THIÊN TUẾ SỦNG PHI

Có thể gả cho nam tử mình thích quả là quan trọng, nhưng nếu như tình cảm đó phải sử dụng trăm phương ngàn kế để duy trì thì sao có thể lâu bền được đây?

Lời của Thẩm Hành không quá sắc bén nhưng lại khiến Trương Vãn Quân không dám đối mặt với suy nghĩ trong lòng.

Đột nhiên nàng ta đưa tay đẩy nàng ra, quát lên: "Ngươi thì biết cái gì?!! Những ánh mắt chán ghét, khinh thường của người đời, ngươi đã trải qua chưa? Lúc trước Lưu Nhã Quân coi thường ta, bây giờ thì lại quay ra nịnh nọt ta, ngươi đã trải qua cảm giác từng bị người ta đạp dưới chân rồi bây giờ lại được tâng bốc lấy lòng chưa? Ngươi đã cảm nhận được phong thái của người xuất chúng chưa? Đây là thứ mà ta muốn, cho nên tất cả những chướng ngại vật chặn đường ta đều phải dẹp bỏ hết. Hôm nay là Thẩm gia nhà các ngươi, sau này là Trương gia. Giống như bây giờ, không phải cha ngươi đang bị giam trong ngục đó sao, cả ngày chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng qua khung cửa sổ bé bằng lòng bàn tay trước mặt? Ngoài việc bắt ta đến nơi này, nói những điều dối trá đó ra thì ngươi còn làm gì được nữa?"

Thẩm Hành rất ít khi dùng hai chữ "diện mạo" để hình dung người khác, nhưng đối diện với gương mặt nhăn nhó kia, thật sự là nàng không tìm được từ nào khác cả.

"Thiệp mời hồi đó là do cô bắt chước theo chữ của ta rồi phát cho mọi người phải không?" Tấm thiệp trong tay nàng được nhặt trên mặt đất khi nàng rời khỏi Lâm phủ vào năm đó. Những chữ viết trên đấy giống chữ nàng y hệt, nếu không phải nàng chắc chắn mình chưa từng viết những chữ thế này, thì thật sự cũng khó mà phân biệt thật giả.

"A! Vẫn còn giữ sao?" Trương Vãn Quân cười khẩy, "Là do ta viết thì sao? Ngay cả việc Lâm Phương Tri về phủ ngay lập tức cũng là do ta cho người tới truyền tin. Ngươi biết sớm thì thay đổi được sao? Ta nói cho ngươi biết, tờ giấy hãm hại cha ngươi cũng do ta đích thân ta viết ra. Lão già kia đáng chết từ lâu rồi. Lâm phủ chỉ cắt đứt một chân của hắn cũng coi như còn nhân từ lắm đó."

"Bốp!"

Trương Vãn Quân vừa dứt lời đã ăn ngay một cái tát rất mạnh của Thẩm Hành. "Ta có thể để mặc ngươi sỉ nhục mình ta, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể lợi dụng việc này làm hại đến người thân của ta."

Trương Vãn Quân không ngờ Thẩm Hành sẽ ra tay đánh mình, cái tát kia mạnh đến mức khiến cho một bên má của nàng ta sưng lên. Dường như là theo bản năng, nàng ta nhào về phía trước, khóc lóc om sòm, muốn giật tóc của Thẩm Hành, "rắc" một tiếng, là tiếng tay nàng ta bị gãy.

Đẩy cánh tay bị gãy ra, Thẩm Hành lạnh lùng nhìn nàng ta. "Đây là những thứ ngươi nợ ta." Lại rắc một tiếng, xương bắp chân cũng bị bẻ gãy. "Đây là ngươi nợ Thẩm gia ta. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Trương Vãn Quân, ghi nợ rồi thì không sớm thì muộn, ngươi phải trả lại thôi."

Đau đớn do khớp xương bị gãy dù là người tập võ cũng khó mà chịu được. Lúc trước cha nàng cũng phải chịu cảnh như vậy, từng bước một bò đến trước mặt Lâm Phương Tri, cầu xin hắn tha thứ cho đứa con ngu ngốc của mình. Một nửa là do sự ngông cuồng của bản thân nàng, còn một nửa là công lao của vị này đứng đằng sau đưa tay đẩy tới.

"Thẩm Hành! Ngươi có gan thì giết ta đi, địa vị của Lâm gia ở trong triều ngươi cũng biết rõ rồi. Ta chết, một nhà Thẩm gia các ngươi cũng phải chôn theo ta!"

Thẩm Hành cúi đầu nhìn người đang nằm sấp dưới đất kia. "Ngươi nghĩ tội giả mạo chữ viết do chính mồm ngươi thừa nhận vừa rồi, nếu Lâm Phương Tri biết được thì có thể tha cho ngươi được không?"

Trương Vãn Quân nghe thế thì cười to: "Ta thừa nhận sao? Ai nghe thấy? Mà dù có người nghe thấy thì cũng là người của Thẩm phủ các ngươi đứng ra làm chứng. Ngươi tưởng đây là công đường của Đại Lý tự à? Ta không ký tên đồng ý, ra công đường làm chứng, thì ngươi vẫn không cứu được cha ngươi đâu. Hơn nữa ta còn muốn kiện ngươi giết chết con ta, cố ý trả thù Lâm phủ. Ta muốn khiến cho Thẩm Quát rơi đầu, giết chết hết các ngươi!"

"Đủ rồi!!"

Câu này không phải do Thẩm Hành nói, mà là Lâm Phương Tri đứng sau cánh cửa đang tức điên lên nói. Tô Nguyệt Cẩm nói muốn dẫn bọn họ đi ra ngoài một chút, không ngờ lại đi thẳng ra khỏi Đại Lý tự. Nhìn thấy hướng đi đến cửa Thẩm Phủ, ông ta đã cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường. Ba ngày trước, sau khi Trương Vãn Quân rời đi thì không thấy quay về nữa, khi ra khỏi nhà cũng không mang theo tôi tớ, không ngồi kiệu nhỏ, nên ông ta cũng không tiện đến Thẩm phủ đòi người. Chân còn chưa bước đến cạnh cửa, ông ta đã nghe được tiếng của Trương Vãn Quân, lúc ấy đã cảm thấy sự tình không ổn nữa rồi. Nhưng còn vướng Tô Nguyệt Cẩm ở đây, không được hắn cho phép thì chẳng ai dám đẩy cửa bước vào.

Đoạn đối thoại bên trong rõ ràng như vậy, hắn tức run cả người mà không cách nào phát tác. Cho đến khi Trương Vãn Quân kêu gào như điên thì ông ta mới lo nàng ta xảy ra chuyện gì, thế nên mới đẩy cửa đi vào. Khi ông phá cửa vào trong, việc đầu tiên ông làm là túm đầu Trương Vãn Quân đẩy vào vách tường. "Con đàn bà lòng dạ ác độc này, là ngươi cố ý hãm hại Thẩm đại nhân, ngươi thật to gan!"

Trương Vãn Quân nhìn thấy các vị đại nhân nối đuôi nhau đi vào thì ngây người tại chỗ. Ai mà ngờ những người vốn dĩ nên ở Đại Lý tự thẩm án lại chạy đến Thẩm phủ, ai mờ ngờ nàng lại lại bố trí "cạm bẫy" như vậy khiến cho mình nhận tội.

Lâm Phương Tri ra tay không chút lưu tình, đập đầu nàng ta vào tường khiến cho nàng ta đầu váng mắt hoa.

Tô tiểu thiên tuế lười biếng tựa vào bên cạnh Thẩm Hành, lắc đầu thở dài, "Mùi máu tanh quá."

Dù nói vậy nhưng vẫn cứ tự mình ngồi xuống nhìn say sưa. Nhìn đủ rồi, hắn liền gõ nhẹ xuống bàn hai cái. "Không phải là Lâm thừa tướng muốn đánh chết người làm chứng đấy chứ, chuyện thủ tiêu chứng cứ này nên âm thầm xử lý thì tốt hơn."

Lâm Phương Tri vội vàng ngừng tay, ông ta chỉ hận không thể giết chết Trương Vãn Quân ngay lập tức. Nhưng nếu đánh tiếp chỉ e sẽ khiến người ta nghi ngờ, ông ta đành ngượng ngùng buông tay xuống, để mặc cho nàng ta ngã dưới đất. Trương Vãn Quân bị bắt giam, lúc trở lại công đường, vẻ mặt của mỗi người đều khác nhau.

Sắc mặt Lâm Phương Tri tái xanh, mấy lần há mồm định nói nhưng không biết phải làm sao thoát tội. Tô thiên tuế tự mình động viên, "Đừng hoảng hốt, bản vương biết ngươi trong sạch, có rất nhiều chuyện mình không thể để ý được hết. Trương Vãn Quân khư khư cố chấp nên mới tạo ra sai lầm lớn, bản vương tin ngươi sẽ không tham dự vào chuyện đó, có đúng không?"

Mặc dù Lâm Phương Tri kinh ngạc khi thấy Tô Nguyệt Cẩm giải vây cho mình, nhưng đầu óc đã loạn xạ cả lên, theo bản năng ông trả lời một câu: "Vương gia minh giám, quả thực hạ quan không hề biết gì cả, mọi chuyện đều do một mình nàng ta gây nên, thần không dám lừa dối vương gia."

Không ngờ ông ta vừa mới dứt, đã nghe thấy tiếng quỳ vang trên mặt đất, "Vương gia minh giám, việc này là do Lâm thừa tướng đứng sau sai bảo, nếu không tội thần có gan to bằng trời cũng không dám vu hãm Thẩm đại nhân!!!"

Nhìn Vương Bỉnh Thừa đột nhiên từ đâu chui ra, vừa khóc vừa quỳ xuống đất, Lâm Phương Tri rất muốn chửi một câu. Ông đây mắc mớ gì đến mẹ ngươi? Hơn nữa từ sau khi Vương Bỉnh Thừa bị bắt nhốt bí mật ở trong tù, kỳ thực Tô Nguyệt Cẩm cũng chưa từng gọi hắn ta để tra hỏi điều gì, chỉ thường xuyên nghe quản ngục bàn tán: "Bên ngoài kia, mấy tên làm chứng giả đều bị đánh hết cả, Lâm Phương Tri đẩy hết tội cho họ rồi phủi sạch quan hệ đó."

Lúc mới đầu, hắn vẫn còn im lặng không lên tiếng. Hắn và mấy người Lưu Thủ Tài vẫn kiên định cho rằng chỉ cần cây to Lâm Phương Tri không đổ thì hắn vẫn còn khả năng sống sót.

Nhưng khi nhìn thấy ngay cả Trương Vãn Quân cũng bị nhốt vào tù, thì cả người hắn đều choáng váng.

Trương Vãn Quân là con dâu của Lâm Phương Tri, bây giờ ngay cả nàng ta cũng bị bỏ tù, thì làm sao hắn không hoảng cho được. Trên công đường, nghe thấy câu nói đó của Lâm Phương Tri: "Mọi chuyện đều do một mình nàng ta gây nên." Hắn lại tự liên tưởng đến mình. Hắn cứ nghĩ câu "nàng ta" chính là nói "hắn", cứ tưởng ông ta muốn tá ma giết lừa, cho nên chưa cần thẩm vấn, hắn đã tự mình chạy ra trước nhận tội.

Không thể không nói thủ đoạn của Tô tiểu vương gia đúng là quá cao cường, triều đình sử dụng quyền mưu, nhưng hắn lại biết đánh vào lòng người.

(tá ma giết lừa: mượn việc xay lúa để giết lừa)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi