THIÊN TUẾ SỦNG PHI

Như thế giá tiền đã tăng lên gấp sáu, tức là 54 ngàn lượng bạc, bọn họ thấy mình có tiền mới dám giở công phu sư tử ngoạm như thế.

Cái này không gọi là coi tiền như rác thì còn cái gì nữa?

"Ta muốn tới Bích Hải Nhã các mua điểm tâm". Tên "coi tiền như rác" bên cạnh thình lình mở miệng. Gò má tuấn tú nhìn thẳng về phía lầu các cách đó không xa, dáng vẻ như lòng không hề loạn.

Khóe miệng Thẩm Hành giật giật, đột nhiên nàng lại thấy lòng của người này không phải lớn bình thường thôi đâu.

Hơn nữa, ngài khí chất như thế mà lại thích ăn đồ ngọt, xem có được mắt không? Trong lòng nàng tiếp tục oán thầm, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đi theo.

Bích Hải Nhã các là tòa nhà đã xâu nhiều năm, trúc lâu cao ba tầng, lại không phải đứng ngay bên đường lớn. Sau khi đi qua chợ thì còn phải xuyên qua mấy hẻm nhỏ, người dân sống trong hẻm rất đông, lúc chạng vạng đều thích cầm quạt hương bồ ra cổng hóng mát, làm cho con hẻm vốn đã không rộng lớn lại càng trở nên chật hẹp.

Ống tay bị vỗ nhẹ, Thẩm Hành tưởng là người phía sau sốt ruột quá nên chỉ hơi nghiêng người qua. Nào ngờ người kia nhân lúc nàng không đề phòng thì giật túi tiền bên hồng rồi cắm đầu chạy.

Sống hơn hai mươi năm qua, tuy rằng cuộc đời không quá nhiều yên ổn nhưng Thẩm đại tiểu thư dám khẳng định, mình chưa bao giờ để mất bạc ngoài đường chứ đừng nói là bị cướp.

Sau phút sững sờ, nàng nhấc váy lên đuổi theo.

"Tưởng cô nãi nãi này ngồi không chắc?!!"

Đối phương hiển nhiên rất quen thuộc các con hẻm này, rẽ trái lượn phải làm nàng không xác định được phương hướng. Thẩm Hành kích động hẳn lên, vừa vào nơi không có ai, thì lập tức tung người nhảy lên trên mái hiên.

Câu châm ngôn ở trên cao nhìn thấy xa trước giờ luôn luôn đúng, sau khi bước lên vài viên ngói nàng đã thấy bóng đen lẩn trốn trong hẻm nhỏ đằng kia.

Trên túi tiền có thêu mấy đóa hoa đào xiêu vẹo, là tay nghề của Đạo Đạo nhà nàng, Thẩm Hành thấy người kia ghét bỏ ném đi thì càng thêm nổi máu.

"Đồ của ta không phải dễ cầm như thế đâu." Nhún chân, nàng nhảy xuống, tự nhận là tướng rơi xuống đất của mình vô cùng phiêu dật.

Đối phương bị doạ đến mức sợ run bần bật.

"Vị tiểu ca này, ta có bóng mà." Có thể đừng dùng ánh mắt như nhìn thấy ma để nhìn nàng được không?

Chỗ này là ngõ cụt, bức tường cũ nát vốn là chỗ ẩn thân bí mật, giờ lại thành cản trở đường lui.

Nghe thấy tiếng nàng, phản ứng đầu tiên của đối phương là chăm chú nắm lấy mấy đồng bạc vụn trong tay.

"Cô, cô đừng tới đây. Đồ bên trong ta chưa động tới, có đưa đi quan phủ cũng không được gì đâu." Không ngờ tiếng run rẩy kia lại là giọng trẻ con, vẫn còn vẻ ngây ngô non nớt.

Thẩm Hành cau mày bước lại, đưa tay giật miếng vải đen trên mặt hắn ra thì thất thần.

Là con nít đấy.

Vừa nãy lúc đuổi theo thì không chú ý, bây giờ nhìn lại, gầy yếu như vậy, vóc người chỉ mới bảy, tám tuổi, xương gò má rõ rệt càng khiến người ta đau lòng.

"Sao lại làm chuyện này, người lớn trong nhà đâu?" Nàng vuốt đầu cậu, nhẹ giọng hỏi.

Cậu bé quật cường hất tay nàng ra: "Đều chết hết rồi, xưa nay vẫn là trời nuôi, không phiền mấy người có tiền như cô làm bộ làm tịch giả từ bi."

Lần đầu được gọi là "người có tiền", Thẩm Hành trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vô cùng khiêm tốn hỏi: "Sao cậu biết ta có tiền?"

Đứa bé nghe xong thì hừ lạnh:"Trong túi mà không có một vạn tám ngàn lượng bạc, sao dám ra vào Lưu Phương cư chứ? Lúc mấy người đi ra ta đã thấy rồi, còn được Vương chưởng quỹ đưa đi. Tên đó mắt vẫn cao hơn đầu, không phải người có tiền, thì làm sao nhìn thấy được đỉnh đầu của hắn."

Thẩm Hành chăm chú gật đầu, càng nghi hoặc hơn: "Sao không cướp túi của vị công tử ấy mà lại cướp của ta? Lẽ nào nàng nhìn có tiền hơn hắn à?

"Ta không có thói quen mang theo túi tiền." Một giọng nói ôn hòa đã giải quyết câu hỏi của nàng.

Thẩm Hành nhìn Tô tiểu công tử đang từ từ tốn tốn đi tới, mặt mày co giật. Vốn đang định giải thích: "Ta đâu có nói cậu ta cướp của ngài đâu". Nhưng nhìn thấy miếng bánh điểm tâm trong tay hắn, thì chuyển thành:

"Ngài vừa mới đi tới Bích Hải Nhã các à?" Ngay lúc nàng truy bắt "trộm"?

"Ừm." Hắn gật đầu, trên mặt không có gì mất tự nhiên, còn hào phóng chia đôi miếng bánh cho hai người đã gần như hóa đá.

Nhìn tình hình trước mặt, không cần giải thích cũng biết là có chuyện gì, Thẩm Hành nhìn thấy Tô Nguyệt Cẩm đi tới bên cạnh đứa bé kia, thoáng cúi người, tầm mắt vừa lúc nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Cậu có muốn làm việc cho ta không?" Nói vô cùng trực tiếp, không hề có thái độ bề trên.

Mái tóc dài bị gió thổi tung, có sợi rơi lên khóe môi của hắn, hờ hứng, lại thêm mấy phần tuấn tú.

Cậu bé chưa từng thấy một công tử nào xinh đẹp mà hiền lành như vậy, nhất thời đờ đẫn một lúc.

Trầm mặc một hồi cậu ta mới nơm nớp lo sợ hỏi: "Ý của ngài là muốn dùng ta?"

Trong nhận thức của cậu, những thiếu gia có tiền như vậy luôn thích đánh người, cũng cực kì khinh ghét những người như cậu. Có thể ném cho mấy đồng tiền, như kiểu ban ơn làm phước. Vậy mà người đối diện này, lại muốn cho cậu một bát cơm no.

"Tại sao không muốn?" Hắn giơ tay, dùng ống tay áo trắng như tuyết nhẹ nhàng lau chùi vết lem luốc trên mặt cậu: "Cậu có bằng lòng không? Thực ra cũng không phải ta khó hầu hạ lắm đâu."

Thẩm Hành nhìn hắn nói câu cuối cùng thì không nhịn được bật cười.

Hóa ra người nào đó cũng biết tính tình của mình kì quặc đó.

Cậu bé bên cạnh nước mắt đầy mặt, vừa gật đầu vừa nghẹn ngào nói: "Công tử cho phép tất nhiên là phải đồng ý chứ. Tiểu Nhị là đứa trẻ bị bỏ rơi, từ lúc sinh ra đến nay còn chưa được nhìn thấy cha mẹ lần nào. Tuy rằng Tiểu Nhị thấp hèn nhưng chưa bao giờ thiệt tình quỳ lạy một vị quý nhân nào cả, có lẽ đầu gối này không hề đáng giá nhưng ta thành tâm lạy ngài".

Cậu nói xong liền muốn quỳ xuống ngay, lại bị Tô Nguyệt Cẩm đưa tay kéo lại.

"Mạng của ta không tốt, cậu đừng quỳ mà làm mỏng phúc khí của ta."

Thẩm Hành nhìn dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng của người kia, muốn khóc cũng không khóc được. Mệnh của hoàng tử Khánh Nguyên triều mà lại không tốt, lời này cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra.

Nhưng người ta vẫn nói, vô tình nhất chính là đế vương, sinh ra trong hoàng thất có khi cũng không phải là phúc phận.

"Tiểu Nhị là tên của một vị ân công đã cứu ta, tuy không hay nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt, không biết công tử có thể để Tiểu Nhị giữ tên này lại được không?"

Tô Nguyệt Cẩm trầm ngâm "Nhị là số chẵn, phàm là chuyện tốt đều là thành đôi, cái tên này rất tốt, thêm một cái họ nữa là được."

Thẩm Hành thấy hắn liếc mắt nhìn sang, tâm hồn đang mềm mại hẳn ra lại thình lình nhảy lên một cái, quả nhiên, người nào đó ung dung thong thả nói: "Gọi là Thẩm Tiểu Nhị đi, nghe cũng thuận miệng."

Quyết định vô cùng dứt khoát, hai bên đều mỉm cười thoả mãn.

Còn lại một mình Thẩm Hành đứng đờ tại chỗ, gió thu tiêu điều cuốn theo mấy chiếc lá vàng bay bay, nàng vẫn sững sờ trong gió.

Thẩm Tiểu Nhị nhìn còn khá nhỏ những đã quá mười hai, sở dĩ vóc người không cao là vì ăn không được mấy bữa no. Lúc cậu biết người trước mặt mình là hoàng tử đương triều, khỏi phái nói Tiểu Nhị sợ tới mức nào.

Cũng may Quế Viên công công trong hành cung rất thích pha trò, có khi thì làm mặt quỷ, lúc thì lại giả trang làm Quan công, cũng chưa từng la mắt cậu.

Thẩm Hành đứng xem cũng thấy kính phục không ngớt, quả nhiên những người bên cạnh Tô Tiểu Thiên Tuế đều rất giỏi, dù có chán cũng có thể làm xiếc mưu sinh.

Tiểu Nhị là người lớn lên ở Vũ Thành, tuy rằng tuổi không lớn nhưng ngóc ngách ngõ hẻm nào ở Vũ Thành cậu biết không hề ít.

Hắn nói cho họ biết, chợ đêm là hang ổ của những kẻ ăn thịt người, rất nhiều tên xuất thân là thổ phỉ. Lúc triều đình diệt cướp, người chạy thì cứ chạy, người chết thì cứ chết, số còn lại lén lút ẩn náu trên núi, sau thời gian đó mới lục đục mò ra.

Huyện lệnh Trương Thanh Hiền chỉ biết bo bo giữ mình, mặc dù chuyện xảy ra dưới mắt nhưng cũng lười dính vào chuyện thị phi. Hơn nữa hàng năm Trương Ngũ đều đưa thêm "tiền hiếu kính", chỉ cần không quá ồn ào, hắn đều mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.

Chợ đêm là một nơi vô cùng bí mật, chỉ có những người trong nghề mới biết, trong đó có Vương chưởng quỹ Lưu Phương cư và mấy người ông ta hay lui tới mật thiết, vì lẽ đó nếu ngày mai đi thì nhất định phải cẩn thận đề phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi