ nên mới bần thần một lúc. Vương chưởng quỹ đúng là chân nhân bất lộ tướng.”

Hồ Vạn Tam không nhịn được vội nói xen vào:

“Vương lão đệ à, nói chuyện với một quan sai mà cần phải khách khí như vậy sao, chi bằng năm nay ngươi cùng ta đến Dương Bình một chuyến. Còn ngươi, lui xuống đi.”

“Vâng!”

“Haha.”

Vương chưởng quỹ vuốt chòm râu và nói:

“Không có gì là khách khí cả, đến uống rượu nào, ta kính đại ca một chén.”

. . .

Canh ba đã qua rồi mà Âu Dương vẫn còn làm việc, gần đây hắn làm việc khuya hơi bị nhiều. Với người hiện đại mà nói thì chuyện làm thâu đêm suốt sáng chỉ là chuyện nhỏ, thử hỏi nào có nhân viên nào mà không tăng ca, cho dù là nhân viên công vụ đi chăng nữa thì lúc thành phố tham gia vào cuộc vận động vì một thành phố xanh – sạch – đẹp cũng phải vì các lãnh đạo mà ra phố nhặt rác, một mẫu thuốc lá, một mảnh giấy vụn cũng không được xuất hiện trong tầm mắt của đoàn xe lãnh đạo lúc đi qua, trừ việc làm lãnh đạo ra, tất cả những công việc khác đều không dễ dàng gì.

Ngoài cửa có người đến gõ cửa:

“Tiểu ca có ở đây không?”

Không phải nói là ngày mai mới tới sao? Âu Dương nhìn bản thảo vẫn đang được hong khô, suy nghĩ một lát rồi mở cửa phòng, chắp tay làm lễ:

Vương chưởng quỹ.”

“Uống hơi nhiều chén nên ra ngoài đi dạo, ngó vào phòng của tiểu ca thấy trong phòng còn ánh nên, nên mới qua đây hỏi một tiếng.”

“Vương chưởng quỹ khách sáo quá, mời vào trong.”

“Các ngươi canh chừng ở bên ngoài.”

Vương chưởng quỹ dặn dò vài câu rồi bước vào.

Âu Dương đóng cửa lại, cười và nói:

“Không ngờ Vương chưởng quỹ lại là một người kỳ lạ.”

“Có kỳ lạ mấy cũng không bằng Âu đại nhân. Vương mỗ ngụp lặn trong giang hồ mấy mươi năm, lúc nãy cũng bị đại nhân dọa cho hết hồn.”

Vương chưởng quỹ chắp tay:

“Không biết vì sao Âu đại nhân lại mặc vi phục đến Hà Nam?”

“Ngươi nhìn cái này đi.”

Âu Dương lấy từ trong áo ra một gói giấy dầu và mở nó ra, cầm thánh chỉ do mình sao chép đưa cho Vương chưởng quỹ.

“Cái này. . . . Đại nhân lại đùa dai rồi, sao lại đưa cho ta xem cái này chứ?”

Vương chưởng quỹ vừa nhìn liếc qua đã hoảng hốt, sau đó hơi có sở ngộ, nói:

“Lẽ nào là ở Hà Nam lại xảy ra chuyện? Nếu không cũng sẽ không phiền đại nhân phải nhọc công đích thân đến đây làm gì.”

“Chính xác.”

Âu Dương thu thánh chỉ lại và nói:

“Theo tin tình báo gửi về, thì người của Nữ Chân muốn liên kết bạo****. ”

Âu Dương nói sơ qua sự tình cho Vương chưởng quỹ nghe.

“Còn có chuyện như thế này sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi