THIÊN TUẾ SỦNG PHI

"Nhiêu Lâm?!"

Thẩm Hành khiếp sợ nhìn nữ tử đang nằm rạp trên mặt đất.

"Sao cô lại ở đây?"

"Thẩm, Thẩm tiểu thư."

Nàng lúng túng, hoảng loạn rũ mái tóc dài ra che đi nửa gò má sưng đỏ.

Nàng ta là nha hoàn đi theo Trương Vãn Quân từ nhỏ, mãi đến khi xuất giá, nàng ta vẫn luôn theo sát cạnh người kia. Sao giờ lại lưu lạc đến thị trấn này, còn gả cho một người như vậy...

"Tiên sư nó, đứa nào khốn nạn dám đánh lão tử."

Vừa nãy Thẩm Hành ra chân không hề nhẹ, tráng hán kia bò rạp mấy lần mà không đứng lên nổi, chỉ còn cách bực bội chửi bậy mà thôi.

Nhiêu Lâm thấy thế thì lại càng run rẩy, hai tay hoảng hốt kéo góc quần của Thẩm Hành.

"Thẩm tiểu thư cứu nô tỳ đi, nếu không giờ mà về, hắn sẽ đánh chết nô tì mất."

Nói cho cùng, Nhiêu Lâm cũng là nha hoàn Trương Vãn Quân, việc này không tới phiên nàng quan tâm. Nhưng cúi đầu nhìn nữ tử đang bò lê trên đất, người ngợm bẩn thỉu, tàn tạ đớn đau, nàng lại không kìm lòng hỏi thêm.

"Trương Vãn Quân không biết cô bị bắt tới đây sao?"

Nhiêu Lâm là người bên cạnh nàng ta, không lý nào nàng ta lại không biết chuyện này.

"Tiểu thư?"

Hai tay Nhiêu Lâm nắm thật chặt, như thể phải cố gắng hết sức mới có thể gằn được từng tiếng ra khỏi kẽ răng.

"Chính người đó, đã buộc nô tỳ phải gả cho người đàn ông này."

Sao lại có thể như thế nhỉ?!

Thẩm Hành kinh ngạc nhìn nàng, không thể nào tin nổi.

Nhiêu Lâm ngẩng đầu lên, gương mặt chằng chịt đầy vết sẹo lộ ra dưới ánh nắng mặt trời.

"Thẩm tiểu thư không tin nô tỳ cũng là lẽ thường thôi. Lúc trước khi sống cùng tiểu thư, dù tiểu thư có sai bảo điều gì, dù nguy hiểm đến mấy nô tì cũng sẽ làm hết cả, nhưng cuối cùng kết quả lại thế này, tính ra, cũng là do nô tì có tội thì phải chịu."

Nhìn những vết sẹo kia, không phải hầu hết đều là vết thương mới, còn có rất nhiều vết roi, vết bỏng.

Thực ra trước kia Nhiêu Lâm cũng là một cô nương khá thanh tú, nếu như nói kết quả ngày hôm nay nay là do Trương Vãn Quân cố ý diễn kịch cho nàng xem thì đúng là không thể.

Không có nữ tử nào không để ý đến dung mạo của mình, huống hồ chuyện nàng và Tô Nguyệt Cẩm tới đây chẳng có ai biết được. Dù Trương Vãn Quân có bản lĩnh thông thiên cũng khó có thể tính toán chu toàn.

"Cô cứ đứng lên đi."

Thẩm Hành đưa tay ra, nâng người kia đứng dậy.

"Nếu cô đồng ý, cứ đi theo ta về Thẩm phủ đã rồi nói sau."

Tên tráng hán bên cạnh do tự vung chân lên mắng: "Lão tử bỏ tiền ra mua nó, giờ mày lại nói mang đi thì mang đi luôn, có còn vương pháp không đấy hả. Còn cái đồ mặt trắng kia, mày thích vợ của ta đấy hả? Muốn dẫn thì dẫn đi, nhưng phải đưa bạc lại đây."

Thẩm Hành đã dẫn Nhiêu Lâm đi xa, Tô thiên tuế đứng nhìn quanh bốn phía, hình như đang tìm kiếm xem có ai trắng hơn mình ở quanh đây không

Sau đó hắn vô tội đưa tay chỉ vào mình.

"Ngươi đang nói ta à?"

"Không nói ngươi thì nói ai được đây?"

Tên tráng hán nhếch miệng đứng lên: "Nhìn ngươi cũng giống công tử nhà giàu, thấy người ta có nhan sắc là lại có ý đồ xấu, tưởng lão tử không biết đấy chắc? Ta khuyên ngươi một câu, thức thời chút đi, đưa bạc cho ta, nếu không ngày ngày lão tử sẽ chạy đến chỗ ngươi la hét, xem ai mất mặt."

Tô thiên tuế hết sức khen ngợi đầu óc của tên sơn dã thôn phu này, vui vẻ vứt một tấm lệnh bài.

"Muốn phá thì cứ phá, ta về phủ chờ ngươi."

Xưa nay tráng hán này chưa từng thấy người nào còn vô lại hơn mình, hắn trừng mắt nhìn bóng lưng người kia rời đi, bực bội nhặt tấm lệnh bài kia lên, nhưng chỉ chớp mắt sau, hắn lại sợ như hồn xiêu phát tán.

Đoan Thân Vương phủ!!!

Có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám tới đó để chết đâu!!

Từ sau khi đi thị trấn trở về, Thẩm Hành đưa Nhiêu Lâm về Thẩm phủ. Sau khi vào cửa, Đạo Đạo đang chơi cắt chỉ vơi Quế Viên công công, sau khi thấy Nhiêu Lâm vào cùng, suýt chút nữa là nhét luôn nhúm chỉ trong tay vào lỗ mũi.

Nếu không phải mình nhanh tay lẹ mắt, chắc sẽ bị ném ra đường luôn mất.Nhưng cũng khó trách được mà, lúc trước khi Thẩm gia gặp rủi ro, Thẩm Hành từng đưa Đạo Đạo tới Trương phủ tìm Trương Vãn Quân. Đối phương đóng cửa không ra, chỉ phái Nhiêu Lâm ra ngoài ném cho mấy lượng bạc xuống đất.

Cho tới bây giờ, Đạo Đạo vẫn nhớ tới cảnh tượng người kia đứng trên cao nhìn xuống cười nhạo hai người.

"Ôi chao, cầm không chặt, để rơi mất rồi. Sau Thẩm tiểu thư không cầm cho cẩn thận? Eo nô tỳ bị đau mấy ngày nay, không tiện cúi xuống, nếu tiểu thư muốn thì cứ ngồi xuống mà nhặt đi nha."

Chuyện cũ vẫn rõ ràng trước mặt, Đạo Đạo hận Nhiêu Lâm như thế cũng không phải không có nguyên nhân.

Trương Vãn Quân sai nàng làm rất nhiều chuyện, ngay cả việc giải trừ hôn ước với Lâm Hi Hòa, nàng ta cũng bảo Nhiêu Lâm đi kể chuyện bịa đặt trong nhóm khuê các.

Mỗi khi gặp phải lại bị người nọ người kia chê cười.

Thẩm Hành vỗ vai nàng rồi nói, làm người phải rộng lượng hơn.

Nhưng Đạo Đạo vẫn hay lén lút hỉ mũi vào thùng nước tắm của Nhiêu Lâm.

Thẩm Hành đưa vài bộ y phục cũ của mình cho Nhiêu Lâm thay, nhìn nàng rưng rưng nước mắt, trong lòng cũng thấy hơi khó chịu.

Bởi vì nàng còn định thả vài viên đá nhỏ vào thùng nước tắm của người kia.

Nàng thừa nhận, nàng và Đạo Đạo cũng chẳng phải người rộng lượng cho cam.

Nhiêu Lâm quỳ trên mặt đất nhẹ giọng nói: "Nô tỳ đã làm nhiều việc sai trái, cũng biết mình nghiệp chướng nặng nề. Bây giờ Thẩm tiểu thư rộng lượng, giúp nô tỳ thoát ra khỏi bể khổ, nô tì thực lòng thực dạ cảm ơn ngài."

Nói xong lại dập đầu ba cái, Thẩm Hành không sao ngăn lại được.

Nàng nói với Thẩm Hành, nếu như biết mình có hôm nay, nàng chỉ hận đã không biết nhìn người cho rõ.

Lúc trước nàng là nha hoàn hồi môn của Trương Vãn Quân, nằm trong nhóm tuỳ tùng được đưa đến Lâm phủ. Để có được cái tiếng hiền lành, trong lúc mang thai, nàng ta đưa nàng vào phòng của Lâm Hi Hòa.

Lúc đầu Lâm đại công tử còn nói lời chính nghĩa, nhưng rồi cũng ỡm ờ qua đi. Chuyện nha hoàn hồi môn trở thành thông phòng cũng thường xuyên xảy ra, nếu sinh được cả nam cả nữ, thì có khi còn được lên thị thiếp.

Nhưng bụng Nhiêu Lâm lại không hề có động tĩnh, vì thế Trương Vãn Quân có cho tìm đại phu đến chữa bệnh cho nàng, uống không biết bao nhiêu là thuốc.

Nói tới đây, nàng cười tự giễu.

"Đáng tiếc, khi đó nô tì còn cảm kích ân đức của nàng ta, thuốc gì cũng uống sạch. Thuốc hết ta lại chạy đi lấy thêm, nếu không nhờ thế, chắc đến chết nô tì cũng không biết được sự tình."

Ông chủ tiệm thuốc nói, đây là thuốc tránh thai, uống ít thì tránh thai, uống lâu dài thì sẽ không thể nào sinh con được nữa.

Tự tay người đó đẩy nàng đến bên Lâm Hi Hòa, nhưng cũng chính tay nàng ta lại đưa thuốc vô sinh.

Vì bảo vệ địa vị của mình, chẳng có chuyện gì mà Trương Vãn Quân không làm được.

Sau khi biết được chân tướng, Nhiêu Lâm đã biết suy xét hơn, nàng lén đổ thuốc đi, chưa được nửa năm sau, rốt cuộc nàng cũng có thai.

Trong lòng Trương Vãn Quân thì hận, nhưng ngoài mặt vẫn chăm sóc cho nàng.

Lâm Hi Hòa muốn kết hôn với Thất công chúa, nàng ta muốn giúp đỡ cho hắn. Còn nói chuyện Nhiêu Lâm có thai cho Lưu Nhã Quân, để nàng ta thì thầm với Tô Nguyệt Hoa.

Thất công chúa hết sức bất mãn vì chuyện này.

Để bảo vệ danh tiếng của Lâm Hi Hòa, Lâm gia nghe theo ý của Trương Vãn Quân, đuổi Nhiêu Lâm ra khỏi Lâm phủ. Gả tới huyện Thanh Lâm xa xôi.

"Gả cho Ngưu Nhị không lâu, nô tì sinh được nữ nhi, làm nghề nông từ sáng tới tối thì không nói, hắn còn hay đánh chửi, nhục mạ không bằng súc sinh. Ngay cả khi trong tháng nô tì cũng phải lên núi lạnh gánh nước".

Đạo Đạo cạnh bên há miệng, không nhịn được hỏi:

"Thế con của cô... Cô về cùng bọn ta, không sợ Ngưu Nhị sẽ về đánh con sao?"

"Con à?"

Nhiêu Lâm bi thương, ánh mắt mờ mịt không tiêu cự.

"Con đã mất từ lâu rồi, trong một đêm tuyết lớn. Ngưu Nhị mê bài bạc, ngay cả bát nước cơm trong nhà cũng không có mà uống, ta sang nhà Trương tẩu hàng xóm xin bố thí một bát nước hồ, lúc về thì thấy hắn ném con lên giường."

"Máu đầy trên đất, con còn chưa đủ tháng, đã chết trong vũng máu như vậy đấy. Có trời mới biết ta hận hắn bao nhiêu, hắn nói với ta, là Trương Vãn Quân cho phép hắn làm, hắn còn được thưởng năm lạng bạc, đầy cho hắn lên thôn đánh bạc mấy ngày."

"Năm lượng bạc, một mạng sống sờ sờ, sao mà ta không hận cho được!!!"

"Thẩm tiểu thư."

Nước mắt rơi đầy mặt, nàng nhìn sang phía Thẩm Hành.

"Nếu ngài tin nô tỳ, nô tỳ đồng ý ra công đường làm chứng, khai hết các tội trạng của nàng ta. Ông trời có mắt, nô tì có báo ứng, thì Trương Vãn Quân cũng phải chịu báo ứng".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi