THIÊN TRƯỜNG CHI CỬU

Do đã trải qua cuộc sống trong cô nhi viện nên cô học được cách lấy lòng người khác.

Ngày đầu tiên bước chân vào nhà họ Thẩm, cô đã “lấy lòng” Thẩm Tinh Như bằng cách gọi bà là “mẹ”. Tuy rằng Thẩm Tinh Như luôn nói cô gọi như thế sẽ khiến bà trở nên già hơn nhưng mỗi lần gọi bà là “mẹ”, cô luôn nhận thấy sự dao động trong lòng bà.

Chữ “mẹ” đó chỉ là từ ngữ Thẩm Thiên Trường dùng để lấy lòng Thẩm Tinh Như, không đem theo chút cảm xúc nào, nhưng trong ngày mà tin tức Thẩm Tinh Như mất được truyền về, cô đã trốn trong tủ khóc cả một ngày trời.

Với cô, nhà họ Thẩm lại trở thành một cô nhi viện biến tướng. Từ đó trở đi, cô tuân theo di ngôn của Thẩm Tinh Như, học cách nhẫn nại và nghe lời.

“Nếu như ban đầu không xảy ra chuyện đó, có phải hôm nay em sẽ không đi không?”

Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Việt, tuy rằng ngữ khí của anh ta rất bình thản nhưng ánh mắt lại bán đứng cảm xúc trong lòng anh ta, bên trong cảm xúc đó rõ ràng có sự mong đợi về đáp án cho câu hỏi của anh ta.

“Thời gian không thể quay trở lại, là một luật sư có tiếng trong nghề, em không nghĩ rằng anh sẽ nói ra giả thiết không có ý nghĩa như thế này.”

Thẩm Thiên Trường nói xong cũng không nhìn anh ta nữa mà quay người đi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc lướt qua Thẩm Thiên Việt, đột nhiên Thẩm Thiên Trường bị anh ta kéo lại: “Anh hối hận rồi.”

Những hạt mưa rơi lộp bộp lên ô, giọng nói của Thẩm Thiên Việt gần như bị nhấn chìm vào trong tiếng mưa đó.

Thẩm Thiên Trường cúi đầu nhìn cổ tay bị anh ta nắm chặt: “Sao?”

Thẩm Thiên Việt siết chặt tay cô hơn, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Thẩm Thiên Trường, anh nói là anh hối hận rồi!”

Thẩm Thiên Trường sững người, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Việt: “Một cách nói khác của câu thời gian không thể quay trở lại chính là trên thế giới này không có loại thuốc nào có tên là ‘hối hận’!”

Cô lập tức dùng sức giằng tay ra khỏi tay Thẩm Thiên Việt, đi thẳng ra khỏi nhà họ Thẩm.

Thẩm Thiên Việt đứng bất động tại chỗ nhìn cô rời đi, tay của anh ta vẫn còn giữ nguyên tư thế nắm tay cô, lòng bàn tay vẫn còn lại chút lạnh lẽo được truyền đến từ cổ tay cô.

“Hờ…” sau lưng vang lên tiếng cười chế giễu, Thẩm Thiên Việt không cần quay đầu cũng biết đó là của em gái ruột mình, Thẩm Thiên Ca.

“Anh, em không ngờ anh lại…”

“Im miệng!” Thẩm Thiên Việt quay đầu nhìn cô ta bằng vẻ hung dữ.

Thẩm Thiên Ca hơi giật mình trước ánh mắt của anh ta, không ngờ anh trai nho nhã lịch sự thường ngày của mình mà cũng có vẻ mặt này, ánh mắt vừa nhìn cô ta của anh ta khiến Thẩm Thiên Ca hoàn toàn tin rằng, nếu như cô ta thật sự nói tiếp thì chắc chắn Thẩm Thiên Việt sẽ không khách sáo nữa.

“Anh, sao anh…”

“Đừng tưởng anh không biết chuyện Thiên Vũ đuổi Thẩm Thiên Trường ra khỏi nhà là do em sai khiến. Những chuyện trước đây anh sẽ không so đo nữa, nhưng từ nay về sau em đừng có quá đáng, Thẩm Thiên Ca.”

Thật ra Thẩm Thiên Việt biết hết, anh ta biết tất cả mọi chuyện, cho dù là chuyện trước khi Thẩm Thiên Trường vào nhà họ Thẩm hay là chuyện bị ghẻ lạnh sau khi vào nhà họ Thẩm, thậm chí là những chuyện người khác cố ý hãm hại cô anh ta đều biết rất rõ.

Anh ta tưởng rằng bản thân sẽ không để ý đến những chuyện đó, tưởng rằng anh ta đối xử tốt với cô chỉ là sự đồng tình dành cho cô mà thôi, cho nên lúc đó anh ta đã quay người rời đi, thậm chí còn mang theo một chút chán ghét, nhưng hiện giờ anh ta biết rồi, đó không phải là chán ghét mà là chạy trốn.

Anh ta không biết trái tim mình bắt đầu thay đổi từ khi nào.

Có thể là bắt đầu từ câu hỏi của cô: “Anh Cả, anh thật sự đã từng thấu hiểu em sao?”

Có thể là từ buổi tối cái ngày mà Lục Chi Cửu đưa cô đi ngay trước mặt anh ta.

Cũng có thể là sớm hơn thế nữa, sớm đến mức bắt đầu từ khoảnh khắc anh ta quay người đi khi cô trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ quyết tâm rời khỏi đây của Thẩm Thiên Trường, anh ta vẫn không ngừng xác nhận, muốn xác nhận xem Thẩm Thiên Trường có còn chút lưu luyến nào với anh ta như năm ấy hay không, nhưng cuối cùng anh ta cũng không thể không thừa nhận, Thẩm Thiên Trường với ánh mắt kiên định mà sợ sệt khi gọi anh ta là “anh Cả” năm ấy đã bị chính tay anh ta bóp chết rồi.

Cho nên, thật sự đã muộn rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi