THIÊN UY CỦA CÔNG CHÚA - HOA GIA TIỂU KHẢ ÁI

Hôm nay là ngày đại hỷ của ta, cả kinh thành đều hân hoan chào đón.

Sau xe phượng của ta là một trăm hai mươi xe hồi môn cùng với năm trăm binh sĩ vạm vỡ.

Từ trên xuống dưới đều ghi rõ bốn chữ "Ta không dễ chọc."

"Ngươi không giống đang đi làm lễ thành thân."

009 nhận xét một cách khách quan: "Ngươi giống như đang đi phá Tạ gia thì đúng hơn."

Ta ngồi yên trong tân phòng, mỉm cười không nói gì.

Nếu Tạ gia biết nghe lời thì tốt.

Nếu không, ta thực sự cũng biết đôi chút võ nghệ.

Đêm đến, Tạ Minh Đức vén khăn voan của ta.

Hôm nay, hắn mặc hỷ phục màu đỏ, dung mạo như tranh, làn da như ngọc, toàn thân toát lên vẻ rực rỡ lộng lẫy.

Vẻ đẹp này làm ta không nhịn được mà nở nụ cười.

Ta dịu dàng nói với hắn: "Phu quân, đến giờ đi ngủ rồi."

Không ngờ, sắc mặt Tạ Minh Đức đột nhiên thay đổi.

Hắn vội vàng ôm lấy y phục của mình, mặt mày tái mét, như gặp đại địch mà nhìn ta.

"Phu quân?"

Ta bước lên một bước, ngạc nhiên hỏi, nhưng bị Tạ Minh Đức lớn tiếng ngăn lại: "Ngươi đừng lại đây!"

Thấy hắn như vậy, sắc mặt ta cũng lạnh dần.



"Phò mã."

Giọng ta lạnh như băng, cố gắng nhắc nhở Tạ Minh Đức rằng hắn nên hiểu rõ thân phận hiện tại của mình.

Nhưng Tạ Minh Đức không để tâm, rồi từ đâu đó, hắn lôi ra một bài vị.

Trên đó khắc rõ ràng: "Bài vị của Tạ Minh Đức chi thê Tô Hoàn."

"A, hắn đã lấy ra rồi!" 009 hét lên kinh ngạc.

Tạ Minh Đức dường như thở phào nhẹ nhõm khi cầm bài vị trên tay.

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bài vị, trong mắt hắn là tình yêu và sự nhớ nhung không che giấu.

"Công chúa Hoa Quang." Hắn nói.

"Ta biết nàng thân phận tôn quý, gia thế hiển hách nên ép ta phải cưới nàng. Nhưng vậy thì sao? Tô Hoàn mới là người mà ta yêu sâu đậm, là người thê tử mà cả đời này ta nhận định, dù cho nàng ấy đã c.h.ế.t. Còn nàng, dù có được thân xác ta, cũng không bao giờ có được trái tim ta."

"Tất nhiên, ta cũng không phải người độc ác. Đã cưới nàng, thì ta cũng sẽ có trách nhiệm với nàng. Thế này đi, nếu bây giờ nàng hành lễ thiếp thất trước bài vị của Tô Hoàn, chỉ cần nàng hứa rằng mãi mãi sẽ không động vào vị trí chính thê của nàng ấy, ta cũng không ngại cùng nàng chung sống, ý nàng thế nào?"

Tạ Minh Đức quay đầu, khoanh tay nhìn ta, giọng điệu cao ngạo như thể ban cho ta một ân huệ lớn lao.

Hắn còn nói thêm: "Không cần cảm ơn ta, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Hoàn nhi, chính sự lương thiện của nàng ấy đã khiến ta đồng ý cho nàng một cơ hội."

Hắn c.h.ế.t chắc rồi.

Nhìn sắc mặt ta biến đổi từ đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, đến tím, 009 vội vã đặt mua một cái hòm gỗ ảo để cầu siêu cho Tạ Minh Đức.

Trong lòng ta tràn ngập hai cảm xúc mãnh liệt.

Một là hối hận!



Biết rõ Tạ Minh Đức sẽ làm những chuyện gì, tại sao ta không nghe lời 009 mà dứt khoát nghĩ cách hủy hôn, nhất quyết phải tự chuốc lấy nhục nhã, để Tạ Minh Đức sỉ nhục? Có phải ta sống quá sung sướng nên tự chuốc khổ vào thân không?

Hai là phẫn nộ!!

Trong lòng ta đ.i.ê.n cuồng thốt ra những lời thô tục — tên tiểu nhân này, hôm trước Tạ phu nhân đánh còn quá nhẹ, sao không đánh c.h.ế.t hắn luôn đi!

Ngươi là cái thá gì, thân phận địa vị nào mà dám bắt ta hành lễ thiếp thất trước bài vị? Lại còn là vào ngày đại hôn?

Tạ gia các ngươi sống hết hôm nay là c.h.ế.t đúng không, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?

Ta chỉ cảm thấy n.g.ự.c mình như có lửa bùng cháy, giận đến cực độ, ta lại bật cười.

"Người đâu." Ta cười nói.

"Trói Phò mã gia lại, treo lên để hắn tỉnh táo một chút!"

...

Chuyện trong tân phòng không thể giấu giếm ai, chẳng mấy chốc, Tạ lão gia và Tạ phu nhân đã vội vàng chạy đến.

Trước mắt họ, Tạ Minh Đức với mặt mũi bầm dập bị ta nhét giẻ bẩn vào miệng, lơ lửng bị treo trên cây cao nhất trong sân viện, gió thổi qua, hắn liền đung đưa như một hồn ma treo cổ.

Còn ta thì đứng một bên, chỉ huy các ma ma trong cung và người hầu của Tạ gia thu gom tất cả các thùng đựng p.h.â.n trong phủ lại cho ta.

"Chuyện, chuyện, chuyện này là thế nào!"

Tạ phu nhân mặt mày tái mét, hét lên một tiếng rồi không màng gì nữa, lao tới hạ Tạ Minh Đức xuống.

"Con trai ta, con trai ta!"

Tiếng khóc than của Tạ phu nhân vang lên, trong khi Tạ lão gia với khuôn mặt đanh thép tiến về phía ta.

"Công chúa Hoa Quang! Tạ gia ta dù không sánh được với hoàng thất tôn quý, nhưng cũng không thể bị người khác tùy tiện ức hiếp! Nếu việc này mà ngươi không cho lão phu một lời giải thích, dù phải đưa lên trước mặt Hoàng thượng, ta cũng phải đòi lại công bằng!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi